Có Được Hack Ta Giết Xuyên Thế Giới Phó Bản

Chương 18: Hết giờ làm kết toán, ưu tú nhân viên

Chương 18: Hết giờ làm tổng kết, nhân viên xuất sắc.
"Muốn ta giúp đỡ cũng không phải là không thể..." Mộc Như Phong cười tủm tỉm, xoa xoa hai tay.
Ý tứ đã quá rõ ràng, muốn nhờ hỗ trợ, phải trả chút phí dịch vụ.
"Tr·ê·n người ta hiện tại không có tiền, đợi lát nữa tan làm, p·h·át tiền lương, ta đưa thêm cho ngươi, thấy thế nào?" An Lục nói.
"Không có tiền? Tiền lương tính theo ngày sao?" Mộc Như Phong có chút kinh ngạc nói.
"Ừm, tính theo ngày, giúp ta dỡ hàng, tan làm ta đưa ngươi năm mươi đồng." An Lục nói.
"Được thôi." Mộc Như Phong chậm rãi đứng dậy.
"Cảm ơn." An Lục nói một tiếng cảm tạ.
Mộc Như Phong cầm lấy Tinh Hồng Nhãn Cầu, uống một ngụm lớn, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ.
Hiện tại là một giờ bốn mươi phút, nói cách khác, hắn mới ngủ được nửa tiếng đã bị An Lục đ·á·n·h thức.
Lúc này, Mộc Như Phong liền theo An Lục đi vào trong xe vận tải.
Hắn nhìn lướt qua đống hàng hóa, thế mà vẫn còn ba phần tư, phải biết rằng, chiếc xe hàng này đúng một giờ là đã đến nơi.
Bốn mươi phút, An Lục thế mà chỉ mới dỡ được một phần tư.
Cũng khó trách, An Lục phải tới tìm Mộc Như Phong hỗ trợ.
Với tốc độ của An Lục, hai giờ chắc chắn không thể nào dỡ xong.
"Ngươi dỡ hàng tốc độ chậm như vậy, bốn mươi phút mà mới được có một phần tư?" Mộc Như Phong nói.
"Ngươi... Sao ngươi không bị ảnh hưởng?" An Lục không t·r·ả lời, ngược lại vô cùng giật mình.
Thời khắc này, bên trong xe vận tải không được rõ ràng cho lắm, có một tầng sương mù mông lung bao phủ.
Cho dù là An Lục ở chỗ này, muốn giữ tỉnh táo, cũng cần phải tiêu hao quỷ khí mới có thể duy trì.
Dưới chân máu tươi cũng không tính là nhiều, vẻn vẹn chỉ mới ngập đến cổ chân, nhưng lại vô cùng sền sệt, mỗi một bước đi đều phải tốn rất nhiều sức lực.
Cũng chính vì vậy, tốc độ dỡ hàng của An Lục mới chậm chạp như thế.
Đủ loại dấu hiệu này cho thấy, lái xe của chuyến xe hàng này, thực lực rất mạnh.
Bây giờ thấy Mộc Như Phong phảng phất như không hề bị ảnh hưởng, tự nhiên là vô cùng chấn kinh.
"Chuyện này rất kỳ lạ sao? Đúng rồi, lái xe có phải đã vòi tiền ngươi không?" Mộc Như Phong bỗng nhiên hỏi dò.
An Lục đầu tiên là trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Ừm."
"Muốn bao nhiêu?" Mộc Như Phong lại hỏi.
Lần này, An Lục lại không t·r·ả lời, vẻn vẹn chỉ lắc đầu.
"Ngươi không nói? Thôi được, ta đi đây." Mộc Như Phong quay người, định rời đi.
"Ài ài ài, ngươi chờ chút, hắn đòi ta một trăm đồng." An Lục cuối cùng vẫn nói ra.
"Một trăm đồng à, tốt, bắt đầu dỡ hàng đi."
Mộc Như Phong bĩu môi, không nói gì, lập tức bắt đầu dỡ hàng.
An Lục thấy vậy, cũng không lên tiếng, lập tức tiến đến, đứng ở vị trí bên trái, xúc tu vung vẩy, bắt đầu bốc dỡ hàng hóa.
Chỉ là, do An Lục luôn bị ảnh hưởng, tốc độ dỡ hàng rất chậm.
Thêm nữa, lúc Mộc Như Phong dỡ hàng, biên độ khá lớn, suýt chút nữa làm đổ hàng hóa.
Mộc Như Phong lúc này nhíu mày, sau đó mở miệng nói: "Ngươi qua một bên đi, ngươi chỉ cần phụ trách k·é·o hàng, bọc màng là được, ta lo việc dỡ hàng."
"Được..." An Lục nghe vậy, gật đầu đáp.
Hắn còn mong được như vậy.
Bởi vì, chỉ cần nhờ người khác hỗ trợ, nếu hai giờ không dỡ xong hàng, người tài xế kia khẳng định sẽ ưu tiên ra tay với Mộc Như Phong, kẻ là người s·ố·n·g.
Mà hắn, có thể thừa cơ chạy t·r·ố·n.
Có người sẽ thắc mắc, nếu trực tiếp trốn trong nhà kho chờ qua hai giờ, lái xe chẳng phải cũng không làm gì được hắn sao.
Dĩ nhiên là không phải, chỉ cần thời gian dỡ hàng vượt quá quy định, lái xe có thể rời khỏi xe hàng đến tìm ngươi gây sự, cho dù là ra tay đ·á·n·h nhau trong kho hàng, cũng sẽ không trái với quy tắc.
. . .
Không có An Lục quấy rầy, Mộc Như Phong dỡ hàng với tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Cho dù là sương mù trong khoang xe trở nên càng thêm nồng đậm, máu tươi dưới chân trở nên càng thêm sền sệt, cũng không hề ảnh hưởng mảy may đến Mộc Như Phong.
Ngược lại, An Lục, người đang bọc màng k·é·o hàng lại bị ảnh hưởng.
Toàn thân đều cảm thấy mơ mơ màng màng, lúc k·é·o hàng cũng chậm chạp, lề mề.
Mộc Như Phong cũng không quan tâm hắn, trực tiếp bày hai tấm ván, bắt đầu dỡ hàng.
Ba mươi phút sau, Mộc Như Phong cuối cùng đã dỡ xong hàng.
Hắn vẫn không tài nào doạ dẫm được người tài xế này.
Thật sự là người tài xế này rất giảo hoạt, thế mà lại loại bỏ hết các thuộc tính sương mù, chỉ để lại hiệu ứng làm mờ tầm mắt.
Tình huống như vậy, khiến cho tốc độ dỡ hàng của Mộc Như Phong giảm đi đáng kể.
Nếu không, Mộc Như Phong tuyệt đối có thể dỡ xong hàng trong vòng một giờ.
Sau khi dỡ xong xe hàng này, thái độ của An Lục thay đổi hẳn, hoàn toàn mặc kệ Mộc Như Phong.
Mộc Như Phong cũng lười để ý tới hắn, trực tiếp quay về xe vận tải của mình, đem toàn bộ mì ăn liền còn lại dỡ xuống.
. . .
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã đến sáu giờ chiều.
Reng reng reng ~~~!
Tiếng chuông chói tai vang vọng khắp Tinh Hồng vườn hậu cần.
Tan làm.
Mộc Như Phong, đang buồn chán ngồi dưới đất ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng dậy.
"Cuối cùng cũng tan làm, An Lục, tiền của ta đâu." Mộc Như Phong đi thẳng tới bên cạnh An Lục, mở miệng nói.
An Lục lườm Mộc Như Phong một cái, lạnh giọng nói: "Không phải đã nói rồi sao, chờ p·h·át tiền lương sẽ đưa thêm cho ngươi, cứ đợi ở đây đi, Vương chủ quản lập tức tới ngay."
"Ai nha, cuối cùng cũng tan làm, đợi trong ngăn k·é·o, đau lưng quá."
Một làn khói đen từ ngăn k·é·o bàn bốc lên, cuối cùng biến thành hình dáng của Xuân Ny tỷ.
"Tiểu Mộc nha, buổi tối có muốn tới phòng của tỷ tỷ chơi không, tỷ làm cho ngươi món ngon." Xuân Ny tỷ thấy Mộc Như Phong liền trêu đùa.
"Xuân Ny tỷ, đồ của các ngươi, ta không hợp khẩu vị, ta tự đi tìm máy bán hàng trong phòng ăn vậy." Mộc Như Phong vừa cười vừa nói.
"Vậy thì ngươi không có lộc ăn rồi." Đáy mắt Xuân Ny tỷ hiện lên một tia thất vọng.
Không lâu sau, Vương Khôn từ bên trong kho hàng đi ra.
Vương Khôn đầu tiên là nhìn Mộc Như Phong, ánh mắt có chút q·u·á·i dị.
Hiển nhiên là cảm thấy Mộc Như Phong hiện tại để trần nửa người tr·ê·n có chút...
"Lý Xuân Ny, đây là tiền lương của ngươi, ngươi có thể tan làm." Vương Khôn móc ra một tờ năm mươi đồng.
"Cảm ơn Vương chủ quản." Lý Xuân Ny nh·ậ·n tiền mặt, xoay người rời đi, không chút dây dưa dài dòng.
Ngay sau đó, Vương Khôn lại nhìn về phía An Lục.
"An Lục, tiền lương cơ bản của ngươi là 50 đồng, dỡ bốn xe hàng, được hưởng hoa hồng bốn mươi đồng, bất quá ngươi đã nhờ Mộc Như Phong giúp một xe, nên hoa hồng của xe hàng này phải chia cho Mộc Như Phong."
"Hôm nay tiền lương của ngươi là tám mươi đồng." Vương Khôn móc ra tám mươi đồng đưa cho An Lục.
"Cảm ơn Vương chủ quản." An Lục cũng nói một tiếng cảm tạ, vội vàng nh·ậ·n tiền.
Đang lúc Vương Khôn định mở miệng, bỗng nhiên, Mộc Như Phong giật lấy tờ năm mươi đồng tiền mặt từ tr·ê·n tay An Lục.
"Năm mươi đồng, đây là lúc trước ngươi đã hứa." Mộc Như Phong nói.
"Phải... đã hứa." An Lục gắng gượng đè nén cơn giận trong lòng, chậm rãi phun ra mấy chữ.
Sau đó, không quay đầu lại, quay người rời đi.
"Ha ha, tiểu t·ử, hôm nay ngươi k·i·ế·m cũng được kha khá đấy."
"Mộc Như Phong, bởi vì ngươi là cộng tác viên, cho nên tiền lương cơ bản của ngươi là 25 đồng, dỡ sáu xe hàng (tính cả xe của An Lục) được hưởng hoa hồng sáu mươi đồng."
"Ngươi giúp An Lục dỡ một xe hàng, được thưởng thêm hoa hồng mười đồng."
"Hôm nay ngươi dỡ sáu xe hàng, là nhân viên xuất sắc của khu rượu, được thưởng thêm hai mươi đồng."
"Hôm nay tiền lương của ngươi tổng cộng là 115 đồng." Vương Khôn móc tiền mặt ra đưa cho Mộc Như Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận