Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh

Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh - Chương 14: (3) (length: 9154)

"Kế hoạch vừa mất đã thua"
Quý lão đầu không dễ chịu là được rồi, nhìn hắn còn chịu đựng không bùng nổ, Hạnh Phương liền bồi thêm cho hắn một mồi lửa.
"Quý đồng chí, ngươi cũng đã hiểu rõ rồi, Kim gia sự tình không ít, mẹ con Kim gia cũng không phải loại người tốt lành gì. Tần đồng chí chẳng những không nhiệt tình yêu thương lao động, không vì chủ nghĩa xã hội khoa học xây dựng làm cống hiến, nàng ta còn xem thường nông dân giai cấp, xem thường giai cấp công nhân. Chúng ta loại người này, tại trong mắt nàng ta, phỏng chừng ngay cả rác cũng không bằng. Nàng ta trước kia không chừng là người gì, ngươi còn lưu luyến cái gì?"
"Quý đồng chí, quay đầu lại là bờ a."
"Ngươi nói bậy! Ai xem thường nông dân cùng công nhân? Cho ngươi nói nhảm, xem ta không xé nát miệng của ngươi." Tần Tiểu Lệ nói, rốt cuộc nhịn không được, nắm chổi hướng Hạnh Phương nhào qua.
Lời này của Hạnh Phương chụp mũ cho Tần Tiểu Lệ rất nghiêm trọng. Nếu Tần Tiểu Lệ như vậy còn thờ ơ, vậy thì không cần Hạnh Phương tố giác nàng ta, ngày mai người của cách ủy hội liền tới mời nàng ta đi uống trà.
Hạnh Phương chờ Tần Tiểu Lệ xông lại thời khắc này đã đợi tốt lâu. Bởi vậy Tần Tiểu Lệ vừa động thủ, Hạnh Phương liền một chân đạp qua. Tràn đầy lực lượng. Tần Tiểu Lệ không có gì bất ngờ xảy ra, một cước liền bị Hạnh Phương cho đạp ngã.
Ngay lúc mọi người kinh ngạc vì sự hung hãn của Hạnh Phương, Hạnh Phương lại một cái bước nhanh vọt tới bên người Tần Tiểu Lệ, túm lấy tóc của nàng ta, làm nhiều việc cùng lúc, bốp bốp bốp giáng cho nàng ta mấy cái tát tai.
Đánh cho đã, Hạnh Phương không cho Tần Tiểu Lệ cùng đám người hóng hớt thời gian phản ứng, lập tức đem Tần Tiểu Lệ đẩy ngã trên mặt đất. Sau đó, Hạnh Phương trực tiếp cưỡi lên người Tần Tiểu Lệ, dùng thắt lưng quần của Tần Tiểu Lệ, trói tay nàng ta cùng chân lại. Khiến thân thể của nàng ta cơ hồ gập lại, giống như con rùa bị lật ngửa, nhất động bất năng động.
Thủ pháp bó người của Hạnh Phương, là học theo ông lão trong thôn, thủ pháp bó heo, đặc biệt chắc chắn. Tần Tiểu Lệ không có kết cấu giãy dụa, sẽ chỉ làm nàng ta bị càng bó càng chặt.
"A ——" Tần Tiểu Lệ đau đớn kêu thảm một tiếng.
Từ Tần Tiểu Lệ xông ra đến khi nàng ta bị trói, toàn bộ quá trình rất mau. Mau đến Tần Tiểu Lệ còn chưa kịp phản ứng, nàng ta liền đã thua rồi. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ, bản thân sẽ không chịu nổi một kích như vậy. Không đến một hiệp, nàng ta liền bị Hạnh Phương đánh ngã. Đây quả thực là sỉ nhục. Tần Tiểu Lệ cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng mặt nàng ta nóng bừng, đau rát nói cho Tần Tiểu Lệ, đây đều là thật.
Mắt thấy Hạnh Phương trói mình, còn chưa chịu dừng tay. Tần Tiểu Lệ lập tức sợ hãi. Vừa mới Hạnh Phương đánh nàng ta quá mạnh, khiến Tần Tiểu Lệ biết Hạnh Phương đặc biệt hận nàng ta. Nếu không ai ngăn Hạnh Phương lại, Tần Tiểu Lệ rất sợ Hạnh Phương sẽ đem nàng ta đánh c·h·ế·t.
Theo bản năng, Tần Tiểu Lệ ánh mắt hoảng sợ, nhìn về phía Quý lão đầu đang đứng gần nàng ta nhất.
"Quý đại ca, cứu mạng a! ! Cứu em, van cầu anh, cứu em, Quý đại ca!"
Hạnh Phương ra tay tàn nhẫn, khóe miệng Tần Tiểu Lệ rách, nói chuyện hở cả hơi.
"Ha ha ~" không đợi Quý lão đầu có hành động, Hạnh Phương bỗng nhiên vui vẻ."Quý đồng chí, ngươi nhìn cho rõ, Tần đồng chí chỉ khi cần ngươi cống hiến sức lực, mới có thể dịu dàng ngon ngọt nói chuyện với ngươi. Ai, ngươi so với ta còn đáng thương hơn."
Lời trêu đùa của Hạnh Phương, khiến Quý lão đầu theo bản năng giơ lên cánh tay, nhưng nháy mắt lại hạ xuống. Hắn ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tần Tiểu Lệ, một lần nữa ý thức được Tần Tiểu Lệ là thật không thích hắn.
Điều này làm cho hắn rất bối rối. Quý lão đầu hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt Tần Tiểu Lệ nữa.
Vẻ mặt khiếp đảm này của Quý lão đầu, làm Hạnh Phương rất thất vọng. Xem ra Quý lão đầu là thật sự sẽ không phản bội Tần Tiểu Lệ, chỉ nhìn hắn tố giác Tần Tiểu Lệ là không thể nào. Kế hoạch thứ nhất thất bại, Hạnh Phương quay đầu chuẩn bị thực hành kế hoạch thứ hai.
Quý lão đầu trốn tránh hiện thực, không ra tay. Những người khác ở đây, cũng nén lại ý định ra mặt vì Tần Tiểu Lệ, yên lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Lời nói vừa rồi của Hạnh Phương, là một hạt giống hoài nghi, đã nảy mầm bén rễ ở trong lòng mọi người.
Mặc dù còn không có chứng cứ, song khả năng này, cũng làm cho người rất khó chịu.
Chỉ cần nghĩ tới Tần Tiểu Lệ sống tốt hơn các nàng, mà các nàng còn ngu ngốc khắp nơi chiếu cố nàng ta, các nàng không chấp nhận được. Nhất là Tiền Tiểu Yến, nàng ta hiện tại hận không thể cũng xông lên đánh Tần Tiểu Lệ một trận. Muốn nàng ta bênh vực Tần Tiểu Lệ, nằm mơ đi!
Hạnh Phương cũng không quá càn rỡ, đem Tần Tiểu Lệ trói lại, nàng liền đứng lên, khôi phục dáng vẻ ôn nhu của mình.
"Các vị đồng chí, chê cười rồi, ta gặp được nguy hiểm sau phản ứng theo bản năng có hơi lớn, ha ha, ha ha."
"..."
Mọi người im lặng nhìn Hạnh Phương, hoàn toàn không muốn nghe nàng ta nói nhảm. Nha đầu xinh đẹp này, quá cường tráng rồi!
Nhìn nàng ta đánh người thuần thục như vậy, sau này ai cưới nàng ta, chắc chắn xui xẻo. Một người vợ có thể tùy thời ra tay đánh mẹ chồng, ai dám muốn a?
Hạnh Phương không quan tâm những người ở đây nghĩ về nàng ta thế nào. Suy nghĩ của nàng ta hiện tại giống ý của Kim Hạo, dù sao đợi giải quyết xong chuyện Kim gia, Hạnh Phương liền rời đi. Sau này Hạnh Phương và những người ở đây, sẽ không bao giờ có bất luận liên quan nào nữa. Vậy nàng ta hung hãn một chút, thanh danh kém một chút, có hề gì?
Đánh Tần Tiểu Lệ một trận hả giận, Hạnh Phương lúc này tâm tình tốt cùng mọi người tiếp tục tranh cãi.
"Các vị thúc thúc thẩm thẩm nói đúng, ta vừa mới thật sự xúc động. Ai, vẫn còn trẻ, lần đầu gặp phải chuyện ghê tởm này, ta có chút nghĩ quẩn. Nhưng bây giờ, ta đã thông suốt rồi. Ha ha ~"
Nói rồi, Hạnh Phương liếc nhìn Tần Tiểu Lệ đang nằm dưới đất, không nhịn được lại bật cười.
"Ha ha ~ ta sai, ha ha ~"
Mọi người tiếp tục đơ mặt nhìn nàng ta cười. Cái kiểu vui sướng tr·ê·n nỗi đau của người khác, thật đúng là. Cho dù một khắc trước các nàng còn đang nghi ngờ Tần Tiểu Lệ, giận nàng ta, lúc này thấy Hạnh Phương thu thập Tần Tiểu Lệ như vậy, các nàng vẫn thấy không nỡ.
Giết người thì đầu cũng chạm đất, Hạnh Phương làm vậy, quá khinh người rồi. Có những người hiền lành thấy không được, lại tính toán khuyên Hạnh Phương. Dù sao đây cũng là Kim gia, Hạnh Phương sỉ nhục Tần Tiểu Lệ như vậy, không tốt lắm?
Được, Hạnh Phương không cho các nàng ta cơ hội mở miệng. Cười đủ rồi, Hạnh Phương rốt cuộc bắt đầu làm chính sự. Chỉ thấy, nàng ta như là đang ở nhà mình, rất quen thuộc, cạy một khối gạch xanh từ sàn nhà Kim gia.
Phía dưới gạch xanh có Càn Khôn, đoan chính đặt một bao vải nhỏ, cùng một quyển sổ nhỏ.
Đây là Tần Tiểu Lệ giấu tiền riêng.
Tần Tiểu Lệ thấy vậy, điên cuồng giãy dụa, gào giận.
"A a a! ! Đặt xuống! Ngươi đồ ăn trộm! Mau đem tiền của ta đặt xuống! Hạnh Phương! Ngươi muốn dám lấy, ta liền báo công an!"
Đây chính là tiền dưỡng già của Tần Tiểu Lệ! Nàng ta hai mắt muốn nứt nhìn Hạnh Phương, liều mạng bò về phía Hạnh Phương.
Hạnh Phương nhìn Tần Tiểu Lệ giãy dụa, cố ý chọc giận Tần Tiểu Lệ: "Tần đồng chí, nói thật, Kim Hạo nhà ngươi đối với ta thật là tốt. Gia cảnh nhà ngươi ra sao, có bao nhiêu tiền. Hắn ta đều nói với ta rồi. Ban đầu còn tưởng rằng, ta gả qua đây liền có thể làm chủ, ai ngờ... Haiz, tạo hóa trêu ngươi."
Hạnh Phương đây là nói xạo, Kim Hạo không có ngốc, sao lại nói cho Hạnh Phương biết hết? Hắn ta khoác lác, nói lời ngon ngọt dụ dỗ Hạnh Phương vui vẻ còn không xuể.
Nhưng Tần Tiểu Lệ không biết mấy thứ này, nàng ta thấy Hạnh Phương vừa vào đã đi tìm chỗ giấu tiền của mình, liền cho rằng Kim Hạo hồ đồ. Này khiến Hạnh Phương suýt chút nữa hộc máu.
Họa thủy! Hồ ly tinh! Đồ tiểu bối đê tiện!
"A a a! Ngươi nói bậy! Đặt xuống! Đó là tiền của ta!"
"Quý Lễ! Ngươi mau đem đồ ăn trộm này đuổi ra khỏi nhà! A... Quý Lễ! Ngươi c·h·ế·t rồi sao? Ô ô, giúp ta, các người ai đó làm ơn giúp ta? Ô ô... Con ơi! Giết người! Tiểu bối đê tiện cướp tiền! Cứu mạng a!"
Tần Tiểu Lệ không thiết cái gì khi tuyệt vọng, còn quên cả việc Kim Hạo còn bị khóa ở trong phòng. Nàng ta gào thét thất thanh. Lúc này Tần Tiểu Lệ hoàn toàn không còn dáng vẻ ưu nhã. Nàng ta bây giờ chính là người đàn bà chua ngoa đang phẫn nộ.
Kim Hạo nghe được tiếng Tần Tiểu Lệ gào, vội vàng như kiến bò trên chảo nóng, liên tục đạp cửa.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ?"
Nhà Kim gia là nhà cũ, cửa phòng bằng gỗ, không đặc biệt chắc chắn. Kim Hạo đang tuổi thanh niên trai tráng, dùng toàn lực, là có thể phá cửa xông ra.
Loảng xoảng một tiếng, bụi đất mù mịt, Kim Hạo ra ngoài.
"Mẹ! !" Nhìn thấy Tần Tiểu Lệ nằm rạp trên mặt đất, mắt Kim Hạo lập tức đỏ ngầu."Mẹ!" Hắn nhấc chân chạy về hướng Tần Tiểu Lệ. Nhưng Tần Tiểu Lệ lại liều mạng lắc đầu với hắn, "Tiền! Nhanh! Tiền của chúng ta! ! Nhanh, nhanh! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận