Có Được Hack Ta Giết Xuyên Thế Giới Phó Bản

Chương 79: Không đối bên ngoài mở ra dưới mặt đất ba tầng

**Chương 79: Tầng ba dưới mặt đất không mở cửa cho người ngoài**
Mộc Như Phong vừa mới đi đến cửa ra vào, đúng lúc nhìn thấy một a di khoảng bốn mươi tuổi cầm một ít dụng cụ vệ sinh sạch sẽ đi tới.
"Cái kia... A di, người là đến quét dọn vệ sinh sao? Sao mà đến nhanh như vậy?" Mộc Như Phong kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, tiểu hỏa tử, là Đại Dũng gọi ta tới, ta sống ở tầng mười hai, đương nhiên là nhanh rồi" A di vừa cười vừa nói.
"Đại Dũng?" Mộc Như Phong hơi sững sờ, nhưng rất nhanh nghĩ tới điều gì đó.
"Ta là mẹ của Đại Dũng, sau này vẫn là phải nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn." A di vừa cười vừa nói.
"A, thì ra là mẹ của Đại Dũng, vậy có phải là quá phiền phức cho a di rồi không."
Thì ra Mộc Như Phong cho rằng a di này hẳn là người thân thích của Đại Dũng, nhưng không ngờ lại là mẹ.
"Này, cái này có gì phiền phức, mà lại, cấp trên của các ngươi thế nhưng là đưa tiền đó, tiểu hỏa tử, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ quét dọn cho ngươi thật sạch sẽ." Dũng mẹ vừa cười vừa nói.
"Được rồi, vậy làm phiền a di. Còn nữa, a di, ngài gọi ta là Tiểu Mộc là được." Mộc Như Phong nói.
"Được, đúng rồi, Tiểu Mộc nha, ngươi hẳn là còn chưa có bạn gái a, có muốn a di giới thiệu cho ngươi mấy người không, đều là sinh viên tốt nghiệp, vóc người xinh đẹp, lại thông minh."
Dũng mẹ đột nhiên nói.
"A... Cái này, a di, ta có chút việc, đi trước, ngài quét dọn xong thì khép cửa lại là được rồi." Mộc Như Phong cầm ba lô, hốt hoảng bỏ chạy.
Thật sự là không nghĩ ra, tại sao thế hệ trước lại thích giới thiệu đối tượng cho người khác như vậy.
...
Mộc Như Phong ngồi thang máy đi tới tầng một, còn chưa kịp ra khỏi cao ốc, liền lấy điện thoại ra, mở phần mềm, đặt một chiếc xe trên mạng.
Cự ly không sai biệt lắm khoảng 8 km, phí tổn là 23 tệ, không đắt lắm.
Nếu là trước kia, Mộc Như Phong tuyệt đối sẽ đi xe đạp điện công cộng, hiện tại, không thiếu tiền!
Năm phút sau, Mộc Như Phong ở cửa ra vào khu dân cư ngồi lên xe đã đặt trên mạng.
Lại qua hai mươi phút, Mộc Như Phong xuống xe tại khu hậu cần của trường cao đẳng mới.
Không tốn bao lâu thời gian, Mộc Như Phong liền đi tới dưới lầu ký túc xá.
Lầu ký túc xá chỉ có năm tầng, Mộc Như Phong sống ở phòng 403.
Hiện tại là 12 giờ 30 phút, thời gian nghỉ trưa, đừng nói nữa, người về ký túc xá thật sự rất nhiều.
Bất quá, đa số đều không quen biết.
Cũng chỉ có mấy đại thúc ngủ chung phòng mới tương đối quen với Mộc Như Phong.
Cũng chính là Lưu thúc, Vương thúc, còn có một đại ca lái xe khoảng ba mươi tuổi.
Đại ca lái xe là trực ca đêm, cho nên ban ngày dù sao cũng có thể thấy đang ngủ.
Mộc Như Phong trở lại ký túc xá, phát hiện Lưu thúc, Vương thúc, còn có đại ca lái xe thế mà đều ở đây.
Lái xe tự nhiên là đang ngủ.
Vương thúc cùng Lưu thúc xem bộ dạng là vừa mới ăn cơm xong trở về, cũng chuẩn bị nghỉ trưa một chút.
"Tiểu Mộc, cậu đến rồi à?" Lưu thúc thấy người đến là Mộc Như Phong, ngạc nhiên nói.
"Ta nói này, Tiểu Mộc, trước đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Vương thúc cũng giật mình, vội vàng hỏi.
"Ừm, Lưu thúc, Vương thúc, việc này, hai người đừng hỏi, nói ra đối với các người cũng không tốt, ta đã ký hiệp nghị bảo mật rồi." Mộc Như Phong lắc đầu nói.
"Lão Vương, ông đừng hỏi nữa, chuyện này, không hỏi được đâu." Lưu thúc nói.
"Ai nha, ta chính là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi, không hỏi, không hỏi." Lão Vương khoát tay nói.
"Tiểu Mộc, cậu tới vào lúc này là... ?" Lão Lưu nói.
"Ta chuẩn bị thôi việc, thu dọn một chút đồ đạc, chuyển đi." Mộc Như Phong nói.
"Muốn chuyển đi rồi sao? Cậu thật sự từ chức rồi à?" Lão Lưu vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Hả? Cậu muốn từ chức?" Lão Vương giật mình nói.
Nói thật, cùng làm việc với Mộc Như Phong, thật sự là một chuyện rất thoải mái.
Bởi vì Mộc Như Phong tuổi trẻ, có sức lực, làm việc làm nhiều, hai người bọn họ tự nhiên là nhẹ nhõm hơn một chút.
Có đôi khi còn mua chút đồ uống, hoặc là hoa quả gì đó cùng nhau ăn.
Cho nên, biết Mộc Như Phong muốn thôi việc, trong lòng một vạn cái không nỡ.
Đặc biệt là lão Vương, gia hỏa này thích chiếm món hời nhỏ, làm sao nỡ để Mộc Như Phong, tên oan đại đầu này rời đi chứ.
"Tiểu Mộc à, công việc ở đây cũng không tính là quá mệt mỏi, tiền lương cũng không thấp, còn bao ăn bao ở, cậu đi rồi còn có thể tìm được công việc tốt như vậy sao?" Lão Vương nói.
"Vương thúc, ta đã quyết định rồi." Mộc Như Phong mỉm cười, sau đó đến vị trí giường của mình thu dọn.
Vương thúc còn muốn nói gì đó, liền bị lão Lưu ở bên cạnh ngăn lại: "Thôi đi, Tiểu Mộc còn trẻ, làm sao có thể cả đời ở lại chỗ này, ra ngoài xông pha một phen cũng tốt."
Lão Vương nghe vậy, cũng chỉ có thể không nói gì khoát tay, trực tiếp nằm lên giường nghỉ ngơi.
Đồ đạc của Mộc Như Phong cũng không nhiều, cũng chỉ có một giường chăn đệm, một rương hành lý quần áo cùng sữa tắm các loại đồ vật lỉnh kỉnh.
Sữa tắm, dầu gội đầu loại vật dụng hàng ngày dùng không hết này, còn có chiếu, Mộc Như Phong đều lười không muốn lấy, trực tiếp để ở đó, phỏng chừng cũng sẽ không bị lãng phí.
Cho nên, Mộc Như Phong liền cầm một cái rương hành lý trực tiếp rời khỏi ký túc xá.
Mộc Như Phong đeo ba lô, xách rương hành lý, đi tới một văn phòng trước kia.
Lúc tới, hắn đã liên hệ với người trong điện thoại.
Chính là tổ trưởng quản sự đã tuyển hắn vào.
Không đợi Mộc Như Phong đi vào, chỉ thấy một trung niên nam tử đi ra.
"Là Tiểu Mộc à, cậu đã đến rồi, chuyện cậu xin nghỉ việc, ta đã chào hỏi với cấp trên rồi, cậu bây giờ có thể đi."
"Về phần tiền lương, khấu trừ ra thời gian cậu nghỉ ngơi, tổng cộng làm 13 ngày, tổng cộng là 3.080 tệ, số tiền này, phải chờ đến tháng sau khi phát tiền lương mới có thể chuyển vào thẻ của cậu."
"Cậu xem cậu còn có vấn đề gì không, ta bên kia còn có chút việc..." Trung niên nam tử nói.
"Được rồi, Triệu ca, anh bận việc đi, ta không có vấn đề gì." Mộc Như Phong nói.
Triệu ca gật gật đầu, vội vàng đi về phía trước. Phản hồi
"Rốt cục làm xong, hiện tại, về nhà!"
Hơn một tiếng rưỡi sau, Mộc Như Phong mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh trở về nhà.
Hắn nhìn gian phòng, phát hiện tất cả vải trắng đều đã được dọn đi, tro bụi trong phòng cũng được quét sạch không còn, giống như hoàn toàn mới.
"A di quét dọn thật đúng là sạch sẽ."
Mộc Như Phong cười cười, sau đó đi vào phòng ngủ, đem ba lô và quần áo của mình cất kỹ.
Sau đó lại đem chiếu đã mua trải lên giường lớn.
Giống như là một chút vật dụng hàng ngày, cũng đều đặt tại phòng tắm.
Như vậy, coi như là có một chút cảm giác gia đình...
Trong nháy mắt, thời gian đã đến ngày 19 tháng 7.
Một ngày này, là ngày Mộc Như Phong chính thức đi làm.
Mộc Như Phong mặc âu phục do bộ ngành liên quan phát xuống, lái chiếc xe đạp điện vừa mua, đi tới phân bộ của bộ ngành liên quan.
Đừng nói nữa, Mộc Như Phong mặc một thân âu phục màu đen này, vẫn là rất có phong thái, hoàn toàn có thể chống đỡ được bộ âu phục.
"Tích tích giọt ~~! Đến sớm quá nha, chín giờ mới đi làm, cậu 8 giờ 30 phút đã đến rồi?"
Sau lưng, truyền đến một trận tiếng còi xe, sau đó truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Mộc Như Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện là đội trưởng Chu Văn đang lái một chiếc SUV.
"Đội trưởng, anh tới cũng không phải quá sớm sao." Mộc Như Phong cười lên tiếng chào hỏi.
Mộc Như Phong đem xe đạp điện dừng lại xong, chờ đợi Chu Văn lái xe vào bãi.
Không lâu sau, Chu Văn liền dừng xe xong, mang theo Mộc Như Phong tiến vào đại sảnh làm việc.
Giờ phút này, mặc dù chỉ là 8 giờ 30 phút, nhưng đã có không ít nhân viên đến, bắt đầu công việc bận rộn.
Mộc Như Phong ngược lại có chút kỳ quái, những người này đều đang bận rộn thứ gì.
Nhưng Mộc Như Phong cũng không tiện hỏi, liền yên lặng đi theo sau Chu Văn.
Chỉ là, điều khiến Mộc Như Phong kỳ quái là, Chu Văn thế mà lại dẫn hắn đi tới tầng ba dưới mặt đất chưa từng mở cửa.
Diện tích tầng ba dưới mặt đất không hề nhỏ, lớn bằng một sân bóng đá.
Có rất nhiều dụng cụ thiết bị, còn có một số đao thương côn bổng, thậm chí có thể nhìn thấy cả v·ũ k·hí nóng.
Trong đó, còn có một bãi đất trống lớn bằng sân bóng rổ, mặt đất hình như vẫn là kim loại, nhưng lại đầy một chút vết tích và hố.
"Đội trưởng, tầng thứ ba này là sân huấn luyện sao?" Mộc Như Phong dò hỏi.
"Ừm, không tệ, trong khoảng thời gian gần đây, nội dung công việc của cậu chính là huấn luyện."
"Đi thôi, mặc áo phụ trọng này vào, sau đó chạy mười vòng quanh sân tập, khởi động." Chu Văn nói.
"Được." Mộc Như Phong gật gật đầu, tiến lên đem áo phụ trọng đặt ở trên giá sắt cầm lấy.
Áo phụ trọng vừa vào tay, Mộc Như Phong liền cảm nhận được nó nặng nề, phỏng chừng chí ít có ba mươi cân.
"Cái này là mười lăm kg, xem như cấp độ nhập môn, chờ cậu thích ứng rồi, sẽ mặc cái nặng hơn." Chu Văn cầm một kiện áo phụ trọng ba mươi kg, nhanh chóng mặc vào người.
Không chỉ có áo phụ trọng, còn có đai bảo vệ cổ tay, đai bảo vệ đầu gối, thậm chí là giày.
Mặc xong xuôi, Chu Văn liền bắt đầu chạy lên chạy xuống tại chỗ.
Mộc Như Phong phát hiện, trong cơ thể Chu Văn, mỗi giờ mỗi khắc đều có quỷ lực đang vận chuyển.
Hiển nhiên, Chu Văn là sử dụng quỷ lực, mới có thể mặc những phụ trọng này để tiến hành rèn luyện.
"Những áo phụ trọng này không chỉ có thể giúp cậu rèn luyện thân thể, mà còn có thể rèn luyện quỷ lực của bản thân, đừng ngẩn ra đó, mau chóng vận động, hôm nay sẽ huấn luyện đặc biệt cho cậu cả ngày." Chu Văn nói.
"Vâng, đội trưởng." Mộc Như Phong có chút khổ sở lên tiếng.
Hắn còn tưởng rằng có thể lười biếng một chút, đến 9 giờ, về 5 giờ, cuối tuần được nghỉ hai ngày là công việc tốt, không ngờ, thế mà phải tiến hành huấn luyện cường độ cao như vậy.
Thời gian rất nhanh trôi qua nửa giờ, Thành Hữu Lâm, Cù Liên Hồng, còn có ba đồng sự mới gia nhập khác, đồng loạt đi tới sân huấn luyện.
"Tốt, mọi người đều đến đông đủ rồi, một chút thông tin cơ bản về phó bản các cậu cũng đều đã biết rõ."
"Hiện tại, năm ngày sau, các cậu sẽ tiến vào phó bản tiếp theo, chúng ta cần tiến hành huấn luyện thể chất và tinh thần cho các cậu.
"Về phần Mộc Như Phong, huấn luyện tinh thần thì cậu không cần, cậu cứ dựa theo ta trước đó đã dạy, mỗi ngày luyện tập thể chất là được."
"Sau đó, để Thành Hữu Lâm hoặc là Cù Liên Hồng cùng cậu chiến đấu, để cậu có thể sử dụng thuần thục năng lực quỷ dị." Chu Văn mở miệng nói.
"Được rồi, đội trưởng." Mộc Như Phong lên tiếng đáp.
"Văn Đan Đan, Liêu Xuân Thụ, Liễu Đạt ba người các cậu, đi theo ta." Chu Văn hướng về phía ba người chơi mới gia nhập nói.
"Được... Được, Chu đội."
Ba người gật gật đầu, vội vàng đi theo Chu Văn hướng về phía một căn phòng nhỏ ở xa xa.
"Hắc hắc, ba người mới này cũng không biết có bị dọa tè ra quần hay không." Thành Hữu Lâm tiến đến bên người Mộc Như Phong, mở miệng nói.
"Tè ra quần? Lâm ca, huấn luyện tinh thần chẳng lẽ là gặp quỷ?" Mộc Như Phong có chút giật mình, mở miệng dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận