Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng - Chương 127: Nhân sinh thật sự là thay đổi rất nhanh, kích động Đinh thành chủ! (length: 8076)

Chỉ trong chớp mắt.
Khi Khương Thần đến trước cổng chính phủ thành chủ.
Lập tức thu hút sự chú ý của đám thủ vệ canh gác nơi đây.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn, đánh giá bằng ánh mắt.
Thấy đối phương hết sức xa lạ, chưa từng gặp bao giờ, liền sinh lòng cảnh giác, ngăn lại nói: "Đây là phủ thành chủ, người không có phận sự miễn vào, ngươi có thư mời không?"
Khương Thần cười, thuận miệng nói: "Ta là người của Khương gia Thương Ngô, lần này vâng lệnh tộc trưởng, đặc biệt đến gặp thành chủ của các ngươi, bây giờ, chẳng lẽ muốn cản ta?"
Lời này vừa nói ra, khiến tất cả thủ vệ ở đó đều giật mình, thân thể run rẩy!
Bọn họ hiểu rất rõ, tại Ô Đán thành bây giờ, người đáng sợ nhất không phải thành chủ nhà mình, mà chính là Khương gia đang nổi danh kia!
Nếu đắc tội thành chủ, vẫn còn chút hy vọng sống.
Nhưng chỉ cần đắc tội Khương gia, chắc chắn thập tử vô sinh, không còn đường sống!
Vì cho dù là Khương gia không ra tay.
Thì những kẻ muốn nịnh bợ Khương gia, cũng sẽ không chờ nổi mà cướp nhau ra tay, dùng mạng của bọn mình để tranh công!
Nghĩ đến đây, trên mặt bọn họ lập tức nở nụ cười nịnh nọt, cũng vội vàng tránh ra, nhường ra một con đường rộng thênh thang.
Sau đó, lại cung kính nói: "Tiểu nhân có mắt như mù, không biết là công tử nhà họ Khương đích thân đến, có chút đắc tội, mong rằng rộng lòng tha thứ, giờ liền xin phép dẫn đường cho ngài."
Nhìn thấy đối phương thay đổi thái độ chóng mặt như vậy, Khương Thần cũng không hề thấy ngạc nhiên.
Bởi vì hắn hiểu rõ, Khương gia bây giờ đã khác xưa.
Bốn chữ Khương gia Thương Ngô, chính là tấm biển vàng lớn nhất vùng đất này, không ai dám tùy tiện đắc tội!
Sau đó, Khương Thần định từ chối sự dẫn đường của đối phương.
Nhưng nghĩ đến chuyến này mình đại diện cho Khương gia và tộc trưởng mà đến.
Nếu tùy tiện dùng thần thức dò xét, có lẽ hơi mất phép tắc.
Thế là, hắn vừa thay đổi ý định, gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, tất cả thủ vệ ở cổng đều thở phào một hơi.
Người thủ lĩnh đi ra, cúi người, giơ tay phải ra, cung kính nói: "Mời ngài."
Khương Thần không nán lại, lập tức dưới ánh mắt lo lắng của đông đảo thủ vệ, sải bước đi vào.
Tiến vào trong phủ thành chủ, đi qua một con đường đá vụn, đến một sân viện.
Rất nhanh, Khương Thần đã nhìn thấy bóng dáng Đinh Tuyên.
Giờ phút này, Đinh thành chủ đang hết sức chăm chú luyện tập quyền pháp.
Mỗi một chiêu thức đều bộc phát khí kình, uy phong lẫm liệt, rất đỗi kinh người!
Nhưng đó chỉ là dưới góc nhìn của người bình thường.
Nếu lấy tầm mắt của Khương Thần để xem, thì quyền pháp của đối phương lộ ra trăm ngàn sơ hở, có thể dễ dàng phá giải!
Lúc này, nhận thấy có người đến, Đinh Tuyên dừng động tác, thở ra một ngụm trọc khí, rồi mới quay đầu nhìn lại.
Nhìn khuôn mặt Khương Thần, hắn nhướng mày, không nhận ra ngay được.
Vì bây giờ Khương Thần thay đổi quá nhiều.
Sau khi thức tỉnh Hoang Cổ Thánh Thể, cũng đột phá Nguyên Hải cảnh.
Ngũ quan của hắn càng thêm góc cạnh, dáng người cũng trở nên cao lớn hơn nhiều.
So với dáng vẻ gầy yếu trước kia, hoàn toàn như hai người khác nhau!
"Các hạ là?"
Đinh Tuyên cau mày, nghi hoặc.
Hắn ngạc nhiên phát hiện, mình có thể cảm nhận được một cảm giác áp bức thoang thoảng trên người đối phương!
Có thể mang đến cảm giác này cho ta, chẳng lẽ, đối phương là tu sĩ Nguyên Hải cảnh?
Đinh Tuyên rùng mình, thực sự đoán không ra nội tình của đối phương.
Nhưng đúng lúc này, Khương Thần chợt khẽ cười: "Đinh thành chủ, đã lâu không gặp, Khương Thần lần này vâng lệnh tộc trưởng, cố ý đến thăm, xem ngài..."
Nói thế nào thì Đinh thành chủ vì đầu quân cho nhà mình, cũng đã làm ra nhiều hành động, còn được tộc trưởng chú ý.
Cho nên, hắn thân là vãn bối, lại không hề tự cao vì tu vi Nguyên Hải, không hề làm đối phương mất mặt trước đám người.
Nghe Khương Thần vừa dứt lời.
Đinh Tuyên như nghe chuyện ma, tim đập thình thịch, đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn về phía Khương Thần!
Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin được.
Khương Thần? Sao lại là tiểu tử này?
Giờ khắc này, trong lòng Đinh Tuyên nổi lên sóng to gió lớn.
Hắn thực sự không thể nào liên hệ được nam tử cao lớn trước mắt với Khương Thần trước kia!
Chỉ có điều, trải qua một lời nhắc nhở như vậy, lại nhìn kỹ thêm vài lần.
Hắn dường như đã nhận ra, đối phương và Khương Thần có nét mặt cùng vị trí ngũ quan hết sức giống nhau!
Đinh Tuyên khó khăn lắm mới trấn tĩnh được.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, trái tim lại như nhảy lên tận cổ họng!
Khoan đã… Tiểu tử này đột phá Nguyên Hải cảnh?!
Khóe miệng Đinh Tuyên giật giật, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó tin.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, không chỉ Khương Hoằng Quang lão già kia tu vi vượt mặt mình, đạt đến Nguyên Hải cảnh.
Mà giờ ngay cả Khương Thần, một người thuộc thế hệ sau cũng không ngoại lệ!
Lúc nào mà đột phá Nguyên Hải cảnh dễ dàng như vậy chứ?
Đinh Tuyên im lặng cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay của mình, dần dần sinh nghi với nhân sinh.
Hắn chợt cảm thấy, những năm tháng tu luyện của mình, giống như là tu luyện đến mức bị chó gặm mất rồi!
Từ bỏ mọi hưởng thụ, khổ luyện cả tháng, đến một tiểu cảnh giới cũng không đột phá nổi.
Mà Khương Thần lại liên tiếp đột phá cả đại cảnh giới.
Sự tương phản lớn như vậy, ai chịu nổi chứ!
Sau khi thất vọng, Đinh Tuyên vô thức ngẩng đầu, lại liếc nhìn Khương Thần.
Khi thấy khóe miệng đối phương cong lên một nụ cười khó hiểu.
Hắn bỗng nhiên chấn động, ý thức được điều gì đó.
Tộc trưởng Khương còn phái cả thiên kiêu trong tộc đến gặp mình.
Chẳng lẽ, sự nỗ lực (quỳ liếm) của mình, cuối cùng cũng nhận được sự đáp lại của tộc trưởng đại nhân?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đinh Tuyên lập tức xao động không thôi!
Nếu đúng là như vậy, mình xem như đã hết khổ rồi!
Dưới thủ đoạn thần kỳ của tộc trưởng Khương.
Ngay cả Khương Hoằng Quang, lão già nửa bước xuống mồ, còn có thể đột phá Nguyên Hải cảnh.
Vậy thì sao mình không thể?
...
Giờ phút này, thấy sắc mặt Đinh Tuyên biến đổi liên tục, cơ thể càng kích động đến run rẩy.
Khương Thần cười, cũng không làm khó đối phương nữa.
Ngay lập tức vung tay, từ trong Tử Phủ không gian lấy ra ba viên Tẩy Tủy Đan, đưa đến trước mặt Đinh Tuyên.
"Trong thời gian này ngươi đã cố gắng vì Khương gia chúng ta, tộc trưởng đại nhân đều nhìn thấy rõ."
"Ông ấy rất hài lòng về ngươi, nên mới cố ý dặn ta, đem ba viên Tẩy Tủy Đan này thưởng cho ngươi."
"Đinh thành chủ, về sau ngươi cứ an tâm, chỉ cần trung thành tuyệt đối với Khương gia chúng ta, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt, thậm chí nói, chỉ là Nguyên Hải cảnh mà thôi, đối với ngươi mà nói, đều chỉ là điểm xuất phát...."
Đinh Tuyên lòng như lửa đốt, run rẩy giơ hai tay, nhận lấy ba viên Tẩy Tủy Đan, để trong tay quan sát không ngừng.
Thấy hình dáng của thứ này đúng như trong truyền thuyết.
Lòng hắn kích động không thôi, không khỏi cảm thán phục vụ cho Khương gia, thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất đời mình!
Phải biết, hắn theo phủ chủ đại nhân làm tùy tùng nhiều năm như vậy, cũng chỉ lăn lộn được chức thành chủ ở một nơi xa xôi nhỏ bé.
Đến cả một viên đan dược Huyền giai thượng phẩm cũng chưa từng thấy.
Đừng nói chi đến loại Tẩy Tủy Đan Huyền giai cực phẩm, chỉ có trong truyền thuyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận