Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Chương 929: Khương Thần vs khương Hạo (4000 chữ chương tiết ) 2

**Chương 929: Khương Thần vs Khương Hạo (4000 chữ)**
Đám người thấy vậy đều ngây ngẩn cả người.
Mà Khương Minh vừa mới từ Sinh Mệnh Chi Trì đi ra, nhìn qua một màn này, khóe miệng không khỏi run rẩy.
Chợt quay đầu, nhìn về phía Khương Nghị bên cạnh, ánh mắt cổ quái: "Lại là Bổ Thiên Thuật? Ta nói hai huynh đệ các ngươi, có thôi đi không? Sao đều dùng chiêu này?"
Khương Nghị ngẩng đầu ưỡn ngực, trong giọng nói tràn đầy tự hào: "Em ta ngộ tính siêu quần, ngay cả ta đều có thể lĩnh ngộ thần thông bảo thuật, hắn sao có thể không lĩnh hội được?"
Khương Minh nghe vậy, cũng không phản bác.
Bởi vì hắn biết rõ, đối phương nói không ngoa.
Khương Hạo tiểu tử này, ngoại trừ tuổi còn nhỏ, hơi chịu thiệt chút, cơ hồ không có chút nhược điểm nào.
Lúc này, trên lôi đài, Khương Hạo đã nương theo lực lượng của Bổ Thiên Thuật, đưa trạng thái tự thân quay lại đỉnh phong.
Hắn lần nữa đứng lên, hai con ngươi như điện, chiến ý dạt dào, phảng phất như trận chiến kịch liệt trước đó chỉ là màn khởi động của hắn.
"Thần ca! Tái chiến!" Khương Hạo nắm chặt song quyền, cảm thụ được lực lượng bàng bạc trong cơ thể, lớn tiếng nói.
Khương Thần nâng tay phải lên, hơi vẫy về phía Khương Hạo, cười nói: "Tới đi! Hôm nay, ta sẽ để ngươi chiến đấu thống khoái!"
Lời vừa dứt, Khương Hạo không chút khách khí, bỗng nhiên đánh tới!
Thân hình hắn nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đan vào một chỗ cùng Khương Thần, quyền cước liên hoàn, tiếng nổ vang không dứt bên tai!
Lúc này, các thánh nhân vây xem đã trầm mặc, rung động trong lòng khó mà nói nên lời.
Chỉ riêng biểu hiện trước mắt của Khương Hạo, bọn hắn đã không thể không thừa nhận, đừng nói là đánh một trận với Khương Thần, mà ngay cả Khương Hạo - người nhỏ tuổi nhất trong Thương Ngô thập kiệt, bọn hắn đều không thể chiến thắng!
"Quái thai! Thật sự là một đám quái thai!"
Lời này không biết đã quanh quẩn trong lòng bọn họ bao nhiêu lần, nhưng hiện tại, cuối cùng bọn hắn vẫn không nhịn được, lần nữa mắng lên.
Đầu tiên là Khương Thần, lại đến Khương Hạo.
Thương Ngô Khương gia các ngươi làm như vậy, để thiên kiêu của các thế lực khác làm sao chịu nổi?
... . . . .
Ầm ầm ——
Trên lôi đài, hai bên giao chiến càng thêm kịch liệt, dư ba nguyên lực bắn ra khắp nơi, mỗi một tia đều đủ để tuỳ tiện xoá bỏ một Thiên Nhân.
Quyền ảnh như nước thủy triều, tàn ảnh giao thoa, chỉ có tiếng nổ vang không dứt bên tai.
Không biết đã giao thủ bao nhiêu hiệp.
Khương Thần đấm ra một quyền, Khương Hạo lần nữa như diều đứt dây bị đánh bay, đập mạnh vào bình chướng của lôi đài, gợn sóng màu vàng dập dờn tầng tầng.
"Phốc —— "
Khương Hạo vịn ngực, máu tươi phun ra ngoài, nhuộm đỏ vạt áo, nhìn thấy mà giật mình.
Thân hình lảo đảo, gần như ngã xuống, nhưng tại một khắc này, bỗng nhiên phát lực, gắng gượng đứng vững bước chân.
"Ta không thể ngã xuống! Chí ít, hiện tại không thể!"
Vẻ ngây thơ trên mặt Khương Hạo biến mất, chỉ còn chiến ý như liệt diễm thiêu đốt.
Hắn đứng thẳng người, áo bào vỡ vụn, quần áo từ vai trở xuống hai cánh tay đã biến mất, lộ ra cánh tay chằng chịt vết thương.
Dây buộc tóc sớm đã không biết đi đâu, tóc dài tán loạn, áo choàng theo gió, tựa như chiến thần hàng thế!
Giờ khắc này, Khương Hạo mới thật sự là thiếu niên Chí Tôn, càng đánh càng hăng, không sợ hãi!
Ngay cả Khương Thần đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hắn chưa bao giờ thấy qua Khương Hạo có thái độ như thế.
"Hạo đệ, ngươi thật sự làm ta lau mắt mà nhìn, bất quá, tất cả dừng ở đây."
Nói xong, vung tay lên, một vệt thần quang chợt lóe, hóa thành cột sáng chói mắt, ầm vang đánh vào người Khương Hạo!
Một tiếng nổ vang, máu bắn tung tóe, đau đớn như nước thủy triều, xương cốt vang lên liên tục.
Thế nhưng, Khương Hạo cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Đợi quang mang tan đi, hắn đã tê liệt ngã xuống phế tích, ngước nhìn cảnh tượng trên không trung, bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh cổ vũ từ không xa: "Khương Hạo ca ca! Cố lên nha!"
Đôi mắt nguyên bản có chút thất thần, trong nháy mắt lại tập trung, một cỗ ý chí bất khuất bùng cháy trong lòng!
Tiếp đó, Khương Hạo muốn đứng dậy, lại cảm thấy toàn thân như bị vạn châm xuyên tim, đau nhức kịch liệt khó nhịn.
Thần thức hơi quét qua, liền biết toàn thân xương cốt đều đã vỡ vụn.
"Nhưng... Thì tính sao?"
Khương Hạo cắn chặt hàm răng, đến mức môi rách máu chảy, lại giống như không hề hay biết, chỉ còn lại chiến ý ngập trời cùng quyết tâm kiên định.
Sau đó, chỉ nghe hắn nổi giận gầm lên một tiếng, âm thanh chấn động cửu tiêu: "Thần ca, muốn đánh bại ta, chỉ dựa vào những thứ này, còn kém xa lắm!"
Lời vừa dứt, thần quang chợt lóe!
Khương Hạo lại lần nữa thi triển Bổ Thiên Thuật!
Trong nháy mắt, thời gian nghịch chuyển, thân thể Khương Hạo quay về đỉnh phong, phảng phất như trận chiến thảm liệt kia, chưa từng phát sinh!
Thế nhưng, khi hắn chuẩn bị tái chiến, trong lòng lại ẩn ẩn đau nhói.
"Xem ra, đây cũng là cực hạn chân chính của ta..."
Khương Hạo trong nháy mắt ý thức được, với cảnh giới hiện tại của hắn, liên tục thi triển hai lần Bổ Thiên Thuật, đã là đến cực hạn.
Nếu lại cưỡng ép thi triển lần thứ ba, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hắn không lùi bước, không sợ hãi, mà là nắm chặt song quyền, lần nữa nhìn về phía Khương Thần.
Lần này, không cần nhiều lời!
Bá ——
Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, trong khoảnh khắc đến trước mặt Khương Thần, hơn trăm đạo quyền quang thế gian ầm vang lao ra!
Quyền quang như liệt dương, rực sáng vô cùng, quét sạch về phía Khương Thần!
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Khương Thần thong dong ứng đối, từng cái hóa giải.
Chợt nhìn ra sơ hở, thúc cùi chỏ đánh ra, hất Khương Hạo bay lên!
Khương Hạo bay lên không trung, thân ảnh hắn lại xuất hiện, một cước đạp Khương Hạo xuống mặt đất, tạo thành một hố sâu!
Khi Khương Thần lại một cước giáng xuống, muốn đánh vào Khương Hạo trong hố sâu!
Bá ——
Một cánh tay đột nhiên nhô ra, nắm chặt chân phải của hắn.
Cánh tay kia cơ bắp căng cứng, gân xanh nổi lên như cầu long, gắng gượng chống đỡ lực lượng của Khương Thần.
Ngay sau đó, hai vệt thần quang đen trắng từ trong hố sâu mãnh liệt bắn ra!
Khí tức bàng bạc, quét sạch tứ phương, không ngừng đan xen, không ngừng dung hợp!
Khương Thần thấy vậy, thu hồi chân phải, nhếch miệng cười: "Xem ra ngươi, cuối cùng đã hiểu."
Lời vừa dứt, Khương Hạo từ trong hố sâu chậm rãi bay ra.
Thân ảnh được hai đạo quang mang đen trắng làm nổi bật, lộ ra vẻ uy nghiêm khác thường.
Hắn chậm rãi nói: "Trước đó, ta đã đem mặt trời nguyên lực tu tới cửu chuyển, Thái Âm thần thức tu tới bát chuyển, nguyên nhân chính là chưa từng song cửu chuyển, nên vẫn chưa từng chuyển tu Thái Cực Kinh."
"Nhưng hôm nay, sau trận giao thủ này, mấy lần mấp mé bờ vực sinh tử, ta lại hiểu ra rất nhiều..."
Khương Thần ý cười càng đậm: "Cửu chuyển?"
"Không sai..." Theo lời Khương Hạo, âm dương nhị khí quanh thân càng thêm nồng đậm, phía trên đỉnh đầu hình thành Thái Cực Đồ hư ảo.
Thái Cực Đồ kia xoay chầm chậm, tản ra một cỗ khí tức kinh khủng, tựa như muốn thôn phệ toàn bộ thế giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận