Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng - Chương 41: Cái này lại là một tôn linh thể? Khiếp sợ Hứa Cốc! (length: 8130)

Nói vừa dứt lời, Khương Đạo Huyền liền chào hỏi mọi người trong tộc, tiến đến gọi Khương Viêm và Khương Thần đến.
Chứng kiến cảnh này, trong lòng Hứa Cốc trong nháy mắt nhẹ nhõm đi không ít.
Nếu vị Khương kiếm Tông này không đồng ý thì cũng có chút khó giải quyết, nhưng chỉ là dao động hai vị thiếu niên thôi thì chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Chẳng mấy chốc.
Khương Thần cùng Khương Viêm sóng vai đến, vào phòng nghị sự.
Phát giác có động tĩnh, Hứa Cốc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Ánh mắt dừng trên người Khương Thần và Khương Viêm, đồng thời tỏa ra Tử Phủ thần thức dò xét.
Cảm nhận được Khương Thần một thân căn cốt cực phẩm đã được Tẩy Tủy Đan và tiên hỏa cải tạo, Hứa Cốc không khỏi hai mắt sáng ngời, lập tức mừng rỡ!
Hắn vạn lần không ngờ, tại cái Khương gia nhỏ bé này lại khiến hắn gặp được bất ngờ lớn như vậy!
Tư chất của đối phương đâu chỉ đơn giản như trong lời đồn? Căn cốt cường hãn cỡ này, có thể nói là vượt xa tất cả chân truyền trong tông!
Tài năng ngút trời như vậy, tuyệt đối không thể để hắn chạy mất khỏi tay ta, nhất định phải thu nạp vào tông môn!
Hai mắt Hứa Cốc càng thêm rạng rỡ, nhìn Khương Thần bằng ánh mắt như đang nhìn một món trân bảo hiếm thấy.
Nhưng mà, điều khiến hắn cảm thấy mừng rỡ còn xa không chỉ có thế!
Khi Tử Phủ thần thức rơi lên người Khương Viêm.
Con ngươi Hứa Cốc co rụt lại, trong nháy mắt rơi vào kinh hãi!
"Loại khí tức đặc biệt này, chẳng lẽ... Vị thiếu niên này thực sự là một linh thể?!"
Thân là chấp sự của Thanh Sơn Tông, đương nhiên hắn đã nghe qua đủ loại điều kỳ diệu liên quan đến linh thể.
Mà những gì thiếu niên trước mắt thể hiện, quả thực trùng khớp với những tin tức hắn biết!
"Ha ha ha! Hôm nay thật sự là ngày đại cát của ta! Lại cho ta cơ hội gặp được một thiếu niên mang linh thể!"
Hứa Cốc kích động đến toàn thân run rẩy, không khỏi cảm thán chuyến đến thăm Khương gia lần này thật sự là không sai chỗ!
Phải biết rằng, người có linh thể không chỉ có tốc độ tu luyện vượt xa người bình thường, mà độ khó đột phá cũng đơn giản hơn nhiều so với người thường!
Nói chung, chỉ cần từng bước tu luyện thì việc đột phá Tinh Luân cảnh không khó, thậm chí thêm chút cố gắng, dù là Nguyệt Luân cảnh cũng có hy vọng!
Vì vậy một khi có linh thể xuất thế, chắc chắn sẽ bị các đại tông môn tranh giành!
Do đó, Hứa Cốc mới cảm thấy càng thêm kích động, không kìm được tưởng tượng cảnh tượng sau khi mời chào đối phương vào tông sẽ nhận được tông môn ban thưởng.
Lúc này, cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng rực của Hứa Cốc, Khương Viêm và Khương Thần lập tức rụt người lại, cảm thấy vô cùng lạnh sống lưng.
Về lai lịch và mục đích của người này, bọn hắn đã nghe tộc nhân kể, chỉ là không biết vì sao đối phương lại dùng ánh mắt kỳ lạ đó để nhìn bọn hắn.
Khương Viêm im lặng cúi đầu xuống, trong lòng khẽ thở dài: "Sư tôn, người thấy kẻ này thế nào?"
Dược lão ẩn trong giới chỉ, tùy ý liếc nhìn Hứa Cốc một chút, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, lắc đầu, không thèm đoái hoài: "Chẳng qua là một kẻ tu sĩ Tử Phủ chín cảnh căn cơ nông cạn mà thôi."
"Ngoài ra, theo lão phu thấy, người này không chỉ căn cơ nông cạn mà còn có ám thương trong người, ám thương này ẩn sâu, với chút tu vi ấy của hắn thì ngược lại rất khó phát giác, nhưng cái ám thương này đối với hắn mà nói, ngày thường tuy không đáng ngại, chỉ khi nào đợi đến lúc muốn đột phá Nguyên Hải cảnh, cái ám thương này sẽ bộc phát ra khiến hắn đột phá thất bại, triệt để chôn vùi sinh cơ, có thể nói là thần tiên khó cứu!"
Nghe vậy, nếu không phải nhớ đến tộc trưởng đại nhân vẫn còn ở đây, Khương Viêm đã suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Dù sao theo lời sư tôn nói thì đối phương chẳng phải là một kẻ sắp chết sao?
Lúc này, sau khi đã bình phục được cảm xúc, Hứa Cốc lập tức chuẩn bị nhìn về phía hai người.
Chỉ là lo lắng Khương Đạo Huyền bỗng dưng đổi ý, hắn lại lập tức quay đầu nhìn qua.
Khi thấy tộc trưởng Khương gia cũng không quan tâm lắm đến việc này, chỉ là phối hợp nhâm nhi trà nóng, hắn mới hơi yên lòng.
Ngay sau đó, Hứa Cốc nhìn về phía hai người: "Ta là trưởng lão chấp sự của Thanh Sơn Tông Hứa Cốc, chuyến này đến đây chính là để thay tông môn chọn đệ tử."
"Với danh tiếng của Thanh Sơn Tông chúng ta, không phải ta khoe khoang, chắc hẳn các ngươi Khương gia cũng đều biết Thanh Sơn Tông ta có uy thế cỡ nào, một khi hai người các ngươi bái nhập Thanh Sơn Tông ta, gia tộc phía sau các ngươi cũng sẽ nhận được tông môn che chở, đến lúc đó, một khi được vào hàng chân truyền hoặc được trưởng lão coi trọng, lại càng có cơ hội nhận được công pháp Địa giai giá trị liên thành..."
"Mà qua dò xét vừa rồi, ta thấy tư chất của các ngươi, một khi bái nhập tông môn chắc chắn sẽ được trưởng lão thậm chí tông chủ xem trọng, từ đó được vào hàng chân truyền!"
"Các ngươi có nguyện ý nhập Thanh Sơn Tông ta không?"
Hứa Cốc mỉm cười, hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn chăm chú hai người trước mặt, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng bản thân đưa hai vị thiên tài thiếu niên này về tông gây ra náo động.
Nhưng, ảo tưởng tươi đẹp chưa kéo dài được bao lâu, thì ở giây tiếp theo đã bị hung hăng dội một gáo nước lạnh!
Chỉ thấy trên mặt Khương Viêm và Khương Thần không hề có hứng thú, thuận miệng nói: "Không nguyện ý." "Ta cũng không muốn rời gia tộc."
Lời vừa dứt, biểu cảm tràn ngập vui sướng của Hứa Cốc trong nháy mắt cứng đờ.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của tông môn, hắn vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng nở một nụ cười có vẻ gượng gạo: "Các ngươi tuổi còn nhỏ, có vài việc không hiểu cũng bình thường, hãy nghe ta nói..."
Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị tiếng của Khương Thần và Khương Viêm đánh gãy: "Không muốn đến chính là không muốn đi, cũng không cần ngươi tốn thêm nước miếng." "Thần ca nói đúng."
Tộc trưởng nhà mình có nhiều thủ đoạn thần kỳ như vậy, thêm vào đó mỗi người bọn họ lại có cơ duyên riêng, sao bọn họ lại nguyện ý đến những tông môn chuyên đấu đá lẫn nhau để tự rước khổ vào thân?
Thấy bị cự tuyệt lần thứ hai, biểu cảm trên mặt Hứa Cốc dần dần không thể kiềm chế: "Các ngươi từ nhỏ lớn lên trong gia tộc, không biết thế giới bên ngoài đến tột cùng hiểm ác đến mức nào, cứ nghĩ gia tộc là chỗ dựa vững chắc nhất, mà không biết rằng, trong mắt các tông môn khác, cái chỗ dựa mà các ngươi cho là chắc chắn đó chỉ là một tờ giấy, vừa chọc là rách, một khi gia tộc các ngươi gặp kiếp nạn, các ngươi sẽ đi đâu? Sẽ chết trong tay kẻ địch hay bị coi là nô lệ buôn bán?"
"Ta lấy thân phận của người từng trải nói cho các ngươi biết, đối với những thiên tài sinh ra ở tiểu gia tộc như các ngươi mà nói, gia nhập Thanh Sơn Tông, tìm kiếm sự che chở của tông môn mới là lựa chọn tốt nhất, làm vậy không những có thể giúp Khương gia của các ngươi phòng tránh được nhiều kiếp nạn mà còn có thể cung cấp cho các ngươi rất nhiều tài nguyên, để các ngươi nhanh chóng chuyển hóa thiên phú của bản thân thành thực lực!"
"Kết hợp hai điều đó lại, nếu các ngươi chọn ở lại gia tộc thì không phải là một chuyện tốt, ngược lại còn là một tai họa, để rất nhiều chuyện vốn có thể tránh khỏi xảy ra với gia tộc các ngươi, cho nên, vì sự an nguy và phát triển của gia tộc các ngươi, các ngươi vẫn nên đi cùng ta đi, ta sẽ đưa các ngươi về tông môn, để các ngươi tùy ý có được những thứ trước đây chưa từng dám nghĩ đến..."
Theo lời thuyết phục của Hứa Cốc vang lên, thần sắc của Khương Viêm và Khương Thần không có chút thay đổi nào.
Nếu không phải vì tộc trưởng đại nhân vẫn còn ở đây, có lẽ bọn họ đã sớm quay người rời đi, chẳng buồn lãng phí thời gian ở đây.
Còn Dược lão thì lại dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để thưởng thức màn trình diễn ngu xuẩn của Hứa Cốc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận