Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng - Chương 37: Nhận được tin tức Thiên Sơn Tông, đại trưởng lão tức giận! (length: 7885)

Nghe Khương Viêm kêu gọi, Dược lão đang trốn trong giới chỉ cũng vội đáp lời: "Thiếu chủ, nếu lão phu đoán không sai, vật này hẳn là thần dịch."
"Thần dịch?"
Khương Viêm nhướng mày trước từ ngữ vô cùng lạ lẫm này.
Thấy vậy, Dược lão bắt đầu kiên nhẫn giải thích: "Nếu linh thạch là tiền tệ thường dùng của tu sĩ bình thường, thì thần dịch là tiền tệ của tu sĩ từ Vạn Tượng cảnh trở lên. Trong thần dịch ẩn chứa thiên địa tinh khí cực kỳ tinh thuần. Thiếu chủ mà hấp thu nó, chỗ tốt vô cùng nhiều."
"Về giá trị của vật này, chừng này thần dịch trước mặt, có thể đổi được khoảng một ngàn khối thượng phẩm linh thạch. Dù giá có dao động chút do vấn đề địa phương, chênh lệch cũng không lớn."
Một ngàn khối thượng phẩm linh thạch? ! !
Con ngươi Khương Viêm co lại, nội tâm nổi lên sóng lớn!
Hắn vạn lần không ngờ món quà đầu tiên tộc trưởng tặng lại ẩn chứa giá trị kinh thiên như vậy!
Phải biết một ngàn khối thượng phẩm linh thạch là khái niệm gì? Cho dù mua cả trăm tòa Ô Thản thành cũng không khó!
Tộc trưởng vừa ra tay đã xa xỉ như vậy, thật không nghĩ đến trái tim ta có chịu nổi không vậy?
Khương Viêm nuốt khan, bình ổn lại tâm tình, không khỏi tràn đầy chờ mong vào hai món đồ còn lại.
Món quà đầu tiên đã cao cấp thế này, chắc hai món còn lại cũng không kém đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Khương Viêm lập tức lấy ra gốc kỳ thảo màu lam từ không gian giới chỉ: "Sư tôn, ngài xem thử vật này, lai lịch thế nào?"
Dược lão xem xét mấy lượt, sắc mặt thoáng chốc trở nên phức tạp: "Quả nhiên, tộc trưởng của các ngươi thật có lòng..."
Thấy phản ứng của sư tôn như vậy, Khương Viêm không khỏi tò mò: "Ồ? Xin chỉ giáo?"
"Vật này tên là An Thần Thảo, bình thường thuộc loại linh thảo Huyền giai. Nhưng nhìn phẩm tướng, gốc này phải là cực phẩm, xem ra đã đạt đến Địa giai hạ phẩm. Về tác dụng thì là bồi bổ tàn hồn..."
"Tàn hồn? Khoan đã, chẳng lẽ tộc trưởng đã phát hiện ra ngài?"
Khương Viêm trố mắt, lập tức nhận ra chỗ kỳ hoặc.
Dù sao thần hồn mình đâu có bị tổn hao gì, tộc trưởng đột nhiên tặng thứ này, động não chút thôi cũng biết là cố ý chuẩn bị cho ai.
Dược lão đáp một tiếng, rồi không nhịn được cảm thán: "Nếu vào thời kỳ toàn thịnh của lão phu, thứ này cũng không phải vật gì trân quý, nhưng giờ lưu lạc thân tàn hồn, vật này ngược lại rất có ích cho lão phu."
"Lần này lại là nhận tình của tộc trưởng các ngươi, đi theo thiếu chủ ngươi cũng được chút lây."
Nghe vậy, Khương Viêm mỉm cười, lập tức tự hào vì gia tộc mình có tộc trưởng cường đại như vậy.
Đợi bình tĩnh lại, hắn hỏi tiếp: "Sư tôn, vậy An Thần Thảo này nên dùng thế nào cho ngài?"
"Ngươi chỉ cần đặt nó lên mặt nhẫn là được."
"Được."
Khương Viêm làm theo lời Dược lão, đặt An Thần Thảo lên mặt nhẫn.
Rất nhanh, cùng một trận lam quang lóe lên, An Thần Thảo biến mất không thấy đâu.
Đang lúc Khương Viêm thấy kỳ diệu thì giọng Dược lão từ từ vang lên: "Thiếu chủ, ngươi xem thử xem, tộc trưởng có để lại vật gì tốt cho ngươi không."
Khương Viêm hoàn hồn, lập tức lấy đoàn hỏa diễm màu vỏ quýt kỳ lạ ra từ không gian giới chỉ.
Ngọn lửa trôi lơ lửng giữa không trung, không tỏa ra chút nhiệt nào. Ngay cả Khương Viêm hiếu kỳ đưa tay chạm vào cũng không thấy gì khác thường.
Khương Viêm lại hỏi Dược lão: "Sư tôn, ngài xem đây là thứ gì?"
Vừa dứt lời, Dược lão đã kích động kêu lên: "Dị hỏa, đây là một đoàn dị hỏa Thiên giai! Tộc trưởng các ngươi lại cho ngươi thứ này! Thật không thể tưởng tượng nổi!"
Dược lão nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, Khương Viêm rõ ràng mới tu vi Hậu Thiên cảnh nhất trọng, sao lại được tộc trưởng Khương gia trực tiếp ban cho một đoàn dị hỏa Thiên giai!
Phải biết vật này trân quý nhường nào, cho dù là mình từng là Thiên Nhân cảnh viên mãn cũng chỉ nghe danh mà không được thấy!
Dù sao đến cả dị hỏa mình hao hết thiên tân vạn khổ, cửu tử nhất sinh tìm được, cũng chỉ là nửa bước Thiên giai!
Dị hỏa Thiên giai muốn cho là cho, quả không hổ là Cổ Chi Đại Đế chuyển thế, ra tay quả là quá xa xỉ...
Dược lão suy nghĩ miên man, lòng chấn động không thôi.
"Dị hỏa Thiên giai?"
Khương Viêm ngẩn người.
Hắn dù biết sự tồn tại của Dị hỏa từ ghi chép trong Phần Quyết, nhưng đây là lần đầu thấy vật thật.
"Cơ duyên không thể bỏ lỡ, thiếu chủ, ngươi mau vận Phần Quyết luyện hóa đoàn Dị hỏa Thiên giai này đi! Luyện hóa thành công thì lợi ích vô cùng!"
Nghe Dược lão gấp gáp nói, Khương Viêm vội lấy lại tinh thần, lập tức thôi động Phần Quyết, bắt đầu thử luyện hóa.
Một lát sau.
Khương Viêm thành công luyện hóa Thương Diễm Linh Hỏa.
Phẩm cấp Phần Quyết trực tiếp từ Hoàng giai hạ phẩm tăng lên đến Thiên giai trung phẩm!
Đồng thời, do ảnh hưởng của Thương Diễm Linh Hỏa, thể chất của hắn cũng lột xác thành Thương Diễm Bảo Thể!
Linh lực cường đại liên tục hội tụ điên cuồng.
Hậu Thiên cảnh nhị trọng.
Hậu Thiên cảnh tam trọng.
Hậu Thiên cảnh tứ trọng.
. . .
Hậu Thiên cảnh thất trọng.
Chỉ trong vài chục giây, Khương Viêm nhờ phản hồi linh lực từ Thương Diễm Bảo Thể mà một mạch đột phá tới Hậu Thiên cảnh thất trọng tu vi!
Thậm chí phối hợp thần dịch cùng Thuần Dương Công, đột phá Tiên Thiên cảnh cũng chỉ trong vài ngày này thôi.
...
Một nơi khác.
Thiên Sơn Tông, một mật thất nào đó.
Một ông lão mặc áo đen đang nhắm nghiền mắt, ngồi xếp bằng, hấp thụ linh khí xung quanh.
Thình thịch thịch...
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, quấy rầy ông lão, cắt ngang việc tu luyện của ông.
Ông đột ngột mở mắt, mặt không vui: "Chuyện gì hốt hoảng thế? Dám quấy nhiễu lão phu tu luyện, tốt nhất ngươi phải cho lão phu một lời giải thích hợp lý..."
Nghe ra giọng nói bất mãn, vị trưởng lão áo xám vừa xông tới liền sợ xanh mặt.
Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây, ông vẫn cố ổn định cảm xúc, cúi đầu chắp tay nói: "Bẩm báo đại trưởng lão, theo tin tức từ Vương gia Tuyên Thành truyền đến, họ đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của tôn tử ngài tại nơi ở của Khương gia."
Vừa dứt lời, đại trưởng lão Vương Nguyên Bạch như bị sét đánh, cả người run lên: "Ngươi nói cháu ta...c.h.ế.t rồi?"
Mắt ông hơi đỏ ngầu, như một con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, giọng nói lạnh lẽo tột cùng, lộ ra hàn ý thấu xương!
Uy áp đặc hữu của Nguyên Hải cảnh tràn ra, bao phủ lấy vị trưởng lão áo xám, khiến ông ta sợ hãi lộ rõ trên mặt, trán không ngừng nhỏ giọt mồ hôi như hạt đậu.
Ngay sau đó, ông ta vội kể hết những thông tin đã thu thập được.
Khi biết Vương Khánh cùng Nạp Lan Ngọc Nhi đến nơi ở của Khương gia để từ hôn, cuối cùng bị Vương gia phát hiện cả hai cùng chết tại nơi đó, thậm chí ngay cả Thái Khôn cũng không thoát nạn, mặt Vương Nguyên Bạch càng thêm u ám: "Đã điều tra rõ ràng chưa, Khương gia này là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận