Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 75: Hạ tiểu thư muốn dắt tay

Chương 75: Hạ tiểu thư muốn dắt tay
Cơm nước xong xuôi, màn đêm đã buông xuống.
Nhìn ra ngoài cửa sổ mưa lất phất, Mạnh Thu đứng dậy cáo từ.
Từ chối nhã ý giữ lại của Hạ gia phụ mẫu, Mạnh Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, bước ra khỏi cửa.
Phía sau, Hạ Chỉ Tình cũng bước theo ra ngoài.
Mạnh Thu quay đầu nhìn nàng, nàng hơi nghiêng mặt sang bên: "Đưa... Đưa tiễn ngươi."
Là, độ thiện cảm tăng lên, vậy có thể mang nàng đi khách sạn kiểm tra thân thể không?
Mạnh Thu nói: "Vậy tối nay nàng có về nhà không?"
Hạ Chỉ Tình sững sờ, suy tư một lát, gương mặt liền ửng đỏ, khẽ cắn môi trên.
"A? Thật không trở về à nha?" Mạnh Thu kinh ngạc nói.
Một cánh tay non mịn lúc này đưa qua, ngón tay thon dài tinh tế vặn một cái ở phần eo hắn.
"Hồi..."
"Vậy ngươi vẫn là sớm đi trở về đi, không cần đưa ta nữa." Mạnh Thu nhún vai, cất bước đi về phía đường cái phồn hoa phía trước.
"Ngươi đưa ta xa, kết quả còn phải một mình về nhà, ta khẳng định không yên lòng, đến lúc đó lại muốn đưa ngươi trở về, cho nên, cứ đưa đến đây thôi."
Mạnh Thu xoay người lại, vừa cười vừa nói.
Trong mắt Hạ Chỉ Tình mang theo nét nhu tình cùng không nỡ của thiếu nữ Giang Nam, lắc đầu.
Mạnh Thu thở dài, quay người đi trước vài bước.
Hạ Chỉ Tình nhắm mắt đi theo, lặng lẽ đuổi theo.
Đi vài bước, đến chỗ giao giữa hẻm nhỏ và đường lớn, Mạnh Thu lại xoay người lại: "Hạ đạo hữu, đến đây thôi, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp lại mà, phải không?"
Hạ Chỉ Tình cúi đầu, trong thanh âm ẩn ẩn run rẩy: "Ngươi... không muốn cùng ta ở lâu thêm một lát sao? Ta rõ ràng rất muốn gặp ngươi, không thể rời xa ngươi."
"Tỷ, ta sai rồi." Mạnh Thu lúc này nhận thua, mấy bước đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng thì thầm, "Ta đương nhiên cũng muốn cùng ngươi ở lâu thêm một chút nha."
Hạ Chỉ Tình quay đầu sang một bên, kiều hừ một tiếng: "Hừ, ngươi căn bản không nghĩ như vậy, vội vã muốn đi, trong nhà có một đại mỹ nhân chờ ngươi đúng không?"
Thật đúng là có!
Nhưng Mạnh Thu tự nhiên không thể thừa nhận, thế là nghiêng đầu nhìn về phía đường cái phồn hoa trước mặt: "Đi thôi, chúng ta đi dạo phố."
Bảo mã điêu xe hương đầy đường, nhất dạ ngư long vũ.
Đường phố Thiên Cương thành về đêm, vô cùng náo nhiệt, trẻ con lớn tiếng nô đùa đuổi bắt, quay đầu nhìn lại, vẫn là một đôi thanh mai trúc mã, dáng vẻ thanh xuân.
Tiếng nói chuyện, tiếng gánh xiếc, tiếng rao hàng hòa vào nhau, trên đường tràn ngập hương thơm của các món ăn nóng hổi.
Hạ Chỉ Tình thân cao thon thả, dáng người cân đối, phong thái yểu điệu, giờ phút này mặc một bộ váy xòe màu đỏ lộng lẫy đi theo bên cạnh Mạnh Thu, thu hút không ít sự chú ý.
Bất kể nam nữ già trẻ, cơ hồ đều sẽ lén nhìn qua nữ tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành này.
Mạnh Thu mang nàng đi ăn kẹo bức tranh, chơi trò ném thẻ vào bình rượu, nghe kể chuyện, đoán đố chữ, những trò đáng chơi đều đã chơi, nhưng lại phát hiện nàng từ đầu đến cuối không hào hứng.
Mạnh Thu thắc mắc: Chuyện gì xảy ra? Hôm nay không phải đã tăng nhiều độ thiện cảm như vậy sao? Sao lại kỳ quái thế này?
Đừng nói là nàng thật sự phát hiện ra cái gì chứ?
Lúc đầu hôm nay còn muốn thăm dò một cái nụ hôn đầu tiên, hiện tại xem ra, đến cả tay cũng không dám nắm...
Yên lặng theo dõi kỳ biến vậy.
...
Nào biết, Hạ Chỉ Tình đi bên cạnh Mạnh Thu lại một mực lén nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của Mạnh Thu.
Nhìn một hồi liền đỏ mặt, trong lòng nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại xấu hổ không dám.
Rốt cuộc cha mẹ đã dắt tay nhau một cách tự nhiên như thế nào?
Chuyện này cũng không ai dạy nàng cả?
Cha mẹ, thứ khó như vậy, sao cha mẹ không dạy cho con gái chứ?
Vừa nghĩ tới có thể trực tiếp chạm vào bàn tay đẹp đẽ kia của Mạnh Thu, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, gương mặt của nàng lập tức nóng bừng lên.
Lúc đang vẽ đường bức tranh, Mạnh Thu đưa đường bức tranh tới tay nàng, vốn định thừa dịp cơ hội này sờ một cái, ai ngờ Mạnh Thu lúc này lại rất quân tử tránh đi.
Thật là, bình thường cũng không thấy hắn quân tử như vậy nha?
Kết quả là, sự thẹn thùng khiến nàng trong suốt chặng đường đều rơi vào trạng thái đấu tranh tâm lý kịch liệt và e lệ, không dám ra tay.
Cứ như vậy, sắp đi hết một con đường, nàng vẫn không thể ra tay, thẹn thùng đến mức lải nhải không ngừng.
Muốn về nhà.
Đúng lúc này, một đứa bé đột nhiên chạy ngang qua đám người, chen lấn xô đẩy.
"Cẩn thận." Ngay khi đứa trẻ kia muốn chen tới bên này, Mạnh Thu đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào bên cạnh mình.
Nắm chặt tay Hạ Chỉ Tình, Mạnh Thu cảm thấy một cỗ mềm mại giữ trong lòng bàn tay, nhiệt độ bàn tay nàng cũng theo đó truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Hạ Chỉ Tình ngây ngẩn cả người, đồng thời gương mặt ửng đỏ, lại bắt đầu nóng lên.
Chẳng lẽ độ thiện cảm vẫn chưa đủ sao? Mạnh Thu thắc mắc, vội vàng buông tay, xin lỗi: "Mạo phạm... A?"
Lời còn chưa dứt, bàn tay vừa mới buông ra của hắn lại chủ động vồ tới, nắm chặt lấy tay hắn.
Ngẩng đầu nhìn lại, mày liễu đẹp đẽ của Hạ Chỉ Tình dựng lên, cắn răng hỏi: "Buông ra làm gì? Ngươi rất ghét bỏ ta sao?"
Mạnh Thu chấn kinh: "A? Không phải..."
Hạ Chỉ Tình đưa cả tay còn lại bao trùm lên, dùng hai tay mình đan mười ngón tay vào tay Mạnh Thu, sau đó nhìn hắn chằm chằm: "Không ghét bỏ, vậy ngươi ráng chịu đựng."
Dứt lời, nàng lại quay đầu sang một bên, để Mạnh Thu nhìn thấy lỗ tai trắng nõn đẹp đẽ của nàng, chỉ có điều, giờ phút này, lỗ tai của nàng đã sung huyết đến cực điểm, nhuốm màu đỏ như máu.
Trong đầu Mạnh Thu vang lên một loạt ký hiệu tính toán cùng âm thanh nền, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Nha đầu này vốn là cực kỳ ngây thơ.
Vừa rồi biểu hiện từ đầu đến giờ của nàng, không phải là ghét bỏ gì, ngược lại, nàng còn đặc biệt muốn!
"Vậy... Hay chúng ta tìm một khách sạn nhé?"
"Tìm cái đầu nhà ngươi!" Hạ Chỉ Tình đạp hắn một cước, "Lúc này lại giả bộ tiểu nhân, Mạnh, Mạnh Thu, ngươi thẹn thùng đúng không?"
Nhìn đôi chân nhỏ giẫm lên chân mình, Mạnh Thu vội vàng gật đầu.
"Đồ vô lại..." Hạ Chỉ Tình vội rụt chân về.
Đúng lúc này, Mạnh Thu buông một tay ra.
Hạ Chỉ Tình lộ vẻ thất vọng, muốn buông tay còn lại ra, nhưng không được, bởi vì Mạnh Thu nắm rất chặt.
Nàng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Hắn chỉ nói: "Đi thôi, đi dạo một vòng nữa."
Hạ Chỉ Tình nghi ngờ nhìn hắn: "Sao ngươi dắt tay thuần thục vậy?"
Mạnh Thu dựng tóc gáy, bình tĩnh nói: "Dắt tay thôi mà, có gì mà thuần thục hay không? Chỉ Tình tỷ, ngươi cũng không cần xỏ xiên ta."
Nắm tay tản bộ trên đường, nhưng lại là một cảm giác khác biệt.
Bàn tay Hạ Chỉ Tình mềm mại, ấm áp, cẩn thận bóp nhẹ lên thịt mềm trên ngón tay nàng, cũng rất thỏa mãn.
Ở khoảng cách gần như vậy, hương thơm của nữ tử lan tỏa khắp người Mạnh Thu, hương khí dễ chịu, đồng thời, cũng có thể cảm giác được tay Hạ Chỉ Tình đang run nhè nhẹ.
Dắt tay thôi mà, phản ứng lớn vậy sao.
Không biết, còn tưởng rằng ta cho ngươi làm thêm chuyện gì nữa chứ.....
Nghĩ đến đây, Mạnh Thu nổi hứng trêu chọc, vừa đi vừa lặng lẽ cào vào lòng bàn tay Hạ Chỉ Tình.
Hạ Chỉ Tình quả nhiên nhột, nhỏ giọng "ưm" một tiếng, mười phần đáng yêu, nghiêng đầu lại, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Thật đáng yêu quá, Hạ tiểu thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận