Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 103: Rửa cái mặt

Chương 103: Rửa mặt
Trong đêm yên tĩnh, Bách Hoa dù có nói khẽ, âm thanh vẫn rõ ràng như cũ.
Mạnh Thu sợ bị phát hiện, vội vàng mở cửa.
Ánh trăng màu bạc trắng đều đều rọi vào gian phòng của Mạnh Thu, theo ánh trăng tròn đầy cùng nhau xâm nhập vào phòng, còn có một nữ t·ử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ n·g·ự·c đầy đặn trắng nõn.
Tối nay nàng mặc một chiếc váy sa màu đen, dưới váy là một đôi chân dài trắng nõn bóng loáng lộ ra ngoài.
Mạnh Thu cười nói: "Tìm đồ vật thì cứ tìm đồ vật, ngươi nhìn ta làm gì?"
Bách Hoa trừng mắt, gương mặt nhanh chóng ửng hồng, nàng nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, ngồi lên giường, xoay người cởi giày.
Bởi vì mặc váy ngủ, có chút rộng rãi, lúc xoay người, loáng thoáng có thể thấy được một mảnh trắng nõn trước ngực ẩn hiện.
Bao quanh mảng trắng nõn này là một chiếc yếm màu trắng.
Mạnh Thu không rõ nàng muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, bất quá chỉ trông thấy một màn này, đã "đứng dậy" tỏ vẻ tôn trọng.
Ai có thể cưỡng lại màu trắng ẩn hiện trong tơ lụa đen chứ?
Bách Hoa nhanh chóng cởi giày, lộ ra đôi chân trắng vừa mới rửa sạch, nàng giật giật ngón chân, phô bày mu bàn chân thon dài uyển chuyển.
Cởi giày xong, nàng cúi đầu suy tư một lúc, hai tai cũng đỏ lên theo.
Do dự một chút, nàng cắn răng, nhặt đôi giày vừa ném xuống, ngẩng đầu, nhắm ngay Mạnh Thu, ném tới: "Ngươi còn nhìn! Còn không mau qua đây!"
Mạnh Thu một tay đón một chiếc, cười hì hì đón lấy, một mùi hương hoa truyền đến, hắn đem giày chỉnh tề để qua một bên.
"Ngươi nhấc chân cho ta nhìn kỹ, ta liền đến."
Con mắt Bách Hoa hơi mở lớn, mím môi, nhỏ giọng mắng một câu: "Sắc quỷ!" Sau đó thẳng tắp nâng đùi phải, phô bày đường cong hoàn mỹ của chân nàng.
Nàng dùng ngón chân cái chỉ Mạnh Thu: "Sắc h·e·o, sắc quỷ, sắc c·h·ó, Mạnh Thu!"
"Không phải, ta đã trở thành đại danh từ cho việc mắng chửi người rồi sao?"
Mạnh Thu cười một tiếng, đi về phía Bách Hoa.
Lúc này Bách Hoa ngồi trên giường, một chân trắng nõn co trên giường, một chân khác tràn đầy sức sống thiếu nữ, giơ cao.
Khép mở nhẹ nhàng, lại như mở ra một cánh cửa.
Quần lót tơ lụa đen bên trong đã ẩn hiện.
"Bách Hoa, ta muốn chơi đùa với chân của nàng một chút." Mạnh Thu xin phép.
"Chơi? Chơi thế nào?" Bách Hoa tò mò, chẳng lẽ có trò chơi gì sao.
Mạnh Thu không trả lời, đi đến trước chân dài này, thưởng thức.
Bắp chân như ngó sen, trắng nõn óng ánh, đùi rất có cảm giác, dùng tay vỗ nhẹ, có thể thấy thịt rung động nhẹ.
Mạnh Thu vuốt ve theo đường cong bắp chân, cảm nhận đường vòng cung của chân thiếu nữ, cảm nhận làn da trơn nhẵn, vuốt mãi tới mắt cá chân.
"Ôm ta." Mạnh Thu nói.
Bách Hoa làm theo.
"Dùng đùi quấn lấy." Mạnh Thu bổ sung.
Thế là, vòng eo Mạnh Thu bị một đôi chân thon dài khỏe khoắn của thiếu nữ quấn chặt.
Mạnh Thu thuận thế bế nàng lên, mặt tới gần gương mặt xinh đẹp của nàng, đối diện với nàng.
Trong ánh mắt Bách Hoa đã mang theo một tia vũ mị, con ngươi lưu chuyển, phảng phất như muốn kéo người ta vào trong, cùng Mạnh Thu lẳng lặng nhìn nhau, tình yêu trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Mạnh Thu hai tay ôm sát eo nàng, để nàng càng gần mình hơn một chút.
Hắn đến gần mặt nàng, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên mặt nàng, mùi thơm thiếu nữ là nụ hoa chớm nở.
Mạnh Thu giở trò, chậm rãi tới gần nàng, khiến nàng nhịn không được nhắm mắt lại, nhưng mà chỉ là hôn nhẹ một cái, liền rời đi.
Bách Hoa sau đó mới mở to mắt, nổi giận đùng đùng trừng Mạnh Thu.
Mạnh Thu mỉm cười, sau đó cắn lên.
Ẩm ướt, mềm mại, thơm, ấm.
Ngọt ngào.
Bách Hoa nhắm mắt lại, càng thêm động tình, hô hấp dần dần dồn dập, hai chân càng thêm dùng sức quấn lấy Mạnh Thu.
Rất lâu sau, đôi môi hai người tách ra.
"Ngô, nóng quá... Mạnh Thu..." Nàng mắt to ngập nước nhìn Mạnh Thu, trong ánh mắt, phong tình vạn chủng.
Mạnh Thu nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
"Cởi giáp đi."
Bách Hoa có chút thô lỗ thuần thục cởi bỏ trang bị.
Sau đó, lộ ra bụng nhỏ trắng nõn, đôi chân dài.
Cùng chiếc yếm nhỏ màu trắng thuần khiết.
Trên yếm có một chút nhô ra.
Mạnh Thu đưa tay.
"A! Đừng nặn, ngứa lắm." Bách Hoa bóp Mạnh Thu một cái.
"Ngươi cũng biết ngứa, trước đó còn dùng cách này trừng phạt ta?" Nói xong, Mạnh Thu tự tay vì nàng cởi ra.
Lúc này, một đôi thỏ ngọc mượt mà lộ ra.
Độ nảy không tệ.
Trắng nõn, bóng loáng tinh tế.
Hơn nữa, mượt mà đẹp mắt.
"Ngươi xem, một tay đều nắm không hết."
"Ta biết!" Bách Hoa hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn sang bên cạnh.
"Bách Hoa, ta muốn uống sữa..."
"Ừm..." Bách Hoa vô thức ưỡn eo.
Đây là niềm vui nguyên thủy nhất.
Mạnh Thu dần dần tiến lên, nhấm nháp thế nào cũng không đủ.
Bách Hoa vuốt tóc Mạnh Thu, nhẹ giọng thở ra, cười nói: "Như đứa trẻ con, a..."
Sau đó, Mạnh Thu vuốt ve theo làn da bóng loáng của nàng.
Eo thon, nhẹ nhàng nắm lấy, vô cùng đẹp.
Sau đó, liền thưởng thức được vế sau của câu "Cổ đạo tây phong sấu mã".
(Ý nói: *Cổ đạo gió tây ngựa gầy, chiều tà ruột đứt lìa đôi, chân trời góc bể một người... nhớ nhà.*)
Bách Hoa cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng, thân thể cũng không tự giác uốn éo.
"Mạnh Thu, bẩn quá!" Để che giấu sự ngượng ngùng, nàng cười nhạo Mạnh Thu một câu.
Tuy nhiên, thế giới trong trang giấy vốn khác biệt.
Mạnh Thu thật không có thưởng thức được mùi hải sản như từng nghe nói.
Ngược lại là một mùi thơm cơ thể đặc hữu của Bách Hoa.
"Bẩn, ngươi còn hôn ta." Mạnh Thu trêu chọc nhìn nàng.
"Vậy ta cũng muốn ăn." Bách Hoa trừng Mạnh Thu, "Sau đó lại hôn ngươi."
"Ta lặc cái 69 a, được thôi, tới đi." Mạnh Thu ngẩng đầu lên.
(69: một tư thế â·n á·i.)
Bách Hoa ấn đầu hắn xuống: "Xấu xa, đừng dừng lại... Chậm! Chậm một chút."
...
Mạnh Thu rửa mặt, mới tiếp tục chiến đấu.
Hắn khinh bỉ nhìn Bách Hoa.
Bách Hoa có chút ngượng ngùng quay đầu đi: "Mạnh Thu, mặt ngươi có bẩn ta cũng không ghét bỏ ngươi."
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói!" Mạnh Thu bất đắc dĩ liếc nhìn nàng, "Ngươi đương nhiên không chê bẩn!"
"Nào, đối xử bình đẳng!" Cùng lúc đó, Mạnh Thu cũng tháo trang bị xuống.
Phương nam cự thú ngẩng đầu.
Nhưng mà, Bách Hoa nhìn thấy cảnh này, lại cười khúc khích, nắm tay nhỏ đấm xuống giường: "Ha ha ha! Xấu quá Mạnh Thu! Ha ha ha!"
Mạnh Thu mặt đen lại, mẹ nó, còn không phải do ngươi làm sao.
Kết quả còn bị ngươi trào phúng.
Hắn gõ đầu Bách Hoa một cái.
Bách Hoa cười hì hì ngẩng đầu: "Không đau."
Lúc Mạnh Thu gõ lại, đã bị Bách Hoa dùng lòng bàn tay đón lấy, tay thuận thế nắm lấy...
Lam Ngân Triền Nhiễu! ! !
"Ai nha, nhận thua nhận thua, Bách tiểu thư." Mạnh Thu cúi người xuống, "Quá linh hoạt, cầu chậm một chút."
Hắn cũng không muốn sớm bị tước v·ũ k·hí.
Trong đôi mắt to ngập nước của Bách Hoa lóe lên một tia nghịch ngợm, nói không rõ ràng: "Không, không!"
Kết quả là Bách Hoa cũng phải rửa mặt.
Mạnh Thu có chút ngượng ngùng: "Bằng, bằng..."
"Bằng cái rắm!" Bách Hoa nói, "Ngươi thối c·h·ế·t!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận