Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng - Chương 515: Hảo sự thành song? (length: 8039)

Theo Khương Viêm vừa dứt lời, cả hội trường trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng!
Nếu như Quan Minh sau khi cùng Khương Viêm luận bàn vài chiêu mới bại, tiêu hao được chút thể lực của đối phương thì khoảng cách vẫn chưa đến mức quá đáng. Có lẽ, bọn họ vẫn còn chút ý định ra sân.
Nhưng tận mắt thấy Khương Viêm tùy tay một kích, thậm chí nhiều người còn chưa thấy rõ chuyện gì đã xảy ra thì Quan Minh ở Nguyệt Luân cảnh đã bị đánh cho như chó chết, rõ ràng là có sức chiến đấu của Nhật Luân cảnh, bọn họ nào dám liều mạng xông lên?
Đám người vẫn còn sợ hãi, liếc nhìn bóng lưng Quan Minh, không khỏi cảm thấy thương cảm thay đối phương, lại càng cảm thấy may mắn.
Cũng may mình không coi Khương Viêm là quả hồng mềm mà chọn người này ra tay đầu tiên.
Nếu không thì cái kết cục của đối phương chính là kết cục của mình.
Nên biết mục tiêu của bọn họ là để nổi danh, chứ không phải để bị bêu riếu.
Trong sự im lặng của mọi người, thời gian cứ từng giờ trôi qua.
Cho đến khi Khương Viêm nhìn về phía một người, đang chuẩn bị mở miệng khiêu chiến thì làm cho đối phương sợ đến mặt mày trắng bệch, luống cuống khác thường.
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ trong đám người: "Tiểu Đan Vương quả nhiên là giỏi! Không chỉ có tạo nghệ về đan đạo không cạn, mà ngay cả thực lực tu vi cũng vượt xa dự đoán của người đời!"
"Nhưng chỉ bằng như vậy mà đã không xem ai ra gì thì có hơi không biết trời cao đất rộng, xem thường thiên hạ anh kiệt!"
"Vì hắn đã khinh thường ra tay thì hãy để ta đây lĩnh giáo một phen cao chiêu của các hạ, xem có tư cách nói ra những lời cuồng vọng đó không!"
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn đến đông đảo thiên kiêu phía trước quay người lại, Khương Viêm cũng ngẩng đầu nhìn.
Đám đông chen chúc dạt ra hai bên.
Ở vị trí trung tâm, một lối đi nhỏ trống trải hiện ra.
Một thanh niên tóc đỏ mặc trang phục màu đỏ từ trong đám đông đi ra, khí thế cường tráng, bộc lộ sự sắc sảo!
Người này...
Ánh mắt Khương Viêm ngưng lại, trong lòng chợt nổi lên hứng thú không nhỏ.
Hứng thú không phải đến từ thực lực của đối phương.
Mà là từ trong cơ thể đối phương... Dị hỏa!
Dị hỏa ư?
Không sai!
Nhờ vào hiệu quả kinh khủng của Đế Viêm Thánh Thể, một thứ có thể được coi là vua của vạn hỏa.
Chỉ cần cảm nhận một chút, liền có thể nhìn thấu nội tình, biết được trong cơ thể đối phương chiếm giữ năm luồng Dị hỏa.
Luồng mạnh nhất trong số đó rõ ràng là thiên giai trung phẩm!
Phải biết, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng giao đấu với tu sĩ nào có Dị hỏa.
Bây giờ vất vả lắm mới gặp được một người như vậy, sao hắn không cảm thấy hứng thú cho được?
Vừa hay lúc này, những tiếng xì xào xung quanh vang lên, nói rõ thân phận của người này.
"Ta nhận ra người này, tên là Kỷ Tu Bình, chính là Nhị hoàng tử của Xích Viêm hoàng triều ta!"
"Tê~ lại là hắn?"
"Nghe đồn Kỷ Tu Bình được sinh ra cùng lúc với Kỳ huynh trưởng Kỷ Tu Thiên, cùng nhau hiển dị tượng! Mặc dù tư chất không bằng huynh trưởng hoàng thể nhưng cũng hơn xa vô số tu sĩ, chính là một Ngũ Diễm Vương Thể đích thực!"
"Ta từng nghe sư huynh trong tông môn nói, người này chính là lợi dụng thể chất đó, nắm giữ năm loại Dị hỏa! Trong đó bốn loại đều là địa giai cực phẩm, còn một loại là thiên giai trung phẩm!"
"Không tệ, nghe nói Kỷ Tu Bình còn vừa mới hoàn thành đột phá, hiện giờ đã đạt đến tu vi Nhật Luân cảnh thất trọng, chính là người xếp thứ năm trên Thiên Kiêu Bảng của Đông Vực!"
"Vừa nắm giữ năm loại Dị hỏa, lại vừa có tu vi Nhật Luân cảnh thất trọng, sức chiến đấu của người này quả thực không thể tưởng tượng!"
"Ha ha, cái này khiến ngươi giật mình à? Nếu không phải Kỳ huynh trưởng Kỷ Tu Thiên đã đột phá lên Nguyên Thần cảnh giới ba năm trước, thoát khỏi hàng ngũ tiểu bối để chính thức tiến vào mắt của các cường giả, trở thành một đại năng có thể một mình chống lại cả một phương, thì bảng xếp hạng Thiên Kiêu của Đông Vực hôm nay sao có thể để cho Khương Thần một mình độc chiếm vị trí đầu bảng?"
"Điều này cũng đúng, thậm chí không chỉ có Kỷ Tu Thiên, chỉ cần ngày xưa có những nhân vật như người đi lại của Thượng Thanh tông, Đại hoàng tử của Nguyệt Hoa hoàng triều, hai hoàng nữ của Đại Tấn hoàng triều, Thánh nữ của U Minh giáo, người đi lại của Thương Thiên Kiếm Tông, đạo tử của Vô Ngần Đạo Tông,... thì Khương Thần cũng không chiếm được vị trí thứ nhất."
"Đúng vậy, những người này đều là những yêu nghiệt cái thế danh chấn đại địa Đông Vực của năm trăm năm qua, cho dù đặt ở Trung Vực nơi thiên kiêu như mây kia, tư chất mạnh mẽ vẫn có thể xếp hàng đầu."
"Xem ra, Khương Thần này coi như là gặp được thời điểm tốt, các đại yêu nghiệt lần lượt đặt chân Nguyên Thần, không còn người có thể chống lại hắn."
"Không người chống lại ư? Ta thấy chưa chắc, dù sao người đi lại của Thiên Võ Tông kia cũng không thể xem thường, chính là người được vô số tu sĩ ca tụng là không kém gì Kỷ Tu Thiên, có hy vọng sẽ hoành ép các đại thiên kiêu Đông Vực trong vòng năm mươi năm tới... "
Đám người vừa nhìn thân ảnh Kỷ Tu Bình vừa nghị luận.
Mà sau khi nghe những lời này, lông mày Kỷ Tu Bình nhíu lại, bỗng cảm thấy không vui!
Cái gì gọi là không bằng huynh trưởng?
Mà tại sao các ngươi cứ nói gì cũng lôi cả tên của Kỷ Tu Thiên vào!
Kỷ Tu Bình nắm chặt hai tay, sâu trong đáy mắt đã có chút giận dữ.
Hắn ghét nhất cái tên này!
Dù là trong cung hay ngoài cung!
Kỷ Tu Bình khẽ quay đầu lại, dùng ánh mắt hung hãn của sói quét qua, trong nháy mắt làm người vừa cất lời run lên, ngoan ngoãn im miệng!
Làm xong những điều này, hắn thu hồi ánh mắt, cất bước tiến vào kết giới hình tròn, giằng co với Khương Viêm!
Thấy đối phương nghe tên mình xong, trên mặt cũng không hề lộ ra chút ý sợ hãi nào, thậm chí ngược lại còn lộ ra một nụ cười quái dị.
Kỷ Tu Bình càng thêm giận dữ đến cực điểm!
Giờ phút này, hắn càng lúc càng cảm thấy, nụ cười trên mặt Khương Viêm giống hệt người anh cả đáng ghét của mình!
Đều khiến hắn chán ghét như nhau!
Kỷ Tu Bình nghiến răng, đưa tay vung lên, gọi ra một thanh trường kiếm đen kịt.
"Kiếm này tên Lục Ảnh, chính là pháp bảo thiên giai hạ phẩm, xem như phần thưởng cho cuộc luận bàn giữa ngươi và ta!"
Nói xong, một đôi mắt hằn học lửa giận nhìn chằm chằm Khương Viêm.
Hắn giờ phút này đã nóng lòng muốn lập tức đánh cho kẻ có bộ mặt đáng ghét này một trận thừa sống thiếu chết!
Khương Viêm mặc dù có chút nghi hoặc vì sao đối phương vừa lên đã tràn ngập địch ý với mình.
Nhưng hắn cũng không để ý.
Nhìn thanh kiếm Lục Ảnh trước mặt, bỗng nhiên mắt hắn chợt lóe lên, có chú ý.
Khương Viêm trước hết tùy tay lấy ra một kiện pháp bảo thiên giai hạ phẩm.
Rồi giả vờ thâm trầm nói: "Tư cách đương nhiên là có nhưng là..."
Tim Kỷ Tu Bình hẫng một nhịp, bản năng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào thì không nói ra được.
Hắn chỉ có thể khẽ cắn môi nói: "Có rắm thì mau thả!"
Thấy tình hình này, trong lòng Khương Viêm không khỏi mang theo ý xấu.
Hắn nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ý vị sâu xa: "Người ta vẫn nói 'hảo sự thành đôi', nếu chỉ có mỗi một phần thưởng, thì có hơi đơn điệu, chi bằng hai bên chúng ta thêm một phần thưởng nữa thì sao?"
Kỷ Tu Bình tuy có chút đoán không ra ý nghĩ của đối phương.
Nhưng với sự tự tin vào thực lực của bản thân.
Hắn đương nhiên không ngại kiếm thêm một phần thưởng từ kẻ ngu ngốc Khương Viêm này.
"Tốt!"
Nói xong, liền chuẩn bị gọi ra một kiện pháp bảo thiên giai nữa làm phần thưởng.
Nhưng đúng lúc này, Khương Viêm lên tiếng ngăn hắn lại: "Khoan đã!"
Động tác của Kỷ Tu Bình dừng lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận