Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh

Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh - Chương 59: (3) (length: 39857)

◎ Kim bài điều giải Hạnh Phương ◎
Quách Húc là con trai của Quách đại gia - người gác cổng. Quách đại gia có quan hệ tốt với Trịnh gia, lại biết rõ Kim Phượng là một kẻ chuyên gây rắc rối, sợ nàng ta làm hỏng việc của Trịnh gia, nên khi thấy nàng ta gây sự, liền vội vàng bảo con trai đến báo tin cho Trịnh Tiểu Nga.
Nói đến, việc này Quách đại gia còn cảm thấy rất có lỗi với Trịnh Tiểu Nga. Là ông ta thấy Kim Phượng khí thế hùng hổ, dáng vẻ muốn gây chuyện, nên đã ngăn cản nàng ta một chút, lại lén lút báo tin sớm cho Trịnh Hãn, khiến Kim Phượng không thể tìm Trịnh Hãn ngay được, nàng ta mới làm ầm ĩ như vậy.
"Thím, xin lỗi, ba ta chỉ là bị Kim Phượng làm cho tức giận, muốn cho nàng ta chạy nhiều một chút, tốn chút sức, gây thêm chút khó khăn... Ông ấy thật không ngờ Kim Phượng lại nhỏ mọn như vậy, sẽ làm ầm ĩ như thế, thím, thật xin lỗi."
Quách Húc vẻ mặt áy náy đỡ Trịnh Tiểu Nga. Sự tình khẩn cấp, hắn nói ngắn gọn, nhanh chóng kể lại chuyện Kim Phượng và Quách đại gia xung đột, Trịnh Hãn trốn tránh Kim Phượng, cùng với việc Kim Phượng không tìm thấy Trịnh Hãn sau đó nổi cáu, tóm tắt lại mọi chuyện.
"Thím, việc này thực sự xin lỗi."
"Tiểu Quách, đừng nói như vậy. Ngươi xin lỗi như vậy, thím biết giấu mặt vào đâu đây. Con dâu ta là người thế nào, ta còn hiểu rõ hơn ngươi. Ai, là thím có lỗi với các ngươi! Ba ngươi chịu ủy khuất rồi. Ai..."
Trịnh Tiểu Nga biết, việc này khẳng định không thể trách Quách đại gia. Cái tính cách ngang ngược của Kim Phượng, người bình thường gặp phải, đều sẽ tức đến huyết áp tăng cao, muốn dạy cho nàng ta một bài học. Quách đại gia gây khó dễ như vậy, không đau không ngứa, đã tính là rất ôn hòa.
"Việc này thím cảm ơn ngươi và ba ngươi, chờ chuyện này qua đi, thím mời hai cha con ăn thịt! Đi! Chúng ta mau đến xưởng cơ khí! Ta cũng muốn xem xem Kim Phượng nàng ta lại giở trò gì? !"
Lúc này Kim Phượng làm ầm ĩ lớn như vậy, Trịnh Tiểu Nga thực lòng cảm thấy, cuộc hôn nhân này của Trịnh Hãn nhất định phải ly hôn! Loại người đàn bà phá hoại này ai muốn thì muốn! Dù sao gia đình Trịnh gia các nàng là không muốn loại con dâu này!
Trịnh Tiểu Nga bị Kim Phượng làm cho tức giận, đôi mắt đỏ bừng, đỉnh đầu như đang bốc hơi. Bà không để ý cùng Hạnh Phương nói lời từ biệt, cầm kim khâu áo trong tay, ngón tay cái mang theo kim, liền giận đùng đùng, mặt đỏ tía tai, muốn đi xưởng cơ khí tìm Kim Phượng tính sổ.
Hạnh Phương biết hôm nay việc này khẳng định không thể giải quyết ổn thỏa. Đứa bé của Kim Phượng hôm nay rất có khả năng sẽ không giữ được, không muốn Trịnh Tiểu Nga sau này vì đứa bé này mà áy náy, cũng sợ bà chịu thiệt, Hạnh Phương liền bỏ lại áo bông đang làm dở, kéo Trịnh Tiểu Nga lại, nói: "Thím, đợi đã, ta đi cùng với thím!"
"Thím, Kim Phượng này là lai giả bất thiện, thím bình tĩnh một chút, tuyệt đối đừng xúc động! Nàng ta hiện tại đang mang thai. Đứa nhỏ này gặp phải người mẹ ruột như nàng ta vốn đã xui xẻo, ta càng không thể 'trợ Trụ vi ngược'. Thím, hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh."
Lời trấn an của Hạnh Phương, cuối cùng cũng khiến Trịnh Tiểu Nga, người đang bị cơn giận làm mờ mắt, tìm lại được vài phần lý trí.
Lý trí quay lại, chỉ số thông minh cũng trở về, Trịnh Tiểu Nga rốt cuộc phát hiện việc này có chỗ quái dị.
Kim Phượng bản tính vốn cao ngạo, đặc biệt coi trọng thể diện. Nhiều năm như vậy, bất luận nàng ta ngấm ngầm cùng Trịnh Hãn cãi nhau ầm ĩ như thế nào, nàng ta cũng không bao giờ làm ầm ĩ mọi chuyện ra bên ngoài.
Ở trước mặt người khác, nàng ta vẫn luôn là cô tiểu thư nhà giàu đơn thuần, ôn nhu, ngọt ngào đáng yêu. Trừ những gia đình có quan hệ đặc biệt thân thiết với Trịnh gia, cùng với hàng xóm láng giềng trong đại tạp viện, kỳ thật không ai biết tính cách ngấm ngầm của Kim Phượng lại đáng ghét như vậy.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trịnh Hãn cưới được tiên nữ về nhà. Tuy rằng thường thường có người trêu ghẹo hắn sợ vợ, không có khí khái nam tử hán, là người "bá lỗ tai" (sợ vợ), nhưng người hâm mộ hắn cũng không ít.
Có tiền, ôn nhu, lại trẻ trung xinh đẹp, đứng đắn mà nói có không ít người vụng trộm thích Kim Phượng.
Kim Phượng cũng biết việc này, vì thế nàng ta còn hết sức tự đắc. Vì muốn tạo thêm cho Trịnh Hãn vài tình địch, khiến Trịnh Hãn phải lo lắng cho nàng ta, nên nàng ta ở bên ngoài vẫn luôn giữ kẽ. Mặc kệ ngấm ngầm nàng ta có điên cuồng như thế nào, ở bên ngoài, nàng ta phải là tiểu tiên nữ được mọi người ngưỡng mộ.
Trừ đó ra, với tính tình tiểu thư cao ngạo của Kim Phượng, nếu Trịnh Hãn không đi tìm nàng ta, nàng ta sẽ không bao giờ chủ động trở về.
Trước kia có mấy lần Trịnh Hãn không nhẫn nại được việc phải hầu hạ Kim Phượng, không bằng lòng đến Kim gia đón nàng ta, đều là Kim Nham - đại ca của Kim Phượng ra mặt, tìm Trịnh Hãn nói chuyện, vừa đấm vừa xoa ép Trịnh Hãn phải xuống nước.
Nhưng lần này, Trịnh Hãn đã "bình nứt không sợ vỡ" (thà mất tất cả chứ không chịu khuất phục) nhiều ngày như vậy, Kim Nham lại vẫn luôn không đến? Hắn chẳng những không đến, hắn còn im lặng, giống như không biết Trịnh Hãn đang phản nghịch vậy. Kim Phượng còn kỳ quái hơn, lần này, nàng ta lại tự mình chạy về?
Này... Rất không hợp lý!
Trịnh Tiểu Nga cùng Hạnh Phương liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được việc này không đơn giản, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Hạnh Phương biết Kim gia khó đối phó, sợ Kim Phượng gặp chuyện không may, Trịnh gia bị Kim gia ghi hận trả thù, liền nghĩ kế cho Trịnh Tiểu Nga nói: "Thím, tính tình Kim Phượng kia, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chúng ta khẳng định khuyên không nổi nàng ta, thím nhờ tiểu đồng chí này thay chúng ta đi một chuyến đến Kim gia, đem chuyện Kim Phượng làm ầm ĩ này, nói với người nhà Kim gia một tiếng. Người Kim gia đến, nếu Kim Phượng có xảy ra chuyện gì, trách nhiệm của chúng ta cũng có thể giảm đi một nửa."
Quách Húc đang cảm thấy áy náy thay cho ba hắn, muốn giúp đỡ Trịnh gia. Lúc này nghe Hạnh Phương sắp xếp hắn đi báo tin cho Kim gia, không nói hai lời, hắn lập tức đồng ý.
"Thím, ta đi Kim gia ngay đây, ta đảm bảo sẽ đưa người Kim gia đến."
Tiểu đồng chí nhiệt huyết sôi trào, Hạnh Phương sợ hắn truyền đạt không rõ ràng, liền chỉ điểm hắn nói: "Đến Kim gia, ngươi nhớ phải cáo trạng trước! Nhất định phải cáo trạng, đừng luống cuống, đừng sợ hãi. Ngươi cứ nói với bọn họ, Kim Phượng đang muốn tìm cái chết, bọn họ không đến, thì lát nữa đến nhặt xác nàng ta! Đừng nói dông dài vô ích, cũng không cần cãi nhau với bọn họ. Cáo trạng xong ngươi cứ đi, không cần dây dưa với bọn ngốc."
"... Tốt! Ta nhớ kỹ rồi." Quách Húc tiểu đồng chí được dạy bảo gật đầu, vẻ mặt bội phục nhìn Hạnh Phương.
"Tẩu tử, cách dọa người này của chị thật là tuyệt diệu! Có lời cáo trạng này, người Kim gia cho dù không đến kịp, nếu Kim Phượng thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đó là do chính nàng ta gây ra, không liên quan đến người khác."
Hạnh Phương thấy hắn đã hiểu, vẫy tay bảo hắn rời đi, ngại hắn chạy quá chậm, Hạnh Phương còn đem chiếc xe đạp cũ của nhà nàng ta cho hắn mượn, bảo hắn cưỡi "phi xa" (xe đạp) đi.
Kim gia cách xưởng cơ khí không xa, Quách Húc đồng chí đi một vòng, có 20 phút chắc chắn là đủ. Các nàng đi bộ đến xưởng cơ khí cần năm phút, cho nên Hạnh Phương cùng Trịnh Tiểu Nga đem những việc cần làm sắp xếp ổn thỏa, cũng không hề chậm trễ thời gian, lập tức hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuất phát.
Hai người này là đi điều tra, lát nữa không chừng sẽ phải đánh nhau. Hạnh Phương liền bảo Tống Văn Thành ở nhà trông con.
Tống Văn Thành bất đắc dĩ bị giữ lại, rất lo lắng cho Hạnh Phương. Khổ nỗi trong hoàn cảnh rối ren như vậy hắn không thể đi, bảo bối nhà hắn cũng không thể đi. Không thì hắn và đứa nhỏ có mệnh hệ gì, Hạnh Phương có thể sẽ tức chết.
Không thể đến hiện trường, cũng không giúp được gì. Tống Văn Thành không muốn Hạnh Phương một mình chiến đấu hăng hái, suy nghĩ một chút, hắn đi đến nhà của quản đại gia, đem chuyện của Kim Phượng kể lại đầu đuôi cho Ngưu đại gia.
Ngưu đại gia quả nhiên là người có thể đứng ra giải quyết, vừa nghe Trịnh gia bị Kim Phượng hãm hại, có thể sẽ gặp nguy hiểm, ông ta lập tức tập hợp một đám người rảnh rỗi trong đại viện làm người giúp đỡ, hùng hục, tất cả đều chạy đến xưởng cơ khí để ủng hộ Trịnh Tiểu Nga, kêu oan giúp bà.
"Kim Phượng kia chính là một tai họa! Ta sống từng này tuổi, chưa từng thấy qua nàng ta làm con dâu kiểu đó. Lão Trịnh Hòa Đại Trịnh đối với nàng ta tốt như thế nào? Vậy mà nàng ta còn không biết trân trọng, còn muốn hãm hại Trịnh gia, nàng ta không sợ sau này bị sét đánh sao!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Đại Trịnh đứa bé kia tốt như vậy; bao nhiêu năm qua, hắn đánh không trả đòn, mắng không nói lại, toàn tâm toàn ý đối tốt với Kim Phượng; Kim Phượng sao có thể lòng dạ độc ác tố cáo hắn làm loạn chứ?"
"Đúng a, Đại Trịnh nếu thật sự muốn làm loạn, có nhân tình khác, khẳng định đã sớm không sống cùng Kim Phượng nữa?"
"Ai nói không phải đâu, chính là có hai đồng tiền dơ bẩn đốt, đợi ngày nào đó Kim gia nhà máy đóng cửa, Kim Phượng cũng thành kẻ nghèo hèn, thì nàng ta sẽ đàng hoàng!"
Đã đi ra rất xa, Tống Văn Thành vẫn còn có thể nghe được mọi người lòng đầy căm phẫn, giúp Trịnh Hãn cùng Trịnh Tiểu Nga mắng Kim Phượng.
Từng tiếng, từng tiếng, nghe mà Tống Văn Thành yên tâm không ít.
Có nhiều hàng xóm láng giềng đến giúp đỡ như vậy, Hạnh Phương sẽ không bị thiệt thòi chứ?
Tống Văn Thành chống gậy, hận không thể hắn hiện tại liền khỏi hẳn, đi giúp Hạnh Phương chống đỡ. Đáng tiếc, "thương cân động cốt" (ý chỉ bị thương nặng) cần 100 ngày, hắn còn phải chịu đựng!
Hạnh Phương không biết Tống Văn Thành đã tìm cho nàng một đống người giúp đỡ tốt. Nàng lúc này đang nhìn đám người đông nghịt, cuồn cuộn, mà trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù biết Kim Phượng rất có thể sẽ làm ầm ĩ, đem mọi chuyện làm lớn chuyện, nhưng Hạnh Phương cùng Trịnh Tiểu Nga vẫn không ngờ, việc này sẽ ầm ĩ đến mức này.
Chỉ thấy, cổng lớn rộng hơn ba mươi mét của xưởng cơ khí, trong ngoài ba tầng, chật ních, vây quanh không biết có bao nhiêu người! Người đông như vậy, liếc nhìn lại, tất cả đều là ót!
Hạnh Phương cảm thấy, cảnh tượng người dân chen chúc tranh giành mua hàng tết, cũng chỉ có như vậy.
Nàng thật không ngờ, Kim Phượng lại có thể "giày vò" (hành hạ) đến như vậy! Nàng ta sau này là không muốn sống ở Thư Thành nữa sao? Đem mọi chuyện ầm ĩ lớn như vậy, đối với nàng ta có lợi ích gì? Cho dù nàng ta đã quyết tâm không sống cùng Trịnh Hãn nữa, cũng không muốn Trịnh gia và Trịnh Hãn được yên ổn. Nàng ta cũng không cần phải như vậy, "đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm" (gây tổn hại cho đối phương nhưng bản thân cũng bị tổn hại không ít) chứ?
Hạnh Phương không nghĩ ra Kim Phượng làm như vậy có thể đạt được lợi ích gì? Kim Phượng là "thần nhân" (người phi thường), Hạnh Phương là người phàm, không thể lý giải nổi!
Hạnh Phương và Trịnh Tiểu Nga liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương. Hít sâu một hơi, Trịnh Tiểu Nga dẫn đầu mở miệng hô: "Nhường đường! Nhường đường! Ta là người có liên quan, mau cho ta vào! Nhường đường!"
Trong lúc Hạnh Phương và Trịnh Tiểu Nga gian nan chen lấn từ bên ngoài vào trong, Kim Phượng đang cầm thuốc chuột, chuẩn bị ăn.
Đương nhiên, Kim Phượng đây chỉ là giả vờ, nàng ta không có ý định ăn thật. Nhưng nàng ta muốn làm ầm ĩ, muốn cho Trịnh Hãn biết nàng ta không dễ chọc! Về sau hắn sẽ không dám chậm trễ nàng ta nữa!
Kim Phượng hai mắt tóe lửa, cảm xúc vô cùng kích động nhìn chằm chằm Trịnh Hãn. Nàng ta lớn tiếng chất vấn Trịnh Hãn: "Nói, có phải ngươi vì có người mới, nên mới muốn ly hôn với ta không?! Ta có chỗ nào không tốt, mà ngươi phải đối xử với ta như vậy?! Nói, có phải là người đàn bà họ Mã ở phân xưởng của các ngươi không? Ta biết ngay nàng ta không phải người tốt lành gì! Mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp như vậy, vừa nhìn liền biết không có ý tốt!"
"Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, ta còn đang mang thai! Các ngươi lại đối xử với ta như vậy! Trịnh Hãn ngươi là kẻ bạc tình, sẽ không được chết tử tế!"
Trịnh Hãn đã quá mệt mỏi và chán ngán với những cuộc cãi vã với Kim Phượng. Mấy năm nay, đối với việc Kim Phượng cố tình gây sự, hắn không thể nói lý lẽ được nên đều lựa chọn bỏ qua. Nhưng hiện tại, hắn không thể chịu đựng được việc Kim Phượng nói xấu hắn, hắn cũng không thể chịu đựng được việc Kim Phượng như chó điên, liên lụy đến người khác. Hắn mặt trầm xuống, rất muốn vứt bỏ sĩ diện, làm ầm lên một trận, thống khoái cãi nhau với Kim Phượng.
Nhưng Hạ cục trưởng và những người khác đã kéo hắn lại, không cho hắn mở miệng.
Vừa rồi, chỉ một câu nói của Trịnh Hãn là hắn thực sự muốn ly hôn, đã chọc cho Kim Phượng nổi giận. Nếu để hắn nói tiếp, Kim Phượng với lọ thuốc chuột này, không chừng sẽ ăn thật. Đến lúc đó, nếu Trịnh Hãn lại lấy cái chết để chứng minh trong sạch. Vậy thì những cảnh sát như bọn họ không phải đến uổng công sao?
Trịnh Hãn không trả lời, Kim Phượng liền cho rằng hắn ngầm thừa nhận.
Nàng ta rất hiểu Trịnh Hãn, người đàn ông kia tính tình tốt, nhưng cũng rất bướng bỉnh. Chuyện hắn đã quyết định, không ai có thể thay đổi được. Chỉ khi hắn đã quyết tâm không cần nàng ta nữa, hắn mới có thể vứt bỏ sĩ diện mà cãi nhau với nàng ta, và coi thường sự ngang ngược, quấy rối của nàng ta.
Mà đây, chính là điều khiến Kim Phượng không thể chịu đựng được.
Vốn dĩ, trước khi tìm đến Trịnh Hãn, Kim Phượng định bụng nếu Trịnh Hãn xin lỗi không đủ thành khẩn, nàng ta sẽ phá thai, trả thù Trịnh Hãn. Nhưng bây giờ, sau khi nàng ta phát hiện, Trịnh Hãn căn bản không có ý định hống hách nàng ta, thậm chí còn chán ghét nàng ta, không muốn phản ứng lại nàng ta. Nàng ta liền phát điên.
Vài năm nay Trịnh Hãn đối với nàng ta càng ngày càng mất kiên nhẫn. Tình cảm của hai người càng ngày càng kém. Bất luận Kim Phượng có làm gì, nàng ta cũng không nhận được nụ cười của Trịnh Hãn. Nhưng đối với người đàn bà họ Mã kia, Trịnh Hãn lại có thể nói cười vui vẻ, ôn nhu như vậy.
Giây phút đó, Kim Phượng tức nổ tung!
Giây phút đó, nàng ta đã có ý định cầm dao chém chết Trịnh Hãn!
Cuối cùng, là Tần Tiểu Lệ đã khuyên nhủ nàng ta. Nàng ta nói với nàng, không chiếm được thì hủy diệt, đừng để mình phải chịu ấm ức.
Nàng ta nói: "Phượng à, phá thai thì người đau đớn là ngươi, Trịnh đại ca không có tổn thất gì; chém người, thì người chịu thiệt cũng là ngươi, vì một tên Trần Thế Mỹ, mà đánh đổi cả cuộc đời của mình, ngươi có thấy mình ngốc không? Phượng à, Trịnh đại ca hắn bạc tình, coi như là đã hủy hoại một đời của ngươi. Ngươi không cho hắn nếm mùi đau khổ một chút, mà lại trực tiếp chém hắn, chẳng phải quá hời cho hắn sao?"
Sau đó, Tần Tiểu Lệ đưa cho Kim Phượng một gói thuốc chuột, tận tay chỉ dạy nàng ta cách tìm đến cái chết, cách vu khống đổ tội cho Trịnh Hãn, cách lôi kéo toàn bộ Trịnh gia vào!
"Loại chuyện này, là không thể tra rõ ràng được. Chỉ cần ngươi diễn đủ thật, thì Trịnh Hãn dù không có chuyện gì cũng sẽ thành có chuyện! Đến lúc đó, bọn họ là đôi cẩu nam nữ bị kéo đi diễu phố, ngươi ung dung đứng một bên ném trứng thối, như vậy chẳng phải rất sảng khoái sao! Phượng à, không tốn một binh một tốt, mà vẫn có thể tiêu diệt kẻ địch, đây mới là thượng sách."
"Chờ ngươi đấu đổ được Trịnh gia, ngươi muốn tái giá thì tái giá, không muốn tái giá thì sinh con ra rồi sống một mình. Như vậy chẳng phải rất tốt sao. Dù sao ngươi có tiền, lại không thiếu người theo đuổi, ngươi sợ gì chứ?"
Kim Phượng bị Tần Tiểu Lệ kích động, cảm xúc sục sôi, sau đó nàng ta cảm ơn Tần Tiểu Lệ, cầm gói thuốc chuột mà nàng ta đưa cho, liền chạy đến cổng xưởng cơ khí, bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Ban đầu Kim Phượng không muốn làm ầm ĩ lớn như vậy. Dù sao nàng ta ở bên ngoài vẫn luôn giữ kẽ, bát phụ làm ầm ĩ, nàng ta có chút không quen. Hơn nữa, nàng ta biết rõ Trịnh Hãn không ngoại tình, vẫn còn ảo tưởng về hắn. Nên Kim Phượng đã rất thu liễm.
Nhưng Trịnh Hãn chết không nhận sai, còn trước mặt bao nhiêu người, nói nàng ta cố tình gây sự, muốn ly hôn với nàng ta.
Kim Phượng bị làm cho mất hết lý trí, càng làm ầm ĩ càng điên cuồng.
Lúc này nhìn mọi người đứng ra bảo vệ lẽ phải cho nàng ta, mắng Trịnh Hãn và người đàn bà họ Mã kia thành một đống rác, Kim Phượng cuối cùng cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Nàng ta vô cùng hài lòng với hiệu ứng mà mình gây ra, đang lúc nàng ta nghĩ, có nên ăn một chút thuốc chuột hay không, để kịch bản thêm chân thực, khiến Trịnh Hãn vĩnh viễn không có ngày trở mình, thì Hạnh Phương và Trịnh Tiểu Nga, sau khi đã dùng hết sức lực mới chen lấn được từ vòng ngoài của đám đông, vào đến trung tâm.
Hô.
Người này thật sự là quá đông. Giữa trưa, chen lấn trong đám đông, Hạnh Phương bị nóng, đổ mồ hôi nhễ nhại. Trịnh Tiểu Nga cũng như vậy. Bà còn mang thêm tâm trạng khẩn trương. Bởi vậy Trịnh Tiểu Nga có thể nói là mồ hôi như mưa, trông còn chật vật hơn Hạnh Phương.
Có lẽ là dáng vẻ Hạnh Phương và Trịnh Tiểu Nga vượt vòng vây quá dễ thấy, hơn nữa còn có những người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vẫn luôn lớn tiếng la hét: "Nhường đường, nhường đường, mẹ chồng của Kim Phượng đến rồi!", thu hút sự chú ý của Kim Phượng.
Hạnh Phương cùng Trịnh Tiểu Nga vừa mới xuất hiện từ trong đám đông, ánh mắt căm hận như thực chất của Kim Phượng liền quét tới.
"Ngươi lại còn có mặt mũi đến đây?!" Kim Phượng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trịnh Tiểu Nga. "Con trai ngươi hại ta thảm như vậy, ngươi sao còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt ta?! Ta thực danh tố cáo ngươi ngược đãi ta, ngươi sao còn chưa xuống địa ngục?!"
Lời này của Kim Phượng nghe thật ác độc. Trịnh Tiểu Nga bị nàng ta oan uổng vốn đã tức giận, bây giờ thấy nàng ta còn không biết hối cải, bà nóng đầu lên, liền muốn xông lên cùng nàng ta cãi nhau.
Hạnh Phương tay mắt lanh lẹ, kéo Trịnh Tiểu Nga đang muốn bùng nổ lại, nhỏ giọng nói bên tai bà một chữ "khóc", sau đó toàn lực "khai hỏa", thay Trịnh Tiểu Nga ra mặt.
Chỉ thấy, Hạnh Phương trước khi nói chuyện, đã ba ba ba, vỗ tay khen ngợi Kim Phượng.
"Lợi hại, thật lợi hại! Kim Phượng đồng chí có bản lĩnh đổi trắng thay đen, hôm nay ta coi như đã được chứng kiến. Ngươi đúng là 'chỉ hươu bảo ngựa', 'đem bạch nói thành là hắc' (ý chỉ người vu khống, xuyên tạc sự thật), da mặt thật dày, không ai có thể địch lại! Tại hạ bội phục, bội phục!"
Những lời nói "âm dương quái khí" (nói mỉa) của Hạnh Phương, người bình thường đều có thể hiểu được. Hạ cục trưởng - người được giao nhiệm vụ, nhanh chóng ra hiệu cho nàng, ý bảo Hạnh Phương mau ngậm miệng, tuyệt đối đừng can thiệp vào việc này.
Kim Phượng hiện tại đang rất điên cuồng.
Tuy rằng bọn họ đều nhìn ra, nàng ta đang diễn trò, căn bản không phải thật sự muốn tìm đến cái chết. Nhưng thuốc chuột trong tay nàng ta là thật. Thứ đó chỉ cần dính một chút đều có thể mất mạng người. Trong bụng Kim Phượng còn có một sinh mạng nhỏ bé yếu ớt hơn, vạn nhất nàng ta bị Hạnh Phương làm cho tức điên, tay run rẩy, nuốt phải thuốc chuột. Vậy thì Hạnh Phương chẳng phải sẽ trở thành kẻ gián tiếp giết người sao?
Hạ cục trưởng và Tống gia có chút giao tình, ông ta đương nhiên không thể nhìn Hạnh Phương can thiệp vào chuyện nguy hiểm như vậy, hủy hoại cả đời.
Hạ cục trưởng lo lắng hết mực, nhưng khổ nỗi Hạnh Phương đã quyết tâm thay Trịnh Tiểu Nga ra mặt, cho nên, nàng giả vờ không hiểu ám chỉ trong ánh mắt của Hạ cục trưởng, tiếp tục đối đầu với Kim Phượng.
Khi Kim Phượng trừng mắt nhìn nàng, muốn mắng chửi, thì nàng đột nhiên cười một tiếng, hỏi ngược lại Kim Phượng, nói: "Thế nào? Ngươi cảm thấy ta nói không đúng sao? Ha ha, được, vậy ta sẽ nói rõ ràng hơn cho mọi người cùng nghe. Để mọi người, giúp chúng ta phân xử."
Nói xong, Hạnh Phương không thèm phản ứng Kim Phượng, mà hướng về phía những người đang xem náo nhiệt, nói như một người kể chuyện, cao giọng hô: "Các vị, im lặng! Im lặng! Chắc hẳn trong số đông người ở đây, khẳng định có người không biết chúng ta, cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liền chạy đến xem náo nhiệt. Vậy nhân lúc này, ta sẽ tóm tắt lại mọi chuyện cho mọi người hiểu rõ, người biết chuyện cũng im lặng, trước hết nghe ta nói xong. Nếu ta nói không đầy đủ, hoan nghênh các ngươi lát nữa bổ sung."
Lời này của Hạnh Phương, khiến những người xem náo nhiệt tò mò, vì lòng hiếu kỳ này, bọn họ im lặng trong chốc lát. Hạnh Phương tranh thủ thời gian, nhanh chóng tiếp tục nói: "Đầu tiên, ta xin giới thiệu một chút, nhân vật chính trong vụ tự tử, giết người này, nàng ta là Kim Phượng, là đại tiểu thư của xưởng trưởng Kim - xưởng nội thất Thư Thành, chồng nàng ta họ Trịnh, là công nhân viên kỳ cựu của xưởng cơ khí chúng ta. Còn người phụ nữ lớn tuổi đang khóc lóc vì bị làm cho tức giận này, là mẹ chồng của nàng ta. Ta là hàng xóm của nàng ta, bởi vì không quen nhìn Kim Phượng bắt nạt người thành thật, nên đến đây để nói vài câu công bằng thay cho Trịnh thẩm tử. Ta là vợ của quân nhân, chồng ta là đoàn trưởng, ta chịu trách nhiệm cho mỗi lời mình nói."
Hạnh Phương trước tiên tự giới thiệu gia đình, dùng danh nghĩa của Tống đoàn trưởng để trấn áp đám đông. Sau đó không cho mọi người có cơ hội bàn tán, nàng liền thao thao bất tuyệt, kể hết những việc làm thường ngày của Kim Phượng, cùng với việc Trịnh gia đã hầu hạ nàng ta như thế nào.
Mọi người nghe xong, lập tức ồ lên.
Những người cho rằng mỗi ngày ăn canh trứng gà, tự mình thu dọn phòng ở là bị ngược đãi, thì đúng là vô liêm sỉ, bọn họ trước nay chưa từng gặp qua!
Kết hôn 5 năm, việc nhà không làm, lớn như vậy, việc duy nhất biết làm, chính là tiêu tiền mua đồ khoe khoang, trước nay họ cũng chưa từng nghe nói qua!
Kim Phượng này, thật sự coi mình là công chúa sao?
Thời xưa, công chúa không hiếu thuận với cha mẹ chồng, còn bị người khác đánh giá phẩm hạnh không tốt, bị hoàng đế răn dạy! Kết quả Kim Phượng thì hay rồi; nàng ta đã bắt nạt mẹ chồng đến mức gần chết, còn cắn ngược lại, nói mẹ chồng ngược đãi nàng ta, này... Cũng quá không biết xấu hổ?
Trịnh Tiểu Nga phối hợp với Hạnh Phương, khóc lóc thảm thiết!
Trước đó, mọi người bị hành động muốn ăn thuốc chuột của Kim Phượng làm cho kinh hãi, không suy nghĩ kỹ, liền theo bản năng đồng tình với nàng ta, muốn đứng ra bảo vệ nàng ta. Bây giờ, nhìn Kim Phượng đeo vàng bạc, trang phục lộng lẫy, lại nhìn Trịnh Tiểu Nga già nua gầy gò, mặt mày sầu khổ, một thân áo quần rách rưới, mọi người lập tức nhận ra mình bị lừa.
Bộ đồ mà Trịnh Tiểu Nga mặc, là bộ dạng tiêu chuẩn của quần chúng lao khổ, trong số những người đến xem náo nhiệt, mười người thì có đến chín người rưỡi là giống Trịnh Tiểu Nga. Còn Kim Phượng, bộ dạng ăn mặc của nàng ta. Vừa nhìn liền biết là tiểu thư nhà tư bản đứng ở phía đối diện với nhân dân!
Bây giờ là thời đại nào?
Là thời đại đả đảo chủ nghĩa tư bản, nhân dân làm chủ. Kim Phượng đây không phải là đâm đầu vào họng súng sao?
Nhìn Trịnh lão thái thái bị nàng ta bắt nạt, đã khóc đến mức sắp ngất xỉu. Lại nhìn người phụ nữ giản dị bị nàng ta oan uổng, mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không còn coi Kim Phượng là người bị hại nữa, bắt đầu mắng nàng ta.
"Đúng là đại tiểu thư nhà tư bản! Lừa người lừa đến cả ông nội của ngươi! Ta cho ngươi lừa người, xem ta có mắng chết ngươi không! Ngươi &#×*..."
Cái gọi là yêu hận chỉ cách nhau trong gang tấc. Kim Phượng may mắn được trải nghiệm điều này. Vừa nãy nàng ta đắc ý bao nhiêu, thì bây giờ bị những lời nói dối của mình phản lại, mọi người mắng nàng ta càng không nể mặt.
Đúng lúc người Kim gia đến, mọi người đang mắng Kim Phượng hăng say, Kim mẫu ngồi trên chiếc ô tô con, phô trương lại đây.
Bình thường, nhìn thấy đội hình của Kim mẫu, mọi người khẳng định sẽ hâm mộ, khẳng định sẽ kính sợ. Nhưng lúc này, khi Kim mẫu vừa xuống xe, nhìn thấy sự phô trương của bà ta, so với Kim Phượng chỉ có hơn chứ không kém, trong lòng mọi người lập tức cảm thấy không thích.
"Có mẹ nào con nấy", người Kim gia thật sự nhìn thôi đã thấy ngán.
Chờ Kim mẫu bắt đầu không phân biệt tốt xấu, ngu ngốc bênh vực Kim Phượng, nói bọn họ bắt nạt người, còn uy hiếp bọn họ, nếu Kim Phượng có mệnh hệ gì, thì sẽ cho bọn họ biết tay, mọi người liền tức giận quá.
"Thứ xui xẻo gì vậy? 'Công khí tư dụng' (lợi dụng của công) đúng là sâu mọt của xã hội, lợi hại cái gì chứ? Kim xưởng trưởng trong nhà có uy lớn như vậy sao?"
"Lòng dạ độc ác nhà tư bản! Tin hay không ta đi tố cáo các ngươi!"
"Dám xem thường quần chúng lao động chúng ta, phi! Ta còn xem thường ngươi đấy!"
"Phi!"
"Phi phi phi!"
Kim Phượng lừa người đã phạm vào cơn giận của nhiều người, Kim mẫu lúc này lại đến đây "trang bức" (tỏ vẻ), vậy thì chắc chắn sẽ "lật xe" (thất bại thảm hại).
Kim mẫu và Kim Phượng đều có tính cách không chịu thua thiệt, bình thường người khác không chọc đến các nàng, các nàng còn phải kiêu ngạo, xem thường người khác, mắng người ta hai câu. Bây giờ có nhiều người như vậy, ngay trước mặt các nàng, mắng các nàng khó nghe như vậy, các nàng sao có thể nhịn được?
Một cuộc khẩu chiến căng thẳng diễn ra, tuy rằng số lượng người của hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng Kim Phượng và Kim mẫu không phải người bình thường, các nàng hỗ trợ lẫn nhau, hỏa lực mười phần, đặc biệt là "cả vú lấp miệng em" (dùng quyền lực để áp chế người khác). Các nàng có bản lĩnh "tác phong người" (vô lại) nhất lưu, chỉ một câu "quỷ nghèo" đã có thể đả kích được rất nhiều người, nên không hề rơi vào thế hạ phong, càng cãi nhau càng hung hăng.
Cãi nhau ầm ĩ, mọi người như sắp bốc hỏa, không biết ai là người ném một nắm vỏ hạt dưa vào Kim Phượng và Kim mẫu đầu tiên, đám đông như bị dẫn dắt, bắt đầu tìm đồ vật ném người!
Người xem náo nhiệt thì nhiều, nhưng phần lớn là công nhân ở gần đây. Vừa mới tan ca, trong tay bọn họ không có đồ vật gì. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải là Hồng Tiểu Binh (cách gọi những người tham gia Cách mạng Văn hóa) xúc động, nên vẫn còn nhớ Kim Phượng đang mang thai. Nhường nàng ta ba phần, không làm quá phận.
Chính là người xem náo nhiệt thật sự quá đông, mọi người, ngươi ném một nắm vỏ hạt dưa, ta ném một nắm đất, nàng ta lại phun một ngụm nước bọt, Kim Phượng và Kim mẫu hai tay khó địch bốn tay, lập tức chống đỡ không nổi. Trong cơn hoảng loạn, Kim Phượng không biết bị nước miếng của ai bắn vào, nàng ta lập tức bị ghê tởm. Tức giận, nàng ta cầm thuốc chuột trong tay, ném về phía đám người đông nhất.
Thuốc chuột có độc tính mạnh, những người đang mắng chửi hăng say, sợ bị dính độc chết, sợ hãi đến mức mau chóng ngậm miệng, chật vật né tránh.
Quá nhiều người, không gian không đủ, người né tránh khẩn cấp, ngươi đẩy ta, ta xô đẩy ngươi, lập tức hỗn loạn.
Kim Phượng nhìn bọn họ "người ngã ngựa đổ", còn "nội chiến" (tự đánh nhau), lập tức chống nạnh cười siêu cấp vui vẻ. "Ha ha, đáng đời! Đáng đời! Ha ha ~"
Kim Phượng đang cười đắc ý, muốn mắng tiếp, thì các đồng chí cảnh sát vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta từ nãy, thấy trong tay nàng ta không còn thuốc chuột, lập tức nhanh chóng ra tay, bắt giữ nàng ta.
Đám người bị Kim Phượng làm cho chật vật, thấy cảnh sát ra tay bắt giữ nàng ta, lập tức hoan hô nhảy nhót. Khiến Kim Phượng muốn đánh trả, cũng không dám.
"Kim Phượng đồng chí, ngươi có hành vi nghi ngờ làm rối loạn trị an xã hội, trật tự công cộng, cùng với việc nói xấu danh dự người khác, gây ảnh hưởng xấu đến xã hội. Mời ngươi theo chúng ta đi một chuyến!"
Kim mẫu muốn ngăn cản, Hạ cục trưởng uy nghiêm quét mắt nhìn bà ta, hỏi bà ta: "Đồng chí, ngươi muốn cản trở công vụ sao?"
Nhìn phù hiệu cảnh sát trên đầu Hạ cục trưởng, Kim mẫu sợ Hạ cục trưởng bắt luôn cả bà ta, bà ta nhanh chóng tươi cười nói: "Không có, không có. Ta là lương dân! Lương dân! Ha ha." Rất sợ kẻ mạnh.
Kim Phượng cũng vậy. Vừa nãy nàng ta còn lợi hại không ai bằng, oán trời oán đất, lúc này bị cảnh sát còng tay bắt giữ, nàng ta lập tức im lặng như gà. Sợ hãi đến mức móng vuốt, chỉ biết ô ô khóc.
Kim mẫu đau lòng muốn cầu tình, Hạ cục trưởng lạnh lùng liếc mắt nhìn, bà ta lập tức thành thật, ngậm chặt miệng. Sợ bị liên lụy.
Kim mẫu sợ hãi, không có chỗ dựa, sự kiêu ngạo của Kim Phượng lập tức biến mất một nửa. Nàng ta quay lại vài lần, phát hiện bản thân không thể giãy dụa, lập tức khóc càng thêm thê lương.
"Mẹ! Cứu con! Ô ô ô... Cứu cứu con! Ô ô... Con không muốn chết! Ô ô ô..."
Kim mẫu nghe vậy, theo bản năng muốn đưa tay ra cứu người. Hạ cục trưởng không kiên nhẫn dây dưa với các nàng, ra lệnh một tiếng, Kim Phượng liền bị các đồng chí cảnh sát, cưỡng chế trấn áp, áp giải đi.
Kim mẫu thấy thế, dậm chân một cái, chỉ có thể lo lắng đuổi theo sau. Ngay cả chiếc xe hơi nhỏ phô trương của nàng ta cũng không để ý.
Kim Phượng bị bắt, Kim mẫu nhận thức được sự đáng sợ, Hạnh Phương thấy"Tiểu Phương, ta ăn nói vụng về, hôm nay ngươi đã giúp ta rất nhiều, nói hết những lời ta muốn nói suốt mấy năm qua. Ô ô, thật sự cảm ơn ngươi! Ô ô..."
Trịnh Tiểu Nga giờ nghĩ lại, vẫn còn sợ đến mức chân run. Nếu như Hạnh Phương không đến, bà nhất định sẽ cãi nhau với Kim Phượng. Cãi nhau đến cuối cùng, bà khẳng định không thắng nổi, hôm nay chuyện này, nhà các nàng cuối cùng khẳng định sẽ phải "ngậm bồ hòn" (chịu oan ức).
Trịnh Tiểu Nga còn chưa cảm ơn xong, Trịnh Hãn cùng Mã Tiểu An cũng lại đây cảm ơn Hạnh Phương. Đặc biệt là Mã Tiểu An, nàng năm nay 21 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, còn đang tìm đối tượng. Nếu hôm nay để Kim Phượng chụp cho nàng cái mũ "hồ ly tinh" quyến rũ đàn ông có vợ, thì nửa đời sau của nàng sẽ bị hủy hoại.
"Cảm ơn, cảm ơn Hạnh Phương đồng chí! Đại ân đại đức của ngươi ta Mã Tiểu An cả đời không quên! Về sau ngươi chính là chị em ruột của ta, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta."
Sợ Hạnh Phương không biết nàng, Mã Tiểu An còn chu đáo tự giới thiệu. "Ta làm việc ở phòng tuyên truyền của xưởng, là con gái của chủ nhiệm phân xưởng một xe của chúng ta, nhà ta ở lầu gia đình mới, số 201. Có rảnh ngươi có thể tới tìm ta chơi." Nói xong, Mã Tiểu An còn giải thích mối quan hệ trong sạch giữa nàng và Trịnh Hãn: "Ta và Trịnh Hãn đồng chí chỉ là đồng nghiệp bình thường, bình thường ngoài công việc, chúng ta không nói chuyện với nhau một câu nào! Hôm nay việc này, thật sự vô cùng khó hiểu!"
Khi nói chuyện, Mã Tiểu An tự giác, đứng cách xa tất cả "sinh vật giống đực". Chỉ sợ lại bị nói ra nói vào, vừa nhìn là đã bị việc của Kim Phượng dọa sợ.
Trịnh Hãn nghe vậy muốn xin lỗi nàng, lại sợ hắn lại nói chuyện với nàng, sẽ gây thêm phiền phức cho nàng, chỉ có thể im lặng, không ngừng gật đầu. Sau đó một mình ngẩng đầu lên, giải thích hiểu lầm hôm nay.
"Hôm nay ta biết Kim Phượng tới tìm ta, không muốn cãi nhau với nàng ta trong nhà máy, liền định đi phòng văn phòng của phòng tuyên truyền để tránh. Ta không phải không muốn gặp Kim Phượng, ta định đợi tan ca, sẽ đến đón nàng ta về nhà. Ta và Mã đồng chí, không có bất kỳ tư tình gì. Ta chỉ là khi vào phòng tuyên truyền, có chào hỏi mọi người trong văn phòng."
Chỉ trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, Kim Phượng đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Trịnh Hãn. Hắn xấu hổ và khó chịu, xin lỗi mọi người.
"Hôm nay chuyện này là ta có lỗi với Mã đồng chí, cũng là ta không xử lý tốt quan hệ vợ chồng, làm chậm trễ giờ tan ca của mọi người. Xin lỗi mọi người, sau này ta sẽ tách biệt công việc và cuộc sống. Không để Kim Phượng đến nhà máy gây chuyện nữa."
Trịnh Hãn nói, cúi đầu chào xin lỗi mọi người và Mã Tiểu An. Trịnh Tiểu Nga theo hắn cùng cúi chào, chỉ hy vọng thái độ thành khẩn của hai người, có thể giảm bớt ảnh hưởng xấu do Kim Phượng gây ra, cố gắng xóa bỏ.
Thời đại này, lời đồn có thể hại chết người. Nếu có người không tin các nàng, mà tin Kim Phượng, đi truyền bá những lời đàm tiếu về nhà các nàng. Vậy thì sau này Trịnh Hãn làm sao có thể thăng chức?
Mọi người đối với Trịnh Hãn và Trịnh gia thật sự không có ác cảm gì. Trịnh Hãn và Trịnh Tiểu Nga trịnh trọng xin lỗi như vậy, ngược lại làm cho mọi người cảm thấy không được tự nhiên.
Hôm nay chuyện này ầm ĩ lên, các nàng cũng có chỗ không đúng. Là các nàng không làm rõ đúng sai, lầm tin Kim Phượng, còn ra vẻ ủng hộ Kim Phượng, khiến chuyện này mới ầm ĩ lớn như vậy.
Trịnh Hãn và Trịnh gia, nói ra thì cũng là bị các nàng "hố" (lừa gạt, gây hại). Mọi người tự giác có lỗi với các nàng, liền né tránh cúi chào của các nàng, ngược lại xin lỗi các nàng.
"Thật xin lỗi, lần sau chúng ta sẽ không 'nghe gió là mưa' (tin đồn thất thiệt) nữa. Hôm nay, là chúng ta xúc động."
"Không không, là nhà chúng ta thật sự xin lỗi. Kim Phượng là người nhà của chúng ta. Là chúng ta liên lụy đến mọi người."
Hạnh Phương thấy mọi người, ngươi một câu, ta một câu, xin lỗi không dứt. Nàng không thể không lại đứng ra, ngắt lời mọi người: "Thôi, thôi, mọi người đừng tự trách nữa."
"Kim Phượng là phụ nữ mang thai, chúng ta đồng tình nàng, muốn giúp đỡ kẻ yếu cũng không sai. Trịnh thẩm tử và gia đình là bị Kim Phượng hãm hại, gặp tai bay vạ gió, cũng không có sai. Mọi người mau chóng đừng nói xin lỗi nữa. Đến giờ tan ca rồi, các ngươi không đói bụng sao? Mọi người mau về nhà ăn cơm đi. Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn ta liền đói đến hoảng." (Ý chỉ: con người cần phải ăn uống đầy đủ mới có sức khỏe.)
"Phụt, ha ha ~"
Câu nói cuối cùng của Hạnh Phương, lập tức khiến mọi người ở đây đều bật cười.
"Ha ha, con dâu nhà Văn Thành là một người tốt. Hôm nay thím hầm cá, lát nữa thím mang cho ngươi một phần, đảm bảo hôm nay ngươi được ăn no. Ha ha ~"
"Ha ha, đến đây nào cô bé, thím có kẹo mạch nha, cho cháu ngậm cho ngọt miệng, lót dạ."
"Ta cũng có, ta cũng có, Phương nha đầu, đến chỗ dì, đồ của dì ngon hơn!"
Không phải tham ăn, chỉ là muốn trêu chọc Hạnh Phương: "..."
Thôi, lúc này có giải thích cũng không rõ ràng. Vì để mọi người quên chuyện xin lỗi đi. Nàng đành ăn nhiều một chút vậy.
Ăn một đống lớn đồ ăn vặt, Hạnh Phương ợ hơi trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, không đợi Tống Văn Thành hỏi, Hạnh Phương vừa phát đồ ăn vặt cho các bé trong nhà, vừa kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Tống Văn Thành nghe.
Vừa nói xong, người phụ nữ lớn tuổi nói muốn mang cá cho Hạnh Phương, liền thật sự mang đến cho Hạnh Phương một nồi cá kho lớn.
Cá vừa nhìn liền biết là đồ tốt, nóng hổi, Hạnh Phương có thể ngửi thấy mùi thơm nồng.
Không thân chẳng quen, Hạnh Phương không tiện nhận lễ vật quý giá. Liền theo bản năng từ chối.
Người phụ nữ lớn tuổi kia thấy Hạnh Phương không biết bà ta, liền tự giới thiệu nói: "Ta là Nhị thẩm của Tiểu An, hôm nay ngươi đã giúp nhà ta một việc lớn, nhà chúng ta cảm ơn ngươi là đương nhiên. Cá ngươi mau nhận lấy đi, nếu ngươi không nhận, lát nữa mẹ ta sẽ đến tận đây mang đồ ăn cho ngươi. Mẹ ta đã gần 80 tuổi rồi, ngươi nỡ lòng nào hành hạ bà ấy sao?"
Vậy thì nhất định là không nỡ rồi!
Để cho một cụ bà 80 tuổi đến mang đồ ăn cho Hạnh Phương, Hạnh Phương nào có "phổ" (tư cách, vị thế) lớn như vậy. Nhanh chóng nhận lấy đĩa của đối phương, Hạnh Phương nói một câu: "Thím đợi ta một lát." Liền chạy vào bếp.
Nhanh nhẹn rửa sạch đĩa, Hạnh Phương sợ người ta sốt ruột chờ, liền tiện tay ôm một vò dưa muối, chạy ra ngoài.
"Cảm ơn thím, cá ta nhận. Chỉ là hôm nay ta cũng không giúp được gì, thím không cần cảm ơn ta. À, đây là dưa muối ta tự làm, đặc biệt đưa cơm, thím mang về nếm thử. Nếu thích, ta còn rất nhiều."
Mã gia Nhị thẩm thấy thế, nói vài câu Hạnh Phương quá khách khí. "Ngươi đứa nhỏ này, sau này chúng ta là người một nhà, ngươi khách khí với ta cái gì? Được rồi, hôm nay là lần đầu, dưa muối này ta nhận. Về sau thím cho ngươi đồ vật, ngươi không được khách khí như vậy. Có rảnh thường xuyên đến nhà chơi. Tiểu An và ngươi tuổi tác không chênh lệch nhiều, các ngươi nhất định sẽ hợp nhau."
"Vâng, có rảnh ta nhất định sẽ đến." Hạnh Phương trả lời khéo léo.
Tiễn Mã gia Nhị thẩm đi, Hạnh Phương đang chuẩn bị đi nấu cơm trưa, thì Trịnh Tiểu Nga, người vừa mới tách ra khỏi Hạnh Phương, lại đến. Bà cũng là đến mang đồ ăn ngon cho Hạnh Phương.
Chỉ thấy, Trịnh Tiểu Nga ôm trong ngực, một quả dưa hấu lớn. Quả dưa hấu nhìn phải nặng đến tám, chín cân. Vừa nhìn liền biết không phải là hàng rẻ tiền.
Bây giờ là giữa cuối tháng 7, dưa hấu sớm vừa chín, giá dưa hấu trên thị trường vốn đã đắt. Quả dưa hấu mà Trịnh Tiểu Nga mua lại là loại hảo hạng, vậy thì lại càng đắt hơn.
Trịnh Tiểu Nga đặt dưa hấu xuống rồi định về nhà, "Tiểu Phương, dưa này con nhớ ăn, ăn xong thím lại mua cho con. Tuyệt đối đừng khách khí. Thím về nhà nấu cơm trước, đợi cơm nước xong, ta lại đến tìm con."
Hạnh Phương không khách khí với Trịnh Tiểu Nga, nàng vui vẻ nhận quả dưa hấu lớn, nhổ cho Trịnh Tiểu Nga một nắm hành lá trong vườn rau của nàng. "Cảm ơn thím về quả dưa hấu lớn, hôm nay ta thật là có lộc ăn. Hành lá này thím mang về chấm tương ăn."
Hạnh Phương không khách khí với Trịnh Tiểu Nga, Trịnh Tiểu Nga cũng không khách khí với Hạnh Phương. Bà bảo Hạnh Phương nhổ cho bà một nắm rau chân vịt nhỏ, mới cảm thấy mỹ mãn trở về nhà.
Hạnh Phương tiễn Trịnh Tiểu Nga đang vô cùng cao hứng đi, nhìn một đống đồ ăn ngon trong nhà, bất đắc dĩ nói với Tống Văn Thành: "Xem ra, sau này ta chính là vợ tham ăn của anh. Về sau anh ra ngoài, nhớ mua đặc sản địa phương cho ta. Không cần mua đồ đắt tiền, chỉ cần đồ ăn vặt địa phương là được."
"... Được." Tống Văn Thành buồn cười trả lời.
Hạnh Phương rõ ràng chính là người tham ăn, "vịt chết còn mạnh miệng" (ý chỉ người đã thua nhưng vẫn cố cãi). Tống Văn Thành trêu chọc Hạnh Phương như vậy, trong lòng lại nghĩ, lát nữa hắn sẽ viết thư cho đồng đội của hắn, nhờ hắn gửi một ít đặc sản ở quân đội của bọn họ về đây.
Ngại ngùng nói Hạnh Phương tham ăn, Tống Văn Thành liền nói với đồng đội là mua cho các con ăn.
Đồng đội của Tống Văn Thành nhận được tin, lập tức mọi người cùng nhau hành động, gửi cho Tống Văn Thành hai gói lớn đặc sản.
Bọn họ biết Tống Văn Thành bị ép cưới vợ, bây giờ thấy Tống Văn Thành trước kia mua đồ tốt cho các con, đều phải tìm bọn họ giúp đỡ mua, lập tức liền tưởng tượng ra một đống chuyện "có hay không đều được".
Ai, Tống đoàn trưởng đáng tiếc thật.
Đường đường là quân đoàn trưởng, lại bị hủy hoại bởi mẹ kế và người vợ thôn quê của hắn. Ai, Tống Văn Thành thật là quá khổ.
Lại nghĩ đến Tống đoàn trưởng là vì nhận nuôi con của đồng đội đã hy sinh, mới vội vàng kết hôn. Mọi người càng thêm bội phục hắn.
Tống đoàn trưởng là chân nam nhân, đại trượng phu! Vì đồng đội đã hy sinh, có thể làm được như Tống đoàn trưởng, hắn cũng coi như là độc nhất vô nhị. Mọi người càng nghĩ càng đồng tình với Tống Văn Thành, chỉ cảm thấy hắn như một đóa hoa tươi, bị lợn rừng "củng" (xúc, đào bới) mất.
Tống Văn Thành còn không biết hắn đang bị đồng tình. Hắn lúc này vừa viết xong thư, đang chuẩn bị tạo bất ngờ cho Hạnh Phương.
Hạnh Phương có lẽ là vận may đang đến, không đợi Tống Văn Thành bày tỏ sự bất ngờ của hắn, trong cuộc sống của Hạnh Phương, liền xảy ra một chuyện khiến nàng vô cùng cao hứng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận