Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng - Chương 141: Yêu thích hòa bình, không thích giết chóc Khương tộc trưởng? (length: 8350)

Sau đó.
Đúng lúc Khương Đạo Huyền còn đang cẩn thận cảm ngộ biến hóa phát sinh trên thân.
Thái Âm thần thức bao phủ bốn phía không gian, bỗng nhiên phát giác có người đến ngoài điện.
Người dẫn đầu chính là đại trưởng lão Khương Hoằng Quang.
Sau lưng hắn, có ba người đi theo.
Người cuối cùng là một nam tử cúi đầu.
Khiến Khương Đạo Huyền lập tức nhận ra thân phận.
Chính là Hứa Cốc, chấp sự Thanh Sơn Tông mà hắn đã gặp vài tháng trước.
Thấy vậy, hắn lộ vẻ đã hiểu, trong lòng đã có vài phần suy đoán.
Lúc này, Khương Hoằng Quang vừa tới gần cửa đại điện của gia tộc.
Các tộc nhân canh giữ ở đây liền cùng nhau cúi mình hành lễ: "Tham kiến đại trưởng lão!"
Khương Hoằng Quang phẩy tay: "Đứng lên đi, ngày đêm phòng thủ ở đây, thật sự vất vả cho các ngươi."
Các tộc nhân vội nói: "Không khổ cực, không khổ cực, tộc trưởng đại nhân vì sự lớn mạnh của gia tộc mà vất vả trăm bề, mới là thật vất vả, bây giờ tộc trưởng bế quan, chúng ta việc duy nhất có thể làm thay ngài chỉ là canh giữ bên ngoài, thay ngài ngăn những việc vặt vãnh mà thôi."
Khương Hoằng Quang cười, cũng không nói thêm gì, chỉ đi đến cửa, cung kính nói: "Tộc trưởng đại nhân, người của Thanh Sơn Tông và Phủ chủ đến thăm."
Vừa dứt lời.
Giọng Khương Đạo Huyền thong thả vang lên: "Vào đi."
Giọng không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng vang vọng bên tai mỗi người.
Đồng thời, bên trong ẩn chứa uy áp lớn lao, lại càng mang theo một luồng ý niệm tinh thần cực mạnh!
Triệu Hổ và Trương Thương đều căng thẳng mặt, không khỏi cảm thấy nội tâm run lên, vô cùng kính sợ!
Áo trắng kiếm Hầu quả nhiên danh bất hư truyền. . . .
Chỉ bằng một giọng nói, liền làm những chân nhân Tinh Luân như bọn hắn run rẩy, có thể thấy được tu vi của đối phương thâm hậu cỡ nào.
Giờ phút này, Khương Hoằng Quang chậm rãi xoay người, mặt hướng Triệu Hổ, nhẹ giọng nói: "Mời vào."
Triệu Hổ và Trương Thương không vội đi.
Bọn họ lặng lẽ liếc nhau.
Vì đều có nhiệm vụ riêng, đều không muốn để đối phương biết.
Trầm mặc ba hơi thở.
Cuối cùng Trương Thương vẫn lên tiếng trước: "Triệu thống lĩnh mang nhiệm vụ của Phủ chủ, vạn vạn không thể dở dang, vẫn là ngài tiến trước đi."
Triệu Long không buồn khách sáo, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bước vào đại điện gia tộc.
Rất nhanh, hiện trường chỉ còn lại Khương Hoằng Quang, Trương Thương và Hứa Cốc đứng tại chỗ.
Trương Thương nhắm mắt dưỡng thần, lại vẫn ổn định.
Hứa Cốc thì mặt căng thẳng, có chút không biết làm sao.
Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, tâm tư hoàn toàn không đặt vào cảnh vật trước mắt, chỉ thấy nơi đây nóng rực cả người!
Đặc biệt là nghĩ tới lát nữa liền phải gặp vị tộc trưởng Khương kia, nếu không phải bị Trương Thương nhìn chằm chằm, hắn hận không thể lập tức rời khỏi!
...
Một bên khác.
Sau khi Triệu Hổ đi vào đại điện gia tộc.
Cửa điện tự động đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Nhìn bóng lưng áo trắng khoanh chân ngồi trên bồ đoàn không xa.
Chỉ liếc một cái, con ngươi Triệu Hổ đã co rút lại, tâm thần chấn động mạnh mẽ!
Như thể đối mặt vực sâu, cảm giác áp bức mạnh đến mức làm người nghẹt thở khiến hai chân hắn hơi nhũn ra.
Giờ khắc này, chẳng hiểu sao, hắn lại cảm thấy vị áo trắng kiếm Hầu này mang lại cảm giác thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Phủ chủ đại nhân!
Nhưng sao có thể?
Phủ chủ đại nhân là cường giả đỉnh cao Nguyệt Luân cảnh cửu trọng, chỉ còn chút nữa là đạt tới Nhật Luân cảnh!
Sao vị Khương Đạo Huyền đột nhiên xuất hiện này có thể so sánh?
Sau khi hoang mang trong lòng.
Khương Đạo Huyền quay lưng về phía Triệu Hổ, thuận miệng nói:
"Nói đi, Tư Mã Nam phái ngươi đến đây làm gì?"
Tiếng nói vừa vang lên.
Hiểu đối phương là tồn tại cùng cấp với Phủ chủ, Triệu Hổ trong nháy mắt trung thực hơn nhiều, khom người, chắp tay nói: "Nghe danh tộc trưởng Khương, Phủ chủ đại nhân đặc phái ta mang đến đại lễ, chúc mừng Thương Ngô Khương gia dương danh Thiên Đô phủ, vào hàng các thế gia đỉnh lưu, đồng thời dặn dò ta nói với ngài, bảo ngài gần đây hoạt động nhỏ một chút..."
Khương Đạo Huyền khẽ nói: "Chuyện này ta đã biết, nhưng Khương gia ta yêu chuộng hòa bình, không thích giết chóc, sợ gây tổn hại tới trời đất, như người không phạm ta, ta không phạm người, bình an vô sự tự nhiên là tốt nhất, mọi hành vi hiện tại cũng là bất đắc dĩ mà thôi..."
"Bây giờ hảo ý của Phủ chủ ta đã nhận, lễ vật cứ để lại đây, ngươi đi đi."
Chuyện đến nước này, nếu không phải có người chủ động đắc tội gia tộc, hắn cũng lười tốn thời gian tu luyện đi gây ra đại chiến.
Dù sao đối với Khương gia trước mắt.
Tài nguyên trong thời gian ngắn tạm thời không thiếu, chỉ thiếu thời gian.
Có đủ thời gian, mới có thể tiêu hóa nội tình tài nguyên, đem chúng chuyển hóa thành thực lực.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt!
Lúc này, nghe Khương Đạo Huyền nói.
Triệu Hổ lập tức lộ vẻ cổ quái.
Nghĩ đến chiến tích đủ loại của đối phương, đủ kiểu diệt tộc diệt tông, làm việc vô cùng tàn ác.
Yêu chuộng hòa bình? Không thích giết chóc? Sợ gây tổn hại tới trời đất?
Hắn thực sự không thể liên tưởng những từ ngữ này với áo trắng kiếm Hầu trong tin tức!
Nhưng cho dù trong lòng có quá nhiều lời muốn nói.
Khi có được "bảo đảm" của đối phương, thì nhiệm vụ chuyến này ít nhất cũng đã hoàn thành.
Sau đó, Triệu Hổ lấy ra không gian giới chỉ đựng lễ vật, khom người, duỗi hai tay, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống mặt đất.
Khẽ ngẩng đầu, cuối cùng liếc nhìn bóng lưng áo trắng, chắp tay nói: "Tộc trưởng Khương, cáo từ."
Nói xong, hắn không nán lại, lập tức quay người đi ra đại điện gia tộc.
Đợi khi rời khỏi cái hoàn cảnh kìm kẹp đến cực điểm kia, lại tiếp xúc với bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Sắc mặt Triệu Hổ trong nháy mắt thả lỏng đi không ít.
Cùng vị áo trắng kiếm Hầu nổi danh lẫy lừng sống chung một không gian, thật sự là một việc tra tấn con người vô cùng tồi tệ!
Cảm giác đó tựa như một con chuột, đang nằm bên cạnh một con mãnh hổ, có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó.
Trương Thương đang đứng trước cửa đại điện mở hai mắt ra.
Thấy vẻ mặt Triệu Hổ tái nhợt, không khỏi cảm thấy tò mò sâu sắc.
Vừa rồi ở trong đại điện đã xảy ra chuyện gì? Có thể làm Triệu Hổ - chân nhân Tinh Luân cảnh, sợ đến mức này?
Nếu nói trước đây Trương Hổ là hổ dữ, thì giờ càng giống như một con mèo bệnh.
Chú ý đến ánh mắt cổ quái của Trương Thương.
Triệu Hổ chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, sắc mặt trở nên u ám có chút dọa người.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, tức giận rời khỏi Thương Ngô Sơn.
Hắn không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này dù chỉ một khắc nào nữa! !
Đợi đến khi bóng dáng Triệu Hổ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc này Trương Thương mới cúi đầu xuống, đưa tay phải ra kéo lấy Hứa Cốc đang kinh hoàng, run rẩy toàn thân đi vào đại điện gia tộc.
Vừa đặt chân vào trong đại điện, Trương Thương liền cảm nhận được cái cảm giác tồi tệ mà Triệu Hổ vừa trải qua.
Nhìn cái bóng lưng khí thế ngất trời, phảng phất vực sâu biển lớn đáng sợ kia.
Cho dù mang tu vi Tinh Luân cảnh, Trương Thương vẫn không nhịn được cảm thấy cổ họng khô khốc, hai chân như nhũn ra.
Lưng càng tuôn ra mồ hôi lạnh, thấm ướt cả áo bào.
Còn Hứa Cốc với tu vi chỉ là Tử Phủ cảnh cửu trọng thì càng không chịu nổi.
Ngay khi đối diện còn chưa kịp thích ứng, đã bị dọa đến tê liệt ngã xuống đất, hoàn toàn không đi nổi!
Xung quanh im lặng như tờ.
Trương Thương ổn định tâm thần, vô cùng cung kính, chắp tay nói: "Tham kiến áo trắng kiếm Hầu, lão… Ta là trưởng lão Trương Thương của Thanh Sơn Tông, lần này thụ lệnh tông chủ, đến nhận lỗi vì sự mạo phạm thất lễ của Hứa Cốc thời gian trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận