Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 272: Ài, Mạnh Thu, ngươi muốn con dâu không cần?

**Chương 272: Ài, Mạnh Thu, ngươi có muốn con dâu hay không?**
Hai người dự định thu dọn trận kỳ, sau đó lên đường trở về.
Mạnh Thu tinh nguyên không đủ, động tác có chút uể oải, Liễu Thần Ái chủ động tiến lên hỗ trợ, làm việc hoạt bát hiếu động, tinh lực dồi dào.
Quan trọng nhất là, nhìn rất đẹp mắt.
Bảo vệ tốt trận nhãn, Mạnh Thu đánh giá Liễu Thần Ái đang nhảy nhót tưng bừng, nghĩ đến những ngày tháng ở chung sau này, trong lòng sinh ra cảm giác mong chờ khó hiểu.
Đồng thời, hắn nỗ lực suy đoán tình huống hiện tại của nàng, rõ ràng một canh giờ trước còn nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt quyết tuyệt.
Nhưng bây giờ lại giống như đạo lữ.
Có lẽ là bởi vì sau này muốn ở bên cạnh mình bổ ma, cho nên ngụy trang thành bộ dạng này?
Hay là, trong lòng đã sinh ra một chút hảo cảm, cho nên cứ ở chung bình thường?
Hắn nhìn không hiểu.
Cho nên, nói về tình cảm, tốt nhất vẫn là đừng nên dây dưa với người có đẳng cấp cao.
Hợp Hoan tông, xem như đẳng cấp cao nhất của bản giới này rồi?
Bỗng nhiên, Liễu Thần Ái đã thu dọn xong xuôi, cầm trong tay rất nhiều lá cờ nhỏ đi tới, nhìn Mạnh Thu đang chìm trong suy nghĩ, nàng lập tức ghé sát mặt lại:
"Thế nào, thế nào? Có thể nói cho ta biết được không? Có phải hay không nhớ tới tội nghiệt trước kia? Hiện tại ta tâm trạng tốt, ngươi có thể nói hết ra nha."
Mạnh Thu bị sự hoạt bát của nàng lây nhiễm, cười một tiếng:
"Không, chẳng qua là cảm thấy nhìn không hiểu ngươi thôi."
"Ngô..." Liễu Thần Ái đưa ngón trỏ ra đâm vào cằm, làm ra bộ dáng suy nghĩ đáng yêu, sau đó lại cười hì hì nhìn Mạnh Thu, "Nhìn không hiểu ta? Hành vi của ta sao? Hay là tâm tư của ta?"
Mạnh Thu nói: "Nhìn không hiểu ngươi."
Liễu Thần Ái đột nhiên đưa mặt đến trước mặt Mạnh Thu: "Hì hì, không cần nhìn cho hiểu. Ta chính là ta trước kia, chẳng qua chỉ là yêu ngươi một lần nữa mà thôi!"
Thấy biểu lộ Mạnh Thu không chút xíu lay động, nàng truy hỏi: "Ngươi tin hay không?"
Mạnh Thu chỉ nói: "Vô luận là ngươi trước kia hay là hiện tại, đều không thể tránh né việc yêu ta một lần nữa. Cũng giống như, vô luận ta luân hồi mất trí nhớ hay là như thế nào. Ta đều không thể tránh né việc lại yêu ngươi, chỉ lần này mà thôi."
Câu nói này khiến Liễu Thần Ái giống như con thỏ bị hoảng sợ rụt trở về, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mạnh Thu:
"Ngươi thực sự cho là như vậy sao?"
Mạnh Thu gật đầu: "Thực sự cho là như vậy."
"Y. Ta không tin." Liễu Thần Ái ghét bỏ nhìn qua Mạnh Thu một cái, mặc dù nói vậy, nhưng vẫn là bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Nữ nhân này hiểu được cách lợi dụng các loại ưu thế của nữ nhân để thể hiện ra vẻ đẹp của mình.
Tỉ như giờ phút này, nàng biết rõ mình đang ở hình thái la lỵ, cho nên hành vi cũng tự nhiên hướng theo phong cách đáng yêu ngọt ngào.
Khi cho là ngự tỷ, lại không chút nào keo kiệt thể hiện ra ưu thế của ngự tỷ.
Chỉ tiếc, sao lại nhỏ đi vậy chứ...
Nếu không lần sau không cho nàng bổ ma nữa?
Nghĩ như vậy, trên mặt Mạnh Thu không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối.
Liễu Thần Ái nghi hoặc: "Thế nào?"
Mạnh Thu thành thật nói: "Đột nhiên nghĩ đến hình thái của ngươi lúc bổ ma, nghĩ thầm nếu như không nhỏ đi thì tốt..."
Liễu Thần Ái sững sờ, sau đó đôi mắt hồ mị xinh đẹp chớp chớp, lại rất nhanh ướt át, biểu hiện ra một tia u oán:
"A.... . . Bị chê rồi đây. . . Không chơi với ngươi nữa."
Thế là khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, quay người bay đi.
Thấy nàng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, Mạnh Thu trong lòng nảy sinh tâm tư muốn tiến lên dỗ dành.
Đồng thời cũng ý thức được, nữ nhân trước mắt giờ nào khắc nào cũng đang thi triển mị thuật trên người a...
Ai da, thực sự rất biết cách...
Ít nhất quả thực đáng yêu, cũng mang đến thể nghiệm phi phàm.
Rất nhanh liền đuổi kịp Liễu Thần Ái, phát hiện nàng đã bay lên không trung, đang quan sát địa giới.
Khi Mạnh Thu đi qua, nàng vừa đánh giá địa giới, vừa mở bàn tay nhỏ ra:
"Cho ta địa đồ."
Mạnh Thu đưa tới địa đồ: "Muốn tìm cái gì sao? Vùng đất này ta cũng khá quen thuộc."
Liễu Thần Ái nói: "Ngươi nhìn xem trên người ta có thiếu cái gì không?"
Mạnh Thu nghi hoặc: "Cái mông?"
Liễu Thần Ái thu tầm mắt lại, mở to hai mắt nhìn Mạnh Thu.
Mạnh Thu hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Lúc đó không chỉ nắm chỗ đó của ngươi, hẳn là nên thử xem có bóp được không. Kỳ thật vô luận như thế nào, chỗ đó bóp không nát, một quả trứng luôn có thể bóp nát được chứ?"
Mạnh Thu còn chưa kịp nói gì, đột nhiên cảm thấy có một trận gió thổi qua.
Đã bị tấn công theo kiểu sét đánh không kịp bưng tai.
Liễu Thần Ái cười hì hì mà nói: "Ầy, ngươi xem, có thể mà?"
Mạnh Thu cảnh giác bảo vệ, nhìn nàng: "Liên quan đến hạnh phúc của ngươi sau này, xin đừng đùa giỡn như vậy."
"Ài. . . Hạnh phúc của ta a. . ." Liễu Thần Ái lộ ra thanh âm của ngự tỷ, sau đó nhào đến trước người Mạnh Thu, ở cự ly gần, nàng vẽ vòng tròn trên bụng hắn, sau đó muốn vẽ xuống phía dưới.
Mạnh Thu nào dám để nàng tiếp tục, thế là nắm lấy tay nàng.
Liễu Thần Ái chu môi: "Nếu là hạnh phúc của ta, dù sao cũng nên cho ta xem một chút chứ?"
Mạnh Thu nhìn bộ ngực của nàng: "Vậy trước hết để cho ta xem một chút hạnh phúc của ta?"
Liễu Thần Ái "A nha" một tiếng, tiếng gọi "Đồ đê tiện," hai tay nâng ngực ý đồ che khuất một đôi dưa hấu:
"Ngươi ghét bỏ mông ta nhỏ, không cho ngươi nhìn."
Người thức thời là tuấn kiệt, Mạnh Thu nhìn mông của nàng, khoa trương nói:
"Oa, đây đúng là bờ mông tuyệt thế hiếm có trên thế giới..."
Rào rào khen ngợi một trận.
Ở thời đại này, nếu như nữ tử bình thường bị khen ngợi bờ mông như vậy, khẳng định sẽ xấu hổ không còn hình dáng.
Nhưng Liễu Thần Ái nghe xong lại cười ha ha, cuối cùng là bỏ qua cho hành vi mạo phạm trước đó của Mạnh Thu.
Sau đó cũng nói cho Mạnh Thu biết nàng muốn tìm cái gì.
Thì ra trước khi bế quan, nàng đã giấu một ít đồ vật ở một thôn trang nào đó, còn giúp đỡ một tiểu nữ hài đáng thương tu tiên, bây giờ muốn đi xem tình hình gần đây của người ta.
Mạnh Thu đương nhiên là cùng nàng đi.
Thế sự biến thiên cũng có thời hạn, dù sao Liễu Thần Ái mới phong ấn mấy chục năm, cho nên những thôn trang kia cũng không đến mức biến mất.
Ngược lại là tên gọi được sửa lại.
Lúc đầu Liễu Thần Ái tìm nửa ngày trên bản đồ của Mạnh Thu cũng không tìm được, hai người đành phải tìm những nơi có tên gọi tương tự để tìm kiếm.
May mà có "Thuấn tinh thuyền" của Mạnh Thu, đi đường cũng không phiền phức.
Hai người ngồi trong phi chu quan sát bóng đêm đầy trời, pha trà nói chuyện, vô cùng vui vẻ.
Liễu Thần Ái nói liên miên lải nhải về chuyện của tiểu nữ hài kia, vô cùng mong đợi đối với hắn:
"Đứa bé kia rất đáng yêu, nói không chừng sau khi tu tiên còn mỹ lệ hơn. Ai, Mạnh Thu, ngươi có muốn thê tử hay không?"
Mạnh Thu bị nàng làm cho bất ngờ, suýt chút nữa phun ngụm trà ra ngoài.
Vừa mới rõ ràng còn đang nói bé gái tốt, tiểu nữ hài kỳ diệu, tiểu nữ hài gặp gỡ bi thảm.
Bây giờ đột nhiên lại nói đến chuyện này.
Hắn hơi nghi hoặc: "Ngươi sẽ không cho nàng lô đỉnh công pháp, sau đó chuẩn bị nuôi để dùng vào việc khác đó chứ?"
Lời này khiến nhãn tình Liễu Thần Ái sáng lên: "A? Ý tưởng này của ngươi ngược lại trùng hợp với một trưởng lão nào đó trong tông môn, là trưởng lão nào nhỉ? Tính toán, không nhớ nổi.
Ai nha, nhưng ta thực sự rất thích đứa bé kia, cho là công pháp tốt."
Mạnh Thu nghi ngờ nói: "Đã thích như thế, sao lại đột nhiên muốn giới thiệu cho ta làm thê tử?"
Liễu Thần Ái cười hì hì: "Bởi vì dáng dấp thật sự rất đáng yêu mà ~ ngươi gặp liền biết rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận