Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 218: Vệ Trường Phong: Ngươi đi gặp lão bà kia ?

Chương 218: Vệ Trường Phong: Ngươi đi gặp lão bà kia à?
Giữa ban ngày, người đến người đi tấp nập trong thành Thiên Cương.
Mạnh Thu x·u·y·ê·n qua đường cái, trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại đ·a·o p·h·áp vừa được tinh tiến, khi đi ngang qua một cửa hàng "Gà ăn mày", hắn chợt thấy một lão đầu có tướng mạo như một đứa trẻ ranh mãnh đang ôm một con gà g·ặ·m ăn ở ven đường, xung quanh vương vãi rất nhiều x·ư·ơ·n·g gà, xem chừng không chỉ g·ặ·m một con.
Trong lúc kinh ngạc, Mạnh Thu tiến lại gần, quả nhiên là Vệ Trường Phong.
Mạnh Thu đến gần dường như q·uấy n·hiễu đến hắn, khiến hắn gh·é·t bỏ lùi về sau mấy bước, "Chậc chậc chậc, tr·ê·n người ngươi có mùi vị gì thế này, làm con gà tr·ê·n tay ta cũng nhiễm x·ấ·u theo."
Mạnh Thu giật mình, bản thân vừa mới ôm Khổng Mộ Ảnh, tr·ê·n thân làm sao có thể có mùi thối?
Chẳng lẽ lại bị thánh thủy làm cho nhiễm thối hay sao?
Không đúng, thánh thủy vốn không có mùi.
Mạnh Thu nghi hoặc hỏi: "Tiền bối, tr·ê·n người của ta chỉ có một chút hương hoa thôi mà?"
Vệ Trường Phong lắc đầu, lẩn vào góc khuất của cửa hàng gà nướng g·ặ·m xong toàn bộ con gà, r·u·n rẩy ngón tay, ném x·ư·ơ·n·g gà, đứng dậy, sau đó mới nhìn Mạnh Thu mà bước tới:
"Để ta xem thử xem."
Hắn như đối mặt với đại đ·ị·c·h, cau mày đi đến trước người Mạnh Thu, hít hà, nhìn một chút, lông mày càng nhíu sâu hơn, sau đó đi vòng quanh hắn một vòng, rồi đưa ra kết luận:
"Ngươi vừa mới đến thánh địa?"
Mạnh Thu chi tiết đáp: "Đúng vậy."
"Hô hố, vậy thì ta biết rồi!" Vệ Trường Phong cười to, "Ngươi đã gặp lão nữ nhân kia rồi à?"
Hắn dám gọi là lão nữ nhân, nhưng Mạnh Thu không dám gọi như vậy, chỉ thăm dò nói: "Ngài nói là người có tu vi cao thâm, dáng vẻ thanh lãnh. . ." Rồi đem diện mạo của người đó miêu tả một phen.
"Đúng rồi...! Chính là lão nữ nhân kia, thúi c·hết đi được! Sau này nếu có đi gặp nàng ta thì đừng đến gặp ta!" Vệ Trường Phong nói.
Mạnh Thu nghi hoặc: "Vì sao ạ?"
Vệ Trường Phong giơ một ngón tay, đầu ngón tay quét ra một trận cuồng phong thổi qua toàn thân Mạnh Thu, đem hương hoa tr·ê·n người hắn đều trừ khử.
Mạnh Thu mở to hai mắt, vội vàng đưa tay vơ lấy cơn gió mang theo hương hoa kia.
Vệ Trường Phong hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Mạnh Thu nói: "Đây chính là làn gió thơm của nữ t·ử mà ta vất vả lắm mới có được, ôi, đều bị ngươi thổi bay mất rồi."
Vệ Trường Phong mở to hai mắt: "Ngươi nói lão bà thứ ba của ngươi chính là nàng ta?"
Mạnh Thu vẫn còn tiếc nuối vì làn gió thơm của Khổng Mộ Ảnh bị xói mòn: "Có lẽ vậy."
Vệ Trường Phong làm bộ lui về phía sau theo kiểu chiến t·h·u·ậ·t, mắt trợn tròn như hạt châu, kêu lớn: "Ngươi nói lão nữ nhân kia là lão bà thứ ba của ngươi? Cây già nở hoa, mặt trời mọc ở phía tây!"
Một tiếng kêu to này dẫn tới rất nhiều người trong tiệm chú ý, nhao nhao trợn lớn con mắt nhìn về phía bên này.
Mạnh Thu cảm thấy x·ấ·u hổ, liền lôi k·é·o Vệ Trường Phong rời đi: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta nói chính là đệ t·ử của nàng. . . . Ai nha, chẳng qua là đùa với lão đầu t·ử nhà ngươi một chút thôi."
"Ôi, gà ăn mày của nhà này ngon lắm đấy, ngươi vội đi cái gì?"
Vệ Trường Phong vẫn còn đang tiếc nuối vì món gà ăn mày, nhưng rất nhanh lại bị lời nói của Mạnh Thu hấp dẫn.
Hai người đổi đến một quán rượu nhỏ ít khói người, Vệ Trường Phong tr·ê·n đường đi đều lẩm bẩm nói: "Lợi h·ạ·i a, lợi h·ạ·i a, bảo bối đồ nhi của lão nữ nhân kia mà ngươi cũng dám. . . ."
Tới t·ửu quán, Mạnh Thu hỏi: "Tiền bối, ngài nói lão nữ nhân kia, nàng ta làm sao?"
Đối với điều này, Vệ Trường Phong chỉ lặp lại một lần nữa:
"Ngươi thật là gan to bằng trời, dám tòm tem bảo bối đồ nhi của lão nữ nhân kia, chậc chậc, sau này đừng nói là quen biết ta. . ."
Mạnh Thu nói: "Có nghiêm trọng như vậy sao?"
Lúc này chưởng quỹ tự mình bưng rượu tới, Vệ Trường Phong rót rượu vào chén, uống một ngụm lớn, mới thoải mái nói:
"Năm đó ta chỉ chọc nàng ta một chút, nàng ta liền đ·u·ổ·i th·e·o ta đ·á·n·h nhau, đ·á·n·h tới tận Bắc châu, nếu không phải trận đó ta vừa vặn lĩnh ngộ được một bộ độn p·h·áp tốt, chắc chắn đã bị nàng ta đ·á·n·h cho một trận không thể nào quên."
Mạnh Thu cũng có chút nghi hoặc: "Ngươi đã làm gì nàng ta?"
Vệ Trường Phong tức giận: "Ai mà biết được lão nữ nhân kia? Khi đó đệ t·ử của nàng ta vừa mới Kết Đan, ta chẳng qua chỉ là mang nàng ta đi đấu trùng chơi đùa, l·ừ·a nàng ta một viên 'Thẳng đứng sen', thế mà nàng ta đã t·ruy s·át ta suốt mấy ngày."
Ta thật phục rồi, ‘thẳng đứng sen’ cơ đấy, thứ này ngàn năm khó gặp, có thể vĩnh cửu tăng thêm linh tính, là t·h·i·ê·n tài địa bảo, đoán chừng là thứ được lấy ra để bồi dưỡng Khổng Mộ Ảnh.
Mạnh Thu nghi hoặc hỏi: "Thẳng đứng sen trân quý như thế, ngài cầm đi để làm gì?"
"A? Ngươi cũng biết ‘thẳng đứng sen’ sao?"
Vệ Trường Phong lấy làm lạ, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi:
"Khi đó ta đang say sưa với trò Đấu Trùng, vừa lúc có một con c·ô·n trùng lập được công lớn giúp ta chiến thắng, ta xem nó như môn sinh đắc ý của mình, cho nên mới nghĩ đến việc tìm đồ vật tốt hơn để giúp nó thức tỉnh linh trí.
Nhưng linh trùng thì linh tính vốn thấp, t·h·i·ê·n tài địa bảo bình thường đối với nó căn bản là vô dụng, khi đó ta trùng hợp nghe nói lão nữ nhân kia đi bí cảnh thu được một gốc ‘thẳng đứng sen’, muốn mang về bồi dưỡng cho bảo bối đồ nhi của nàng ta, nên mới nghĩ ra biện p·h·áp, từ chỗ đồ nhi của nàng ta mà lấy được ‘thẳng đứng sen’ này.
Đồ nhi của nàng ta n·g·ư·ợ·c lại rất đáng thương, từ nhỏ không được tu luyện, chỉ biết chơi đùa, ta đến thánh địa dạy nàng ta Đấu Trùng, nàng ta không biết mệt, ta liền nói muốn cùng nàng ta cá cược thắng thua, dùng gốc ‘thẳng đứng sen’ kia để làm vật cược, nàng ta đồng ý.
Tiểu đồ nhi này tuy là thân nữ nhi, nhưng lại mang tấm lòng của bậc đại trượng phu, thua Đấu Trùng, thực sự giữ đúng lời hứa, đem ‘thẳng đứng sen’ giao cho ta, không hề truy cứu. Chỉ có sư phụ của nàng ta, quá mức ghê t·ở·m!"
Nói đến đây, hắn vò đầu bứt tai, tựa hồ tức giận không thôi: "Sư phụ nàng ta nghe được chuyện này vậy mà không phục, một là trách ta dạy nàng ta Đấu Trùng, làm trễ nải việc tu luyện của nàng ta, hai là trách ta l·ừ·a gạt ‘thẳng đứng sen’ của đồ nhi nàng ta.
Ta không phục a, đó là l·ừ·a gạt sao? Rõ ràng là cá cược một cách đường đường chính chính mà có! Nhưng nữ nhân này không nói đạo lý, cứ muốn ta trả lại, đáng tiếc hoa sen kia đã đút cho c·ô·n trùng mất rồi.
Ai nha, phải nói ‘thẳng đứng sen’ kia x·á·c thực tương đương lợi h·ạ·i, con c·ô·n trùng của ta sau khi ăn xong thực sự biết nói chuyện, linh trí tương đương với đứa trẻ hai ba tuổi, rất là thú vị, mà tuổi thọ cũng cao, s·ố·n·g hai mươi ba mươi năm mới c·hết."
Nói đến đây, hắn ngờ vực: "Ấy k·é·o xa rồi, ta vừa mới nói đến đâu ấy nhỉ?"
Mạnh Thu từ lâu đã bị lão nhân vô sỉ này làm cho câm nín, mím môi nói: "Nói đến việc lão nữ nhân kia tới đòi c·ô·n trùng. . ."
"Ha ha ha! Nói đúng, nên gọi nàng ta là lão nữ nhân!"
Vệ Trường Phong vui mừng, tiếp tục kể:
"Lúc ấy ta đã nói rõ với nàng ta rằng đóa hoa sen kia ta đã đút cho c·ô·n trùng ăn rồi, còn tốt bụng cảm kích nàng ta một phen, ai ngờ nàng ta tại chỗ tức giận, một mồi lửa lớn liền đ·á·n·h tới ta, ta có giải t·h·í·c·h thế nào nàng ta cũng không nghe, ài, nữ nhân thật khó mà nói chuyện. . ."
Hắn quay sang Mạnh Thu nói: "Ngươi nói xem có đúng không?"
Mạnh Thu miễn cưỡng phụ họa: "Đúng. . . Không đúng. . . ."
"Hừ! Ngươi chính là bị nữ nhân làm cho mê hoặc, mới có thể thay các nàng ta mà che giấu." Vệ Trường Phong nói, "Bất quá bảo bối đồ nhi kia của nàng ta n·g·ư·ợ·c lại là người có tâm tính tốt, ngươi có thể cưới nàng ta, ta còn có thể giúp ngươi làm mai mối."
A? Ngươi mà làm mai mối, vậy chẳng phải ta sẽ xong đời sao? Mạnh Thu hoảng hốt: "Không cần, không cần đâu."
Vệ Trường Phong nói: "Tóm lại, lão nữ nhân kia rất quật cường, từ ngày đó trở đi liền cứ thế mà t·ruy s·át ta hơn một tháng, cho đến khi ta bồi thường cho nàng ta một ít t·h·i·ê·n tài địa bảo thì nàng ta mới bỏ qua, bất quá từ đó trở đi, nàng ta thường xuyên nhìn ta không vừa mắt, hừ, ta cũng nhìn nàng ta không vừa mắt, nữ nhân này không nói đạo lý!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận