Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh
Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh - Chương 126: (3) (length: 21487)
◎ Người theo đuổi dai dẳng ◎
Con cái bắt đầu đi học, thời gian dường như được lên dây cót, lập tức trôi nhanh hơn trước kia rất nhiều.
Giống như mới hôm qua Hạnh Phương vừa đưa bọn nhỏ đến trường, hôm nay chúng đã học xong lớp một. Cái tốc độ nhanh ấy, Hạnh Phương mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy hoảng hốt, cho rằng cuộc sống của nàng đã bị ai đó lén lắp thêm bộ máy gia tốc.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, một đi không trở lại. Nhưng năm tháng lại ưu ái Hạnh Phương.
Năm tháng như con dao mổ heo, có thể phá hủy rất nhiều thứ. Nó có thể biến ánh trăng sáng thành hạt cơm nguội, biến nốt ruồi son thành vết muỗi đốt. Rất nhiều thứ từng rất đẹp đẽ, cuối cùng đều bị năm tháng tàn phá, mất đi vẻ đẹp ban đầu. Nhưng Hạnh Phương thì không.
Hạnh Phương là mỹ nhân được thời gian ưu ái. Mấy năm trôi qua, Đông Chí bảo bảo đã hơn hai tuổi, vậy mà nàng chẳng hề thay đổi.
Không đúng, Hạnh Phương không phải là không hề thay đổi. Hạnh Phương có thay đổi. Nàng trở nên càng xinh đẹp, càng có khí chất.
Xinh đẹp, diễm lệ, thiếu phụ, phong tình vạn chủng, chính là những từ để miêu tả Hạnh Phương hiện tại. Hạnh Phương trước kia quá ngây ngô, có thể thu hút ánh mắt của mọi người, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt đẹp của nàng. Hạnh Phương hiện tại là đóa hồng đỏ nở rộ, xinh đẹp lại mang theo gai, càng thêm mê người.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạnh Phương, kết hợp với khí chất không tầm thường hiện tại, sức sát thương thật sự không thể xem thường.
Khuôn mặt của Hạnh Phương vốn đã có sức hấp dẫn cực hạn với nam nhân. Giờ đây, nàng lại là vợ của người khác, dựa theo suy nghĩ "không chiếm được chính là tốt nhất" của đàn ông, Hạnh Phương lại càng khiến người ta thèm muốn.
Tống Văn Thành vẫn luôn không trở về, uy thế của hắn càng ngày càng yếu đi, có vài người đàn ông tự cho mình là đúng, liền bắt đầu trắng trợn theo đuổi Hạnh Phương, muốn nẫng tay trên Tống Văn Thành.
Những người đó hay giễu cợt, đến gần Hạnh Phương, nói đùa với nàng. Bọn họ còn tặng quà, giúp đỡ Hạnh Phương làm việc. Hạnh Phương càng không phản ứng, bọn họ lại càng hưng phấn.
Ngày nào đó Hạnh Phương bị bọn họ chọc giận, trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái. Bọn họ lại có thể giống như ăn tết, vui vẻ cả một ngày.
Hạnh Phương càng phiền những con ruồi này, đám nhặng xanh này lại càng muốn vo ve bên tai nàng.
Trong số đó, Phạm Đại Bưu là kẻ phô trương nhất, cũng là kẻ phiền phức nhất.
Phạm Đại Bưu là em vợ của xưởng trưởng, vào ngày đầu tiên Hạnh Phương đến Thư Thành, hắn đã từng trêu chọc Hạnh Phương. Khi đó Hạnh Phương không phản ứng, hắn cũng có chút hưng phấn. Sau này, Hạnh Phương trước là đánh Kim Hạo, lại đính hôn với Tống Văn Thành. Phạm Đại Bưu không dám chọc Tống Văn Thành, mới giấu đi tâm tư, không đến trêu chọc Hạnh Phương nữa.
Nhưng không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Đặc biệt là vưu vật cực phẩm như Hạnh Phương, nam nhân đã gặp qua làm sao có thể quên được?
Trước hôn nhân Phạm Đại Bưu không phải là người đứng đắn, sau khi kết hôn hắn cũng sẽ không vì kết hôn mà thu liễm, thay đổi. Chó không đổi được tính ăn phân. Loại củ cải đa tình như Phạm Đại Bưu, cũng không bỏ được cái tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Làm em vợ của xưởng trưởng, Phạm Đại Bưu dù vô dụng, dựa vào thế của Tôn xưởng trưởng và tiền trong tay, cũng có thể khiến hắn thuận buồm xuôi gió trong đám nữ nhân.
Những kinh nghiệm thành công trước kia khiến Phạm Đại Bưu đặc biệt tự mãn. Hắn cho rằng Hạnh Phương cũng giống những người phụ nữ khác, hắn tùy tiện cho chút lợi ích, Hạnh Phương liền sẽ cho hắn một khuôn mặt tươi cười.
Có điều Hạnh Phương không phải loại người như vậy.
Sự dây dưa tự cho mình là đúng của Phạm Đại Bưu khiến Hạnh Phương vô cùng phiền phức. Cuối cùng, vào một lần Phạm Đại Bưu lại phô trương, đến tặng quà và nói những lời lẽ vô nghĩa với Hạnh Phương, Hạnh Phương đã đánh hắn.
Loại đàn ông không có mắt, nhìn không hiểu ý tứ, còn thích coi sự ghét bỏ là liếc mắt đưa tình, nên bị đánh cho thật mạnh. Đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, khiến hắn nhớ kỹ mùi vị của nắm đấm, lần sau hắn sẽ không dám nói những lời chó má như liếc mắt đưa tình nữa.
Phạm Đại Bưu bị Hạnh Phương đánh cho răng rơi đầy đất, nhưng vẫn không chịu yên tĩnh.
Hạnh Phương đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Phạm Đại Bưu, cùng với sự quyết tâm có được nàng. Thái độ của Hạnh Phương đã biểu đạt rõ ràng như vậy, Phạm Đại Bưu vẫn còn tà tâm không chết, tiếp tục mặt dày đến trước mặt Hạnh Phương.
Phạm Đại Bưu vốn đã xấu xí, sau khi bị thương hắn càng thêm xấu xí. Thế nhưng hắn lại cho rằng hắn phong độ ngời ngời, còn nháy mắt với Hạnh Phương, thật là xấu đến mức không nhìn nổi.
Hạnh Phương đối với việc này vô cùng cạn lời.
Cái loại người gì vậy? Quả thực không biết xấu hổ, cao dán da chó còn đáng giá hơn hắn!
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng đều vô dụng, Hạnh Phương lại không thể một gậy đánh chết hắn. Cuối cùng Hạnh Phương chỉ có thể làm ngơ hắn, coi như hắn không tồn tại.
Lúc này, Phạm Đại Bưu rốt cuộc mới nhận ra, cảm nhận được sự ghét bỏ của Hạnh Phương đối với hắn.
Thời gian dài như vậy Hạnh Phương không vào khuôn khổ, Phạm Đại Bưu vẫn cho rằng Hạnh Phương là đang làm bộ làm tịch. Hắn cho là hắn cho chưa đủ nhiều, Hạnh Phương mới không động lòng. Hiện tại Hạnh Phương dùng hành động thực tế nói cho hắn biết, nàng chính là chướng mắt hắn, Phạm Đại Bưu liền thẹn quá hóa giận.
Phạm Đại Bưu cảm thấy, được hắn coi trọng, là Hạnh Phương có phúc khí. Hạnh Phương cự tuyệt hắn, chính là không biết tốt xấu. Cho nên, hắn bắt đầu nhằm vào Hạnh Phương.
Hạnh Phương không làm việc ở xưởng cơ khí, Phạm Đại Bưu không thể gây khó dễ cho Hạnh Phương trong công việc, hắn liền nghĩ cách gây sự trong vấn đề nhà ở.
Khu tập thể Xuân Liễu là nhà ở dành cho công nhân viên chức của xưởng cơ khí, Hạnh Phương không phải công nhân viên chức của xưởng cơ khí, nàng dựa vào cái gì mà ở đây?
Cho dù thủ tục mua nhà của Hạnh Phương vô cùng đầy đủ, Phạm Đại Bưu cũng vin vào lý do nhà nước không cho phép cá nhân buôn bán, muốn gây phiền phức, gây khó dễ cho Hạnh Phương.
Hạnh Phương thấy hắn đã quyết tâm gây sự, cũng nổi giận.
Trước kia Hạnh Phương không vạch mặt với Phạm Đại Bưu, là nể mặt Tôn xưởng trưởng, mới không muốn trở mặt với hắn. Hiện tại Phạm Đại Bưu đã không biết điều, Hạnh Phương liền không quản được nhiều như vậy.
Đánh rắn phải đánh vào chỗ hiểm, Phạm Đại Bưu ỷ vào thế của Tôn Bảo Quốc, diễu võ dương oai. Hạnh Phương muốn thu thập hắn, liền trực tiếp đến nhà Tôn xưởng trưởng, tìm Tôn Bảo Quốc và vợ hắn.
Đến nhà xưởng trưởng, Hạnh Phương không đợi đối phương mở miệng, đã lên tiếng trước: "Tôn xưởng trưởng, cậu em vợ của ông, ông còn quản được không? Không thể bởi vì tôi xinh đẹp, tôi không chịu ngủ với hắn, mà là lỗi của tôi được? Hắn đã trêu chọc hết một lượt nữ công nhân viên của xưởng cơ khí rồi. Hiện tại hắn còn muốn nhúng chàm cả người nhà công nhân viên, các người thật sự coi xưởng cơ khí là nhà mình mở ra, muốn làm gì thì làm à?"
"Tôn xưởng trưởng, ông nên nhớ, ông không chỉ là anh rể của cậu em vợ ông, ông còn là xưởng trưởng của xưởng cơ khí chúng tôi. Ông muốn đối xử tốt với nhà vợ, đó là việc của ông. Nhưng ông không thể ỷ vào mình là xưởng trưởng, mà làm việc thiên vị, trái pháp luật!"
Tôn xưởng trưởng bị Hạnh Phương mắng cho đỏ mặt tía tai. Ông ngượng ngùng xin lỗi Hạnh Phương, nói ông nhất định sẽ cho Hạnh Phương một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không để Hạnh Phương thất vọng.
"Hạnh Phương đồng chí, thật xin lỗi, cô yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ xử lý tốt, tuyệt đối không để Phạm Đại Bưu làm con sâu mọt, làm hỏng bầu không khí của xưởng cơ khí chúng ta."
Tôn Bảo Quốc cũng khổ vì Phạm Đại Bưu từ lâu.
Với sự khôn khéo, tháo vát của Tôn Bảo Quốc, ông ta tự nhiên là chướng mắt loại cà lơ phất phơ như Phạm Đại Bưu. Nhưng ai bảo đối phương là em vợ của ông ta. Vợ ông ta chỉ có Phạm Đại Bưu là con một, ông ta không thể phạt, cũng không thể mắng, nên chỉ có thể cho hắn một chức quan nhàn tản, mắt không thấy, tâm không phiền.
Phạm Đại Bưu trước kia trêu hoa ghẹo nguyệt, làm những chuyện thất đức, Tôn Bảo Quốc cũng biết một chút. Nhưng biết là một chuyện, người ta hai bên tình nguyện, Phạm Đại Bưu không vượt qua giới hạn, không gặp phiền phức, Tôn Bảo Quốc liền không quản.
Ông ta cũng không thể quản. Trong nhà máy, việc công nhân viên yêu đương không phải là không được phép, Phạm Đại Bưu yêu đương với nhiều người, không làm tổn hại lợi ích của nhà máy, ông ta làm sao quản?
Nhưng lần này thì khác. Hiện tại Phạm Đại Bưu vượt quá giới hạn, còn bị người ta đến tận nhà tố cáo, Tôn Bảo Quốc liền sẽ không dung túng nữa.
Chị của Phạm Đại Bưu vừa thấy sắc mặt Tôn Bảo Quốc khó coi, liền biết lần này ông ta muốn làm thật.
Sợ Tôn Bảo Quốc thật sự thu thập Phạm Đại Bưu, chị ta lập tức bênh con, quát Hạnh Phương: "Cô là ai? Cô dựa vào cái gì nói xấu con trai tôi? Nó có vợ có con, cần gì phải dây dưa với cô? Nói không chừng, chính là cô, con hồ ly tinh này, coi trọng con trai tôi, mới chạy đến nhà chúng tôi ăn vạ! Muốn lợi ích gì thì cứ nói thẳng, không có ai vu oan người khác như cô!"
Hạnh Phương tức đến bật cười trước người đàn bà không phân biệt phải trái này. "Ha ha." Hạnh Phương cười lạnh nói.
"Đúng là không phải người một nhà, không vào một nhà. Hôm nay tôi coi như đã được thấy gia phong của nhà họ Phạm. Chị nói tôi vu oan Phạm Đại Bưu đúng không, được thôi, vậy chúng ta không giải quyết riêng nữa, chúng ta đi theo trình tự pháp luật. Tôi cho chị xem xem, tội lưu manh có thể bị phạt mấy năm!"
Nói xong lời cảnh cáo, Hạnh Phương không thèm để ý đến hai vợ chồng Tôn Bảo Quốc, trực tiếp xoay người rời đi.
Là cảnh sát địa phương, quyền bắt người, Hạnh Phương là có. Phạm Đại Bưu quấy rối Hạnh Phương là sự thật, vậy Hạnh Phương bắt hắn là hợp tình hợp lý, không ai bắt bẻ được.
Đồn công an là địa bàn của Hạnh Phương. Phạm Đại Bưu bị nhốt vào Trạm tạm giam, không có mười ngày nửa tháng, hắn đừng hòng ra ngoài.
Hạnh Phương hành động nhanh gọn, bắt Phạm Đại Bưu, chị của Phạm Đại Bưu mới há hốc mồm.
Bà ta cho rằng Hạnh Phương chẳng là gì, mới dám lớn tiếng với Hạnh Phương. Hiện tại bà ta phát hiện Hạnh Phương có thực lực, không kém gì Tôn Bảo Quốc, bà ta liền hối hận.
Nhưng hối hận cũng vô ích. Hạnh Phương đã bị bà ta đắc tội, sẽ không nghe bà ta nói nữa. Bảo bà ta đi xin lỗi Hạnh Phương, bà ta lại không làm được. Bảo Tôn Bảo Quốc đi cầu xin, Tôn Bảo Quốc lại làm như không nghe thấy. Chị của Phạm Đại Bưu cầu cứu không có cửa, còn bị bố mẹ trong nhà mắng, bà ta liền đi tìm vợ Phạm Đại Bưu, bắt nạt cô ta.
"Tôi nói cô làm vợ kiểu gì? Chồng cô bị bắt rồi? Cô không biết nghĩ cách à? Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc! Chính vì cái bộ dạng chết dẫm của cô, mới không giữ được trái tim Đại Bưu, khiến nó ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Tôi thật hối hận, lúc trước lại để Đại Bưu quen biết cô, đồ sao chổi!"
Vợ Phạm Đại Bưu, Nhậm Liễu, là một người phụ nữ hiền lành, yếu đuối, bị chị của Phạm Đại Bưu chỉ vào mũi mắng, cũng không lên tiếng. Cô ta như cái bao trút giận, đối phương nói gì cô ta liền nghe nấy.
Chị của Phạm Đại Bưu mắng xong cô ta, lại sai cô ta đi tìm Hạnh Phương cầu xin, cô ta cũng rất nghe lời.
Đến nhà Hạnh Phương, cô ta cũng mang vẻ mặt nhát gan. Cô ta không dám cứng rắn với Hạnh Phương, chỉ biết khóc cầu xin Hạnh Phương: "Hạnh Phương đồng chí, tôi cầu xin cô thương xót, tha cho Phạm Đại Bưu nhà tôi một con đường sống. Con gái tôi còn nhỏ, nó không thể không có cha. Ô ô ô... tôi cầu xin cô."
Hạnh Phương bị cô ta khóc đến phiền lòng, nhịn không được, vừa giận vừa thương, răn dạy cô ta: "Cô khóc cái gì mà khóc? Phạm Đại Bưu hắn tội đáng muôn chết, cô dựa vào cái gì cầu xin tôi tha cho hắn? Hắn quấy rối tôi, sao cô không cầu xin hắn đừng đến làm phiền tôi?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Nhậm Liễu bị Hạnh Phương mắng cho càng thêm xấu hổ. Cô ta cúi đầu, vừa lau nước mắt, vừa xin lỗi Hạnh Phương. Cái dáng vẻ yếu đuối ấy, thật sự nhìn thôi đã thấy bực mình.
Hạnh Phương không muốn vì Phạm Đại Bưu mà giận chó đánh mèo cô ta, lại thật sự chướng mắt cái bộ dạng khúm núm này. Liền hất đầu cô ta ra, chỉ vào trán cô ta, oán hận nói: "Cô xin lỗi tôi làm cái gì, người làm chuyện xấu là Phạm Đại Bưu, không phải cô!"
"Cô nói xem cô, lúc trước sao lại mù quáng, coi trọng loại đàn ông cặn bã như vậy? ! Hắn suốt ngày ra ngoài làm bậy, cô còn đến đây cầu xin cho hắn, cô có bị ngốc không? Loại người như hắn, không đáng được tha thứ. Hắn bị bắn chết thì tốt, đỡ phải sau này bị hắn lây cho một thân bệnh tật."
"Cô đừng tưởng rằng, cô rời xa hắn thì không sống được. Gia đình của cô, kỳ thật vẫn luôn là do cô duy trì. Phạm Đại Bưu kiếm được mấy đồng tiền, còn chưa đủ hắn hút thuốc uống rượu, mời khách ăn cơm. Cô có thể trông chờ hắn cái gì? Cô chẳng trông chờ được gì ở hắn cả! Hắn chính là kẻ vô tích sự, cô còn quản hắn làm cái gì? Cô nên để hắn tự sinh tự diệt. Hắn chết, cô mới được yên thân!"
"Nấc... Nấc... Nấc..." Nhậm Liễu bị lời nói của Hạnh Phương làm cho kinh hãi, bắt đầu nấc cụt không kiểm soát.
Cô ta che miệng, hoảng sợ nhìn Hạnh Phương, đến khóc cũng quên.
Tiếng khóc nỉ non biến mất, Hạnh Phương rốt cuộc cảm thấy thoải mái.
Nhìn Nhậm Liễu nhu nhược, sợ sệt, Hạnh Phương càng thêm cảm thấy cô ta lấy Phạm Đại Bưu, thật sự là quá đáng tiếc.
Một cô nương tốt như vậy, lại bị Phạm Đại Bưu, cái loại heo ấy vùi dập. Vùi dập đóa hoa nhài, mà heo còn không biết quý trọng, đáng đời Phạm Đại Bưu bị sét đánh.
"Thôi được rồi, lời tôi nói, cô hãy suy nghĩ kỹ đi. Em gái à, cô còn trẻ, con đường tương lai muốn đi như thế nào, cô hoàn toàn có thể suy nghĩ lại."
Hạnh Phương nói xong liền bận việc của mình. Nhậm Liễu bị bỏ lại trong phòng khách nhà Hạnh Phương, một mình suy nghĩ rất lâu.
Nói đến, Nhậm Liễu lúc trước lấy Phạm Đại Bưu, là vì gia thế nhà họ Phạm. Trước khi kết hôn, Nhậm Liễu không biết Phạm Đại Bưu lại không ra gì như vậy.
Nhậm Liễu từ nhỏ đã là cô gái ngoan ngoãn. Cô ta có thể được chị gái "đệ khống" của Phạm Đại Bưu để mắt, sắp xếp cho Phạm Đại Bưu xem mặt, gia thế tự nhiên không phải đặc biệt kém. Cô ta chính là loại hiền thê lương mẫu truyền thống, dung mạo hiền thục, gia thế không tệ, các phương diện đều khá ổn.
Lúc trước cô ta có thể xem mắt thành công với Phạm Đại Bưu, cũng là vì cô ta đủ xinh đẹp. Phạm Đại Bưu đối với những người phụ nữ mà hắn không có được, vẫn là rất ôn nhu săn sóc. Nhậm Liễu từ nhỏ đến lớn, chưa từng yêu đương, cũng chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào ngoài cha mình. Bị Phạm Đại Bưu dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cô ta không tìm được phương hướng.
Sau khi kết hôn, cô ta phát hiện Phạm Đại Bưu không ra gì, thì đã muộn. Khi đó, cô ta kết hôn cũng đã kết hôn, con cũng đã mang thai. Muốn buông tay, cô ta căn bản không làm được.
Nhưng không ly hôn thì có thể "hóa" chồng.
Nhậm Liễu càng nghĩ càng thấy Hạnh Phương nói rất đúng. Phạm Đại Bưu bị bắt, đối với cô ta mà nói rõ ràng là chuyện tốt. Người đàn ông này nếu chết thật, vậy chẳng phải cô ta có thể thoát khỏi bể khổ, được giải thoát sao.
Nghĩ thông suốt xong, Nhậm Liễu liền mặc kệ Phạm Đại Bưu sống chết.
Không những thế, cô ta còn coi Hạnh Phương là ngọn đèn sáng chỉ đường, người thầy của cuộc đời, trở thành bạn tốt với Hạnh Phương. Chị của Phạm Đại Bưu ra quân bất lợi, tổn binh hao tướng, tức đến mức suýt bị tăng sinh tuyến vú.
Hạnh Phương không quan tâm người khác tức giận như thế nào. Tôn xưởng trưởng đã không bảo vệ Phạm Đại Bưu, Hạnh Phương liền nhất định sẽ nghĩ cách, giam Phạm Đại Bưu thêm một thời gian.
Phạm Đại Bưu chỉ là thường xuyên đến tặng quà cho Hạnh Phương, nói hắn quấy rối tình dục Hạnh Phương, là có chút gượng ép. Hạnh Phương có thể tạm giữ hắn vì vi phạm quy định trị an, nhưng không thể phạt hắn về mặt hình sự.
Trừ phi có nữ công nhân viên của xưởng cơ khí, đứng ra tố cáo Phạm Đại Bưu có quan hệ nam nữ bừa bãi, nếu không Phạm Đại Bưu cuối cùng vẫn có thể ra ngoài.
Hạnh Phương là người phụ nữ đầu tiên Phạm Đại Bưu dùng vũ lực, ở xưởng cơ khí bên kia, Phạm Đại Bưu tuy rằng có quan hệ bừa bãi, nhưng đều là một bên tình nguyện. Cuối cùng, Hạnh Phương giam Phạm Đại Bưu một tháng, chỉ có thể không cam tâm, thả hắn ra.
Hạnh Phương đã nghĩ xong, thả rồi còn có thể bắt lại. Về sau chỉ cần Phạm Đại Bưu không thành thật, nàng liền bắt hắn nhốt vào phòng tối.
Phạm Đại Bưu thông minh hơn Hạnh Phương nghĩ một chút. Tuy rằng hắn có gan to bằng trời, dám có ý đồ xấu với Hạnh Phương. Nhưng trước thực lực tuyệt đối, hắn vẫn biết sợ.
Trạm tạm giam không phải nơi dễ chịu. Đặc biệt là Hạnh Phương còn "chăm sóc" hắn, khiến hắn trải qua không ít "nơi tốt". Phạm Đại Bưu liền biết sự đáng sợ của Hạnh Phương, không dám trêu chọc nàng nữa.
Không chỉ Hạnh Phương, những người phụ nữ khác Phạm Đại Bưu cũng không dám tùy tiện trêu chọc nữa. Trước kia Phạm Đại Bưu cảm thấy phụ nữ đều không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, sớm muộn cũng bị hắn bắt được. Hiện tại, Phạm Đại Bưu không dám nghĩ như vậy. Hiện tại, phụ nữ xinh đẹp, trong mắt Phạm Đại Bưu, chính là nữ dạ xoa ăn thịt người. Cho nên, sau khi ra tù, Phạm Đại Bưu thay đổi hoàn toàn, trở nên đứng đắn.
Nhậm Liễu có chút tiếc nuối về kết cục của Phạm Đại Bưu. Cô ta còn tưởng rằng, cô ta có thể một bước đúng chỗ, trực tiếp làm góa phụ. Tuy nhiên Hạnh Phương nói đúng, thân thể Phạm Đại Bưu đã suy yếu, không biết khi nào thì "đi", cô ta cứ yên tâm chờ đợi là được.
Phạm Đại Bưu ban đầu không phát hiện Nhậm Liễu đối xử với hắn qua loa. Trong mắt hắn, Nhậm Liễu chính là một con thỏ nhỏ nhu nhược. Cô ta bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay. Hắn bảo cô ta đi hướng đông, cô ta tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Đợi đến khi hắn phát hiện Nhậm Liễu và Hạnh Phương trở thành bạn tốt, còn coi hắn như không khí, đối với hắn chẳng quan tâm, còn cả ngày mong hắn chết đi, Phạm Đại Bưu vừa tức giận, vừa sợ hãi.
Loại người gì vậy? Trên đời này sao có thể có người phụ nữ đáng sợ như Hạnh Phương? Vợ hắn cư nhiên có thể bị Hạnh Phương mua chuộc?
Lúc này, Phạm Đại Bưu hoàn toàn sợ hãi.
Sợ Nhậm Liễu hạ độc giết hắn, Phạm Đại Bưu bắt đầu ngày nào cũng ăn ở nhà ăn tập thể. Thỉnh thoảng được nghỉ, không được ăn ở nhà ăn, Phạm Đại Bưu liền tự mình nấu nướng. Đồng thời, hắn cũng hoàn toàn không ra ngoài lêu lổng. Phạm Đại Bưu sợ Nhậm Liễu mật báo với Hạnh Phương, hại hắn lại bị Hạnh Phương bắt giam.
Gây sự với Hạnh Phương, Phạm Đại Bưu không dám. Ly hôn với Nhậm Liễu, Phạm Đại Bưu cũng không muốn.
Nhậm Liễu có điều kiện rất tốt. Rời xa Nhậm Liễu, Phạm Đại Bưu không thể tìm được người phụ nữ tốt như vậy. Cho nên, hắn không ly hôn. Tuy rằng Phạm Đại Bưu là kẻ xấu xa, nhưng hắn đối với Nhậm Liễu vẫn có vài phần thật lòng.
Nhậm Liễu chính là người vợ mà Phạm Đại Bưu công nhận trong lòng. Bảo Phạm Đại Bưu chắp tay dâng vợ cho người khác, hắn mới không chịu! Bảo hắn chọn người phụ nữ khác làm vợ, hắn cũng không đồng ý.
Cho nên, không hiểu sao, Phạm Đại Bưu liền hối cải, trở thành người nổi tiếng "lãng tử quay đầu" trong vùng.
Nhậm Liễu càng không lạ gì việc Phạm Đại Bưu quay đầu, Phạm Đại Bưu lại càng phải ra sức thể hiện, chứng minh hắn là người đàn ông tốt, vẫn đáng để Nhậm Liễu yêu thích. Nhậm Liễu càng được Phạm Đại Bưu nâng niu, chiều chuộng, lại càng thấy bản thân trước kia không đáng.
Ngươi nói xem loại đàn ông này sao lại hèn hạ như vậy?
Lúc trước Nhậm Liễu toàn tâm toàn ý đối tốt với Phạm Đại Bưu; Phạm Đại Bưu không quý trọng. Hiện tại Nhậm Liễu ngày ngày mong Phạm Đại Bưu mau chết, hắn lại coi Nhậm Liễu như bảo bối. Cái logic này, Nhậm Liễu càng nghĩ càng tức!
Tức giận, hận thù, Nhậm Liễu vẫn có thể tiếp tục sống cùng Phạm Đại Bưu. Cô ta chính là một người phụ nữ truyền thống như vậy. Thế giới của cô ta, chỉ có góa bụa, không có ly hôn. Chỉ cần Phạm Đại Bưu không chết, vậy bất luận Phạm Đại Bưu như thế nào, cô ta vẫn là vợ hắn.
Chỉ là, có những chân tình, đã tan vỡ thì không còn nữa. Phạm Đại Bưu phải học cách đối mặt với hiện thực.
Hạnh Phương thấy Nhậm Liễu ngược lại nắm được Phạm Đại Bưu, sống cuộc sống sinh động, cũng không khuyên Nhậm Liễu ly hôn.
Hôn nhân không phải chỉ dựa vào tình yêu để duy trì. Nhậm Liễu hiện tại có tiền, có người chồng chu đáo, có con cái hoạt bát đáng yêu, còn có bố mẹ chồng áy náy, không dám lớn tiếng với cô ta, cuộc sống tốt hơn phần lớn mọi người; không cần Hạnh Phương đồng tình.
Sống với ai cũng là một đời. Nhậm Liễu không thể đảm bảo tìm được người tốt hơn Phạm Đại Bưu; cho nên cô ta lựa chọn thỏa hiệp với cuộc sống.
Hạnh Phương hiểu lựa chọn của cô ta, nhưng vẫn không khỏi cảm thán.
Trong lá thư gửi cho Tống Văn Thành, Hạnh Phương hỏi hắn: "Khi nào anh về? Em nhớ anh."
Con cái bắt đầu đi học, thời gian dường như được lên dây cót, lập tức trôi nhanh hơn trước kia rất nhiều.
Giống như mới hôm qua Hạnh Phương vừa đưa bọn nhỏ đến trường, hôm nay chúng đã học xong lớp một. Cái tốc độ nhanh ấy, Hạnh Phương mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy hoảng hốt, cho rằng cuộc sống của nàng đã bị ai đó lén lắp thêm bộ máy gia tốc.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, một đi không trở lại. Nhưng năm tháng lại ưu ái Hạnh Phương.
Năm tháng như con dao mổ heo, có thể phá hủy rất nhiều thứ. Nó có thể biến ánh trăng sáng thành hạt cơm nguội, biến nốt ruồi son thành vết muỗi đốt. Rất nhiều thứ từng rất đẹp đẽ, cuối cùng đều bị năm tháng tàn phá, mất đi vẻ đẹp ban đầu. Nhưng Hạnh Phương thì không.
Hạnh Phương là mỹ nhân được thời gian ưu ái. Mấy năm trôi qua, Đông Chí bảo bảo đã hơn hai tuổi, vậy mà nàng chẳng hề thay đổi.
Không đúng, Hạnh Phương không phải là không hề thay đổi. Hạnh Phương có thay đổi. Nàng trở nên càng xinh đẹp, càng có khí chất.
Xinh đẹp, diễm lệ, thiếu phụ, phong tình vạn chủng, chính là những từ để miêu tả Hạnh Phương hiện tại. Hạnh Phương trước kia quá ngây ngô, có thể thu hút ánh mắt của mọi người, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt đẹp của nàng. Hạnh Phương hiện tại là đóa hồng đỏ nở rộ, xinh đẹp lại mang theo gai, càng thêm mê người.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạnh Phương, kết hợp với khí chất không tầm thường hiện tại, sức sát thương thật sự không thể xem thường.
Khuôn mặt của Hạnh Phương vốn đã có sức hấp dẫn cực hạn với nam nhân. Giờ đây, nàng lại là vợ của người khác, dựa theo suy nghĩ "không chiếm được chính là tốt nhất" của đàn ông, Hạnh Phương lại càng khiến người ta thèm muốn.
Tống Văn Thành vẫn luôn không trở về, uy thế của hắn càng ngày càng yếu đi, có vài người đàn ông tự cho mình là đúng, liền bắt đầu trắng trợn theo đuổi Hạnh Phương, muốn nẫng tay trên Tống Văn Thành.
Những người đó hay giễu cợt, đến gần Hạnh Phương, nói đùa với nàng. Bọn họ còn tặng quà, giúp đỡ Hạnh Phương làm việc. Hạnh Phương càng không phản ứng, bọn họ lại càng hưng phấn.
Ngày nào đó Hạnh Phương bị bọn họ chọc giận, trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái. Bọn họ lại có thể giống như ăn tết, vui vẻ cả một ngày.
Hạnh Phương càng phiền những con ruồi này, đám nhặng xanh này lại càng muốn vo ve bên tai nàng.
Trong số đó, Phạm Đại Bưu là kẻ phô trương nhất, cũng là kẻ phiền phức nhất.
Phạm Đại Bưu là em vợ của xưởng trưởng, vào ngày đầu tiên Hạnh Phương đến Thư Thành, hắn đã từng trêu chọc Hạnh Phương. Khi đó Hạnh Phương không phản ứng, hắn cũng có chút hưng phấn. Sau này, Hạnh Phương trước là đánh Kim Hạo, lại đính hôn với Tống Văn Thành. Phạm Đại Bưu không dám chọc Tống Văn Thành, mới giấu đi tâm tư, không đến trêu chọc Hạnh Phương nữa.
Nhưng không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Đặc biệt là vưu vật cực phẩm như Hạnh Phương, nam nhân đã gặp qua làm sao có thể quên được?
Trước hôn nhân Phạm Đại Bưu không phải là người đứng đắn, sau khi kết hôn hắn cũng sẽ không vì kết hôn mà thu liễm, thay đổi. Chó không đổi được tính ăn phân. Loại củ cải đa tình như Phạm Đại Bưu, cũng không bỏ được cái tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Làm em vợ của xưởng trưởng, Phạm Đại Bưu dù vô dụng, dựa vào thế của Tôn xưởng trưởng và tiền trong tay, cũng có thể khiến hắn thuận buồm xuôi gió trong đám nữ nhân.
Những kinh nghiệm thành công trước kia khiến Phạm Đại Bưu đặc biệt tự mãn. Hắn cho rằng Hạnh Phương cũng giống những người phụ nữ khác, hắn tùy tiện cho chút lợi ích, Hạnh Phương liền sẽ cho hắn một khuôn mặt tươi cười.
Có điều Hạnh Phương không phải loại người như vậy.
Sự dây dưa tự cho mình là đúng của Phạm Đại Bưu khiến Hạnh Phương vô cùng phiền phức. Cuối cùng, vào một lần Phạm Đại Bưu lại phô trương, đến tặng quà và nói những lời lẽ vô nghĩa với Hạnh Phương, Hạnh Phương đã đánh hắn.
Loại đàn ông không có mắt, nhìn không hiểu ý tứ, còn thích coi sự ghét bỏ là liếc mắt đưa tình, nên bị đánh cho thật mạnh. Đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, khiến hắn nhớ kỹ mùi vị của nắm đấm, lần sau hắn sẽ không dám nói những lời chó má như liếc mắt đưa tình nữa.
Phạm Đại Bưu bị Hạnh Phương đánh cho răng rơi đầy đất, nhưng vẫn không chịu yên tĩnh.
Hạnh Phương đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Phạm Đại Bưu, cùng với sự quyết tâm có được nàng. Thái độ của Hạnh Phương đã biểu đạt rõ ràng như vậy, Phạm Đại Bưu vẫn còn tà tâm không chết, tiếp tục mặt dày đến trước mặt Hạnh Phương.
Phạm Đại Bưu vốn đã xấu xí, sau khi bị thương hắn càng thêm xấu xí. Thế nhưng hắn lại cho rằng hắn phong độ ngời ngời, còn nháy mắt với Hạnh Phương, thật là xấu đến mức không nhìn nổi.
Hạnh Phương đối với việc này vô cùng cạn lời.
Cái loại người gì vậy? Quả thực không biết xấu hổ, cao dán da chó còn đáng giá hơn hắn!
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng đều vô dụng, Hạnh Phương lại không thể một gậy đánh chết hắn. Cuối cùng Hạnh Phương chỉ có thể làm ngơ hắn, coi như hắn không tồn tại.
Lúc này, Phạm Đại Bưu rốt cuộc mới nhận ra, cảm nhận được sự ghét bỏ của Hạnh Phương đối với hắn.
Thời gian dài như vậy Hạnh Phương không vào khuôn khổ, Phạm Đại Bưu vẫn cho rằng Hạnh Phương là đang làm bộ làm tịch. Hắn cho là hắn cho chưa đủ nhiều, Hạnh Phương mới không động lòng. Hiện tại Hạnh Phương dùng hành động thực tế nói cho hắn biết, nàng chính là chướng mắt hắn, Phạm Đại Bưu liền thẹn quá hóa giận.
Phạm Đại Bưu cảm thấy, được hắn coi trọng, là Hạnh Phương có phúc khí. Hạnh Phương cự tuyệt hắn, chính là không biết tốt xấu. Cho nên, hắn bắt đầu nhằm vào Hạnh Phương.
Hạnh Phương không làm việc ở xưởng cơ khí, Phạm Đại Bưu không thể gây khó dễ cho Hạnh Phương trong công việc, hắn liền nghĩ cách gây sự trong vấn đề nhà ở.
Khu tập thể Xuân Liễu là nhà ở dành cho công nhân viên chức của xưởng cơ khí, Hạnh Phương không phải công nhân viên chức của xưởng cơ khí, nàng dựa vào cái gì mà ở đây?
Cho dù thủ tục mua nhà của Hạnh Phương vô cùng đầy đủ, Phạm Đại Bưu cũng vin vào lý do nhà nước không cho phép cá nhân buôn bán, muốn gây phiền phức, gây khó dễ cho Hạnh Phương.
Hạnh Phương thấy hắn đã quyết tâm gây sự, cũng nổi giận.
Trước kia Hạnh Phương không vạch mặt với Phạm Đại Bưu, là nể mặt Tôn xưởng trưởng, mới không muốn trở mặt với hắn. Hiện tại Phạm Đại Bưu đã không biết điều, Hạnh Phương liền không quản được nhiều như vậy.
Đánh rắn phải đánh vào chỗ hiểm, Phạm Đại Bưu ỷ vào thế của Tôn Bảo Quốc, diễu võ dương oai. Hạnh Phương muốn thu thập hắn, liền trực tiếp đến nhà Tôn xưởng trưởng, tìm Tôn Bảo Quốc và vợ hắn.
Đến nhà xưởng trưởng, Hạnh Phương không đợi đối phương mở miệng, đã lên tiếng trước: "Tôn xưởng trưởng, cậu em vợ của ông, ông còn quản được không? Không thể bởi vì tôi xinh đẹp, tôi không chịu ngủ với hắn, mà là lỗi của tôi được? Hắn đã trêu chọc hết một lượt nữ công nhân viên của xưởng cơ khí rồi. Hiện tại hắn còn muốn nhúng chàm cả người nhà công nhân viên, các người thật sự coi xưởng cơ khí là nhà mình mở ra, muốn làm gì thì làm à?"
"Tôn xưởng trưởng, ông nên nhớ, ông không chỉ là anh rể của cậu em vợ ông, ông còn là xưởng trưởng của xưởng cơ khí chúng tôi. Ông muốn đối xử tốt với nhà vợ, đó là việc của ông. Nhưng ông không thể ỷ vào mình là xưởng trưởng, mà làm việc thiên vị, trái pháp luật!"
Tôn xưởng trưởng bị Hạnh Phương mắng cho đỏ mặt tía tai. Ông ngượng ngùng xin lỗi Hạnh Phương, nói ông nhất định sẽ cho Hạnh Phương một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không để Hạnh Phương thất vọng.
"Hạnh Phương đồng chí, thật xin lỗi, cô yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ xử lý tốt, tuyệt đối không để Phạm Đại Bưu làm con sâu mọt, làm hỏng bầu không khí của xưởng cơ khí chúng ta."
Tôn Bảo Quốc cũng khổ vì Phạm Đại Bưu từ lâu.
Với sự khôn khéo, tháo vát của Tôn Bảo Quốc, ông ta tự nhiên là chướng mắt loại cà lơ phất phơ như Phạm Đại Bưu. Nhưng ai bảo đối phương là em vợ của ông ta. Vợ ông ta chỉ có Phạm Đại Bưu là con một, ông ta không thể phạt, cũng không thể mắng, nên chỉ có thể cho hắn một chức quan nhàn tản, mắt không thấy, tâm không phiền.
Phạm Đại Bưu trước kia trêu hoa ghẹo nguyệt, làm những chuyện thất đức, Tôn Bảo Quốc cũng biết một chút. Nhưng biết là một chuyện, người ta hai bên tình nguyện, Phạm Đại Bưu không vượt qua giới hạn, không gặp phiền phức, Tôn Bảo Quốc liền không quản.
Ông ta cũng không thể quản. Trong nhà máy, việc công nhân viên yêu đương không phải là không được phép, Phạm Đại Bưu yêu đương với nhiều người, không làm tổn hại lợi ích của nhà máy, ông ta làm sao quản?
Nhưng lần này thì khác. Hiện tại Phạm Đại Bưu vượt quá giới hạn, còn bị người ta đến tận nhà tố cáo, Tôn Bảo Quốc liền sẽ không dung túng nữa.
Chị của Phạm Đại Bưu vừa thấy sắc mặt Tôn Bảo Quốc khó coi, liền biết lần này ông ta muốn làm thật.
Sợ Tôn Bảo Quốc thật sự thu thập Phạm Đại Bưu, chị ta lập tức bênh con, quát Hạnh Phương: "Cô là ai? Cô dựa vào cái gì nói xấu con trai tôi? Nó có vợ có con, cần gì phải dây dưa với cô? Nói không chừng, chính là cô, con hồ ly tinh này, coi trọng con trai tôi, mới chạy đến nhà chúng tôi ăn vạ! Muốn lợi ích gì thì cứ nói thẳng, không có ai vu oan người khác như cô!"
Hạnh Phương tức đến bật cười trước người đàn bà không phân biệt phải trái này. "Ha ha." Hạnh Phương cười lạnh nói.
"Đúng là không phải người một nhà, không vào một nhà. Hôm nay tôi coi như đã được thấy gia phong của nhà họ Phạm. Chị nói tôi vu oan Phạm Đại Bưu đúng không, được thôi, vậy chúng ta không giải quyết riêng nữa, chúng ta đi theo trình tự pháp luật. Tôi cho chị xem xem, tội lưu manh có thể bị phạt mấy năm!"
Nói xong lời cảnh cáo, Hạnh Phương không thèm để ý đến hai vợ chồng Tôn Bảo Quốc, trực tiếp xoay người rời đi.
Là cảnh sát địa phương, quyền bắt người, Hạnh Phương là có. Phạm Đại Bưu quấy rối Hạnh Phương là sự thật, vậy Hạnh Phương bắt hắn là hợp tình hợp lý, không ai bắt bẻ được.
Đồn công an là địa bàn của Hạnh Phương. Phạm Đại Bưu bị nhốt vào Trạm tạm giam, không có mười ngày nửa tháng, hắn đừng hòng ra ngoài.
Hạnh Phương hành động nhanh gọn, bắt Phạm Đại Bưu, chị của Phạm Đại Bưu mới há hốc mồm.
Bà ta cho rằng Hạnh Phương chẳng là gì, mới dám lớn tiếng với Hạnh Phương. Hiện tại bà ta phát hiện Hạnh Phương có thực lực, không kém gì Tôn Bảo Quốc, bà ta liền hối hận.
Nhưng hối hận cũng vô ích. Hạnh Phương đã bị bà ta đắc tội, sẽ không nghe bà ta nói nữa. Bảo bà ta đi xin lỗi Hạnh Phương, bà ta lại không làm được. Bảo Tôn Bảo Quốc đi cầu xin, Tôn Bảo Quốc lại làm như không nghe thấy. Chị của Phạm Đại Bưu cầu cứu không có cửa, còn bị bố mẹ trong nhà mắng, bà ta liền đi tìm vợ Phạm Đại Bưu, bắt nạt cô ta.
"Tôi nói cô làm vợ kiểu gì? Chồng cô bị bắt rồi? Cô không biết nghĩ cách à? Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc! Chính vì cái bộ dạng chết dẫm của cô, mới không giữ được trái tim Đại Bưu, khiến nó ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Tôi thật hối hận, lúc trước lại để Đại Bưu quen biết cô, đồ sao chổi!"
Vợ Phạm Đại Bưu, Nhậm Liễu, là một người phụ nữ hiền lành, yếu đuối, bị chị của Phạm Đại Bưu chỉ vào mũi mắng, cũng không lên tiếng. Cô ta như cái bao trút giận, đối phương nói gì cô ta liền nghe nấy.
Chị của Phạm Đại Bưu mắng xong cô ta, lại sai cô ta đi tìm Hạnh Phương cầu xin, cô ta cũng rất nghe lời.
Đến nhà Hạnh Phương, cô ta cũng mang vẻ mặt nhát gan. Cô ta không dám cứng rắn với Hạnh Phương, chỉ biết khóc cầu xin Hạnh Phương: "Hạnh Phương đồng chí, tôi cầu xin cô thương xót, tha cho Phạm Đại Bưu nhà tôi một con đường sống. Con gái tôi còn nhỏ, nó không thể không có cha. Ô ô ô... tôi cầu xin cô."
Hạnh Phương bị cô ta khóc đến phiền lòng, nhịn không được, vừa giận vừa thương, răn dạy cô ta: "Cô khóc cái gì mà khóc? Phạm Đại Bưu hắn tội đáng muôn chết, cô dựa vào cái gì cầu xin tôi tha cho hắn? Hắn quấy rối tôi, sao cô không cầu xin hắn đừng đến làm phiền tôi?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Nhậm Liễu bị Hạnh Phương mắng cho càng thêm xấu hổ. Cô ta cúi đầu, vừa lau nước mắt, vừa xin lỗi Hạnh Phương. Cái dáng vẻ yếu đuối ấy, thật sự nhìn thôi đã thấy bực mình.
Hạnh Phương không muốn vì Phạm Đại Bưu mà giận chó đánh mèo cô ta, lại thật sự chướng mắt cái bộ dạng khúm núm này. Liền hất đầu cô ta ra, chỉ vào trán cô ta, oán hận nói: "Cô xin lỗi tôi làm cái gì, người làm chuyện xấu là Phạm Đại Bưu, không phải cô!"
"Cô nói xem cô, lúc trước sao lại mù quáng, coi trọng loại đàn ông cặn bã như vậy? ! Hắn suốt ngày ra ngoài làm bậy, cô còn đến đây cầu xin cho hắn, cô có bị ngốc không? Loại người như hắn, không đáng được tha thứ. Hắn bị bắn chết thì tốt, đỡ phải sau này bị hắn lây cho một thân bệnh tật."
"Cô đừng tưởng rằng, cô rời xa hắn thì không sống được. Gia đình của cô, kỳ thật vẫn luôn là do cô duy trì. Phạm Đại Bưu kiếm được mấy đồng tiền, còn chưa đủ hắn hút thuốc uống rượu, mời khách ăn cơm. Cô có thể trông chờ hắn cái gì? Cô chẳng trông chờ được gì ở hắn cả! Hắn chính là kẻ vô tích sự, cô còn quản hắn làm cái gì? Cô nên để hắn tự sinh tự diệt. Hắn chết, cô mới được yên thân!"
"Nấc... Nấc... Nấc..." Nhậm Liễu bị lời nói của Hạnh Phương làm cho kinh hãi, bắt đầu nấc cụt không kiểm soát.
Cô ta che miệng, hoảng sợ nhìn Hạnh Phương, đến khóc cũng quên.
Tiếng khóc nỉ non biến mất, Hạnh Phương rốt cuộc cảm thấy thoải mái.
Nhìn Nhậm Liễu nhu nhược, sợ sệt, Hạnh Phương càng thêm cảm thấy cô ta lấy Phạm Đại Bưu, thật sự là quá đáng tiếc.
Một cô nương tốt như vậy, lại bị Phạm Đại Bưu, cái loại heo ấy vùi dập. Vùi dập đóa hoa nhài, mà heo còn không biết quý trọng, đáng đời Phạm Đại Bưu bị sét đánh.
"Thôi được rồi, lời tôi nói, cô hãy suy nghĩ kỹ đi. Em gái à, cô còn trẻ, con đường tương lai muốn đi như thế nào, cô hoàn toàn có thể suy nghĩ lại."
Hạnh Phương nói xong liền bận việc của mình. Nhậm Liễu bị bỏ lại trong phòng khách nhà Hạnh Phương, một mình suy nghĩ rất lâu.
Nói đến, Nhậm Liễu lúc trước lấy Phạm Đại Bưu, là vì gia thế nhà họ Phạm. Trước khi kết hôn, Nhậm Liễu không biết Phạm Đại Bưu lại không ra gì như vậy.
Nhậm Liễu từ nhỏ đã là cô gái ngoan ngoãn. Cô ta có thể được chị gái "đệ khống" của Phạm Đại Bưu để mắt, sắp xếp cho Phạm Đại Bưu xem mặt, gia thế tự nhiên không phải đặc biệt kém. Cô ta chính là loại hiền thê lương mẫu truyền thống, dung mạo hiền thục, gia thế không tệ, các phương diện đều khá ổn.
Lúc trước cô ta có thể xem mắt thành công với Phạm Đại Bưu, cũng là vì cô ta đủ xinh đẹp. Phạm Đại Bưu đối với những người phụ nữ mà hắn không có được, vẫn là rất ôn nhu săn sóc. Nhậm Liễu từ nhỏ đến lớn, chưa từng yêu đương, cũng chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào ngoài cha mình. Bị Phạm Đại Bưu dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cô ta không tìm được phương hướng.
Sau khi kết hôn, cô ta phát hiện Phạm Đại Bưu không ra gì, thì đã muộn. Khi đó, cô ta kết hôn cũng đã kết hôn, con cũng đã mang thai. Muốn buông tay, cô ta căn bản không làm được.
Nhưng không ly hôn thì có thể "hóa" chồng.
Nhậm Liễu càng nghĩ càng thấy Hạnh Phương nói rất đúng. Phạm Đại Bưu bị bắt, đối với cô ta mà nói rõ ràng là chuyện tốt. Người đàn ông này nếu chết thật, vậy chẳng phải cô ta có thể thoát khỏi bể khổ, được giải thoát sao.
Nghĩ thông suốt xong, Nhậm Liễu liền mặc kệ Phạm Đại Bưu sống chết.
Không những thế, cô ta còn coi Hạnh Phương là ngọn đèn sáng chỉ đường, người thầy của cuộc đời, trở thành bạn tốt với Hạnh Phương. Chị của Phạm Đại Bưu ra quân bất lợi, tổn binh hao tướng, tức đến mức suýt bị tăng sinh tuyến vú.
Hạnh Phương không quan tâm người khác tức giận như thế nào. Tôn xưởng trưởng đã không bảo vệ Phạm Đại Bưu, Hạnh Phương liền nhất định sẽ nghĩ cách, giam Phạm Đại Bưu thêm một thời gian.
Phạm Đại Bưu chỉ là thường xuyên đến tặng quà cho Hạnh Phương, nói hắn quấy rối tình dục Hạnh Phương, là có chút gượng ép. Hạnh Phương có thể tạm giữ hắn vì vi phạm quy định trị an, nhưng không thể phạt hắn về mặt hình sự.
Trừ phi có nữ công nhân viên của xưởng cơ khí, đứng ra tố cáo Phạm Đại Bưu có quan hệ nam nữ bừa bãi, nếu không Phạm Đại Bưu cuối cùng vẫn có thể ra ngoài.
Hạnh Phương là người phụ nữ đầu tiên Phạm Đại Bưu dùng vũ lực, ở xưởng cơ khí bên kia, Phạm Đại Bưu tuy rằng có quan hệ bừa bãi, nhưng đều là một bên tình nguyện. Cuối cùng, Hạnh Phương giam Phạm Đại Bưu một tháng, chỉ có thể không cam tâm, thả hắn ra.
Hạnh Phương đã nghĩ xong, thả rồi còn có thể bắt lại. Về sau chỉ cần Phạm Đại Bưu không thành thật, nàng liền bắt hắn nhốt vào phòng tối.
Phạm Đại Bưu thông minh hơn Hạnh Phương nghĩ một chút. Tuy rằng hắn có gan to bằng trời, dám có ý đồ xấu với Hạnh Phương. Nhưng trước thực lực tuyệt đối, hắn vẫn biết sợ.
Trạm tạm giam không phải nơi dễ chịu. Đặc biệt là Hạnh Phương còn "chăm sóc" hắn, khiến hắn trải qua không ít "nơi tốt". Phạm Đại Bưu liền biết sự đáng sợ của Hạnh Phương, không dám trêu chọc nàng nữa.
Không chỉ Hạnh Phương, những người phụ nữ khác Phạm Đại Bưu cũng không dám tùy tiện trêu chọc nữa. Trước kia Phạm Đại Bưu cảm thấy phụ nữ đều không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, sớm muộn cũng bị hắn bắt được. Hiện tại, Phạm Đại Bưu không dám nghĩ như vậy. Hiện tại, phụ nữ xinh đẹp, trong mắt Phạm Đại Bưu, chính là nữ dạ xoa ăn thịt người. Cho nên, sau khi ra tù, Phạm Đại Bưu thay đổi hoàn toàn, trở nên đứng đắn.
Nhậm Liễu có chút tiếc nuối về kết cục của Phạm Đại Bưu. Cô ta còn tưởng rằng, cô ta có thể một bước đúng chỗ, trực tiếp làm góa phụ. Tuy nhiên Hạnh Phương nói đúng, thân thể Phạm Đại Bưu đã suy yếu, không biết khi nào thì "đi", cô ta cứ yên tâm chờ đợi là được.
Phạm Đại Bưu ban đầu không phát hiện Nhậm Liễu đối xử với hắn qua loa. Trong mắt hắn, Nhậm Liễu chính là một con thỏ nhỏ nhu nhược. Cô ta bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay. Hắn bảo cô ta đi hướng đông, cô ta tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Đợi đến khi hắn phát hiện Nhậm Liễu và Hạnh Phương trở thành bạn tốt, còn coi hắn như không khí, đối với hắn chẳng quan tâm, còn cả ngày mong hắn chết đi, Phạm Đại Bưu vừa tức giận, vừa sợ hãi.
Loại người gì vậy? Trên đời này sao có thể có người phụ nữ đáng sợ như Hạnh Phương? Vợ hắn cư nhiên có thể bị Hạnh Phương mua chuộc?
Lúc này, Phạm Đại Bưu hoàn toàn sợ hãi.
Sợ Nhậm Liễu hạ độc giết hắn, Phạm Đại Bưu bắt đầu ngày nào cũng ăn ở nhà ăn tập thể. Thỉnh thoảng được nghỉ, không được ăn ở nhà ăn, Phạm Đại Bưu liền tự mình nấu nướng. Đồng thời, hắn cũng hoàn toàn không ra ngoài lêu lổng. Phạm Đại Bưu sợ Nhậm Liễu mật báo với Hạnh Phương, hại hắn lại bị Hạnh Phương bắt giam.
Gây sự với Hạnh Phương, Phạm Đại Bưu không dám. Ly hôn với Nhậm Liễu, Phạm Đại Bưu cũng không muốn.
Nhậm Liễu có điều kiện rất tốt. Rời xa Nhậm Liễu, Phạm Đại Bưu không thể tìm được người phụ nữ tốt như vậy. Cho nên, hắn không ly hôn. Tuy rằng Phạm Đại Bưu là kẻ xấu xa, nhưng hắn đối với Nhậm Liễu vẫn có vài phần thật lòng.
Nhậm Liễu chính là người vợ mà Phạm Đại Bưu công nhận trong lòng. Bảo Phạm Đại Bưu chắp tay dâng vợ cho người khác, hắn mới không chịu! Bảo hắn chọn người phụ nữ khác làm vợ, hắn cũng không đồng ý.
Cho nên, không hiểu sao, Phạm Đại Bưu liền hối cải, trở thành người nổi tiếng "lãng tử quay đầu" trong vùng.
Nhậm Liễu càng không lạ gì việc Phạm Đại Bưu quay đầu, Phạm Đại Bưu lại càng phải ra sức thể hiện, chứng minh hắn là người đàn ông tốt, vẫn đáng để Nhậm Liễu yêu thích. Nhậm Liễu càng được Phạm Đại Bưu nâng niu, chiều chuộng, lại càng thấy bản thân trước kia không đáng.
Ngươi nói xem loại đàn ông này sao lại hèn hạ như vậy?
Lúc trước Nhậm Liễu toàn tâm toàn ý đối tốt với Phạm Đại Bưu; Phạm Đại Bưu không quý trọng. Hiện tại Nhậm Liễu ngày ngày mong Phạm Đại Bưu mau chết, hắn lại coi Nhậm Liễu như bảo bối. Cái logic này, Nhậm Liễu càng nghĩ càng tức!
Tức giận, hận thù, Nhậm Liễu vẫn có thể tiếp tục sống cùng Phạm Đại Bưu. Cô ta chính là một người phụ nữ truyền thống như vậy. Thế giới của cô ta, chỉ có góa bụa, không có ly hôn. Chỉ cần Phạm Đại Bưu không chết, vậy bất luận Phạm Đại Bưu như thế nào, cô ta vẫn là vợ hắn.
Chỉ là, có những chân tình, đã tan vỡ thì không còn nữa. Phạm Đại Bưu phải học cách đối mặt với hiện thực.
Hạnh Phương thấy Nhậm Liễu ngược lại nắm được Phạm Đại Bưu, sống cuộc sống sinh động, cũng không khuyên Nhậm Liễu ly hôn.
Hôn nhân không phải chỉ dựa vào tình yêu để duy trì. Nhậm Liễu hiện tại có tiền, có người chồng chu đáo, có con cái hoạt bát đáng yêu, còn có bố mẹ chồng áy náy, không dám lớn tiếng với cô ta, cuộc sống tốt hơn phần lớn mọi người; không cần Hạnh Phương đồng tình.
Sống với ai cũng là một đời. Nhậm Liễu không thể đảm bảo tìm được người tốt hơn Phạm Đại Bưu; cho nên cô ta lựa chọn thỏa hiệp với cuộc sống.
Hạnh Phương hiểu lựa chọn của cô ta, nhưng vẫn không khỏi cảm thán.
Trong lá thư gửi cho Tống Văn Thành, Hạnh Phương hỏi hắn: "Khi nào anh về? Em nhớ anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận