Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng

Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Cộng - Chương 355: Tiểu Đan Vương, Viêm Thần? Khương Viêm! (length: 8073)

Dựa theo Đường Cảnh Minh và Chu Yến hai người lần lượt mặt lộ vẻ ngớ ngẩn, lâm vào trạng thái gần như hóa đá.
Cách đó không xa đám đông vây xem càng thêm rung động sâu sắc.
Không ai có thể nghĩ đến, vị thiếu niên thần bí tên Viêm Thần trước mắt, có thể trước bao nhiêu người, chiến thắng hai vị truyền nhân tông sư đan đạo!
Vừa nghĩ đến chuyện hôm nay có thể dẫn tới một loạt hậu quả.
Không khí hiện trường trong nháy mắt sôi trào!
"Viêm Thần? Hắn rốt cuộc là ai? !"
"Không thể tưởng tượng nổi, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng a."
"Một lần chiến thắng hai đại thiên kiêu đan đạo, thoáng cái, giới luyện đan trẻ tuổi của Nguyệt Hoa Hoàng Triều chúng ta, e là phải thay đổi rồi....” "Đúng vậy, cái thiên kiêu Huyền Đan Tông Đường Cảnh Minh kia thiên tư vốn dĩ trác tuyệt, nhưng cũng chỉ có thể luyện ra bốn viên Thất Bạch Đan chất lượng thượng đẳng, trái lại Viêm Thần này, có thể luyện ra chín viên Thất Bạch Đan chất lượng hoàn mỹ, chênh lệch giữa chúng, đơn giản chính là trời và đất..."
"Theo ta thấy, danh hiệu Tiểu Đan Vương này, đặt lên người Viêm Thần, mới xem như xứng đáng với tên gọi, Chu Yến? Hắn ngay cả Đường Cảnh Minh còn không bằng, thì sao có thể đọ với Viêm Thần? Hắn hoàn toàn không có tư cách dùng xưng hô này!"
"Đúng đúng đúng, ta cũng thấy vậy!"
"Kể từ hôm nay, Viêm Thần này mới là Tiểu Đan Vương của Nguyệt Hoa chúng ta!"
Rất nhiều luyện đan sư ở đây nhao nhao ồn ào.
Bọn họ đã sớm không quen nhìn vẻ mặt phách lối của Chu Yến, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội vả mặt, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, bọn họ cũng không ngốc, nếu như tạo nghệ luyện đan của Viêm Thần này không khác biệt mấy với hai người trước, chỉ là thắng sít sao, thì họ sẽ không ồn ào như vậy, chọn cách thu liễm một chút.
Nhưng hôm nay, theo thành tích của Viêm Thần công bố.
Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chênh lệch giữa Đường Cảnh Minh, Chu Yến hai người và Viêm Thần, rốt cuộc đạt đến trình độ dọa người thế nào!
Dưới sự so sánh mãnh liệt như vậy.
Bọn họ mới càng cảm thấy Chu Yến không xứng với danh xưng Tiểu Đan Vương!
So sánh cùng nhau, vị thiếu niên thần bí tên Viêm Thần này, không thể nghi ngờ càng thích hợp với danh xưng này hơn!
Mà lúc này, theo càng ngày càng nhiều người biểu thị tán thành với Viêm Thần.
Rất nhanh, trong đám người liền vang lên từng đạo âm thanh liên tiếp.
"Tiểu Đan Vương, Viêm Thần!"
"Tiểu Đan Vương, Viêm Thần!"
"Tiểu Đan Vương, Viêm Thần!"
Vô số thanh âm tụ vào một chỗ, tạo thành sóng âm, khuếch tán bốn phía, quét sạch toàn thành!
Khi những âm thanh này lọt vào tai rất nhiều tu sĩ trong thành.
Họ trong nháy mắt cảm thấy kinh ngạc không thôi, không khỏi bắt đầu nghị luận, Viêm Thần này là ai?
Tiểu Đan Vương không phải Chu Yến của Đan Vương cốc sao? Sao còn đột nhiên thay người rồi?
Đông đảo tu sĩ cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, chợt đi theo hướng phát ra âm thanh, họ muốn tận mắt chứng kiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở phía trước!
Trong lúc rất nhiều tu sĩ đang hướng về hiện trường Luyện Đan Đại Hội tiến đến.
Tại hiện trường, gần như tất cả các luyện đan sư trẻ tuổi được trưởng bối mang đến mở mang kiến thức, đều đang ngơ ngác.
Bọn họ ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn về phía đạo thân ảnh thon dài cách đó không xa, sững sờ xuất thần.
Đối mặt với loại quái thai đáng sợ báo hiệu thời đại mới trong giới đan đạo này.
Không có ai là không cảm thấy thán phục, và...ngưỡng vọng!
Dù sao, nếu như đối phương chỉ dẫn trước bọn họ một chút xíu.
Bọn họ trẻ tuổi nóng tính, trong lòng mang theo ngạo khí, tự nhiên cho rằng chỉ cần cho mình thời gian, là có thể đuổi kịp bước chân đối phương, cho nên nói gì ngưỡng vọng?
Thế nhưng, khi sự dẫn trước này, lớn đến một cách cực kỳ khủng bố.
Khủng bố đến mức cho dù mình đem hết toàn lực, cũng vô phương thấy được bóng lưng đối phương.
Vậy thì trong lòng bọn họ khó mà sinh ra bất kỳ lòng ghen tị nào, chỉ còn một trận cảm giác bất lực mãnh liệt!
Tiếp theo chỉ có thể ngưỡng vọng, và....sùng bái!
....
Trên sân.
Nghe những âm thanh truyền đến từ xung quanh.
Thần sắc Chu Yến càng thêm khó coi.
Hắn mặt mũi âm trầm liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Khương Viêm.
"Tên đáng chết...."
Trong mắt hắn sát cơ vây quanh, lửa giận cuồn cuộn.
Sự khuất nhục hôm nay, chính là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải.
Nếu như không phải vì xung quanh có nhiều người đáng ghét như vậy.
Hắn nhất định sẽ băm tên Viêm Thần tiềm lực vô tận này thành muôn mảnh, bóp chết triệt để!
Chỉ có như vậy, mới không có người có thể dao động đến địa vị của mình!
Về phần Đường Cảnh Minh?
Tuy thắng mình, nhưng cũng chỉ là thắng sít sao.
Hắn tự tin chỉ cần khổ luyện thêm một thời gian nữa, là có thể vượt qua nó!
Nhưng khi đối diện với quái thai Viêm Thần này, hắn quả thực không có loại tự tin đó.
Cho nên, giết đối phương mới là lựa chọn tốt nhất.
"Chỉ có điều, bây giờ dù không thể động thủ, nhưng chờ lát nữa cũng không chắc...."
Ánh mắt Chu Yến âm tàn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra một vòng cười lạnh.
Nó tuy chỉ có tu vi Tinh Luân cảnh.
Nhưng người hộ đạo đi theo nó vào thành, lại có tu vi Vạn Tượng cảnh!
Bằng vào tu vi cường hãn như thế, chỉ cần Viêm Thần này ra khỏi thành và bị bỏ lại phía sau, thì làm sao không thể đánh giết được?
Nghĩ tới đây, lông mày Chu Yến giãn ra, lửa giận trong lòng trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa.
Dù sao thân phận của mình tôn quý cỡ nào? Cớ sao phải so đo với một kẻ sắp chết làm gì?
"Tiểu Đan Vương, Viêm Thần? Ha ha, cuối cùng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn..."
Một bên khác. Đợi tất cả ban giám khảo cùng nhau xuống sân, liên tục xác minh thành tích của Khương Viêm xong.
Thứ hạng cuối cùng của Luyện Đan Đại Hội lần này rốt cuộc đã được công bố.
Hạng nhất, Viêm Thần.
Hạng hai, Đường Cảnh Minh.
Hạng ba, Chu Yến.
.....
Đối mặt với thực tế lạnh lẽo này, Đường Cảnh Minh vẫn còn có chút không chấp nhận được.
Thế nhưng, trong lòng của hắn cho dù có nghìn lời vạn chữ, nhưng khi nói đến miệng, nhưng thủy chung không thốt nên lời.
Cảm nhận được vô số ánh mắt truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Hắn càng cảm thấy như có gai ở sau lưng, phá lệ không được tự nhiên.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể im lặng cúi đầu xuống, nắm chặt hai tay, không nói một lời, như hũ nút.
Lúc này, ban giám khảo tuyên bố xong kết quả, đi đến trước người Khương Viêm.
Hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra ba phần thưởng, bắt đầu hỏi thăm đối phương, muốn lựa chọn loại nào.
Là hạng nhất của Luyện Đan Đại Hội lần này, sẽ giành được cơ hội ba chọn một.
Đối với việc này, Khương Viêm vốn đã sớm có dự định, cũng không chút do dự, lập tức xác định phần thưởng của mình.
Lam Ngân Thảo!
Ban giám khảo gật nhẹ đầu, tiện tay thu hồi hai phần thưởng còn lại.
Sau đó liền đem Lam Ngân Thảo đưa đến trước mặt Khương Viêm.
Mắt thấy Lam Ngân Thảo mà sư tôn cần gần ngay trước mắt, ánh mắt Khương Viêm sáng ngời, trong lòng kích động không thôi.
Vội vàng duỗi ra hai tay, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy Lam Ngân Thảo.
Thấy tình hình này, trong mắt ban giám khảo như có điều suy nghĩ.
Chợt nói ra: "Không biết tiểu hữu thấy Huyền Đan Tông chúng ta như thế nào?"
Lời vừa dứt.
Khương Viêm vừa mới cất Lam Ngân Thảo vào Thương Ngô lệnh nhíu mày, trong nháy mắt nghe ra ẩn ý trong lời đối phương.
Đây chẳng phải là muốn tuyển nhận mình vào tông sao?
Chỉ có điều, trình độ luyện đan của Huyền Đan Tông này tuy cao.
Nhưng so với sư tôn nhà mình.
Thì đâu chỉ là chênh lệch cách xa vạn dặm?
Cho nên, hắn cần gì phải gia nhập vào đó, tìm chuyện phiền phức cho mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận