Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?
Chương 274: Thu ca ca, ngươi so ta còn ma đạo đâu ~
**Chương 274: Thu ca ca, huynh so với ta còn ma đạo hơn đó~**
Hai người muốn tìm thôn tên là "Thạch Dương thôn", nghe nói đầu thôn có một khối đá lớn rất giống Sơn Dương, cho nên mới lấy tên này.
Chỉ bất quá trong mảnh đất mưu toan này trên thực tế lại không có "Thạch Dương thôn", đành phải tìm một nơi xấp xỉ, cho nên hai người giờ phút này đi tới "Thiết Dương thôn".
"Dù sao đều là Dương thôn, ta cảm thấy cái này càng có khả năng hơn một chút."
Mạnh Thu đề nghị như vậy, tiểu yêu nữ cảm thấy thú vị, liền cười đồng ý.
Giờ phút này Thuấn Tinh thuyền đã qua Vạn Trọng sơn, đi tới nơi trên bản đồ chỉ là "Thiết Dương thôn".
Hai người ở trên không trung thả ra thần thức nhìn xuống, p·h·át hiện đầu thôn điêu khắc một đầu Sơn Dương bằng sắt...
Mạnh Thu cùng Liễu Thần Ái liếc nhau, Liễu Thần Ái khẽ gật đầu, hai người liền hạ phi chu.
Tiến vào thôn trang, nhiều lần tìm hiểu, p·h·át hiện nơi này vẫn thật sự là Thạch Dương thôn trước kia.
Mạnh Thu cùng Liễu Thần Ái mang theo khăn che mặt trưng cầu ý kiến của một lão nông.
Mạnh Thu hỏi: "Bác gái, vậy thôn trang của bác đang yên đang lành, sao lại đổi tên?"
Lão đại mụ nhìn về phía Sơn Dương bằng sắt, trên trán lộ ra nếp nhăn như sông núi, trầm mặc một lát, lắc đầu nói:
"Trong nhà của ta còn đang đốt lửa, ta phải đi đây, ngươi hỏi người khác đi thôi."
Mạnh Thu và Liễu Thần Ái đều cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì sao?
Cũng không tiếp tục dây dưa với bác gái này, lại đuổi theo một lão đầu hỏi.
Lão đầu nhìn qua pho tượng Sơn Dương bằng sắt, trong mắt hiện lên vẻ bội phục:
"Cũng không sợ nói cho ngươi, đây là thôn ta có người thành đạt rồi."
Liễu Thần Ái khẽ híp mắt: "Lão trượng, lời này là thế nào?"
Nàng tận lực đè thấp thanh tuyến, giờ phút này thanh âm như lão đầu, có chút buồn cười.
Lão đầu cũng có chút kỳ quái, người mang theo khăn che mặt này nhìn qua còn nhỏ, cũng không giống lão đầu a?
Nhưng lão cũng không hỏi nhiều, chỉ là lải nhải hỏi một câu:
"Ngươi có tin trên thế giới này có Tiên nhân không?"
Liễu Thần Ái đáp: "Tin."
Lão đầu gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Trong thôn có người thành Tiên, một người thành tiên, gà chó lên trời, cả nhà bọn họ liền giàu sang, chuyển vào trong thành ở. Sau đó vị Tiên nhân kia nhớ tới tình cảm quê hương, đúc một khối sắt mang về."
Liễu Thần Ái hỏi: "Là nhà ai vậy?"
Lão đầu nói: "Hàn gia nha."
Mạnh Thu cũng có chút mở to hai mắt.
Hàn Lập, đó không phải đồng hương của hắn sao?
Cáo biệt lão nông, Mạnh Thu và Liễu Thần Ái đi vào trong thôn.
Liễu Thần Ái trong lúc nhất thời không nói gì, cũng không nhìn ra được nàng đang suy nghĩ gì.
Mạnh Thu an ủi: "Tu tiên, sớm muộn cũng sẽ bộc lộ, không nhất định trách nàng bạc tình bạc nghĩa đâu."
Liễu Thần Ái nhìn Mạnh Thu một cái, sau đó lại cười hì hì:
"Thu ca ca, ta không đau lòng nha. Đồ vật đều cho nàng, nàng muốn cầm đi dùng thế nào, thì dùng thế đó nha."
Mạnh Thu trầm mặc một lát.
Đại khái có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Liễu Thần Ái, dù sao trước đây cho nàng c·ô·ng p·h·áp, là muốn cho nàng phản kháng lại người nhà không tốt với nàng.
Nhưng nàng lại cầm đi tạo phúc cho người nhà.
Lấy ơn báo oán, ngược lại là điều thế giới này tôn sùng, bất quá không phải thứ yêu nữ này tôn sùng.
Có lẽ nàng chỉ cảm thấy không thú vị thôi.
Mạnh Thu giơ tay lên, muốn đặt lên đầu nàng, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại khựng lại giữa không trung chỉ chốc lát, rồi thu tay về.
Lấy tâm tính hiện tại của nha đầu này, nàng còn chưa cho rằng hai người đã thân thiết đến mức có thể tùy ý động tay động chân.
Nhưng mà tay vừa thu lại, liền bị Liễu Thần Ái bắt lấy bằng đôi tay mềm mại, sau đó đặt lên cái đầu nhỏ của mình:
"A nha, cảm ơn Thu ca ca quan tâm ~ thật nhiều nha. Bất quá, ngươi biết ta không vui vì điều gì không?"
Mạnh Thu nói: "Chắc là cảm thấy không thú vị đi."
Liễu Thần Ái mở to mắt, trong đôi mắt trong suốt tựa như có ánh sáng lấp lánh:
"Là cái gì đây?"
Mạnh Thu nói: "Nếu như theo ngươi mong đợi, hẳn không phải là loại kết quả này đi."
Liễu Thần Ái nhìn hắn một cái, cười nói: "Đúng a, dù sao người ta là một yêu nữ mà ~"
Mạnh Thu nói: "Không nói đến ngươi mong đợi, nói một chút về ta mong đợi đi. Dù sao có ơn dưỡng dục, cũng không đến mức g·iết g·iết g·iết, nhưng cũng không cần phải để bọn hắn cùng theo đắc đạo thăng thiên.
Nếu như chuyển vào trong thành, để bọn hắn làm nô bộc cũng coi như không tệ."
Nghe Mạnh Thu nói, Liễu Thần Ái hoàn toàn ngây ngẩn cả người, miệng anh đào nhỏ nhắn hơi mở ra, nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Thu:
"Thu ca ca, huynh không phải chính đạo nhân sĩ sao?"
Mạnh Thu cười nói:
"Xem ra ngươi thật sự là một chút xíu đều không nhớ rõ ta. Ta là chính đạo nhân sĩ, nhưng không phải loại người suốt ngày hô hào 'lấy ơn báo oán'. Lấy ơn báo oán, vậy ai đến báo đáp ta? Ta tu tiên, coi trọng nhất là việc trong lòng đạt được sự thư thái.
Nếu như phụ mẫu từ nhỏ đối tốt với ta, vậy ta nói không chừng, ngày đó bọn hắn tất nhiên cũng theo ta thăng thiên. Nếu như không tốt, thật sự thế nào thì cứ như thế đó đi, ơn dưỡng dục muốn báo, nhưng cũng bất quá như thế.
Dù sao 'đối với con cái tốt' đây chỉ là một chuyện nhỏ, nếu như cái này đều làm không được, vậy cũng không có tư cách thu hoạch được cuộc sống thoải mái về sau."
Thế giới này dù sao coi trọng nho pháp, coi trọng hiếu đạo.
Thậm chí còn lưu truyền một số câu chuyện nhỏ kinh điển: Người nào đó bởi vì là nữ nhi, nên không được mẫu thân yêu thích, thường xuyên bị mẫu thân đ·á·n·h chửi để hả giận. Mặc dù như thế, nàng không những không ủy khuất, còn cảm thấy mẫu thân đ·á·n·h cho hả giận, nàng cũng tận hiếu đạo, thậm chí mỗi khi mẫu thân khổ sở đều sẽ chủ động đi chịu đòn.
Đối với những điều này, Liễu Thần Ái đương nhiên xem thường, cho nên đối với những kẻ chính đạo khoác áo đạo đức giả, nàng cũng khinh thường.
Trong mắt thế tục, nàng chính là yêu nữ ly kinh bạn đạo, nữ ma một đạo.
Nhưng hôm nay nghe Mạnh Thu nói, lại khiến nàng nhìn thấy một thứ khác.
Nguyên lai còn có chính đạo như vậy sao?
Trong nội tâm nàng cũng đại khái biết rõ, vì sao trước kia mình lại yêu nam nhân này....
Liễu Thần Ái cười nói: "Thu ca ca so với ta còn tà hơn, ta lại thế nào, cũng sẽ không nghĩ tới g·iết g·iết g·iết a...."
Mạnh Thu nhìn yêu nữ này, đầu hơi ngửa ra sau, k·i·n·h ·d·ị nhìn nàng.
Liễu Thần Ái hai tay chống nạnh: "Thế nào, ngươi không phục đúng không?"
Mạnh Thu lắc đầu: "Không có không có."
Liễu Thần Ái vươn hai tay nắm chặt mũi Mạnh Thu, vui vẻ cười:
"Thu ca ca, không đáng yêu chút nào."
Mạnh Thu nói: "Ngươi ngược lại là vẫn đáng yêu như trước."
"Đó là đương nhiên, không phải ngươi làm sao còn yêu ta?"
Liễu Thần Ái buông mũi Mạnh Thu ra, lại nhanh chóng tiến lên hôn lên mặt Mạnh Thu một cái, mới lui về, chắp tay sau lưng, nhún nhảy rời đi.
Mạnh Thu lặng im nhìn tư thái lanh lợi của nàng, quả nhiên là đáng yêu vô cùng, suy tư một lát, lại chậm rãi đáp:
"Cho dù ngươi không đáng yêu, ta cũng vẫn yêu ngươi."
Liễu Thần Ái ở phía trước dừng bước, giống như sửng sốt một lát, sau đó xoay người lại, làm mặt quỷ:
"Chuyện này cũng phải nghĩ lâu như vậy, đồ đần ~"
Sau đó lại quay người rời đi.
Mạnh Thu nói: "Lúc này mới có thể cho thấy đây là kết quả ta nghĩ sâu tính kỹ nha."
"Thế nhưng ta muốn ngươi không chút do dự, không cần nghĩ ngợi, thốt ra trả lời."
"A, yêu ngươi mệt mỏi quá, vậy vẫn là trước nghỉ một lát đi." Mạnh Thu nói.
Liễu Thần Ái lại dừng bước, sau đó xoay người lại, tức giận từng bước một đi đến trước mặt Mạnh Thu, ở trên cao nhìn xuống, khí thế hùng hổ giống như một con hổ cái nhỏ trừng mắt nhìn Mạnh Thu.
Mạnh Thu lộ ra tiếu dung, đưa tay thuận thế muốn ôm nàng vào lòng.
Nàng "A" một tiếng duyên dáng, lại từ trong n·g·ự·c Mạnh Thu trốn thoát, gương mặt đỏ bừng:
"Vừa mới nói mệt mỏi, vậy mà lại muốn ôm ta. Phi! Không cho không cho."
Mạnh Thu cười cười.
Hai người một đường tiến lên, lần theo con đường trong trí nhớ của Liễu Thần Ái, ngược lại tìm được một chỗ ở rất có khí phái.
Chỉ bất quá trong nhà không có dấu hiệu có người thường ở.
Ngược lại là có một người gác cổng, ở trong gian phòng nhỏ bên cạnh, giờ phút này đang ngủ trưa.
Mạnh Thu hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Liễu Thần Ái nói: "Còn có thể làm sao? Chính nàng đã lựa chọn, ta cũng không can thiệp được ~ Thu ca ca còn tưởng rằng ta muốn g·iết nàng sao?"
Mạnh Thu lắc đầu: "Ngươi hẳn là còn muốn biết rõ nàng có bảo trì ranh giới cuối cùng, có đem c·ô·ng p·h·áp tiết lộ ra ngoài hay không?"
Liễu Thần Ái nhẹ nhàng kề sát Mạnh Thu một chút, theo một cỗ hương khí, nhón chân lên cắn vành tai Mạnh Thu: "Thu ca ca hiểu ta."
Mạnh Thu hỏi: "Nếu như nàng truyền ra ngoài thì sao?"
Liễu Thần Ái dùng ngón tay chống cằm, làm ra vẻ suy nghĩ: "Ngô.... Vậy thì hài tử không thể yêu. Ta muốn đem đồ vật ta cho nàng đều thu hồi lại."
Thu hồi lại, tu vi làm sao thu hồi lại? Không cần nói cũng biết.
Nghe yêu nữ này dùng ngữ khí bình thản nói muốn rút đi tu vi của người khác, Mạnh Thu không dám nói gì, miệng vẫn duy trì mỉm cười.
Liễu Thần Ái lại không hài lòng, b·ó·p lấy cằm Mạnh Thu:
"Thế nào, cảm thấy ta không đúng rồi?"
Mạnh Thu gật gật đầu.
Liễu Thần Ái bĩu môi, bờ môi nhìn qua đầy đặn hồng hào, vô cùng đáng yêu:
"Không đúng chỗ nào?"
Mạnh Thu nói: "Còn hẳn là đ·á·n·h một trận, để nàng nhớ lâu."
Liễu Thần Ái chăm chú nhìn vào mắt Mạnh Thu, giờ phút này con mắt nhào linh nhào linh, lấp la lấp lánh, giống như Tinh Tinh, rất đẹp mắt.
Nàng cười khúc khích: "Thu ca ca, huynh là Đại Ma tu."
Mạnh Thu nói: "Không ngại gọi ta là yêu nam."
Liễu Thần Ái nghe xong càng cười khúc khích, sau đó vươn ra ngón tay thon dài, khều n·g·ự·c hắn một cái:
"Phi, ngươi cho rằng yêu nam thì xứng với yêu nữ? Yêu nữ mới không thích yêu nam đâu...."
Cảm thụ được ngón tay yêu nữ ở trước n·g·ự·c, trong lòng Mạnh Thu khẽ dao động:
"Yêu nữ thích gì?"
Liễu Thần Ái dùng đôi mắt đa tình nhìn chằm chằm Mạnh Thu, thật lâu, nàng hì hì cười nói:
"Không nói cho ngươi."
Nàng đi đến trước gian phòng nhỏ của người gác cổng, dùng pháp lực kéo gia nô đang ngủ say ra ngoài.
Gia nô đang ngủ ngon, đột nhiên bị ngã tỉnh, mộng bức ngẩng đầu lên.
Liễu Thần Ái dùng thanh âm của lão đầu hỏi:
"Uy, Hàn Đệ lão tổ của các ngươi đâu? Đi thành nào, mau gọi người thông tri nàng, ta muốn gặp nàng."
Nhưng mà, gia nô cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Hàn Đệ lão tổ?"
Sau đó thần sắc đột nhiên biến đổi: "To gan, ngươi cũng dám vũ nhục, dùng Hàn Đệ chi danh để vũ nhục Hàn Tinh lão tổ?!"
"Hàn Tinh lão tổ?" Liễu Thần Ái nhíu mày.
Xem ra đó cũng không phải tiểu nữ hài kia mà nàng đã truyền thụ c·ô·ng p·h·áp.
Mạnh Thu cũng cảm thấy một điểm không thích hợp.
Cái này cũng không giống như là Hàn Đệ đem c·ô·ng p·h·áp truyền ra ngoài?
Bởi vì gia nô này khi nhắc đến cái tên "Hàn Đệ", cũng không có vẻ gì là kính nể.
Hai người muốn tìm thôn tên là "Thạch Dương thôn", nghe nói đầu thôn có một khối đá lớn rất giống Sơn Dương, cho nên mới lấy tên này.
Chỉ bất quá trong mảnh đất mưu toan này trên thực tế lại không có "Thạch Dương thôn", đành phải tìm một nơi xấp xỉ, cho nên hai người giờ phút này đi tới "Thiết Dương thôn".
"Dù sao đều là Dương thôn, ta cảm thấy cái này càng có khả năng hơn một chút."
Mạnh Thu đề nghị như vậy, tiểu yêu nữ cảm thấy thú vị, liền cười đồng ý.
Giờ phút này Thuấn Tinh thuyền đã qua Vạn Trọng sơn, đi tới nơi trên bản đồ chỉ là "Thiết Dương thôn".
Hai người ở trên không trung thả ra thần thức nhìn xuống, p·h·át hiện đầu thôn điêu khắc một đầu Sơn Dương bằng sắt...
Mạnh Thu cùng Liễu Thần Ái liếc nhau, Liễu Thần Ái khẽ gật đầu, hai người liền hạ phi chu.
Tiến vào thôn trang, nhiều lần tìm hiểu, p·h·át hiện nơi này vẫn thật sự là Thạch Dương thôn trước kia.
Mạnh Thu cùng Liễu Thần Ái mang theo khăn che mặt trưng cầu ý kiến của một lão nông.
Mạnh Thu hỏi: "Bác gái, vậy thôn trang của bác đang yên đang lành, sao lại đổi tên?"
Lão đại mụ nhìn về phía Sơn Dương bằng sắt, trên trán lộ ra nếp nhăn như sông núi, trầm mặc một lát, lắc đầu nói:
"Trong nhà của ta còn đang đốt lửa, ta phải đi đây, ngươi hỏi người khác đi thôi."
Mạnh Thu và Liễu Thần Ái đều cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì sao?
Cũng không tiếp tục dây dưa với bác gái này, lại đuổi theo một lão đầu hỏi.
Lão đầu nhìn qua pho tượng Sơn Dương bằng sắt, trong mắt hiện lên vẻ bội phục:
"Cũng không sợ nói cho ngươi, đây là thôn ta có người thành đạt rồi."
Liễu Thần Ái khẽ híp mắt: "Lão trượng, lời này là thế nào?"
Nàng tận lực đè thấp thanh tuyến, giờ phút này thanh âm như lão đầu, có chút buồn cười.
Lão đầu cũng có chút kỳ quái, người mang theo khăn che mặt này nhìn qua còn nhỏ, cũng không giống lão đầu a?
Nhưng lão cũng không hỏi nhiều, chỉ là lải nhải hỏi một câu:
"Ngươi có tin trên thế giới này có Tiên nhân không?"
Liễu Thần Ái đáp: "Tin."
Lão đầu gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Trong thôn có người thành Tiên, một người thành tiên, gà chó lên trời, cả nhà bọn họ liền giàu sang, chuyển vào trong thành ở. Sau đó vị Tiên nhân kia nhớ tới tình cảm quê hương, đúc một khối sắt mang về."
Liễu Thần Ái hỏi: "Là nhà ai vậy?"
Lão đầu nói: "Hàn gia nha."
Mạnh Thu cũng có chút mở to hai mắt.
Hàn Lập, đó không phải đồng hương của hắn sao?
Cáo biệt lão nông, Mạnh Thu và Liễu Thần Ái đi vào trong thôn.
Liễu Thần Ái trong lúc nhất thời không nói gì, cũng không nhìn ra được nàng đang suy nghĩ gì.
Mạnh Thu an ủi: "Tu tiên, sớm muộn cũng sẽ bộc lộ, không nhất định trách nàng bạc tình bạc nghĩa đâu."
Liễu Thần Ái nhìn Mạnh Thu một cái, sau đó lại cười hì hì:
"Thu ca ca, ta không đau lòng nha. Đồ vật đều cho nàng, nàng muốn cầm đi dùng thế nào, thì dùng thế đó nha."
Mạnh Thu trầm mặc một lát.
Đại khái có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Liễu Thần Ái, dù sao trước đây cho nàng c·ô·ng p·h·áp, là muốn cho nàng phản kháng lại người nhà không tốt với nàng.
Nhưng nàng lại cầm đi tạo phúc cho người nhà.
Lấy ơn báo oán, ngược lại là điều thế giới này tôn sùng, bất quá không phải thứ yêu nữ này tôn sùng.
Có lẽ nàng chỉ cảm thấy không thú vị thôi.
Mạnh Thu giơ tay lên, muốn đặt lên đầu nàng, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại khựng lại giữa không trung chỉ chốc lát, rồi thu tay về.
Lấy tâm tính hiện tại của nha đầu này, nàng còn chưa cho rằng hai người đã thân thiết đến mức có thể tùy ý động tay động chân.
Nhưng mà tay vừa thu lại, liền bị Liễu Thần Ái bắt lấy bằng đôi tay mềm mại, sau đó đặt lên cái đầu nhỏ của mình:
"A nha, cảm ơn Thu ca ca quan tâm ~ thật nhiều nha. Bất quá, ngươi biết ta không vui vì điều gì không?"
Mạnh Thu nói: "Chắc là cảm thấy không thú vị đi."
Liễu Thần Ái mở to mắt, trong đôi mắt trong suốt tựa như có ánh sáng lấp lánh:
"Là cái gì đây?"
Mạnh Thu nói: "Nếu như theo ngươi mong đợi, hẳn không phải là loại kết quả này đi."
Liễu Thần Ái nhìn hắn một cái, cười nói: "Đúng a, dù sao người ta là một yêu nữ mà ~"
Mạnh Thu nói: "Không nói đến ngươi mong đợi, nói một chút về ta mong đợi đi. Dù sao có ơn dưỡng dục, cũng không đến mức g·iết g·iết g·iết, nhưng cũng không cần phải để bọn hắn cùng theo đắc đạo thăng thiên.
Nếu như chuyển vào trong thành, để bọn hắn làm nô bộc cũng coi như không tệ."
Nghe Mạnh Thu nói, Liễu Thần Ái hoàn toàn ngây ngẩn cả người, miệng anh đào nhỏ nhắn hơi mở ra, nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Thu:
"Thu ca ca, huynh không phải chính đạo nhân sĩ sao?"
Mạnh Thu cười nói:
"Xem ra ngươi thật sự là một chút xíu đều không nhớ rõ ta. Ta là chính đạo nhân sĩ, nhưng không phải loại người suốt ngày hô hào 'lấy ơn báo oán'. Lấy ơn báo oán, vậy ai đến báo đáp ta? Ta tu tiên, coi trọng nhất là việc trong lòng đạt được sự thư thái.
Nếu như phụ mẫu từ nhỏ đối tốt với ta, vậy ta nói không chừng, ngày đó bọn hắn tất nhiên cũng theo ta thăng thiên. Nếu như không tốt, thật sự thế nào thì cứ như thế đó đi, ơn dưỡng dục muốn báo, nhưng cũng bất quá như thế.
Dù sao 'đối với con cái tốt' đây chỉ là một chuyện nhỏ, nếu như cái này đều làm không được, vậy cũng không có tư cách thu hoạch được cuộc sống thoải mái về sau."
Thế giới này dù sao coi trọng nho pháp, coi trọng hiếu đạo.
Thậm chí còn lưu truyền một số câu chuyện nhỏ kinh điển: Người nào đó bởi vì là nữ nhi, nên không được mẫu thân yêu thích, thường xuyên bị mẫu thân đ·á·n·h chửi để hả giận. Mặc dù như thế, nàng không những không ủy khuất, còn cảm thấy mẫu thân đ·á·n·h cho hả giận, nàng cũng tận hiếu đạo, thậm chí mỗi khi mẫu thân khổ sở đều sẽ chủ động đi chịu đòn.
Đối với những điều này, Liễu Thần Ái đương nhiên xem thường, cho nên đối với những kẻ chính đạo khoác áo đạo đức giả, nàng cũng khinh thường.
Trong mắt thế tục, nàng chính là yêu nữ ly kinh bạn đạo, nữ ma một đạo.
Nhưng hôm nay nghe Mạnh Thu nói, lại khiến nàng nhìn thấy một thứ khác.
Nguyên lai còn có chính đạo như vậy sao?
Trong nội tâm nàng cũng đại khái biết rõ, vì sao trước kia mình lại yêu nam nhân này....
Liễu Thần Ái cười nói: "Thu ca ca so với ta còn tà hơn, ta lại thế nào, cũng sẽ không nghĩ tới g·iết g·iết g·iết a...."
Mạnh Thu nhìn yêu nữ này, đầu hơi ngửa ra sau, k·i·n·h ·d·ị nhìn nàng.
Liễu Thần Ái hai tay chống nạnh: "Thế nào, ngươi không phục đúng không?"
Mạnh Thu lắc đầu: "Không có không có."
Liễu Thần Ái vươn hai tay nắm chặt mũi Mạnh Thu, vui vẻ cười:
"Thu ca ca, không đáng yêu chút nào."
Mạnh Thu nói: "Ngươi ngược lại là vẫn đáng yêu như trước."
"Đó là đương nhiên, không phải ngươi làm sao còn yêu ta?"
Liễu Thần Ái buông mũi Mạnh Thu ra, lại nhanh chóng tiến lên hôn lên mặt Mạnh Thu một cái, mới lui về, chắp tay sau lưng, nhún nhảy rời đi.
Mạnh Thu lặng im nhìn tư thái lanh lợi của nàng, quả nhiên là đáng yêu vô cùng, suy tư một lát, lại chậm rãi đáp:
"Cho dù ngươi không đáng yêu, ta cũng vẫn yêu ngươi."
Liễu Thần Ái ở phía trước dừng bước, giống như sửng sốt một lát, sau đó xoay người lại, làm mặt quỷ:
"Chuyện này cũng phải nghĩ lâu như vậy, đồ đần ~"
Sau đó lại quay người rời đi.
Mạnh Thu nói: "Lúc này mới có thể cho thấy đây là kết quả ta nghĩ sâu tính kỹ nha."
"Thế nhưng ta muốn ngươi không chút do dự, không cần nghĩ ngợi, thốt ra trả lời."
"A, yêu ngươi mệt mỏi quá, vậy vẫn là trước nghỉ một lát đi." Mạnh Thu nói.
Liễu Thần Ái lại dừng bước, sau đó xoay người lại, tức giận từng bước một đi đến trước mặt Mạnh Thu, ở trên cao nhìn xuống, khí thế hùng hổ giống như một con hổ cái nhỏ trừng mắt nhìn Mạnh Thu.
Mạnh Thu lộ ra tiếu dung, đưa tay thuận thế muốn ôm nàng vào lòng.
Nàng "A" một tiếng duyên dáng, lại từ trong n·g·ự·c Mạnh Thu trốn thoát, gương mặt đỏ bừng:
"Vừa mới nói mệt mỏi, vậy mà lại muốn ôm ta. Phi! Không cho không cho."
Mạnh Thu cười cười.
Hai người một đường tiến lên, lần theo con đường trong trí nhớ của Liễu Thần Ái, ngược lại tìm được một chỗ ở rất có khí phái.
Chỉ bất quá trong nhà không có dấu hiệu có người thường ở.
Ngược lại là có một người gác cổng, ở trong gian phòng nhỏ bên cạnh, giờ phút này đang ngủ trưa.
Mạnh Thu hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Liễu Thần Ái nói: "Còn có thể làm sao? Chính nàng đã lựa chọn, ta cũng không can thiệp được ~ Thu ca ca còn tưởng rằng ta muốn g·iết nàng sao?"
Mạnh Thu lắc đầu: "Ngươi hẳn là còn muốn biết rõ nàng có bảo trì ranh giới cuối cùng, có đem c·ô·ng p·h·áp tiết lộ ra ngoài hay không?"
Liễu Thần Ái nhẹ nhàng kề sát Mạnh Thu một chút, theo một cỗ hương khí, nhón chân lên cắn vành tai Mạnh Thu: "Thu ca ca hiểu ta."
Mạnh Thu hỏi: "Nếu như nàng truyền ra ngoài thì sao?"
Liễu Thần Ái dùng ngón tay chống cằm, làm ra vẻ suy nghĩ: "Ngô.... Vậy thì hài tử không thể yêu. Ta muốn đem đồ vật ta cho nàng đều thu hồi lại."
Thu hồi lại, tu vi làm sao thu hồi lại? Không cần nói cũng biết.
Nghe yêu nữ này dùng ngữ khí bình thản nói muốn rút đi tu vi của người khác, Mạnh Thu không dám nói gì, miệng vẫn duy trì mỉm cười.
Liễu Thần Ái lại không hài lòng, b·ó·p lấy cằm Mạnh Thu:
"Thế nào, cảm thấy ta không đúng rồi?"
Mạnh Thu gật gật đầu.
Liễu Thần Ái bĩu môi, bờ môi nhìn qua đầy đặn hồng hào, vô cùng đáng yêu:
"Không đúng chỗ nào?"
Mạnh Thu nói: "Còn hẳn là đ·á·n·h một trận, để nàng nhớ lâu."
Liễu Thần Ái chăm chú nhìn vào mắt Mạnh Thu, giờ phút này con mắt nhào linh nhào linh, lấp la lấp lánh, giống như Tinh Tinh, rất đẹp mắt.
Nàng cười khúc khích: "Thu ca ca, huynh là Đại Ma tu."
Mạnh Thu nói: "Không ngại gọi ta là yêu nam."
Liễu Thần Ái nghe xong càng cười khúc khích, sau đó vươn ra ngón tay thon dài, khều n·g·ự·c hắn một cái:
"Phi, ngươi cho rằng yêu nam thì xứng với yêu nữ? Yêu nữ mới không thích yêu nam đâu...."
Cảm thụ được ngón tay yêu nữ ở trước n·g·ự·c, trong lòng Mạnh Thu khẽ dao động:
"Yêu nữ thích gì?"
Liễu Thần Ái dùng đôi mắt đa tình nhìn chằm chằm Mạnh Thu, thật lâu, nàng hì hì cười nói:
"Không nói cho ngươi."
Nàng đi đến trước gian phòng nhỏ của người gác cổng, dùng pháp lực kéo gia nô đang ngủ say ra ngoài.
Gia nô đang ngủ ngon, đột nhiên bị ngã tỉnh, mộng bức ngẩng đầu lên.
Liễu Thần Ái dùng thanh âm của lão đầu hỏi:
"Uy, Hàn Đệ lão tổ của các ngươi đâu? Đi thành nào, mau gọi người thông tri nàng, ta muốn gặp nàng."
Nhưng mà, gia nô cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Hàn Đệ lão tổ?"
Sau đó thần sắc đột nhiên biến đổi: "To gan, ngươi cũng dám vũ nhục, dùng Hàn Đệ chi danh để vũ nhục Hàn Tinh lão tổ?!"
"Hàn Tinh lão tổ?" Liễu Thần Ái nhíu mày.
Xem ra đó cũng không phải tiểu nữ hài kia mà nàng đã truyền thụ c·ô·ng p·h·áp.
Mạnh Thu cũng cảm thấy một điểm không thích hợp.
Cái này cũng không giống như là Hàn Đệ đem c·ô·ng p·h·áp truyền ra ngoài?
Bởi vì gia nô này khi nhắc đến cái tên "Hàn Đệ", cũng không có vẻ gì là kính nể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận