Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 222: Bách Hoa xuất quan

Chương 222: Bách Hoa xuất quan
"Muốn gặp bọn họ, còn phải xem duyên phận nữa." Lão bản thong thả nói.
Mạnh Thu nhìn hắn, sợ hắn lại nói cần mấy ngàn duyên (nguyên).
Lão bản tiếp tục nói: "Như vậy đi, ta cho ngươi mấy đồng tiền xu, phía trên có mùi rượu đặc thù, nếu sau này ngươi có du ngoạn thế gian, gặp được mấy người cùng sở thích kia của ta, bọn hắn ngửi thấy mùi rượu sẽ tự động tìm đến ngươi, lúc đó có thể đổi rượu."
Mạnh Thu mừng rỡ, nhận lấy tiền xu, lại lấy ra mấy bình rượu muốn đưa cho hắn.
Lão bản lại lắc đầu: "Rượu này của ngươi tuy tốt, cất giữ một bình là đủ rồi."
Ngược lại là một quái nhân, thế là Mạnh Thu cho hắn một ngàn linh thạch, coi như tạ ơn.
Sau đó lại đột nhiên nhớ tới những NPC đặc thù này hành tung bất định, lần sau quay lại tiệm, có lẽ hắn đã ra ngoài du lịch rồi.
Thế là lại hỏi: "Đạo hữu, rượu của ngươi ta có chút thích, không biết có thể mua của ngươi một ít không?"
Lão bản lắc đầu: "Nếu như ngươi nói là loại rượu kỳ lạ kia, vậy thì không được. Rượu này chỉ tặng không bán, mà lại chỉ tặng một bình, ngươi cùng ta có duyên, liền đổi một bình, đã là cực hạn."
"Được rồi, đa tạ." Mạnh Thu đành phải chấp nhận.
Rời khỏi quán rượu nhỏ này, Mạnh Thu tò mò nhìn lại phía sau, chỉ thấy trên biển hiệu của quán viết "Kim trúc tửu hiên".
Cũng thật kỳ lạ, trong tiệm không có cây trúc cũng chẳng có hiên, lại đặt cái tên như vậy.
Mạnh Thu cười cười, quay trở về.
...
Mùng một tháng sáu, thế giới huyền huyễn không có ngày quốc tế thiếu nhi.
Bế quan ròng rã ba ngày, lại đem lời chỉ điểm tinh tế của Vệ Trường Phong nghiền ngẫm lại mấy lần, cảm thấy càng nghiền ngẫm càng có vị, mỗi lần nghiền ngẫm đều thu hoạch được một ít điều mới, được lợi vô cùng.
Lần này hắn mới biết rõ được danh sư dạy bảo quan trọng đến mức nào, chỉ là chỉ điểm một lần, cũng đã đủ để tiêu hóa trong mấy tháng.
Mạnh Thu luyện qua thần hồn, nhìn thoáng qua đã ghi nhớ thời gian dùng bóng mặt trời, phát hiện đã là ngày một tháng sáu, cách vòng thứ ba của Thánh Nữ đại tuyển chỉ còn không đến ba ngày.
Nghĩ đến hai nàng kia cũng nên xuất quan rồi.
Nghĩ như vậy, Mạnh Thu thay xong quần áo liền xuất quan.
Lúc xuất quan, đã là đêm tối, bầu trời đầy sao giăng kín, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ cảm khái không thôi, dừng chân ngắm nhìn say sưa.
Nếu là cùng người yêu ân ái giữa bầu trời này, lại sẽ là một phen cảm thụ thế nào đây?
Nghĩ vậy, vô thức thả ra thần thức đảo qua phòng của Hạ Chỉ Tình và Bách Hoa, phòng của Hạ Chỉ Tình và Bách Hoa không có người, hẳn là còn đang bế quan, đang lúc hắn tiếc nuối thở dài, lại đột nhiên quét đến một bóng hình xinh đẹp trong phòng mình.
Nữ nhân xinh đẹp kia sở hữu một gương mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, vòng eo thon nhỏ, nhẹ nhàng một nắm là vừa.
Đôi gò bồng đảo trắng như tuyết trước ngực vô cùng sống động.
Nàng giờ phút này ôm chăn của Mạnh Thu, tựa hồ như đang ngửi mùi hương còn sót lại, đôi chân dài trắng như tuyết quấn chặt lấy chăn, khiến chiếc chăn đáng thương không thở nổi.
Ghê tởm, đáng lẽ việc này phải để ta làm.
Đôi chân ngọc nhỏ nhắn không mang giày, đang giẫm lên... trên gối đầu của mình?
Mạnh Thu có chút im lặng, cái gối đầu này cũng thật không biết làm người, cướp đi ngục tốt của mình.
Mạnh Thu không kịp chờ đợi đi về phía phòng mình, lại vừa lúc gặp Hạ phụ và Hạ mẫu hai người lẻ loi ngồi trong đình ngắm sao.
Trong nhà ba đứa trẻ đều bế quan, hai lão nhân chẳng phải trở thành cha mẹ đơn thân rồi sao?
Mạnh Thu cười một tiếng, đi tới: "Bá phụ, bá mẫu."
Hạ mẫu là người đầu tiên tỉnh táo lại, nhìn thấy là Mạnh Thu, lúc này lộ ra nụ cười hiền lành: "Tiểu Thu xuất quan rồi à."
Hạ phụ cũng cười cười: "Khách quý hiếm gặp, khách quý hiếm gặp."
Mạnh Thu cười nói: "Hai vị kia mới là khách quý hiếm gặp."
Hạ phụ nói: "Bách Hoa xuất quan trước ngươi một bước."
"Úc, vậy còn Chỉ Tình?" Mạnh Thu hỏi.
Hạ phụ lắc đầu.
Ngược lại là Hạ mẫu rất có vài phần dáng vẻ Nghiêm mẫu: "Hiếm khi đứa bé kia cố gắng như thế, ngày thường luyện mấy ngày liền muốn nhắc tới ngươi, lần này có thể bế quan lâu như vậy, cũng là chuyện tốt."
Mạnh Thu cười ha ha một tiếng: "Chỉ Tình thiên phú vô cùng tốt, ngày thường chỉ cần nghiêm túc một chút xíu là đã đủ, lúc này bế quan lâu như vậy, hẳn là sẽ có thu hoạch lớn."
"Tiểu Thu, may mắn mà có ngươi nha." Hạ mẫu không ngăn được nụ cười, "Đã ngươi và Bách Hoa đều xuất quan, vậy thì làm bữa cơm ăn đi."
"Không đợi Chỉ Tình ạ?" Mạnh Thu nói.
Hạ phụ nói: "Cơm không chờ người, đợi nàng đến lại ăn mấy bữa nữa thì sao." Liền đứng dậy đi theo Hạ mẫu.
Hạ mẫu gương mặt ửng đỏ: "Trước mặt con trẻ, sờ tay cái gì..."
Hai người muốn đi về phía phòng bếp, Mạnh Thu cản bọn họ lại: "Bá phụ bá mẫu, tới tới tới, vừa vặn gần đây lại ngẫu nhiên có được một cái đuôi phượng linh cầm, mang đi hầm đi."
Hạ phụ, Hạ mẫu đã coi Mạnh Thu như con rể ruột, lần này cũng không còn khách khí, nhận lấy linh cầm rồi rời đi.
Mạnh Thu đi về phía viện lạc của mình, xem chừng bọn hắn hầm gà nấu cơm đoán chừng cần nửa canh giờ, trong lòng không khỏi dấy lên một ngọn lửa.
Xuyên qua đình đài lầu các, vườn cây đường nhỏ, đi tới viện lạc của mình, tiến vào bên trong, đột nhiên bị một thân thể mềm mại nhỏ nhắn lao tới.
"Mạnh Thu, ngươi chậm chết!" Thanh âm của Bách Hoa nhỏ nhẹ mà xinh đẹp, trong trẻo mà êm tai.
Lớn tiếng như vậy ngược lại làm Mạnh Thu giật nảy mình, may mà khi Mạnh Thu gia cố trận pháp của Hạ gia, đã giúp mỗi một viện lạc đều thiết lập che đậy trận pháp đặc biệt, cho nên không thể nhìn trộm lẫn nhau.
Về phần Mạnh Thu có thể đem thần thức dò vào phòng của Hạ Chỉ Tình và Bách Hoa, kia tự nhiên là do nhà thiết kế giở trò.
Bách Hoa đầy ắp hương hoa, thân thể mềm mại nóng hổi, ôm lấy Mạnh Thu rồi giống như gấu koala, tứ chi vững vàng quấn lấy Mạnh Thu.
Thập tự quấn chặt!
Mạnh Thu bị con rắn ngốc này quấn lấy, càng cảm thấy đôi gò bồng đảo căng tròn trước ngực sắp bị đè ép, không khỏi có chút đau lòng.
Muốn đẩy ra, nhưng lại cảm nhận được lực lượng và nhiệt độ trong cái ôm chặt chẽ kia, còn có trái tim đang đập thình thịch kia.
Trẻ con không giấu được niềm vui, ngươi có thể trực tiếp cảm nhận được niềm vui trong lòng nàng, kia thật sự là tràn đầy muốn trào ra.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thu cũng khẽ cười một tiếng, cũng duỗi hai tay ôm lấy nàng.
Lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ và nhiệt tình, hương hoa và hơi thở của nàng, Mạnh Thu đột nhiên lại nghĩ đến một danh từ.
"Xe lửa liền làm".
Ai nha, cái gì với cái gì chứ.
Ôm một lúc lâu, Bách Hoa nói: "Mạnh Thu, không muốn xuống dưới."
Mạnh Thu nói: "Tốt, vậy ngươi liền không chịu được tiếp theo phục vụ..."
Bách Hoa gương mặt ửng đỏ, ở chung lâu với Mạnh Thu, cũng dần dần nghe hiểu được những lời nói nhảm của hắn:
"Mạnh Thu ngươi thật xấu, vừa ra tới liền cùng ta giảng những thứ này."
Mạnh Thu cười cười:
"Tốt tốt tốt, không nói những chuyện này, chúng ta nói một chút chuyện tu luyện đi, đến tham khảo công pháp..."
Nhưng mà không đợi hắn nói xong, Bách Hoa liền giật chủ đề:
"Hắc hắc, Mạnh Thu, ta đột nhiên nghĩ đến trò chơi vui."
Nàng nhích bờ mông, từ từ tụt xuống.
Treo ở phần eo Mạnh Thu, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạnh Thu, đôi mắt to ngập nước không có một tia ngây thơ, tất cả đều là vũ mị và xuân tình:
"Hì hì, như vậy có phải là vừa vặn không, có muốn thử một chút không? Ha ha, Bách Hoa có phải hay không thật thông minh, đã sáng tạo ra trò chơi mới."
Đây không phải chính là "xe lửa liền làm" vừa mới nói sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận