Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh
Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh - Chương 98: (3) (length: 19946)
**◎ Có gián điệp ◎**
Nhìn Tiểu Lưu với vẻ ngoài chật vật, quần áo dính đầy vết máu, Hạnh Phương hoảng sợ.
"Chuyện gì thế này? Ai bị thương? Đã đến bệnh viện chưa?" Hạnh Phương lo lắng hỏi.
Tiểu Lưu ngăn Hạnh Phương tiến lại gần kiểm tra, hắn mệt mỏi nói với Hạnh Phương: "Không có việc gì. Chỉ là vết thương nhỏ, đã xử lý rồi. Mau gọi điện cho Hạ cục đi, có chuyện lớn rồi."
Hạnh Phương không hỏi chuyện lớn là gì, không nói hai lời liền nhanh chóng gọi điện cho Hạ cục. Dáng vẻ của Tiểu Lưu bọn họ, vừa nhìn là biết đã đụng phải vụ án lớn. Loại án này, Hạ cục không đến, Hạnh Phương các nàng khẳng định không xử lý được.
Hạ cục đến rất nhanh. Hắn vừa nghe Hạnh Phương nói Tiểu Lưu bọn họ khi đi làm nhiệm vụ bị thương, cơm còn chưa ăn xong, liền đạp xe, nhanh chóng chạy về cục cảnh sát.
Bởi vì đang trong giờ nghỉ, Hạ cục mặc quần áo thường ngày. Thiếu đi mũ kepi, tóc của Hạ cục bị gió thổi dựng đứng cả lên. Hạ cục với mái tóc dựng ngược rất hiếm thấy, nhưng mọi người lại không có tâm tư trêu chọc.
Hạ cục vừa đến, không đợi hắn mở miệng, Tiểu Lưu bọn họ liền sợ hãi than thở: "Đội trưởng, lần này chúng ta gặp phải chuyện lớn rồi. May mà có Cát Nhất Bảo, nếu không có hắn, chúng ta còn chẳng biết gì cả."
Nếu thật sự để tên khốn kiếp kia đạt được mục đích, Thư Thành sẽ tổn thất thảm trọng. Cảnh sát bọn họ cũng sẽ bận rộn vô cùng. May mắn thay, tất cả còn chưa xảy ra, bọn họ vẫn còn thời gian cứu vãn.
Có Hạ cục, người đáng tin cậy này, đám thanh niên Tiểu Lưu bọn họ bị kinh sợ như gặp được người thân, bắt đầu rối rít kể lại vụ án hôm nay.
Ban đầu, Hạnh Phương bảo Tiểu Lưu bọn họ đi làm nhiệm vụ. Bọn họ ai cũng không coi Cát Nhất Bảo ra gì. Cát Nhất Bảo xui xẻo, làm phiền mọi người không được ăn tết đàng hoàng, bị bắt đi làm nhiệm vụ, Tiểu Lưu bọn họ liền chuẩn bị cho hắn nếm mùi đau khổ một chút.
Cát Nhất Bảo, tên nhóc này dám đánh lão thái thái. Bọn họ liền muốn cho hắn nếm thử mùi vị của thiết quyền!
Tiểu Lưu bọn họ khí thế hùng hổ đi đến Cát gia. Đến nơi, Cát Nhất Bảo đang ngang ngược càn rỡ, hung thần ác sát đứng ở cửa Cát gia, cùng hàng xóm láng giềng của Cát gia cãi nhau.
Hàng xóm lâu năm của Cát gia bị Cát Nhất Bảo làm cho tức chết đi được, nhưng lại không có cách nào với hắn. Thấy Tiểu Lưu bọn họ đến, mọi người vui mừng nhường đường cho Tiểu Lưu bọn họ, mong chờ Tiểu Lưu bọn họ xử lý Cát Nhất Bảo.
Tiểu Lưu không phụ kỳ vọng của mọi người, trước ánh mắt hóng chuyện của mọi người, đè Cát Nhất Bảo vào trong nhà của Cát gia.
Không lâu sau, hàng xóm láng giềng của Cát gia qua cửa phòng, nghe thấy tiếng Cát Nhất Bảo kêu cứu mạng thảm thiết. Mọi người thấy Cát Nhất Bảo bị dạy dỗ, hài lòng gật đầu rời đi.
Mọi người đều về nhà ăn tết, cũng không phát hiện ra, trong tiếng khóc của Cát Nhất Bảo xen lẫn nỗi sợ hãi cực lớn. Cát Nhất Bảo thật sự đang cầu cứu Tiểu Lưu bọn họ, mà không phải bị Tiểu Lưu bọn họ đánh khóc. Đáng tiếc, mọi người cách cửa phòng, không nhìn thấy được.
Trên thực tế, Tiểu Lưu bọn họ không hề động đến một ngón tay của Cát Nhất Bảo. Vừa đẩy Cát Nhất Bảo vào phòng, đóng cửa phòng lại, không đợi Tiểu Lưu bọn họ ra tay, Cát Nhất Bảo liền ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Tiểu Lưu cùng đồng nghiệp của hắn, nhất thời bị Cát Nhất Bảo làm cho hoang mang. Bọn họ có thể thấy Cát Nhất Bảo đang sợ hãi. Nhưng bọn họ không hề dọa nạt hắn? Theo hiểu biết của bọn họ về Cát Nhất Bảo, tên hỗn xược này không phải là người dễ bị dọa. Trước kia vào Trạm tạm giam nhiều lần như vậy, Cát Nhất Bảo đều không hề hấn gì. Lần này, bọn họ còn chưa ra tay, Cát Nhất Bảo khóc cái gì?
Tiểu Lưu bị Cát Nhất Bảo khóc không hiểu ra sao. Hắn không kiên nhẫn quát lớn mấy gã đàn ông mắt cay xè, cho nên Tiểu Lưu phẫn nộ quát: "Đừng gào thét! Có chuyện mau nói, còn gào nữa ta khâu miệng ngươi lại."
Cát Nhất Bảo bị Tiểu Lưu quát, tiếng khóc hơi dừng lại. Sự tình liên quan đến tính mạng, hắn nhanh chóng ngừng khóc, nhỏ giọng lo lắng nói rõ sự tình với Tiểu Lưu.
Sự tình phải kể từ sáng ngày 30.
Ngày hội xuân tới, Cát lão thái thái tâm tình tốt; nới lỏng quản giáo với Cát Nhất Bảo, khiến cho Cát Nhất Bảo có chút tiền trong tay. Có tiền, cơn nghiện cờ bạc của Cát Nhất Bảo lại tái phát.
Sợ Cát lão thái thái phát hiện hắn đánh bạc, lại chạy tới tố cáo hắn. Cát Nhất Bảo cố ý chọn ngày 30 này ra ngoài chơi. Hôm nay Cát lão thái thái muốn bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, bà ấy sáng sớm đã gọi Cát Nhất Bảo dậy, sau đó cũng không quá để ý hắn đã chạy đi đâu.
Cát Nhất Bảo được nhàn rỗi, lập tức đi tìm bạn bài của hắn.
Cát Nhất Bảo nghiện cờ bạc như mạng, bạn bài nhiều không kể xiết. Mặc dù cùng Cát Nhất Bảo đánh bạc, có nguy cơ bị Cát lão thái thái tố cáo. Nhưng không chịu nổi Cát Nhất Bảo tay thối, là đứa trẻ tản tài bẩm sinh. Cùng Cát Nhất Bảo đánh bạc, gần như đã định trước sẽ thắng tiền. Cho nên, dù Cát lão thái thái hung thần ác sát, người thích chơi, yêu chơi, vẫn rất sẵn lòng rủ Cát Nhất Bảo cùng đánh bạc.
Có được tiền, ai lại không muốn?
Cát Nhất Bảo cầm tiền, lóc cóc đến tận cửa dâng tiền, đám bạn bài của hắn sao có thể từ chối hắn? Mọi người nhiệt tình hoan nghênh Cát Nhất Bảo, muốn cùng Cát Nhất Bảo ở nhà chơi.
Cát Nhất Bảo sợ ở nhà chơi bị Cát lão thái thái phát hiện, liền muốn ra ngoài chơi. Không ít người không đi được, đành tiếc nuối từ bỏ. Cuối cùng, một gã bạn bài rảnh rỗi giống như anh em tốt, ôm Cát Nhất Bảo đến căn cứ địa mới của bọn họ.
Địa điểm đánh bạc mới, vị trí hết sức kín đáo. Giao thừa, bên trong một chút cũng không vắng vẻ. Không ít kẻ nghiện bài bạc nát rượu như Cát Nhất Bảo, đều đỏ mặt tía tai gào thét trong phòng.
Đánh bài tú lơ khơ, đẩy bài cửu, chơi mạt chược, xóc đĩa, Cát Nhất Bảo xem hai mắt tỏa sáng. Không cần bạn bài chào hỏi, hắn quen thuộc đi tới bàn đẩy bài cửu.
Bài cửu là một loại trò chơi bài cổ xưa của Trung Quốc. Nó khởi nguồn từ thời Tống. Do khi mở bài tạo cho chúng ta áp lực tâm lý rất lớn, nên gọi nó là đẩy bài cửu. Cách chơi cơ bản của bài cửu, chính là lấy điểm số lớn nhỏ của quân bài để phân thắng bại. ①
Thắng thua của đẩy bài cửu chỉ trong nháy mắt, đặc biệt dứt khoát lưu loát. Cát Nhất Bảo tự biết bài kỹ của hắn kém, cho nên trong tất cả các hoạt động đánh bạc, hắn thích nhất trò đẩy bài cửu không có chút kỹ thuật hàm lượng nào.
Cát Nhất Bảo cho rằng thắng thua của đẩy bài cửu hoàn toàn dựa vào vận may. Nhưng hắn không biết, nhà cái trong sòng bạc khi nhìn thấy Cát Nhất Bảo, liền bắt đầu giở thủ đoạn khi chia bài. Bài của người ta chia khéo léo, không đến ba phút, mười đồng tiền trong túi Cát Nhất Bảo liền thua sạch.
Đến hơi ấm, mông còn chưa kịp ngồi ấm, liền thua sạch toàn bộ vốn liếng. Cát Nhất Bảo tự nhiên không phục. Hắn đỏ mắt đặt cược mũ bông và bao tay len, tiếp tục ngồi đó chơi, ảo tưởng gỡ vốn.
Vài ván sau, Cát Nhất Bảo thua mất mũ bông và bao tay len. Không có mũ giữ ấm, trán Cát Nhất Bảo bị gió lạnh thổi, đầu óc đang nóng bừng, bỗng thanh tỉnh hơn một chút.
Cát Nhất Bảo gần như không vay tiền đánh bạc. Cho nên, khi thua sạch tiền, hắn đa số thời điểm sẽ chủ động rời đi. Nhưng hôm nay quá xui xẻo, hắn mới vào không đến năm phút, liền không muốn rời đi.
Khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, Cát Nhất Bảo chưa chơi đã nghiền, căn bản không muốn về nhà. Muốn thắng lại tiền vốn lẫn lãi, Cát Nhất Bảo lại bắt đầu cởi áo bông. Đợi đến khi Cát Nhất Bảo thua chỉ còn một cái quần đùi, gió thổi trứng lạnh, hắn rốt cuộc tỉnh táo lại.
Run rẩy, xoa xoa cánh tay nổi da gà vì lạnh, Cát Nhất Bảo bắt đầu hối hận, bắt đầu ảo não. Sớm biết hôm nay tay thối như thế, hắn đã không ra ngoài chơi!
Đúng lúc Cát Nhất Bảo mặt đỏ bừng, không cam lòng, tên bạn bài dẫn hắn tới đây, vẻ mặt thần bí tiến lại gần Cát Nhất Bảo, hỏi hắn: "Nhất Bảo, lạnh cóng rồi phải không? Có muốn thắng lại quần bông áo bông của ngươi không?"
Cát Nhất Bảo dĩ nhiên là muốn! Gần như không do dự, nghe nói sòng bạc có thể cho vay tiền, hắn liền phá lệ.
Thua càng thê thảm càng muốn thắng. Cát Nhất Bảo cảm thấy hắn đã không thể thua nữa, chơi một lần nữa, hắn nhất định có thể chạm đáy bật ngược. Ôm ảo tưởng không thực tế, Cát Nhất Bảo theo bạn bài của hắn đi tìm người phụ trách sòng bạc.
Người phụ trách là một gã độc nhãn long, chỉ có một con mắt lộ ra ngoài, con mắt còn lại dùng băng che mắt màu đen che kín. Thoạt nhìn rất khó chơi. Nghe nói Cát Nhất Bảo muốn mượn tiền, hắn trên dưới quan sát Cát Nhất Bảo một phen, khiến cho Cát Nhất Bảo sợ hãi trong lòng, mới dưới sự đảm bảo của bạn bài của Cát Nhất Bảo, cho Cát Nhất Bảo vay một đồng tiền.
Cát Nhất Bảo vội vàng gỡ vốn, không nhìn kỹ giấy vay nợ. Cũng không phát hiện, trên giấy vay nợ viết rõ ràng bốn chữ to "Gấp mười hoàn trả".
Cát Nhất Bảo mượn một lần tiền, không gỡ lại vốn, thấy độc nhãn long dễ nói chuyện, hắn lại mặt dày mày dạn mượn thêm vài lần.
Lúc đầu Cát Nhất Bảo sợ chưa trả được, không dám mượn nhiều, chỉ từng đồng từng đồng một. Sau này thua đến phát cáu, thêm nữa độc nhãn long thật sự là không có tính khí, Cát Nhất Bảo liền bắt đầu mượn năm đồng, mười đồng.
Khi thua tiền không có cảm giác, đợi đến khi ván bài kết thúc, Cát Nhất Bảo cầm một đống giấy vay nợ, mới bắt đầu sợ hãi.
Trời ạ, hắn khi nào lại mượn nhiều tiền như vậy?
Không tính cả vốn lẫn lãi, chỉ tính tiền vốn, Cát Nhất Bảo đã mượn của sòng bạc 836 đồng tiền!
836 đồng tiền, gấp mười hoàn trả chính là 8360 đồng tiền. Nhiều tiền như vậy, Cát Nhất Bảo không ăn không uống làm cả đời, hắn cũng không kiếm nổi. Cho nên, khi biết được hắn nợ sòng bạc nhiều tiền như vậy, phản ứng đầu tiên của Cát Nhất Bảo chính là muốn quỵt nợ.
Đánh bạc vốn là bất hợp pháp. Bọn họ dám hố hắn như vậy, Cát Nhất Bảo muốn bảo Cát lão thái thái tố cáo bọn họ, một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.
Cát Nhất Bảo đang tính toán làm thế nào để quỵt nợ. Độc nhãn long lại thay đổi thái độ không có tính khí trước đó, trở nên đặc biệt lạnh lùng vô tình.
Độc nhãn long trực tiếp cho người đè Cát Nhất Bảo không thành thật xuống, đánh cho hắn một trận nhừ tử. Đánh đến mức Cát Nhất Bảo đau đến không muốn sống, lại không dám có bất kỳ ý đồ gian xảo nào.
"Đại ca, ta sai rồi! Đừng đánh nữa, ta thật sự biết sai rồi! Ô ô, ta trả tiền, bao nhiêu tiền cũng được. Ta đảm bảo thanh toán đầy đủ. Ô ô ô..."
Cát Nhất Bảo khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chỉ cầu độc nhãn long tha cho hắn một con đường sống. Độc nhãn long không biết là thật sự bị Cát Nhất Bảo đả động, hay là có ý đồ khác. Hắn bảo Cát Nhất Bảo viết lại một tờ giấy nợ một vạn đồng, liền trả lại áo bông quần bông cho Cát Nhất Bảo, bảo Cát Nhất Bảo mau về nhà.
Lúc Cát Nhất Bảo muốn đi, độc nhãn long còn cảnh cáo hắn đừng giở trò. Không thì, Cát Nhất Bảo và mẹ già của hắn, không ai được sống yên ổn.
Đối phương hạn cho Cát Nhất Bảo trong vòng một ngày gom đủ một ngàn, trả một phần mười nợ cờ bạc, số tiền còn lại đối phương hạn cho Cát Nhất Bảo trong vòng mười ngày phải trả hết. Không thì hắn liền chặt ngón tay của Cát Nhất Bảo. Chậm một ngày chặt một ngón. Đợi đến khi mười ngón tay của Cát Nhất Bảo đều bị chặt hết, Cát Nhất Bảo có trả tiền hay không, hắn liền lấy mạng của Cát Nhất Bảo.
Cát Nhất Bảo nghe xong, lúc ấy liền sợ choáng váng. Nếu không phải vào Trạm tạm giam nhiều lần, rèn luyện được chút lá gan, Cát Nhất Bảo có thể bị dọa tè ra quần. Hiện tại Cát Nhất Bảo không tè ra quần, cũng không khá hơn là bao. Hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, căn bản không dám rời đi.
Trong một ngày gom đủ một ngàn, trong vòng mười ngày gom đủ một vạn. Cát Nhất Bảo cảm thấy, hắn có lập tức đi đầu thai, cũng không nhanh được như vậy.
Nhiều tiền như vậy, Cát Nhất Bảo biết hắn khẳng định không gom đủ. Cho nên hắn lo sợ bất an, không dám về nhà. Vì bảo toàn tính mạng, Cát Nhất Bảo chủ động bán mình cho độc nhãn long, chỉ cầu độc nhãn long xem hắn là người một nhà, giảm bớt cho hắn một chút tiền lãi.
"Đại ca, ta không phải không trả tiền, ta là thật sự không có tiền. Ngài nới lỏng cho ta mấy ngày được không? Ngài yên tâm, ta không chạy, ta về sau liền đến đây làm việc cho ngài. Ta không cần tiền công, ta tự nguyện làm đàn em cho ngài, chỉ cầu ngài thương xót ta, cho ta một con đường sống." Cát Nhất Bảo liều mạng biểu lộ trung thành với độc nhãn long.
Đối phương dường như rất dễ nói chuyện. Cát Nhất Bảo cầu hắn, hắn liền thật sự mềm lòng. Hắn nói rõ cho Cát Nhất Bảo, hắn nói không cần người vô dụng. Cát Nhất Bảo muốn làm việc cho hắn, nhất định phải có bản lĩnh thật sự mới được. Tối nay là một cơ hội, chỉ cần Cát Nhất Bảo tối nay có thể làm được một chuyện chấn động toàn thành, hắn liền suy nghĩ nhận lấy Cát Nhất Bảo.
Cát Nhất Bảo ban đầu không hiểu, không hiểu được thế nào mới được xem là chuyện chấn động toàn thành. Đợi đến khi đối phương ném lại đây một vật tự chế, mặt Cát Nhất Bảo lập tức trắng bệch.
Trại tạm giam không phải ngồi không, mặc dù Cát Nhất Bảo không chịu hối cải, nhưng hắn hiểu biết không ít. Người bình thường không biết thứ này, không biết nó dùng để làm gì. Nhưng Cát Nhất Bảo nhận ra. Hắn không những biết thứ đồ chơi này có sức sát thương rất lớn. Hắn còn biết đã từng có gián điệp dùng nó gây ra hỗn loạn, mang đến không ít phiền phức cho cảnh sát.
Quản giáo Cát Nhất Bảo, chính là người chịu ảnh hưởng của sự kiện đó, mới từ Đội hình sự chuyển tới trại tạm giam ăn không ngồi rồi. Cát Nhất Bảo vào trại tạm giam còn nhiều hơn về nhà, cho nên hắn và quản giáo đã sớm quen thuộc.
Cát Nhất Bảo rõ ràng biết quá khứ của quản giáo. Bởi vậy hắn nhận ra thứ này. Đồ chơi này và bức họa quản giáo từng vẽ cho Cát Nhất Bảo, giống nhau như đúc.
Vừa nhìn thấy thứ này, Cát Nhất Bảo tâm liền triệt để lạnh.
Ông chủ sòng bạc chỉ cầu tài, sẽ không làm hại đến tính mạng. Nhưng gián điệp thì không. Bọn họ vốn không coi mạng người ra gì, nếu để đối phương biết Cát Nhất Bảo phát hiện ra bí mật của hắn, Cát Nhất Bảo lập tức phải đi gặp Diêm Vương. Thời khắc đó, Cát Nhất Bảo không hề lơ là làm xằng bậy.
Cát Nhất Bảo hoàn mỹ thể hiện vai diễn một con nai ngu ngốc. Hắn giả vờ không biết dáng vẻ của thứ này, vui mừng như điên nhận lấy nó.
"Lão đại ngài nói, ngài bảo ta làm gì? Ta đảm bảo có thể hoàn thành xuất sắc. Ta Cát Nhất Bảo làm việc, ngài cứ yên tâm. Đừng nói chấn động toàn thành, chỉ cần ta muốn, chấn động toàn quốc cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Cát Nhất Bảo diễn xuất quá chân thật. Độc nhãn long duyệt người vô số, cũng không phát hiện ra điểm khác thường của Cát Nhất Bảo. Hắn cười quái dị một tiếng, hài lòng nói với Cát Nhất Bảo: "Đây là một loại pháo không gây tiếng nổ. Ta muốn ngươi thả nó ở nơi đông người. Nó càng vang, càng nhiều người bị nó dọa đến, ngươi càng thành công. Nhớ nhất định phải tìm nơi đông người, đến lúc đó đám anh em của chúng ta cũng có thể thừa dịp loạn kiếm chút tiền."
Độc nhãn long nói như thể hắn muốn trộm tiền, làm mấy trò trộm cắp vặt vãnh. Nhưng Cát Nhất Bảo lại bị dọa sợ.
Tên độc nhãn long này không phải muốn trộm tiền? Hắn rõ ràng là muốn thực hiện tấn công khủng bố! Cát Nhất Bảo càng biết hắn phát rồ, lại càng biểu hiện rất tốt, không dám lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
Hắn như một tên tiểu nhân hám tiền, vui mừng như điên nở nụ cười. "Cảm ơn lão đại chiếu cố! Ta đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Đến lúc đó chúng ta cùng nhau phát tài! Hắc hắc ~"
Cát Nhất Bảo cười một cách ti tiện.
Độc nhãn long rất thích loại người ngu ngốc như Cát Nhất Bảo. Nghĩ Cát Nhất Bảo trong nhà coi như giàu có, không muốn bỏ qua con dê béo này, để hắn chết uổng phí, hắn liền bảo Cát Nhất Bảo về nhà lấy tiền.
Lý do là anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng. Huống chi Cát Nhất Bảo hiện tại còn chưa phải là đàn em của hắn, cho nên một ngàn đồng tiền nợ cờ bạc của Cát Nhất Bảo vẫn phải trả cho hắn trước bữa cơm tối hôm nay.
Một vạn biến thành một ngàn, Cát Nhất Bảo cảm động rơi nước mắt về nhà.
Về nhà sau, hắn làm ầm ĩ như một kẻ quấy rối, đánh đuổi Cát lão thái thái đi. Sau đó hắn lục tung nhà tìm tiền, bộ dạng vội vàng trả tiền, không dám quỵt nợ.
Bạn bài của Cát Nhất Bảo nấp trong bóng tối chờ thu nợ rất hài lòng. Nếu không phải hàng xóm láng giềng đều vây quanh ở Cát gia, hắn sợ người đông phức tạp hỏng việc, không có lộ diện, Tiểu Lưu căn bản không có cơ hội bắt được hắn.
Bạn bài là người của độc nhãn long. Hắn càng xem thường Cát Nhất Bảo hơn độc nhãn long, cho nên hắn hoàn toàn không ngờ, Cát Nhất Bảo là cố ý đánh đuổi Cát lão thái thái, cố ý gọi hàng xóm láng giềng đến, chính là để tìm cách báo án cho cảnh sát.
Ban đầu Tiểu Lưu nghe Cát Nhất Bảo nói với hắn những điều này, hắn vẻ mặt khó hiểu, chỉ cảm thấy Cát Nhất Bảo có lẽ điên thật rồi.
Đừng nói Thư Thành có gián điệp hay không, tên gián điệp nào lại ngốc đến mức tìm Cát Nhất Bảo làm việc? Cát Nhất Bảo chính là một kẻ nghiện bài bạc nát rượu, hắn là người có thể làm việc chính sự sao?
Cát Nhất Bảo thấy Tiểu Lưu không tin hắn, hắn lập tức kéo áo bông ra, để Tiểu Lưu nhìn vết thương trên người hắn.
"Ta thề ta nói đều là sự thật! Nếu ta dám báo án giả, liền để kiếp sau ta đánh bạc không bao giờ thắng!"
Đối với kẻ nghiện cờ bạc mà nói, lời thề này của Cát Nhất Bảo so với việc không được chết tử tế còn độc hơn.
Tiểu Lưu không khỏi tin vài phần. Vết thương trên người Cát Nhất Bảo có thể lừa người, nhưng lời thề này rất có sức thuyết phục.
Thà tin là có còn hơn không. Vạn nhất Cát Nhất Bảo nói là thật? Tiểu Lưu không rét mà run.
Hỏi rõ ràng diện mạo của tên bạn bài giám thị Cát Nhất Bảo, Tiểu Lưu bảo đồng nghiệp của hắn ở lại Cát gia trông chừng Cát Nhất Bảo, hắn liền lén lút từ cửa sổ Cát gia nhảy ra ngoài, đi bắt tên bạn bài kia.
Bạn bài là một kẻ rất tỉnh táo. Khi Tiểu Lưu bắt hắn, không cẩn thận 'đánh rắn động cỏ', khiến hắn trốn thoát.
Nếu không phải Hạnh Phương sau đó phái thêm Tiểu Trương bọn họ đến hỗ trợ, Tiểu Lưu có thể bị đối phương phản công.
Vết máu trên người Tiểu Lưu bọn họ, phần lớn là của tên bạn bài kia. Trong quá trình truy bắt đối phương, hắn đã dùng dao. Hắn dám chống cự lệnh bắt, Tiểu Lưu bọn họ trong quá trình tước vũ khí, không tránh khỏi ra tay ác độc.
Cánh tay và đùi của bạn bài, lần lượt bị tìm vài nhát. Tiểu Lưu và hắn vật lộn nhiều nhất, trên người dính nhiều máu nhất. Những người khác phụ trách hỗ trợ, ít nhiều dính một chút.
Sau khi bắt được người. Tiểu Lưu sợ rắc rối, liền lột áo khoác của bạn bài, trùm lên đầu bạn bài một cái băng vải đen, che kín hắn, bảo Tiểu Trương bọn họ dẫn hắn về cục cảnh sát.
"Đội trưởng, trong sòng bạc kia có thứ này, chúng ta không dám hành động khinh suất, liền quay về trước. Sa Cường vẫn luôn nấp trong bóng tối không lộ diện, chúng ta đánh nhau với hắn, bắt hắn, hẳn là không ai biết."
Sa Cường chính là tên bạn bài kia của Cát Nhất Bảo. Hắn ở gần nhà Cát Nhất Bảo, vốn là con rể ở rể. Mấy năm trước vợ hắn chết, hắn bị nhà vợ đuổi ra ngoài, liền trở thành kẻ vô gia cư thất nghiệp.
Vì sinh nhai, hắn ve vãn không ít phu nhân lãnh đạo, dựa vào quan hệ váy áo, hắn được nhận làm công nhân tạm thời trong nhà máy. Hắn không được đánh giá tốt, bình thường ngoại trừ Cát Nhất Bảo vô công rồi nghề, hàng xóm láng giềng sợ bị hắn cắm sừng, gần như không có ai qua lại với hắn. Cho nên Tiểu Lưu bọn họ bắt hắn, không bị ai nhìn thấy.
Để tránh bị nghi ngờ, khi về cục cảnh sát, bọn họ vẫn đi riêng. Tiểu Trương đi trước, Tiểu Lưu cản phía sau. Đợi đến cửa cục cảnh sát, bọn họ mới hội hợp lại.
Tiểu Lưu đã suy tính đến mọi mặt. Nhưng hắn không biết tên độc nhãn long kia, có bố trí tai mắt nào khác ngoài Sa Cường hay không. Nếu có, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ liền bị động.
Tác giả có lời muốn nói:
① Đoạn này lấy từ Baidu...
Nhìn Tiểu Lưu với vẻ ngoài chật vật, quần áo dính đầy vết máu, Hạnh Phương hoảng sợ.
"Chuyện gì thế này? Ai bị thương? Đã đến bệnh viện chưa?" Hạnh Phương lo lắng hỏi.
Tiểu Lưu ngăn Hạnh Phương tiến lại gần kiểm tra, hắn mệt mỏi nói với Hạnh Phương: "Không có việc gì. Chỉ là vết thương nhỏ, đã xử lý rồi. Mau gọi điện cho Hạ cục đi, có chuyện lớn rồi."
Hạnh Phương không hỏi chuyện lớn là gì, không nói hai lời liền nhanh chóng gọi điện cho Hạ cục. Dáng vẻ của Tiểu Lưu bọn họ, vừa nhìn là biết đã đụng phải vụ án lớn. Loại án này, Hạ cục không đến, Hạnh Phương các nàng khẳng định không xử lý được.
Hạ cục đến rất nhanh. Hắn vừa nghe Hạnh Phương nói Tiểu Lưu bọn họ khi đi làm nhiệm vụ bị thương, cơm còn chưa ăn xong, liền đạp xe, nhanh chóng chạy về cục cảnh sát.
Bởi vì đang trong giờ nghỉ, Hạ cục mặc quần áo thường ngày. Thiếu đi mũ kepi, tóc của Hạ cục bị gió thổi dựng đứng cả lên. Hạ cục với mái tóc dựng ngược rất hiếm thấy, nhưng mọi người lại không có tâm tư trêu chọc.
Hạ cục vừa đến, không đợi hắn mở miệng, Tiểu Lưu bọn họ liền sợ hãi than thở: "Đội trưởng, lần này chúng ta gặp phải chuyện lớn rồi. May mà có Cát Nhất Bảo, nếu không có hắn, chúng ta còn chẳng biết gì cả."
Nếu thật sự để tên khốn kiếp kia đạt được mục đích, Thư Thành sẽ tổn thất thảm trọng. Cảnh sát bọn họ cũng sẽ bận rộn vô cùng. May mắn thay, tất cả còn chưa xảy ra, bọn họ vẫn còn thời gian cứu vãn.
Có Hạ cục, người đáng tin cậy này, đám thanh niên Tiểu Lưu bọn họ bị kinh sợ như gặp được người thân, bắt đầu rối rít kể lại vụ án hôm nay.
Ban đầu, Hạnh Phương bảo Tiểu Lưu bọn họ đi làm nhiệm vụ. Bọn họ ai cũng không coi Cát Nhất Bảo ra gì. Cát Nhất Bảo xui xẻo, làm phiền mọi người không được ăn tết đàng hoàng, bị bắt đi làm nhiệm vụ, Tiểu Lưu bọn họ liền chuẩn bị cho hắn nếm mùi đau khổ một chút.
Cát Nhất Bảo, tên nhóc này dám đánh lão thái thái. Bọn họ liền muốn cho hắn nếm thử mùi vị của thiết quyền!
Tiểu Lưu bọn họ khí thế hùng hổ đi đến Cát gia. Đến nơi, Cát Nhất Bảo đang ngang ngược càn rỡ, hung thần ác sát đứng ở cửa Cát gia, cùng hàng xóm láng giềng của Cát gia cãi nhau.
Hàng xóm lâu năm của Cát gia bị Cát Nhất Bảo làm cho tức chết đi được, nhưng lại không có cách nào với hắn. Thấy Tiểu Lưu bọn họ đến, mọi người vui mừng nhường đường cho Tiểu Lưu bọn họ, mong chờ Tiểu Lưu bọn họ xử lý Cát Nhất Bảo.
Tiểu Lưu không phụ kỳ vọng của mọi người, trước ánh mắt hóng chuyện của mọi người, đè Cát Nhất Bảo vào trong nhà của Cát gia.
Không lâu sau, hàng xóm láng giềng của Cát gia qua cửa phòng, nghe thấy tiếng Cát Nhất Bảo kêu cứu mạng thảm thiết. Mọi người thấy Cát Nhất Bảo bị dạy dỗ, hài lòng gật đầu rời đi.
Mọi người đều về nhà ăn tết, cũng không phát hiện ra, trong tiếng khóc của Cát Nhất Bảo xen lẫn nỗi sợ hãi cực lớn. Cát Nhất Bảo thật sự đang cầu cứu Tiểu Lưu bọn họ, mà không phải bị Tiểu Lưu bọn họ đánh khóc. Đáng tiếc, mọi người cách cửa phòng, không nhìn thấy được.
Trên thực tế, Tiểu Lưu bọn họ không hề động đến một ngón tay của Cát Nhất Bảo. Vừa đẩy Cát Nhất Bảo vào phòng, đóng cửa phòng lại, không đợi Tiểu Lưu bọn họ ra tay, Cát Nhất Bảo liền ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Tiểu Lưu cùng đồng nghiệp của hắn, nhất thời bị Cát Nhất Bảo làm cho hoang mang. Bọn họ có thể thấy Cát Nhất Bảo đang sợ hãi. Nhưng bọn họ không hề dọa nạt hắn? Theo hiểu biết của bọn họ về Cát Nhất Bảo, tên hỗn xược này không phải là người dễ bị dọa. Trước kia vào Trạm tạm giam nhiều lần như vậy, Cát Nhất Bảo đều không hề hấn gì. Lần này, bọn họ còn chưa ra tay, Cát Nhất Bảo khóc cái gì?
Tiểu Lưu bị Cát Nhất Bảo khóc không hiểu ra sao. Hắn không kiên nhẫn quát lớn mấy gã đàn ông mắt cay xè, cho nên Tiểu Lưu phẫn nộ quát: "Đừng gào thét! Có chuyện mau nói, còn gào nữa ta khâu miệng ngươi lại."
Cát Nhất Bảo bị Tiểu Lưu quát, tiếng khóc hơi dừng lại. Sự tình liên quan đến tính mạng, hắn nhanh chóng ngừng khóc, nhỏ giọng lo lắng nói rõ sự tình với Tiểu Lưu.
Sự tình phải kể từ sáng ngày 30.
Ngày hội xuân tới, Cát lão thái thái tâm tình tốt; nới lỏng quản giáo với Cát Nhất Bảo, khiến cho Cát Nhất Bảo có chút tiền trong tay. Có tiền, cơn nghiện cờ bạc của Cát Nhất Bảo lại tái phát.
Sợ Cát lão thái thái phát hiện hắn đánh bạc, lại chạy tới tố cáo hắn. Cát Nhất Bảo cố ý chọn ngày 30 này ra ngoài chơi. Hôm nay Cát lão thái thái muốn bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, bà ấy sáng sớm đã gọi Cát Nhất Bảo dậy, sau đó cũng không quá để ý hắn đã chạy đi đâu.
Cát Nhất Bảo được nhàn rỗi, lập tức đi tìm bạn bài của hắn.
Cát Nhất Bảo nghiện cờ bạc như mạng, bạn bài nhiều không kể xiết. Mặc dù cùng Cát Nhất Bảo đánh bạc, có nguy cơ bị Cát lão thái thái tố cáo. Nhưng không chịu nổi Cát Nhất Bảo tay thối, là đứa trẻ tản tài bẩm sinh. Cùng Cát Nhất Bảo đánh bạc, gần như đã định trước sẽ thắng tiền. Cho nên, dù Cát lão thái thái hung thần ác sát, người thích chơi, yêu chơi, vẫn rất sẵn lòng rủ Cát Nhất Bảo cùng đánh bạc.
Có được tiền, ai lại không muốn?
Cát Nhất Bảo cầm tiền, lóc cóc đến tận cửa dâng tiền, đám bạn bài của hắn sao có thể từ chối hắn? Mọi người nhiệt tình hoan nghênh Cát Nhất Bảo, muốn cùng Cát Nhất Bảo ở nhà chơi.
Cát Nhất Bảo sợ ở nhà chơi bị Cát lão thái thái phát hiện, liền muốn ra ngoài chơi. Không ít người không đi được, đành tiếc nuối từ bỏ. Cuối cùng, một gã bạn bài rảnh rỗi giống như anh em tốt, ôm Cát Nhất Bảo đến căn cứ địa mới của bọn họ.
Địa điểm đánh bạc mới, vị trí hết sức kín đáo. Giao thừa, bên trong một chút cũng không vắng vẻ. Không ít kẻ nghiện bài bạc nát rượu như Cát Nhất Bảo, đều đỏ mặt tía tai gào thét trong phòng.
Đánh bài tú lơ khơ, đẩy bài cửu, chơi mạt chược, xóc đĩa, Cát Nhất Bảo xem hai mắt tỏa sáng. Không cần bạn bài chào hỏi, hắn quen thuộc đi tới bàn đẩy bài cửu.
Bài cửu là một loại trò chơi bài cổ xưa của Trung Quốc. Nó khởi nguồn từ thời Tống. Do khi mở bài tạo cho chúng ta áp lực tâm lý rất lớn, nên gọi nó là đẩy bài cửu. Cách chơi cơ bản của bài cửu, chính là lấy điểm số lớn nhỏ của quân bài để phân thắng bại. ①
Thắng thua của đẩy bài cửu chỉ trong nháy mắt, đặc biệt dứt khoát lưu loát. Cát Nhất Bảo tự biết bài kỹ của hắn kém, cho nên trong tất cả các hoạt động đánh bạc, hắn thích nhất trò đẩy bài cửu không có chút kỹ thuật hàm lượng nào.
Cát Nhất Bảo cho rằng thắng thua của đẩy bài cửu hoàn toàn dựa vào vận may. Nhưng hắn không biết, nhà cái trong sòng bạc khi nhìn thấy Cát Nhất Bảo, liền bắt đầu giở thủ đoạn khi chia bài. Bài của người ta chia khéo léo, không đến ba phút, mười đồng tiền trong túi Cát Nhất Bảo liền thua sạch.
Đến hơi ấm, mông còn chưa kịp ngồi ấm, liền thua sạch toàn bộ vốn liếng. Cát Nhất Bảo tự nhiên không phục. Hắn đỏ mắt đặt cược mũ bông và bao tay len, tiếp tục ngồi đó chơi, ảo tưởng gỡ vốn.
Vài ván sau, Cát Nhất Bảo thua mất mũ bông và bao tay len. Không có mũ giữ ấm, trán Cát Nhất Bảo bị gió lạnh thổi, đầu óc đang nóng bừng, bỗng thanh tỉnh hơn một chút.
Cát Nhất Bảo gần như không vay tiền đánh bạc. Cho nên, khi thua sạch tiền, hắn đa số thời điểm sẽ chủ động rời đi. Nhưng hôm nay quá xui xẻo, hắn mới vào không đến năm phút, liền không muốn rời đi.
Khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, Cát Nhất Bảo chưa chơi đã nghiền, căn bản không muốn về nhà. Muốn thắng lại tiền vốn lẫn lãi, Cát Nhất Bảo lại bắt đầu cởi áo bông. Đợi đến khi Cát Nhất Bảo thua chỉ còn một cái quần đùi, gió thổi trứng lạnh, hắn rốt cuộc tỉnh táo lại.
Run rẩy, xoa xoa cánh tay nổi da gà vì lạnh, Cát Nhất Bảo bắt đầu hối hận, bắt đầu ảo não. Sớm biết hôm nay tay thối như thế, hắn đã không ra ngoài chơi!
Đúng lúc Cát Nhất Bảo mặt đỏ bừng, không cam lòng, tên bạn bài dẫn hắn tới đây, vẻ mặt thần bí tiến lại gần Cát Nhất Bảo, hỏi hắn: "Nhất Bảo, lạnh cóng rồi phải không? Có muốn thắng lại quần bông áo bông của ngươi không?"
Cát Nhất Bảo dĩ nhiên là muốn! Gần như không do dự, nghe nói sòng bạc có thể cho vay tiền, hắn liền phá lệ.
Thua càng thê thảm càng muốn thắng. Cát Nhất Bảo cảm thấy hắn đã không thể thua nữa, chơi một lần nữa, hắn nhất định có thể chạm đáy bật ngược. Ôm ảo tưởng không thực tế, Cát Nhất Bảo theo bạn bài của hắn đi tìm người phụ trách sòng bạc.
Người phụ trách là một gã độc nhãn long, chỉ có một con mắt lộ ra ngoài, con mắt còn lại dùng băng che mắt màu đen che kín. Thoạt nhìn rất khó chơi. Nghe nói Cát Nhất Bảo muốn mượn tiền, hắn trên dưới quan sát Cát Nhất Bảo một phen, khiến cho Cát Nhất Bảo sợ hãi trong lòng, mới dưới sự đảm bảo của bạn bài của Cát Nhất Bảo, cho Cát Nhất Bảo vay một đồng tiền.
Cát Nhất Bảo vội vàng gỡ vốn, không nhìn kỹ giấy vay nợ. Cũng không phát hiện, trên giấy vay nợ viết rõ ràng bốn chữ to "Gấp mười hoàn trả".
Cát Nhất Bảo mượn một lần tiền, không gỡ lại vốn, thấy độc nhãn long dễ nói chuyện, hắn lại mặt dày mày dạn mượn thêm vài lần.
Lúc đầu Cát Nhất Bảo sợ chưa trả được, không dám mượn nhiều, chỉ từng đồng từng đồng một. Sau này thua đến phát cáu, thêm nữa độc nhãn long thật sự là không có tính khí, Cát Nhất Bảo liền bắt đầu mượn năm đồng, mười đồng.
Khi thua tiền không có cảm giác, đợi đến khi ván bài kết thúc, Cát Nhất Bảo cầm một đống giấy vay nợ, mới bắt đầu sợ hãi.
Trời ạ, hắn khi nào lại mượn nhiều tiền như vậy?
Không tính cả vốn lẫn lãi, chỉ tính tiền vốn, Cát Nhất Bảo đã mượn của sòng bạc 836 đồng tiền!
836 đồng tiền, gấp mười hoàn trả chính là 8360 đồng tiền. Nhiều tiền như vậy, Cát Nhất Bảo không ăn không uống làm cả đời, hắn cũng không kiếm nổi. Cho nên, khi biết được hắn nợ sòng bạc nhiều tiền như vậy, phản ứng đầu tiên của Cát Nhất Bảo chính là muốn quỵt nợ.
Đánh bạc vốn là bất hợp pháp. Bọn họ dám hố hắn như vậy, Cát Nhất Bảo muốn bảo Cát lão thái thái tố cáo bọn họ, một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.
Cát Nhất Bảo đang tính toán làm thế nào để quỵt nợ. Độc nhãn long lại thay đổi thái độ không có tính khí trước đó, trở nên đặc biệt lạnh lùng vô tình.
Độc nhãn long trực tiếp cho người đè Cát Nhất Bảo không thành thật xuống, đánh cho hắn một trận nhừ tử. Đánh đến mức Cát Nhất Bảo đau đến không muốn sống, lại không dám có bất kỳ ý đồ gian xảo nào.
"Đại ca, ta sai rồi! Đừng đánh nữa, ta thật sự biết sai rồi! Ô ô, ta trả tiền, bao nhiêu tiền cũng được. Ta đảm bảo thanh toán đầy đủ. Ô ô ô..."
Cát Nhất Bảo khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chỉ cầu độc nhãn long tha cho hắn một con đường sống. Độc nhãn long không biết là thật sự bị Cát Nhất Bảo đả động, hay là có ý đồ khác. Hắn bảo Cát Nhất Bảo viết lại một tờ giấy nợ một vạn đồng, liền trả lại áo bông quần bông cho Cát Nhất Bảo, bảo Cát Nhất Bảo mau về nhà.
Lúc Cát Nhất Bảo muốn đi, độc nhãn long còn cảnh cáo hắn đừng giở trò. Không thì, Cát Nhất Bảo và mẹ già của hắn, không ai được sống yên ổn.
Đối phương hạn cho Cát Nhất Bảo trong vòng một ngày gom đủ một ngàn, trả một phần mười nợ cờ bạc, số tiền còn lại đối phương hạn cho Cát Nhất Bảo trong vòng mười ngày phải trả hết. Không thì hắn liền chặt ngón tay của Cát Nhất Bảo. Chậm một ngày chặt một ngón. Đợi đến khi mười ngón tay của Cát Nhất Bảo đều bị chặt hết, Cát Nhất Bảo có trả tiền hay không, hắn liền lấy mạng của Cát Nhất Bảo.
Cát Nhất Bảo nghe xong, lúc ấy liền sợ choáng váng. Nếu không phải vào Trạm tạm giam nhiều lần, rèn luyện được chút lá gan, Cát Nhất Bảo có thể bị dọa tè ra quần. Hiện tại Cát Nhất Bảo không tè ra quần, cũng không khá hơn là bao. Hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, căn bản không dám rời đi.
Trong một ngày gom đủ một ngàn, trong vòng mười ngày gom đủ một vạn. Cát Nhất Bảo cảm thấy, hắn có lập tức đi đầu thai, cũng không nhanh được như vậy.
Nhiều tiền như vậy, Cát Nhất Bảo biết hắn khẳng định không gom đủ. Cho nên hắn lo sợ bất an, không dám về nhà. Vì bảo toàn tính mạng, Cát Nhất Bảo chủ động bán mình cho độc nhãn long, chỉ cầu độc nhãn long xem hắn là người một nhà, giảm bớt cho hắn một chút tiền lãi.
"Đại ca, ta không phải không trả tiền, ta là thật sự không có tiền. Ngài nới lỏng cho ta mấy ngày được không? Ngài yên tâm, ta không chạy, ta về sau liền đến đây làm việc cho ngài. Ta không cần tiền công, ta tự nguyện làm đàn em cho ngài, chỉ cầu ngài thương xót ta, cho ta một con đường sống." Cát Nhất Bảo liều mạng biểu lộ trung thành với độc nhãn long.
Đối phương dường như rất dễ nói chuyện. Cát Nhất Bảo cầu hắn, hắn liền thật sự mềm lòng. Hắn nói rõ cho Cát Nhất Bảo, hắn nói không cần người vô dụng. Cát Nhất Bảo muốn làm việc cho hắn, nhất định phải có bản lĩnh thật sự mới được. Tối nay là một cơ hội, chỉ cần Cát Nhất Bảo tối nay có thể làm được một chuyện chấn động toàn thành, hắn liền suy nghĩ nhận lấy Cát Nhất Bảo.
Cát Nhất Bảo ban đầu không hiểu, không hiểu được thế nào mới được xem là chuyện chấn động toàn thành. Đợi đến khi đối phương ném lại đây một vật tự chế, mặt Cát Nhất Bảo lập tức trắng bệch.
Trại tạm giam không phải ngồi không, mặc dù Cát Nhất Bảo không chịu hối cải, nhưng hắn hiểu biết không ít. Người bình thường không biết thứ này, không biết nó dùng để làm gì. Nhưng Cát Nhất Bảo nhận ra. Hắn không những biết thứ đồ chơi này có sức sát thương rất lớn. Hắn còn biết đã từng có gián điệp dùng nó gây ra hỗn loạn, mang đến không ít phiền phức cho cảnh sát.
Quản giáo Cát Nhất Bảo, chính là người chịu ảnh hưởng của sự kiện đó, mới từ Đội hình sự chuyển tới trại tạm giam ăn không ngồi rồi. Cát Nhất Bảo vào trại tạm giam còn nhiều hơn về nhà, cho nên hắn và quản giáo đã sớm quen thuộc.
Cát Nhất Bảo rõ ràng biết quá khứ của quản giáo. Bởi vậy hắn nhận ra thứ này. Đồ chơi này và bức họa quản giáo từng vẽ cho Cát Nhất Bảo, giống nhau như đúc.
Vừa nhìn thấy thứ này, Cát Nhất Bảo tâm liền triệt để lạnh.
Ông chủ sòng bạc chỉ cầu tài, sẽ không làm hại đến tính mạng. Nhưng gián điệp thì không. Bọn họ vốn không coi mạng người ra gì, nếu để đối phương biết Cát Nhất Bảo phát hiện ra bí mật của hắn, Cát Nhất Bảo lập tức phải đi gặp Diêm Vương. Thời khắc đó, Cát Nhất Bảo không hề lơ là làm xằng bậy.
Cát Nhất Bảo hoàn mỹ thể hiện vai diễn một con nai ngu ngốc. Hắn giả vờ không biết dáng vẻ của thứ này, vui mừng như điên nhận lấy nó.
"Lão đại ngài nói, ngài bảo ta làm gì? Ta đảm bảo có thể hoàn thành xuất sắc. Ta Cát Nhất Bảo làm việc, ngài cứ yên tâm. Đừng nói chấn động toàn thành, chỉ cần ta muốn, chấn động toàn quốc cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Cát Nhất Bảo diễn xuất quá chân thật. Độc nhãn long duyệt người vô số, cũng không phát hiện ra điểm khác thường của Cát Nhất Bảo. Hắn cười quái dị một tiếng, hài lòng nói với Cát Nhất Bảo: "Đây là một loại pháo không gây tiếng nổ. Ta muốn ngươi thả nó ở nơi đông người. Nó càng vang, càng nhiều người bị nó dọa đến, ngươi càng thành công. Nhớ nhất định phải tìm nơi đông người, đến lúc đó đám anh em của chúng ta cũng có thể thừa dịp loạn kiếm chút tiền."
Độc nhãn long nói như thể hắn muốn trộm tiền, làm mấy trò trộm cắp vặt vãnh. Nhưng Cát Nhất Bảo lại bị dọa sợ.
Tên độc nhãn long này không phải muốn trộm tiền? Hắn rõ ràng là muốn thực hiện tấn công khủng bố! Cát Nhất Bảo càng biết hắn phát rồ, lại càng biểu hiện rất tốt, không dám lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
Hắn như một tên tiểu nhân hám tiền, vui mừng như điên nở nụ cười. "Cảm ơn lão đại chiếu cố! Ta đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Đến lúc đó chúng ta cùng nhau phát tài! Hắc hắc ~"
Cát Nhất Bảo cười một cách ti tiện.
Độc nhãn long rất thích loại người ngu ngốc như Cát Nhất Bảo. Nghĩ Cát Nhất Bảo trong nhà coi như giàu có, không muốn bỏ qua con dê béo này, để hắn chết uổng phí, hắn liền bảo Cát Nhất Bảo về nhà lấy tiền.
Lý do là anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng. Huống chi Cát Nhất Bảo hiện tại còn chưa phải là đàn em của hắn, cho nên một ngàn đồng tiền nợ cờ bạc của Cát Nhất Bảo vẫn phải trả cho hắn trước bữa cơm tối hôm nay.
Một vạn biến thành một ngàn, Cát Nhất Bảo cảm động rơi nước mắt về nhà.
Về nhà sau, hắn làm ầm ĩ như một kẻ quấy rối, đánh đuổi Cát lão thái thái đi. Sau đó hắn lục tung nhà tìm tiền, bộ dạng vội vàng trả tiền, không dám quỵt nợ.
Bạn bài của Cát Nhất Bảo nấp trong bóng tối chờ thu nợ rất hài lòng. Nếu không phải hàng xóm láng giềng đều vây quanh ở Cát gia, hắn sợ người đông phức tạp hỏng việc, không có lộ diện, Tiểu Lưu căn bản không có cơ hội bắt được hắn.
Bạn bài là người của độc nhãn long. Hắn càng xem thường Cát Nhất Bảo hơn độc nhãn long, cho nên hắn hoàn toàn không ngờ, Cát Nhất Bảo là cố ý đánh đuổi Cát lão thái thái, cố ý gọi hàng xóm láng giềng đến, chính là để tìm cách báo án cho cảnh sát.
Ban đầu Tiểu Lưu nghe Cát Nhất Bảo nói với hắn những điều này, hắn vẻ mặt khó hiểu, chỉ cảm thấy Cát Nhất Bảo có lẽ điên thật rồi.
Đừng nói Thư Thành có gián điệp hay không, tên gián điệp nào lại ngốc đến mức tìm Cát Nhất Bảo làm việc? Cát Nhất Bảo chính là một kẻ nghiện bài bạc nát rượu, hắn là người có thể làm việc chính sự sao?
Cát Nhất Bảo thấy Tiểu Lưu không tin hắn, hắn lập tức kéo áo bông ra, để Tiểu Lưu nhìn vết thương trên người hắn.
"Ta thề ta nói đều là sự thật! Nếu ta dám báo án giả, liền để kiếp sau ta đánh bạc không bao giờ thắng!"
Đối với kẻ nghiện cờ bạc mà nói, lời thề này của Cát Nhất Bảo so với việc không được chết tử tế còn độc hơn.
Tiểu Lưu không khỏi tin vài phần. Vết thương trên người Cát Nhất Bảo có thể lừa người, nhưng lời thề này rất có sức thuyết phục.
Thà tin là có còn hơn không. Vạn nhất Cát Nhất Bảo nói là thật? Tiểu Lưu không rét mà run.
Hỏi rõ ràng diện mạo của tên bạn bài giám thị Cát Nhất Bảo, Tiểu Lưu bảo đồng nghiệp của hắn ở lại Cát gia trông chừng Cát Nhất Bảo, hắn liền lén lút từ cửa sổ Cát gia nhảy ra ngoài, đi bắt tên bạn bài kia.
Bạn bài là một kẻ rất tỉnh táo. Khi Tiểu Lưu bắt hắn, không cẩn thận 'đánh rắn động cỏ', khiến hắn trốn thoát.
Nếu không phải Hạnh Phương sau đó phái thêm Tiểu Trương bọn họ đến hỗ trợ, Tiểu Lưu có thể bị đối phương phản công.
Vết máu trên người Tiểu Lưu bọn họ, phần lớn là của tên bạn bài kia. Trong quá trình truy bắt đối phương, hắn đã dùng dao. Hắn dám chống cự lệnh bắt, Tiểu Lưu bọn họ trong quá trình tước vũ khí, không tránh khỏi ra tay ác độc.
Cánh tay và đùi của bạn bài, lần lượt bị tìm vài nhát. Tiểu Lưu và hắn vật lộn nhiều nhất, trên người dính nhiều máu nhất. Những người khác phụ trách hỗ trợ, ít nhiều dính một chút.
Sau khi bắt được người. Tiểu Lưu sợ rắc rối, liền lột áo khoác của bạn bài, trùm lên đầu bạn bài một cái băng vải đen, che kín hắn, bảo Tiểu Trương bọn họ dẫn hắn về cục cảnh sát.
"Đội trưởng, trong sòng bạc kia có thứ này, chúng ta không dám hành động khinh suất, liền quay về trước. Sa Cường vẫn luôn nấp trong bóng tối không lộ diện, chúng ta đánh nhau với hắn, bắt hắn, hẳn là không ai biết."
Sa Cường chính là tên bạn bài kia của Cát Nhất Bảo. Hắn ở gần nhà Cát Nhất Bảo, vốn là con rể ở rể. Mấy năm trước vợ hắn chết, hắn bị nhà vợ đuổi ra ngoài, liền trở thành kẻ vô gia cư thất nghiệp.
Vì sinh nhai, hắn ve vãn không ít phu nhân lãnh đạo, dựa vào quan hệ váy áo, hắn được nhận làm công nhân tạm thời trong nhà máy. Hắn không được đánh giá tốt, bình thường ngoại trừ Cát Nhất Bảo vô công rồi nghề, hàng xóm láng giềng sợ bị hắn cắm sừng, gần như không có ai qua lại với hắn. Cho nên Tiểu Lưu bọn họ bắt hắn, không bị ai nhìn thấy.
Để tránh bị nghi ngờ, khi về cục cảnh sát, bọn họ vẫn đi riêng. Tiểu Trương đi trước, Tiểu Lưu cản phía sau. Đợi đến cửa cục cảnh sát, bọn họ mới hội hợp lại.
Tiểu Lưu đã suy tính đến mọi mặt. Nhưng hắn không biết tên độc nhãn long kia, có bố trí tai mắt nào khác ngoài Sa Cường hay không. Nếu có, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ liền bị động.
Tác giả có lời muốn nói:
① Đoạn này lấy từ Baidu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận