Có Được Hack Ta Giết Xuyên Thế Giới Phó Bản

Chương 328: Kết toán ban thưởng 【 một vạn chữ ] (3)

**Chương 328: Kết toán ban thưởng [Một vạn chữ] (3)**
Trong lòng Mộc Như Phong dâng lên một tia ngộ ra, chính mình tựa hồ còn muốn thu thập đủ một ngàn quy tắc mảnh vỡ mới có thể đột phá đến Đế Tôn cảnh.
Nếu có đủ nhiều Đế Tôn cho hắn g·iết, vậy chỉ cần lại g·iết ba ngàn cái Đế Tôn là được rồi.
Nếu như là Thần Tôn, vậy chỉ cần ba trăm cái là đủ.
Tốt a, Mộc Như Phong từ bỏ trực tiếp con đường đ·á·n·h g·iết để đột phá này.
Thứ hắn cần thật quá biến thái, xem ra cũng chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ.
Mộc Như Phong suy đoán, những Thần Cảnh khác khả năng chỉ cần một trăm là đủ, thậm chí càng ít, mà hắn, trọn vẹn cần tới một ngàn.
Mộc Như Phong cầm điện thoại di động lên xem, p·h·át hiện đã qua một giờ.
Hiện tại đã là chín giờ tối.
Mộc Như Phong lẳng lặng lắng nghe, p·h·át hiện bên ngoài vẫn còn tiếng ti vi, cùng âm thanh nhấm nuốt khe khẽ, hiển nhiên Triệu Yên Nhiên vẫn còn ở bên ngoài vừa ăn vừa xem ti vi.
Suy nghĩ một chút, Mộc Như Phong liền đi ra ngoài.
"Điện hạ, chuyện của người đã xử lý xong rồi sao?" Triệu Yên Nhiên trông thấy Mộc Như Phong đi ra, hai mắt tỏa sáng.
"Ừm, xử lý xong. A, sao nàng lại xem quảng cáo, không thấy đổi kênh xem tiết mục khác sao?"
Mộc Như Phong chú ý tới tr·ê·n ti vi đang p·h·át loại quảng cáo vừa thối vừa dài về các sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Loại quảng cáo này, căn bản chính là gạt người, hết lần này tới lần khác lại có thể đường hoàng xuất hiện tr·ê·n các đài truyền hình lớn.
Mộc Như Phong trước kia cũng biết qua một chút, bởi vì hiện tại kinh tế của các đài truyền hình đình trệ, bị đ·iện g·iật não, m·ạ·n·g lưới cùng điện thoại c·ướp đi quá nhiều số lượng.
Như thế cũng dẫn đến đài truyền hình không có thu nhập, thậm chí tiền lương của đài truyền hình cũng không p·h·át ra được, cho nên, chỉ cần có quảng cáo đến, đưa tiền liền có thể lên sóng!
Bọn hắn mới mặc kệ chuyện l·ừ·a gạt hay không l·ừ·a gạt, chỉ cần không phải loại ăn vào là c·h·ế·t người, đưa tiền liền được lên sóng.
"Cái kia... Tiết mục truyền hình kết thúc, ti vi liền tự động chuyển sang kênh này, điện hạ cũng không có dạy ta làm sao để đổi kênh."
"Điện hạ, người dạy ta đổi kênh, ta muốn xem tiết mục." Triệu Yên Nhiên nói.
"Thật có lỗi, thật có lỗi, là ta sơ suất, ta sẽ dạy nàng ngay."
Mộc Như Phong lập tức cầm điều khiển, dạy Triệu Yên Nhiên cách sử dụng ti vi, làm sao để đổi kênh các loại.
"Đúng rồi, có muốn xem phim hay không?" Mộc Như Phong bỗng nhiên hỏi.
"Được, ta muốn xem phim." Triệu Yên Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nói với Mộc Như Phong vẻ tràn đầy chờ mong về việc xem phim.
"Ngô, nàng t·h·í·c·h xem cổ trang hay là hiện đại." Mộc Như Phong dò hỏi.
"Hiện đại, ta muốn xem phim hiện đại."
Triệu Yên Nhiên vốn sinh sống ở cổ đại, hiện tại đi tới thế giới mới, tự nhiên muốn tiếp xúc một chút những thứ thuộc về thế giới mới.
"Hiện đại a, được, vậy thì cho nàng xem Lưu Lãng Địa Cầu đi. Thuộc thể loại khoa học kỹ thuật." Mộc Như Phong lúc này tìm kiếm tr·ê·n ti vi, sau đó trực tiếp p·h·át.
Hắn đã nạp tiền hội viên ti vi mấy chục năm, tr·ê·n cơ bản phần lớn phim ảnh, phim truyền hình hắn đều có thể xem được.
"Trà sữa không có, ta chỗ này vẫn còn, ăn thêm chút đồ nướng đi."
Mộc Như Phong nói, lại lấy ra mấy ly trà sữa.
"Bây giờ thời tiết lạnh, nàng muốn uống lạnh hay là uống nóng." Mộc Như Phong hỏi.
"Ngô, t·h·iếp thân vẫn là uống nóng a."
Trước đó hai tiểu tỷ tỷ chụp ảnh kia cho nàng trà sữa ướp lạnh, nàng bây giờ muốn nếm thử một chút vị nóng xem sao.
"Nóng nha, vậy mấy ly trà sữa này không được, những loại này đều chỉ t·h·í·c·h hợp uống lạnh, nàng chờ chút, ta đặt đồ ăn ngoài." Mộc Như Phong nói, cầm điện thoại di động lên mở ứng dụng "Mỹ Đoàn".
"Đồ ăn ngoài? Đó là cái gì?" Yên Nhiên hiếu kì nhìn điện thoại của Mộc Như Phong.
"Đồ ăn ngoài chính là ngươi có thể ở nhà muốn ăn gì đó, sau đó bọn họ sẽ mang đến cho ngươi." Mộc Như Phong giải t·h·í·c·h.
"Thật sao? Điện hạ, người dạy ta, t·h·iếp thân muốn gọi đồ ăn ngoài." Đôi mắt Yên Nhiên lập tức sáng lên, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra.
Mộc Như Phong tự nhiên không có cự tuyệt, dạy cho Triệu Yên Nhiên cách gọi đồ ăn ngoài.
Hơn nữa còn giúp nàng liên kết thẻ ngân hàng, trong thẻ của nàng vẫn còn một trăm triệu số dư.
Triệu Yên Nhiên rất nhanh đã học được, sau đó trực tiếp đặt một đống lớn đồ.
"Cái này cần bốn mươi phút, cái kia cần hai mươi phút, cái này thế mà cần một giờ, sao thời gian lại có nhanh có chậm nha." Triệu Yên Nhiên hiếu kì dò hỏi.
"Vị trí cửa hàng của bọn họ khác nhau, còn có một số cửa hàng làm ăn tương đối tốt, người giao hàng đi lấy hàng cho nên sẽ có chênh lệch về thời gian." Mộc Như Phong giải t·h·í·c·h.
"Phim bắt đầu rồi."
Hai người liền bắt đầu xem phim.
...
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Mộc Như Phong cùng Triệu Yên Nhiên xem phim suốt đêm, vừa ăn, vừa xem.
Cả hai người vẫn còn rất tỉnh táo.
Tr·ê·n bàn, còn có cả tr·ê·n mặt đất, đều chất đầy rác.
Hai người bọn họ đã ăn suốt cả đêm.
"Đúng rồi, Yên Nhiên, sắp tới là tết, cha mẹ ta đều ở Vĩnh Thành quê quán, nàng có muốn cùng ta về quê ăn tết không?" Mộc Như Phong dò hỏi.
"Điện hạ hy vọng t·h·iếp thân cùng người trở về sao?" Triệu Yên Nhiên không t·r·ả lời, n·g·ư·ợ·c lại là cười hỏi.
"Ta đã nói với mẫu thân của ta, ta sẽ dẫn nàng về."
"Điện hạ, khi nào thì xuất p·h·át?"
Mộc Như Phong nghe vậy, tr·ê·n mặt n·ổi lên ý cười: "Nàng trước hết thu dọn đồ đạc một chút, thay quần áo khác, ta còn muốn đi tìm Thất tỷ cùng Lục ca của ta một chuyến."
"Được." Triệu Yên Nhiên cười lên tiếng.
Mộc Như Phong vung tay lên, liền thấy tất cả rác rưởi bị cuốn lên, sau đó bay ra ngoài cửa sổ, cuối cùng rơi vào bãi rác ở lầu một.
Sau đó, Mộc Như Phong tạo một nhóm chat nhỏ cho Mộc Vô Du cùng Mộc Vô Hạ, rồi đem chuyện chìa khóa phó bản nói qua một lần.
Mộc Vô Hạ thương lượng với Mộc Vô Du một chút, cuối cùng quyết định là Mộc Vô Du sẽ đi tới t·h·i·ê·n đạo đại lục.
Hỏi rõ ràng địa chỉ xong, Mộc Như Phong dùng tốc độ nhanh nhất đi một chuyến, đem đồ vật giao cho hắn, sau đó mới trở về nhà.
Mà Triệu Yên Nhiên giờ phút này cũng đã thu thập đồ đạc, thay một bộ quần áo khác.
Mộc Như Phong lúc này liền mang th·e·o nàng ra cửa, sau đó đi xuống lầu, Mộc Như Phong trực tiếp đem Ma Cầu ra.
"Chủ nhân, chủ nhân! ! !" Ma Cầu cảm giác chính mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, sau khi nhìn thấy Mộc Như Phong, nó cực kỳ hưng phấn.
"Đây là... Xe gắn máy? Sao lại biết nói chuyện?" Yên Nhiên có chút giật mình.
"Yên Nhiên, đây là phương tiện di chuyển trong quỷ dị thế giới, tên là Ma Cầu, có ý thức của riêng mình. Ma Cầu, đây là Yên Nhiên tiểu thư." Mộc Như Phong giới thiệu hai bên với nhau.
"A... Là nữ chủ nhân, Yên Nhiên tiểu thư, chào cô." Ma Cầu trong nháy mắt hiểu rõ.
Yên Nhiên mỉm cười, nàng cảm thấy Ma Cầu thật thú vị.
Mộc Như Phong bước lên xe, sau đó vỗ vỗ vào phía sau yên xe: "Lên đây đi."
Triệu Yên Nhiên khẽ gật đầu, sau đó cũng bước lên xe.
Mặc dù Triệu Yên Nhiên đã t·h·í·c·h ứng với cuộc sống hiện đại, nhưng những thứ như mặc tất chân hay váy ngắn, nàng vẫn không cách nào tiếp nh·ậ·n.
Hơn nữa Triệu Yên Nhiên vẫn tương đối t·h·í·c·h mặc cổ trang, tr·ê·n người hiện tại mặc chính là một thân Hán phục màu trắng, rất xinh đẹp.
Đây là thứ Mộc Như Phong mua cho Triệu Yên Nhiên, Triệu Yên Nhiên cũng rất ưa t·h·í·c·h.
Mộc Như Phong vì để phối hợp với Triệu Yên Nhiên, cũng mặc một thân cổ trang, tương đối giống k·i·ế·m kh·á·c·h, tóc cũng được kh·ố·n·g chế để dài ra, sau đó tạo một kiểu tóc Cổ Phong.
Không thể không nói, Mộc Như Phong mặc bộ đồ này cũng cực kỳ n·ổi bật, cùng Triệu Yên Nhiên rất là xứng đôi.
Mà khi hai người cưỡi xe máy Ma Cầu rời khỏi bãi đỗ xe, đã thu hút ánh mắt của những người đi đường và cư dân xung quanh.
Trai tài gái sắc, bất kể ở nơi nào vĩnh viễn cũng là tâm điểm thu hút.
"Ngọa tào, đẹp trai quá."
"Đúng là rất đẹp trai, còn có ở phía sau còn có một vị tiên nữ."
"Thơm quá, đây là loại nước hoa gì?"
"Mà nói chứ, bọn họ không lạnh sao? Bây giờ đang là cuối tháng một, hôm nay trời âm u."
"Đỉnh thật, bội phục, thời tiết này lại dám lái xe máy! ! !"
...
"Điện hạ, người nghe thấy không, những người kia nói chúng ta thật ngốc, trời lạnh như vậy mà còn lái xe máy hứng gió lạnh." Triệu Yên Nhiên vòng tay ôm eo Mộc Như Phong, kề sát miệng vào tai Mộc Như Phong, ôn nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận