Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng - Chương 10: Gia tộc nhiệm vụ hoàn thành, Nữ Oa quan tưởng đồ! (length: 8527)

Ầm!
Hai chưởng chạm nhau, nguyên lực hỗn loạn, bộc phát ra uy lực kinh người!
Từng sợi tử quang lấp lánh, chiếu rọi bốn phía, ẩn ẩn có tiếng sấm nổ vang.
Không ổn!
Cảm nhận được từ lòng bàn tay truyền đến đau nhói, Đường gia lão tổ biến sắc.
Không đợi kịp phản ứng, tử Lôi Chưởng bên trong ẩn chứa Lôi Điện chi lực cùng Thuần Dương nguyên lực lại hai lần bộc phát!
Trong nháy mắt, xuyên thấu qua lòng bàn tay Đường gia lão tổ, xé rách làn da, một mạch chui vào thể nội!
Giờ khắc này, Đường gia lão tổ trợn trừng hai mắt, trong con mắt tràn đầy không cam lòng.
Lôi Điện chi lực cùng Thuần Dương nguyên lực trong thể nội điên cuồng tán loạn.
Đến khi không còn cách nào tiếp nhận, phịch một tiếng nổ vang, thân thể hắn chia năm xẻ bảy, nổ tung!
Đồng thời, Khương Đạo Huyền mũi chân khẽ điểm, lui lại mấy mét.
Tán đi lực lượng còn trên bàn tay, thu về tay, thả lỏng phía sau.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy ba hơi thở, dễ dàng đến không thể tưởng tượng nổi.
Mà thấy tận mắt lão tổ đã chết, đám người Đường gia vốn còn đang gian nan chống cự đều sợ đến ngây người.
"Lão... Lão tổ chết rồi?"
"Không thể nào! Lão tổ là đường đường Tử Phủ đại tu sĩ, sao có thể dễ dàng chết như vậy?"
"Ai có thể nói cho ta, chuyện này là giả..."
Đám người Đường gia ngây ra như phỗng, sợ đến chạy trốn cũng quên.
Lão tổ nhà bọn họ danh tiếng vang dội Ô Thản thành mấy chục năm.
Ngay cả bọn hắn cũng coi ông như tín ngưỡng tinh thần.
Nhưng hôm nay, tín ngưỡng mà bọn họ dựa vào bỗng nhiên sụp đổ.
Nghĩ đến đây, rất nhiều người Đường gia đều mặt mày bối rối, không biết phải làm sao.
Nhưng mà, với bọn họ, tuyệt vọng thật sự mới bắt đầu.
Khương Đạo Huyền quay người nhìn đám người đang run rẩy trước mặt, lạnh lùng nói: "Đưa chúng lên đường."
Lời vừa dứt, đám người Khương gia vốn đang chìm trong khiếp sợ mới kịp phản ứng, liền vung tay hô lớn, cùng nhau xông lên đánh!
Đối diện với chiến ý đang lên của đám người Khương gia.
Những người Đường gia đã mất hết chỗ dựa nhất thời bắt đầu thoái lui, bắt đầu hoảng loạn chạy trốn.
Bất quá do quá khẩn trương, rất nhiều người đều ngã lăn ra đất.
Nhưng nỗi sợ chết trong lòng không cho phép, họ lại phải lồm cồm bò dậy tiếp tục chạy.
Chỉ là động tác của họ thật sự quá chậm.
Rất nhanh, đám người Khương gia đã bao vây bọn họ lại, kín như bưng!
Giết!
Ngay sau đó, từng người con cháu Khương gia rút vũ khí ra, bắt đầu tàn sát đám người Đường gia!
Khương Đạo Huyền trà trộn vào giữa đám người.
Mức độ chém giết này, với hắn không khác gì trò trẻ con.
Nhớ đến tích lũy kinh nghiệm thực chiến quan trọng với các tộc nhân, hắn lười ra tay nữa mà chỉ đứng quan sát.
Bất quá, một khi thấy con cháu Khương gia gặp nguy hiểm, Khương Đạo Huyền liền trực tiếp can thiệp, xoay chuyển tình thế.
Dưới thần thức Tử Phủ bao trùm, toàn bộ hiện trường, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, không có bất kỳ điều gì bất trắc xảy ra.
Mà toàn bộ Đường gia đều trở thành công cụ để rèn luyện năng lực thực chiến của người Khương gia.
Chẳng mấy chốc sau.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, kéo dài không tan.
Trên mặt đất toàn chân tay cụt, hình ảnh thật ghê rợn.
Theo tiếng kêu thảm cuối cùng vang lên, đám người Đường gia ở đây đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Lúc này, trên mặt tất cả người nhà Khương gia đều cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, tràn đầy hưng phấn.
Do có Khương Đạo Huyền can thiệp, trên người bọn họ ngoại trừ vài vết thương nhỏ, ngoài chút vết trầy da thì không hề có thương tích nào khác.
Khi bốn phía trở về tĩnh lặng, mọi người đều lộ vẻ sùng bái, mắt sáng rực nhìn về phía bóng lưng tộc trưởng nhà mình.
May mắn có tổ tiên phù hộ, nay Khương gia có được một vị tộc trưởng cường đại như vậy, bọn họ còn gì để lo lắng nữa?
Dưới ánh mắt mọi người, Khương Đạo Huyền vẫn chưa hài lòng, mặt hướng đám người.
"Để gột rửa nhục nhã mà Khương gia ta phải chịu mấy trăm năm nay, như thế này vẫn còn xa mới đủ, hôm nay, ta muốn cả Ô Thản thành phải biết, đụng đến Khương gia ta phải trả giá đắt thế nào!"
"Bây giờ, tìm khắp Đường phủ, tìm hết mọi sinh vật sống, cả súc vật nữa, ta muốn Đường gia chó gà không tha, phải tận gốc!"
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với chính gia tộc mình!
Nghe tộc trưởng ra lệnh, tất cả con cháu Khương gia lập tức cúi người hành lễ: "Rõ!"
Trong lòng bọn họ, đối với chuyện này không có chút mâu thuẫn.
Nghĩ đến cảnh đối phương vừa tới đã chuẩn bị diệt môn, họ không khỏi run sợ.
Nếu không có tộc trưởng xuất hiện, có lẽ bây giờ bọn họ đã sớm trở thành vong hồn dưới kiếm của Đường Chính Dương.
Mối thù lớn như vậy, sao có thể dễ dàng hóa giải?
Vì vậy, với lòng căm phẫn, đông đảo con cháu Khương gia cùng nhau hô hào, bắt đầu càn quét các ngóc ngách của Đường gia.
Ngay sau đó, từng tiếng chửi rủa, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng chó sủa, tiếng ngỗng kêu liên tiếp vang lên.
Chẳng mấy chốc sau.
Toàn bộ Đường gia đều im lặng.
Đến lúc này, Đường gia đã hoàn toàn bị xóa tên khỏi Ô Thản thành!
Chờ các con cháu Khương gia trở về, tập hợp lại một chỗ.
Khương Đạo Huyền vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, dường như đang chờ đợi điều gì.
Đến khi ting một tiếng, thông báo của hệ thống hiện ra trước mắt.
[Ting ~ Phát hiện Đường gia bị tiêu diệt, nhiệm vụ gia tộc đã hoàn thành, đang tiến hành quyết toán...] [Ting ~ Dựa theo độ hoàn thành của ngài, nhiệm vụ lần này cho điểm là: Giáp thượng (điểm tối đa), bắt đầu trao thưởng...] [Chúc mừng túc chủ nhận được 300 điểm khí vận gia tộc] [Chúc mừng túc chủ nhận được Địa giai công pháp cực phẩm « Đại Nhật Luyện Thể Quyết »] [Chúc mừng túc chủ nhận được một thẻ tu luyện tăng tốc] [Chúc mừng túc chủ nhận được một quyển Vô Tự Kiếm Thiếp] [Chúc mừng túc chủ nhận được phần thưởng bí ẩn « Nữ Oa Quan Tưởng Đồ »] Nhìn những phần thưởng phong phú trước mắt, Khương Đạo Huyền mắt sáng lên.
Đồng thời, thông báo hệ thống cũng có nghĩa Đường gia đã thực sự bị tiêu diệt hoàn toàn, lúc này hắn mới thu hồi tâm thần.
Sau đó, dẫn đám người lục soát Đường gia.
Để phát triển gia tộc, các loại vật tư tài nguyên tự nhiên không thể thiếu.
Chẳng bao lâu sau, đông đảo con cháu Khương gia đã mang từng rương gỗ đựng đầy vàng bạc châu báu, công pháp võ kỹ, khế đất cửa hàng các loại tài nguyên ra ngoài.
Sau khi xác nhận đã vét sạch Đường gia, không còn chút tài nguyên nào sót lại, đám người lập tức hợp sức khiêng rương, rời khỏi Đường phủ, đi về con đường cũ.
Trên đường đi, sự náo động của đám người Khương gia đã thu hút rất nhiều người đến xem.
"Tê ~ Mùi máu tươi nồng quá, bọn họ là ai vậy?"
"Đó là Khương Vĩnh Niên và Khương Vĩnh Ngọc, ta nhận ra bọn họ, bọn họ là người nhà họ Khương!"
"Xem bước chân vội vã của bọn họ, trong rương đựng gì vậy?"
"Những chuyện này không quan trọng! Quan trọng là, bọn họ hình như từ Đường gia đi ra."
"Đường gia? Chẳng lẽ hai nhà..."
Những người dân vây xem bàn tán xôn xao, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán.
Lúc này, có người để ý đến người đàn ông mặc áo trắng đi đầu đoàn.
"A? Người dẫn đầu Khương gia này là ai vậy? Sao ta chưa từng thấy bao giờ, Khương gia này khi nào có nhân vật như vậy?"
Một vài người trẻ tuổi và người nơi khác, chưa từng thấy mặt Khương Đạo Huyền thì hơi nghi hoặc.
Bất quá, rất nhanh đã có một số lão nhân sinh sống ở Ô Thản thành nhiều năm nhận ra Khương Đạo Huyền.
Trong đám người, một vị mặc trang phục hậu thiên võ giả bỗng nhiên giật mình, không dám tin, thất thanh nói: "Bộ dáng này, hắn là Khương... Khương Đạo Huyền? !"
Lời vừa dứt, như một hòn đá ném vào mặt hồ dậy sóng, lập tức làm cả đám người bùng nổ, gây ra một trận náo động lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận