Có Được Hack Ta Giết Xuyên Thế Giới Phó Bản

Chương 62: Bạn gái đều không có nói, có thêm một cái nữ nhi 【 cầu nguyệt phiếu! ]

**Chương 62: Bạn gái còn chưa có, đã thêm một cô con gái [Cầu nguyệt phiếu!]**
Rất nhanh, chỉ thấy con ngươi của Quỷ Anh đảo một vòng, miệng nàng bỗng nhiên nứt ra hai bên, kéo dài đến tận sau tai.
Như vậy, cái miệng đủ lớn, thế mà một ngụm nuốt trọn hai vạn hồn tệ.
Nhưng mà, còn chưa hết, chỉ trong vài nháy mắt, tám vạn hồn tệ còn lại cũng bị Quỷ Anh nuốt vào bụng.
"Có thể ăn như vậy? Cho ngươi thêm chút nữa."
Mộc Như Phong hào khí ngất trời, vung tay lên, trăm vạn hồn tệ bày đầy giường chiếu.
"A... Y y nha nha nha! ! !"
Quỷ Anh trông thấy nhiều hồn tệ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ vui sướng.
Sau đó, hai tay không ngừng nắm tiền mặt nhét vào miệng mình.
Theo việc nuốt ăn hồn tệ càng ngày càng nhiều, quỷ lực trong cơ thể Quỷ Anh cũng càng ngày càng cường thịnh.
Thậm chí, Mộc Như Phong còn cảm thấy Quỷ Anh dường như cao lớn hơn không ít.
Chỉ trong hơn một phút đồng hồ, trăm vạn hồn tệ đã bị Quỷ Anh nuốt sạch.
À, không đúng, vẫn còn dư lại hai vạn hồn tệ, bị quỷ dị một tay nắm lấy một vạn.
Giờ khắc này, Quỷ Anh đã lớn hơn một vòng.
Nếu như nói lúc khế ước, chỉ là một đứa bé bảy, tám tháng tuổi, thì sau khi ăn một trăm mười vạn hồn tệ này, đã lớn bằng đứa trẻ một tuổi rưỡi.
"Ba ba, ba ba, cho ngươi ăn." Chẳng biết từ lúc nào, Quỷ Anh lại xuất hiện trước mặt Mộc Như Phong, hơn nữa còn mở miệng nói chuyện.
"Ừm? Ngươi gọi ta là gì?" Mộc Như Phong kinh ngạc vì Quỷ Anh có thể nói chuyện, nhưng nghe thấy Quỷ Anh gọi mình, lại ngây ngẩn cả người.
"Ba ba, ba ba ôm một cái." Quỷ Anh giang hai cánh tay về phía Mộc Như Phong, muốn được ôm.
Bởi vì Mộc Như Phong đã cho Quỷ Anh trăm vạn hồn tệ, thêm vào đó còn có khế ước, khiến cho Quỷ Anh tràn đầy cảm giác thân cận với Mộc Như Phong.
"Gọi ca ca." Mộc Như Phong đưa tay ôm Quỷ Anh vào lòng.
"Ba ba, ba ba, ăn tiền, ăn tiền." Quỷ Anh ngây thơ nhìn Mộc Như Phong, hai tay nắm lấy hồn tệ nhét vào miệng Mộc Như Phong.
"Gọi ca ca." Mộc Như Phong hơi ngửa đầu ra sau, tránh né hai vạn hồn tệ đang nhắm vào miệng mình.
"Ba ba!"
"Gọi ca —— ca!" Mộc Như Phong nhấn mạnh.
"Ba ba, ba ba, ba ba, ba ba! ! !" Quỷ Anh dường như đã nhận định cách xưng hô này.
"Ai, bạn gái còn chưa có, thế mà trực tiếp có thêm một đứa con gái." Mộc Như Phong thở dài.
"Thôi được rồi, ngươi có tên không?" Mộc Như Phong hỏi.
"Tên? Tên là cái gì, có ăn được không? Ba ba." Quỷ Anh dường như không hiểu tên là gì.
"Được rồi, vậy ta cho ngươi một cái... Hay là ngươi gọi là Mộc Quế Anh nhé?"
Quỷ Anh, Quế Anh, được thôi, Mộc Như Phong là một kẻ đặt tên phế, đây đã là cái tên mà hắn có thể nghĩ tới.
"Quế Anh, Quế Anh, Mộc Quế Anh, hay quá, hay quá!" Lúc này, Quỷ Anh dường như cũng hiểu được tên là gì, miệng lẩm bẩm, hai tay vỗ vỗ, lộ ra vẻ cực kỳ cao hứng.
"Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Anh."
"Tiểu Anh, ngươi tự ăn đi, ba ba không ăn hồn tệ." Mộc Như Phong từ chối hai vạn mà Tiểu Anh đưa tới.
"Úc úc." Tiểu Anh lên tiếng, sau đó một ngụm nuốt hết hai vạn còn lại.
"Ba ba, đói, ba ba, Tiểu Anh còn muốn ăn tiền."
"Ăn, ăn hết mình đi, hồn sao bao no."
Mộc Như Phong vung tay lên, một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong phòng.
Một ngàn vạn, trọn vẹn một ngàn vạn hồn tệ được Mộc Như Phong lấy ra.
"A... Tiền, thật nhiều, thật nhiều tiền." Tiểu Anh kinh hô một tiếng, cả người hóa thành một đoàn khí đen rồi biến mất.
Khi nàng xuất hiện lần nữa, đã nằm trên núi tiền, há to miệng bắt đầu nuốt ăn.
Tiểu Anh xác thực rất có thể ăn, thảo nào mà con quỷ ốm yếu kia lại đưa nó cho Mộc Như Phong khế ước.
Thật sự là quá tham ăn.
Cũng chỉ mất bảy, tám phút, trọn vẹn một ngàn vạn hồn tệ đã bị Tiểu Anh nuốt sạch, dù chỉ là một tờ hồn sao cũng không còn.
Giờ khắc này, Tiểu Anh lại lớn hơn một vòng, không khác biệt lắm, đã có dáng vẻ của đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Đồng thời, trên người nàng, mặc một bộ váy băng vải đỏ tươi.
Bởi vì đã lớn hơn, nên ở truồng không tốt lắm, Mộc Như Phong đã để băng vải quấn cho Tiểu Anh một vòng.
"Ai, băng vải thì ta còn tự mình mặc, vẫn là phải nghĩ biện pháp cho Tiểu Anh tìm một bộ quần áo mới được."
Mộc Như Phong cúi đầu nhìn mình, hắn hiện tại còn chỉ mặc một chiếc quần đùi, nói thật, nếu như ở trong phòng mình, thì không sao cả, nhưng mà, có Tiểu Anh ở đây, vẫn có chút xấu hổ.
"À chờ đã, phòng làm việc của trưởng tàu..."
Bỗng nhiên, Mộc Như Phong nhớ tới, hắn từng thấy một bộ trang phục Lolita đen nhánh trong văn phòng trưởng tàu.
Kiểu dáng đó, cũng vừa vặn cho đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi mặc.
Bất quá, nghĩ lại, Mộc Như Phong cảm thấy không ổn.
Không chỉ bởi vì bộ quần áo đó là vật yêu thích của trưởng tàu, mà còn vì, Tiểu Anh sẽ còn tiếp tục ăn tiền.
Không chừng, sẽ lại lớn thêm một vòng nữa.
Đang lúc Mộc Như Phong suy nghĩ làm sao để kiếm một bộ quần áo, Tiểu Anh chẳng biết từ lúc nào, đã xuất hiện trên đầu Mộc Như Phong.
"Ba ba, ba ba, ăn no rồi, ăn no rồi, ta muốn đi ngủ, đi ngủ." Tiểu Anh nắm lấy tóc Mộc Như Phong nói.
"Cái này đã no rồi? Tiếp tục ăn đi, ăn nhiều một chút." Mộc Như Phong nói.
"Không ăn, ba ba đẳng cấp quá thấp, ăn cũng không tiêu hóa được, chướng bụng, chướng bụng." Tiểu Anh vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình.
"Ây... Ý của ngươi là, bởi vì ta đẳng cấp quá thấp, nên ngươi không ăn được, cũng không cách nào lên cấp ba?"
"Không phải không ăn được, mà là ăn không tiêu hóa được, chướng bụng." Tiểu Anh lại vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo của mình.
"À, cũng đúng, suýt chút nữa quên mất." Mộc Như Phong vỗ đầu, cũng đã nghĩ ra.
Khế ước giả không thể khế ước quỷ dị cao hơn mình hai cấp.
Nói cách khác, Mộc Như Phong hiện tại là cấp 1, vậy thì quỷ dị mà hắn khế ước, tối đa cũng chỉ có thể đạt tới cấp 2.
Nếu như quỷ dị khế ước muốn thăng cấp lên cấp 3, như vậy, cần khế ước giả phải lên cấp 2 trước.
Nói như vậy, phải đợi Mộc Như Phong lên cấp 2, Tiểu Anh mới có thể tiếp tục tiêu hóa tiền, sau đó lên cấp 3.
Lúc trước, Tiểu Anh hẳn là vừa mới lên cấp 2, bây giờ, ăn nhiều tiền như vậy, đã đạt tới cấp 2 đỉnh phong.
Đương nhiên, nghe những lời Tiểu Anh vừa nói, cũng không hẳn là không ăn được, nàng vẫn có thể ăn, chỉ là ăn mà không tiêu hóa được, không thể thăng cấp, sẽ tích trữ trong cơ thể nàng.
Mộc Như Phong cũng không quên, tiền của mình qua phó bản này sẽ không còn.
Tiểu Anh có thể tích trữ là tốt, nói thế nào, cũng phải để Tiểu Anh chất đầy cái bụng đói của mình.
Chỉ cần Tiểu Anh còn có thể ăn, vậy thì cứ mặc sức mà ăn, ăn đến c·h·ế·t, ăn hết mình!
"Tiểu Anh, vậy ngươi ăn nhiều một chút, chướng bụng dù sao cũng hơn đói bụng, ngươi nói đúng không?" Mộc Như Phong nói.
"Ừm ân, ba ba cho ta ăn, ta sẽ ăn." Tiểu Anh nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy, sau đó gật đầu lia lịa.
Mộc Như Phong gật đầu, vung tay lên, lần này, lấy ra trọn vẹn một trăm triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận