Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu
Chương 9
Trừng phạt người cướp đi vị trí của cô, không cần vội.
Hứa Bối Đóa bỏ thời gian dài để câu cá lớn, trước tiên hãy nâng tên cướp này lên tận mây xanh.
Mỗi ngày, Hứa Bối Đóa nhàn nhã quản lý tòa ký túc xá, đẩy mạnh xây dựng và cải tạo nơi này, không có việc gì làm thì giúp Lôi Thanh sao chép giáo án tiếng Anh, cuộc sống mỗi ngày trôi qua cũng rất ổn.
Những ngày này, cô không có làm việc, cũng không có học tập, dành thời gian cùng vài giáo viên nữ trẻ đi mua sắm, không có việc gì thì kéo nhau đi dạo khắp nơi.
Mãi cũng đến ngày trường chi tiền thuê tòa ký túc xá, cũng đã được Sở Tài chính phê duyệt, dự là rất nhanh sẽ nhận được.
Đến lúc đó, trong tay cô sẽ có nhiều tiền hơn.
Mấy ngày này, Hứa Bối Đóa kiểm lại tình hình tài chính của bản thân hiện tại.
Tuy rằng ba mẹ của nguyên chủ đều là xuất thân nghèo khó, nhưng dựa vào bản thân chăm chỉ dốc sức làm việc, buôn bán quần áo để sinh sống, kiếm được một số tiền.
Mặc dù họ còn có ý tưởng kiếm tiền để báo đáp lại người dân trong thôn, san sẻ với mọi người, nhưng ba của nguyên chủ cũng chỉ sẵn lòng chia sẻ một phần ngôi nhà đang xây.
Tiền mặt trong nhà, còn để lại cho con gái cất giữ.
Hứa Bối Đóa đi đến Ngân hàng Nông nghiệp ở Huyện, xác nhận lại khoản tiền trong sổ tiết kiệm của bản thân.
Vừa tròn 10 vạn tệ.
Vào thập niên 90, 10 vạn chắc chắn là một số tiền lớn.
Hứa Bối Đóa đặc biệt đeo khẩu trang màu đen, che đi mặt của bản thân, cô bây giờ trông như là một cô gái nào đó trong làng, may mắn là không có người nào nhận ra.
Cô ấy nhanh chóng rời khỏi đó.
Phía sau cô, có một đôi vợ chồng cũng từ ngân hàng bước ra, thì thầm nói.
“Bà nó, bà nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cô ấy không?"
“Tôi hình như đã thấy qua cô ấy, có vẻ như là quản lý, lễ tân tòa ký túc xá giáo viên mới xây cho trường chúng ta."
Người đàn ông mặc áo lót trắng khóe miệng lộ ra nụ cười có một chút khó hiểu, chọc cánh tay vợ ông, nói với giọng điệu nghi ngờ: "Bà nghĩ xem, viên chức trong trường đều có việc làm ổn định, cô ấy là một cô gái trẻ thôn quê, làm sao có thể làm quản lý tòa nhà?"
Người vợ nhướng mày nhìn hình bóng Hứa Bối Đóa, hỏi một cách bối rối:"Cô ấy làm cái gì? Tình hình gia đình chúng ta trước đây, ông muốn xin làm gác cổng cũng phải nhờ đến nhiều mối quan hệ.”
Ông bực mình nhấn mạnh:"Nói bao nhiêu lần rồi, là bảo vệ! Không phải gác cổng!"
Tiếp theo người chồng hạ giọng nói: "Tôi cũng nghe mấy người trẻ trong ban đồn thổi, nói cô nương này hình như có một tòa nhà! Tòa ký túc xá đó chính là nhà của cô ấy, hiệu trưởng thuê nó, nên cô ấy bây giờ trong tay có tiền!"
Người vợ nghĩ đến lúc nảy Hứa Bối Đóa từ Ngân hàng Nông nghiệp đi ra, lại đeo khẩu trang, mặc đồ màu đen, ra vẻ thần bí, đánh vào đùi nói:
"Tôi nói cô gái này làm sao mặc đồ kì quái như vậy! Đoán chừng là tiền thuê nhà giảm xuống, lén lút đi tiết kiệm tiền!"
"Bà nó, bà nói, tiền thuê nhà một năm được bao nhiêu?"
"Lầu lớn như vậy, một năm tổng có 1 vạn? "Người phụ nữ mơ ước nghĩ về nó, trong lòng đầy sự ngưỡng mộ.
Một vạn tệ, một vạn tệ là tiền bao nhiêu người không ăn không uống mười năm mới có thể kiếm được!
Người chồng trong mắt lóe lên sự tham lam, ông ấy cẩn thận nói: "Một cô gái trẻ có trong người nhiều tiền như vậy, e là không an toàn."
Hứa Bối Đóa không biết được rằng sau khi đi Ngân hàng một chuyến, lại bị người ta để mắt tới.
Ngày tiếp theo, như thường lệ, lúc đến ký túc xá giáo viên, có một đôi vợ chồng đi tới, lại từ chối tiến hành đăng ký thăm quan.
Hứa Bối Đóa nheo mắt, cười nhí nhảnh nói: "Chú dì, thật ngại quá. Ở đây bây giờ là cơ quan đơn vị, ra vào đều phải đăng ký, nếu không thì không có cách nào để hai người vào trong, cấp trên sẽ trừ tiền tôi!"
Người đàn ông liên tục xua tay, vội vàng nói: "Con gái con không nhận ra chú à? Chú cũng là ở trường chúng ta, trong ban bảo vệ !"
"Hôm nay qua đây, chú và dì là đặc biệt đến tìm con, muốn lương thượng với con một việc."
Hứa Bối Đóa quan sát một chút, cảm thấy người đàn ông có vẻ phô trương, trên mặt người phụ nữ lại có chút rụt rè, đầu bất giác cuối xuống, cơ thể cũng lùi lại phía sau người đàn ông.
Hứa Bối Đóa ngay lập tức hiểu ra, hai người này không có ý tốt.
Cô ấy giả vờ nói: "Chú tìm con có việc gì không?"
Người phụ nữ kéo tay áo người đàn ông, người đàn ông không quan tâm, còn trực tiếp thẳng thừng nói: "Là như thế này, chú nghe nói về công việc của con, và về tòa nhà ký túc xá này."
Người đàn ông thậm chí không vòng vò, chỉ là hạ giọng nói: "Con bây giờ trong tay có tiền cho thuê nhà, không ít chứ?"
Hứa Bối Đóa: Haha, thể hiện sự giàu có.
"Con không phải hiểu lầm, chú không có ý gì khác. Chính là, chú và dì, tuổi đã xế chiều, sắp về hưu rồi."
"Những năm trước chúng tôi ở trong ngôi nhà đàng hoàng thuộc khuôn viên nhà ở được trường cấp ở gần trường, sau này chúng tôi về quê nhưng không trụ nổi."
"Chú nghĩ, con là một cô gái trẻ, cả ngày ở trong ký túc xá này, và sống cùng những người đàn ông, nếu truyền ra bên ngoài mọi người sẽ cười?"
Hứa Bối Đóa trong lòng cười lớn: “Haha, để tiến tới mục đích, trước tiên đưa ra lời lẽ làm lung lay tinh thần của con gái.
Chú thật hiểu cách chơi PUA (Pick-up Artist).”
Sắc mặt của người đàn ông thay đổi, lời nói có phần trách móc, "Con xem, chú không biết ba mẹ dạy con như thế nào. Chú nếu như là ba con, con suốt ngày sống ở đây, chú sẽ lo lắng tới nhân phẩm của con, sau này khó có thể gả đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận