Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu

Chương 17


Lúc này còn không quên tính toán cho con trai của mình, chiếm căn hộ, thật là đỉnh.
Hứa Bối Đóa nghĩ đến tên nam chính trong sách, trời thật sự giúp cô, cười như không cười nói:
“Thưa các chú các bác, thực ra đã có một chàng trai họ Hứa theo đuổi con...”
“ Anh ấy chính là Hứa Quang Diệu bên cạnh thôn, mọi người đều đã gặp qua anh ấy đến nhà con dạm ngõ...”
Trong phòng im lặng một lúc.
Hứa Quang Diệu, là họ Hứa, hình như không sai.
Lời đã nói ra ngoài, như nước đổ khó hốt.
Hứa Quang Diệu ? ? ?
Đó không phải anh họ sao ? ? ?
Lôi Thanh như bị sét đánh, sự đố kỵ và hận thù trong lòng dâng lên khó tả.
Trong sự bàng hoàng của mọi người, Hứa Bối Đóa thẳng thắn:
“Sau này con cũng sẽ gả cho người đàn ông họ Hứa, như vậy, trang trại của con vẫn cứ là của nhà họ Hứa, cái việc này không sai? Vậy hỏi các chú bác, con bây giờ có thể quay về tiếp tục phân chia trang trại không? ”
Mọi người không nói nên lời.
Cô nói rất có lý, không chê vào đâu được, quả thật không nói nên lời.
Thấy mọi người không ngăn cản, Hứa Bối Đóa sải bước lớn đi ra ngoài.
Trưởng thôn bọn họ cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng đây là lời lúc nảy bọn họ tự nói ra, thừa nhận trước mặt mọi người đạo lý này, nhất thời không thể tìm ra lý lẽ nào để bác bỏ.
Hứa Bối Đóa biết chuyện này đương nhiên chỉ có thể lừa một thời gian, nhưng đến lúc đó tường đã xây xong, gạo cũng đã nấu thành cơm, người khác có muốn không thừa nhận là đất của cô, phải tìm cách đẩy cô vào chân tường.
Mà ở trong thôn, lật đổ bức tường nhà người khác, tương đương với muốn tuyên bố rằng không đội trời chung với gia đình này, phá hủy đất của người khác, còn nghiêm trọng hơn là g.i.ế.c ba mẹ, người bình thường sẽ không làm chuyện như vậy.
Lỡ như có người thật sự rất độc ác, Hứa Bối Đóa cũng tin rằng đến lúc đó sẽ có cách.
Tóm lại, nhiệm vụ cấp bách chính là tận dụng lúc bọn họ trước khi chuyển ý, nhanh chóng xây bức tường xong.
Lôi Thanh chạy đuổi theo hình bóng của Hứa Bối Đóa, vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời lộ ra vẻ cực kỳ đau lòng, cực kỳ tức giận:
Đóa Đóa, em vậy mà lừa gạt tình cảm của anh! Em làm sao, em làm sao có thể...”
Anh gần như đỏ mắt, ôm ngực, “Trái tim anh bây giờ gần như bị xé nát vì đau lòng, em hiểu không? ”
“Em làm sao có thể, chọn người đàn ông khác? ”
“Chẳng lẽ anh không phải là người đàn ông tốt nhất trong thế giới của em sao? Anh không phải là duy nhất trong em sao? ”
... ...
Anh ta hình như bị hơi nặng.
Hứa Bối Đóa trong lòng nghĩ, quả nhiên là nam phụ trong sách, bệnh rất nặng.
Cô cười híp mắt lùi về sau hai bước, bâng quơ nói: “Em chỉ là nói có một người đàn ông họ Hứa theo đuổi em, cũng không có nói em nhất định chọn anh ấy.”
Lôi Thanh vẽ mặt đố kỵ: “Nhưng em lúc nãy nói em sẽ gả cho người đàn ông họ Hứa...”Hứa Bối Đóa nhanh chóng thấp giọng nói: “Xuỵt... em vừa nãy là dùng kế hoãn binh, kế hoãn binh anh hiểu không? Thầy Lôi, chúng ta nhanh chóng xây tường xong, đến lúc đó mọi chuyện dần lắng xuống, bọn họ có thể sẽ không dám quấy phá nữa! Còn về sau này, em kết hôn với ai, bọn họ cũng không quản được! ”
Lôi Thanh đỏ mắt, giọng nói dịu dàng hơn nhiều, “Đóa Đóa, em không lừa anh? Anh còn cơ hội? Đúng không?”
Hứa Bối Đóa gật đầu: “Đương nhiên... đương nhiên...”
May mà nam phụ không phải là người tốt gì, nhưng vô cùng để ý đến mặt mũi của bản thân, chỉ cần vẫy tay, liền hùng hổ muốn giúp Hứa Bối Đóa xây tường.
Đương nhiên, cũng không phải anh ta động tay, mà là anh đứng trên đống cỏ, la mắng yêu cầu công nhân công trường làm việc nhanh chóng, trong tay cầm chiếc roi da để đánh người.
Công việc ở đây bận rộn, hỗn loạn, Hứa Bối Đóa lẻn ra ngoài thôn, đi đến ngôi nhà mới mua của cô để đo lại kích thước, sửa chữa bản thiết kế, hiện cô đã hoàn thành xong bản sơ thảo, cần phải xem lại, phải chắc chắn hơn, lại đi dạo thị trường vật liệu xây dựng.
Vợ chồng ông Lưu sớm đã chuyển đi, nhưng những đồ gia dụng tồi tàn trong nhà bọn họ vẫn không mang đi, Hứa Bối Đóa cũng tận dụng đồ bỏ đi này, tạm thời còn chưa vứt đi.
Trong đó, ông Lưu để lại một số công cụ, cô còn đang cần dùng đến.
Lúc thời gian nhàn rỗi, vợ chồng ông Lưu làm mấy đồ chơi thủ công nhỏ, do đó có để lại một số đồ nghề nhỏ như cưa, tua vít, búa, bút thợ điện,...
Lần trước Hứa Bối Đóa kiểm tra qua, thấy còn khá đầy đủ, dẫu sao những đồ này có thể sử dụng trong quá trình trang trí, đỡ phải tốn tiền mua lại.
Ông Lưu đã rời bỏ nơi đau lòng này, chỉ muốn về trong thôn dưỡng già, những đồ này cũng không dùng đến, đều để lại.
Hứa Bối Đóa đi dạo đến trước trường học, đến cổng nhà mới của mình, lại đột nhiên phát hiện có gì không ổn lắm.
Thiết kế trước đó vô cùng đơn sơ, cửa sổ dãy nhà này đều giống nhau, hoàn toàn đều là cửa keo dán giấy.
Nhưng giấy dán cửa của các hộ gia đình khác vẫn còn rất nguyên vẹn, lần trước lúc Hứa Bối Đóa đến cũng không nhận ra cửa sổ giấy của nhà mình có vấn đề gì.
Theo lý mà nói, nếu cửa số giấy toàn bộ đều bị hư hỏng như thế này, cô lần trước đến nhất định sẽ phát hiện.
Một loại linh cảm không tốt xuất hiện trong tâm trí, cô lấy chùm chìa khóa mở cửa đi vào trong, phát hiện trước đây trong nhà thu dọn ngăn nắp giờ trở thành một mớ hỗn độn.
Đồ đạc đều bị lật đổ, mọi thứ đều nằm rải rác trên đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận