Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu
Chương 65
"Cô có quen biết với một đội xe, bọn họ đang thiếu một số tài xế, công việc chủ yếu là lái xe vận tải lớn, nhưng việc này cần phải thi bằng lái xe, hơn nữa bản thân cũng phải có can đảm, công việc lái xe vận tải lớn cũng tương đối khó khăn nhưng thu nhập lại khá cao, điêu này có thể giảm bớt gánh nặng gia đình của mọi người, hơn nữa lại không cần phải học thêm ba năm nữa mới thể có được công việc này."
"Yêu cầu chỉ có vậy, một là có ý muốn kiếm được nhiều tiền sớm, chịu được khô cực, áp lực. Hai là đã đủ mười tám tuổi, có thể đi thi bằng lái xe."
Nghe xong tin này, học sinh phía dưới đều sôi nổi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của rất nhiều người có chút nghi ngờ khó hiểu, cũng có người mừng rỡ ra mặt...
Cho dù ở nông thôn, bọn họ cũng biết làm tài xế lái xe vận tải có thu nhập rất cao, có nhiều người có ba ở bên ngoài làm thuê cũng gặp qua ba của những người trong thôn làm tài xế, điều kiện những gia đình này trông cũng rất tốt.
Nói thẳng ra là tài xế xe vận tải lớn có thể cải thiện điều kiện gia đình rất tốt, hơn nữa không cần học lại trong cố chấp vô định, lại còn chưa chắc thi lại đã đỗ, bằng chứng là có người đã lãng phí thời gian đến tận năm 18 tuổi để đánh đổi một công việc mơ hồ chưa được nhận.
Có nhiều người không nhận được sự ủng hộ của gia đình, bản thân cũng phải khổ sở, chịu đựng áp lực rất lớn.
Nếu có thể có cơ hội nhận được công việc này... thì tốt biết mấy...
Sau khi tan học, cửa văn phòng của Hứa Bối Đóa có rất nhiều học sinh đến, họ đều muốn được nghe tư vấn về công việc lái xe vận tải đó.
Hứa Bối Đóa gọi mọi người đi vào, cùng giải thích một lần.
"Đội xe vận tải hiện tại đang ở gần trường học của chúng ta, nếu mọi người có hứng thú với công việc này, cô có thể đưa mọi người đến đó tham quan một lần. Hơn nữa ông chủ của đội xe là chú của cô, rất đáng tin cậy. Về phần thu nhập của đội xe khi nào chúng ta đến đó tham quan cũng có thể để cho tài xế bên đó chia sẻ với mọi người."
Hứa Bối Đóa cứ nghĩ rằng đến đây đa số sẽ là học sinh nam, nhưng không ngờ lại có hơn phân nửa là nữ.
Trong đó có một cô bé nhìn rất quen mắt, cô gái đi tới phía trước, bất ngờ sợ sệt nói với Hứa Bối Đóa:
"Cô giáo Hứa, cô còn nhớ không, lúc trước ở ngoài cổng trường em gặp cô, mấy người chúng em chuẩn bị ngủ qua đêm ở ngoài cổng trường, cũng may có cô tìm một chiếc xe buýt nhỏ đưa bọn em về thôn, chú lái xe đó cũng là người trong thôn bọn em.
"Chú lái xe đó bây giờ có phải cũng là một tài xế bên trong đội xe đúng không ạ?"
Hứa Bối Đóa nhớ đến chuyện này.
Lúc đó cũng nhờ chuyện này cô đã đi tìm Hiệu trưởng để trao đổi chuyện xe đưa rước của trường, từ đó về sau, mỗi tuần học sinh được nghỉ học, nếu thôn nào xa có thể ngồi trên xe của trường để về.
Hứa Bối Đóa gật đầu: "Đúng rồi, cô vẫn nhớ em, nhà em ở thôn rất xa."
Mắt của cô gái sáng lên, cô lấy hết can đảm hỏi:
"Cô giáo Hứa, em muốn hỏi, cô nói làm tài xế xe vận tải lớn thì con gái có thể làm được không?”
"Ở trong thôn của chúng em tài xế có vài người nhưng đều là các chú, hơn nữa từ khi họ ra ngoài lái xe, điều kiện trong nhà ngày càng tốt, không còn lo vấn đề ăn mặc nữa, em nghĩ thu nhập của họ chắc là không ít."
"Có điều em chưa từng nhìn thấy có con gái lái xe vận tải lớn, cho nên tuy rằng em rất thích công việc này nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, càng không dám mơ."
Hứa Bối Đóa cười với cô gái, vẻ mặt rạng rỡ và cởi mở, nghiêm túc khuyến khích nói: "Con gái lái xe vận tải lớn tất nhiên là được nhé, nói cho các em một bí mật, cô cũng lái được xe vận tải lớn. Hơn nữa cô cũng đã lấy được bằng lái xe, không có gì là khó khăn cả, chỉ cần chăm chỉ chịu khó, ai cũng có thể làm được!"
Nghe được những lời này, tất cả cô gái ở đây đều ngẩng đầu lên thảng thốt Hứa Bối Đóa.
Trong nhận thức của sắp nhỏ, chưa từng nhìn thấy người lớn nào là phụ nữ có thể làm công việc lái xe như này.
Có rất nhiều cô gái sinh ra ở vùng nông thôn, từ lâu trong quan niệm được thẩm thấu, nữ tử vô tài tiện thị đức, tất cả phụ nữ thậm chí còn không nên đọc sách, trên cơ bản đều ở trong nhà lo liệu hết mọi việc trong nhà, phục vụ gia đình, roi sinh con và nuôi nấng con cái... đã là có phúc khí rồi.
Thậm chí có rất nhiều cô gái bây giờ có thể được đi học còn là nhờ đấu tranh với gia đình rất nhiều lân, họ không cam lòng chấp nhận số phận nữ nhân vô học và sớm bị rước về nhà chồng...
Các cô gái vẫn muốn vì vận mệnh của bản thân tranh thủ một lần, thậm chí còn cãi nhau với ba mẹ để đấu tranh có được cơ hội đi học.
Đương nhiên các cô ấy có đủ dũng cảm, cùng so sánh với những nữ nhi nhu nhược, rụt rè cùng lứa tuổi của các cô, rất nhiều người đã mặc áo cưới đội khăn voan đỏ, ở trong thôn thổi kèn đánh trống, gả cho một chàng trai, sau đó sinh con đẻ cái, lặp lại vận mệnh của thế hệ trước, cứ thế vòng đi vòng lại trên cùng mảnh đất can cỗi...
Không có cách nào tiếp tục đi học, rất nhanh ở trong guồng xoay công việc nội trợ mà quên mất kiến thức chính mình đã được học lúc nhỏ. Cũng quên mất mơ ước của bản thân, chỉ tình nguyện là một cô con dâu của gia đình bình thường ở nông thôn.
Thậm chí có đôi khi các cô ấy cũng tự khuyên nhủ những người bạn cùng trang lứa: Con gái đi học làm gì, sớm hay muộn đều phải đi lấy chồng, đọc nhiều sách thì sau này cũng làm vợ người ta, còn không bằng được rước về nhà sớm một chút, lãng phí mấy năm trời đi học rồi cũng trở nên vô nghĩa, nếu mà lấy chồng, sinh con thì cũng thời gian đó, bây giờ con của các cô có thể sai đi mua nước mắm được rồi...
Những lời nói này, các cô gái 18 tuổi kiên cường đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng họ vẫn vượt mọi khó khăn, nỗ lực kiên trì đấu tranh với tất cả mà trèo đèo lội suối đến đây để cố gắng học. Ở đây họ cảm thấy đi học có ý nghĩa, một ngày nào đó có thể kéo bản thân mình ra khỏi vòng xoáy vận mệnh của thế hệ, để chính mình tự mở ra số mệnh mới.
Hôm nay các cô lại có một trải nghiệm đầy bất ngờ, một kiến thức mới.
Cô giáo Hứa nhìn nhỏ nhắn như vậy, trông rất đỗi bình thường, nghe nói cũng xuất thân từ nông thôn mà có thể thi được bằng lái xe vận tải lớn, lại còn tự tin nói ra như vậy...
Giống như việc này chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra là lấy được không cần dùng chút sức lực nào, hơn nữa cũng không có ai ngăn cản, thật ra chưa từng có ai đưa ra quy định rằng con gái không được phép làm được chuyện này, chỉ là mọi người ngâm hiểu theo thường tình là như vậy, hơn nữa thân nữ nhi hầu hết đều chân yếu tay mềm, luôn cảm thấy lo lắng, sợ hãi, chưa bao giờ dám thử làm chuyện mà ngay cả mấy thanh niên to tướng cũng tim đập chân run, cho nên đương nhiên làm gì có cơ hội để các cô gái có cơ hội mà nghĩ đến...
Hứa Bối Đóa rất thông cảm với suy nghĩ của lớp trẻ, hơn nữa mục đích cô làm việc này cũng xuất phát từ đây, cô hy vọng các cô gái mạnh mẽ và nỗ lực đó có thể có nhiều lựa chọn hơn.
Đội xe của chú Lương có một đoàn khách đặc biệt đến thăm, bọn họ tất cả đều là học sinh tại lớp học lại, đều đã 18 tuổi, muốn xem mình có khả năng làm quen được với môi trường làm việc ở đây hay không, sau đó tính đến chuyện học lái xe vận tải, thi đỗ có bằng lái rồi đến đây xin làm tài xế.
Hứa Bối Đóa dẫn những học sinh có hứng thú đi tham quan một vòng quanh nơi ở và làm việc của đội xe, trong này đúng là có chỗ rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận