Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 85: Màu xanh lam —— màu lửa đỏ bụng túi

**Chương 85: Màu xanh lam - Túi đựng lửa đỏ**
Dứt lời, hắn có chút khẩn trương ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nàng, thấy nụ cười trên mặt nàng không giảm, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Ta đã nói rồi, lão bà à, rất đại độ.
Lúc này, Hạ Chỉ Tình vẫn duy trì nụ cười, mở miệng: "Đại khái sẽ một kiếm chém ngươi đi...."
"Ha ha ha, ta biết ngay ngươi rất đại độ... Khoan, ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta sẽ một kiếm chém ngươi a ~" Hạ Chỉ Tình dùng ngữ khí tâm tình nói ra những lời này.
Mạnh Thu ngây ngẩn cả người.
Không phải, tỷ à, đừng như vậy, ta sợ hãi.
Thiết lập chính thức của Hạ Chỉ Tình cũng không có thuộc tính Yandere a.
"Tỷ... Tỷ đang nói đùa với ta a?" Mạnh Thu lộ ra nụ cười cứng ngắc.
"Ngươi đoán xem?" Hạ Chỉ Tình nở một nụ cười dịu dàng.
"Chắc chắn là đang nói giỡn rồi..."
"Đến lúc đó rốt cuộc là dùng tay trái chém tốt một chút hay là tay phải chém tốt một chút đây?" Hạ Chỉ Tình thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện này.
Mạnh Thu không khỏi siết chặt tay nàng.
"Mạnh Thu, tay ngươi đang run cái gì vậy? Có phải là có chuyện gì giấu diếm ta không?" Hạ Chỉ Tình hỏi.
"Không có gì, có chút lạnh, đêm đã khuya, chúng ta vẫn là nên đi nghỉ ngơi sớm đi." Mạnh Thu muốn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hạ Chỉ Tình.
Nhưng mà lại bị Hạ Chỉ Tình nắm chặt cánh tay hắn: "Ài, sao lại đưa lưng về phía ta?"
Mạnh Thu muốn nói lại thôi nhìn nàng.
Tỷ à, ta thật sự sợ ban đêm tỷ sẽ đ·a·o ta.
...
"Ò ó o!" Tiếng gà gáy p·há vỡ màn đêm dài dằng dặc, đường chân trời xa xôi xuất hiện một vòng màu trắng bạc nhàn nhạt.
Cửa phòng Hạ Chỉ Tình bị gõ vang, một giọng nói dịu dàng của phụ nhân truyền đến: "Nha đầu, rời giường rồi, đi gọi tiểu Thu tỉnh dậy, bắt đầu ngồi xuống, sáng sớm là lúc linh tuyền trong nhà p·h·át ra linh khí dày nhất, không nên lãng phí."
Hạ Chỉ Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại, giọng dịu dàng lên tiếng: "Ừm." Sau đó đột nhiên nhìn thấy nam t·ử bên cạnh, mở to hai mắt.
"A!" Nàng che miệng hét lên kinh ngạc, sau đó ý thức mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại chuyện đêm qua.
Tối hôm qua hai người trò chuyện một chút rồi vẫn ngủ th·iếp đi, mặc dù chỉ ngủ như vậy một lát.
Nghe thấy tiếng kinh hô của Hạ Chỉ Tình, Hạ mẫu kỳ quái nói: "Sao vậy?"
"Kẽo kẹt ——" sau đó, cửa chính p·h·át ra âm thanh bị mở ra.
Trái tim Hạ Chỉ Tình đột nhiên nhảy dựng lên, chuyện này sao dám để mẫu thân biết chứ?
Nếu để cho mẫu thân biết mình cứ như vậy cùng Mạnh Thu ngủ ở cùng nhau, nàng không bị đ·ánh c·hết sao.
"Nương, con, con đang thay quần áo, đừng vào." Nàng cố gắng trấn định, đồng thời dùng chăn bông bao lấy Mạnh Thu, nhẹ nhàng đưa hắn đến tủ quần áo lớn trong phòng nàng.
Thật vừa đúng lúc, thời điểm này Mạnh Thu cũng tỉnh.
Hạ Chỉ Tình dựng thẳng một ngón tay trước môi, ra hiệu hắn không cần nói.
Mạnh Thu lắc đầu như t·r·ố·ng lúc lắc, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ gương mặt của mình.
Hạ Chỉ Tình xem hiểu thủ thế của hắn, đây là bảo mình hôn hắn một cái.
Thế nhưng, việc này sao có thể chứ?
Nàng đang do dự, thì giọng nói của mẫu thân lại truyền tới: "Thế nào? Không chọn được sao? Nương đến giúp con chọn." Dứt lời, tiếng bước chân của mẫu thân hướng về phía phòng ngủ của nàng.
Mắt Hạ Chỉ Tình trợn to, nhanh như chớp nhoáng mổ một cái lên mặt hắn, sau đó nhét hắn vào trong tủ quần áo, đồng thời lấy ra một chiếc váy ngắn màu lửa đỏ.
Đóng tủ quần áo lại, nàng hít sâu một hơi, đưa lưng về phía tủ quần áo, mở váy của mình ra, làm ra vẻ muốn thay quần áo.
Mạnh Thu mở to hai mắt, xuyên qua khe hở của tủ quần áo, hắn nhìn thấy tấm lưng trần trắng nõn, bóng loáng, càng thêm dụ hoặc chính là, trên lưng buộc một sợi dây thừng màu xanh lam, dùng để cố định y·ế·m.
Cánh tay nhỏ bé của nàng đưa ra sau lưng, mở dây thừng...
Cái lều nhỏ của Mạnh Thu lúc này lại dựng lên, cảnh tượng này làm cho người ta miên man bất định, dây thừng sau lưng rơi xuống, phong cảnh phía trước sẽ như thế nào đây?
Đúng lúc này, tiếng mở cửa truyền đến, mẫu thân mở cửa phòng ra, vừa vặn thấy Hạ Chỉ Tình đã thay chiếc y·ế·m màu lửa đỏ.
Hạ mẫu kỳ quái nhìn nàng: "Sao mặt lại đỏ như vậy? Nương nhìn thấy y·ế·m của con, con cũng thẹn thùng sao?"
Khuôn mặt Hạ Chỉ Tình đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu tươi, nàng dùng váy ngắn che nửa t·h·ân trên: "Ừm, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên con mặc y·ế·m màu lửa đỏ..."
"Có gì đâu? Hắn lại không nhìn thấy." Nói rồi, Hạ mẫu đột nhiên mở to hai mắt nhìn nàng: "Con sẽ không..."
"Nương, nương đang nghĩ gì vậy!" Hạ Chỉ Tình dùng váy ngắn che mặt, vô cùng thẹn thùng.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hạ mẫu thở phào nhẹ nhõm, "Nữ t·ử phải thận trọng một chút, nếu không sẽ bị người khác xem thường, cho rằng không tuân thủ phụ đạo."
Hạ Chỉ Tình không khỏi nhớ tới đủ loại chuyện đêm qua của hai người, mặt càng thêm đỏ.
Nhưng mình chính là ngủ cùng trượng phu tương lai, cái này khẳng định là thủ phụ đạo.
Nàng tự an ủi mình như vậy.
"Yên tâm đi, màu lửa đỏ rất hợp với con, khuê nữ của ta thật là xinh đẹp, ngực cũng đã trưởng thành rồi nha... Ha ha, phát dục còn nhanh hơn cả ta." Mẫu thân không khỏi cảm khái nói.
"Nương, đừng nói những thứ này..." Hạ Chỉ Tình nhăn nhó, kỳ thật đã x·ấ·u hổ không chịu nổi.
Mạnh Thu trong ngăn tủ không khỏi mở to hai mắt, đây thật sự là nội dung mà một người không phải VIP như ta có thể nghe được sao?
Lại nói, trưởng thành rốt cuộc là lớn bao nhiêu?
Trước đó Mạnh Thu phỏng đoán là khoảng cỡ B, hiện tại xem ra, có khác biệt.
Không chừng đã đạt tới cỡ C.
...
Thấy nữ nhi e lệ như vậy, Hạ mẫu cũng không nói thêm lời, chỉ là nhẹ gật đầu: "Vậy bộ này đi, đừng chọn nữa, không muốn lãng phí thời gian, nhanh đi gọi tiểu Thu rời giường đi."
"Vâng."
Sau khi Hạ mẫu đi, Hạ Chỉ Tình nhanh chóng mặc lại quần áo, thu dọn y phục, lại trở thành một bộ dáng đoan trang, xinh đẹp.
Mạnh Thu từ trong tủ quần áo đi ra, yên lặng không dám nói chuyện.
"Vừa rồi... Ngươi có nghe thấy không?" Hạ Chỉ Tình vẫn còn ôm tia hy vọng cuối cùng.
"Kỳ thật, ngăn tủ có khe hở, cho nên cũng nhìn thấy một chút xíu..." Mạnh Thu quang minh chính đại nói.
"A?" Hạ Chỉ Tình đưa tay nhéo mạnh Mạnh Thu một cái, "Không được nghĩ, mau quên đi!"
"Được." Mạnh Thu lâm vào hồi ức, đồng thời lẩm bẩm nói, "Hỏng rồi, càng hồi tưởng, ký ức càng không tan đi... Bất quá, Hạ tiểu thư, ta vẫn muốn công đạo tán dương một câu: Eo của nàng thật sự là một vòng eo đẹp, làn da bóng loáng, lại rất nhỏ nhắn,"
"Đừng nói nữa!"
Mạnh Thu bị đánh cho tơi bời.
...
...
Lại bồi tiếp Hạ Chỉ Tình tu luyện cả một buổi sáng, đến chiều, Mạnh Thu muốn về nhà thăm Bách Hoa.
Mặc dù ký hiệu trong thức hải cho thấy tọa độ của nàng vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng không chắc sẽ có bất ngờ, vẫn là nên đi x·á·c nhận một phen.
Cáo biệt Hạ Chỉ Tình và gia đình, Mạnh Thu một mình trở về động phủ.
Đốt lửa cháy đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Bách Hoa vẫn đang ngủ yên, Mạnh Thu thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, mí mắt của nàng giật giật, chậm rãi mở mắt.
"Tỉnh rồi sao?" Mạnh Thu nở nụ cười.
Bách Hoa mơ mơ màng màng gật đầu.
Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài động phủ truyền đến tiếng gõ trận pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận