Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh

Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh - Chương 116: (length: 22323)

**◎ Manh mối yêu đương của Miêu Chi Muội ◎**
Trong biển người mênh mông, việc tìm kiếm cha mẹ đẻ cho những đứa trẻ bị bắt cóc chẳng khác nào mò kim đáy bể. Việc này nghe qua đã thấy không đơn giản, thực hiện lại càng là một quá trình gian nan, kéo dài.
Chờ đợi trong khoảng thời gian dài như vậy, những đứa trẻ sống hòa thuận với cha mẹ nuôi liền không muốn rời xa cha mẹ nuôi để đến trại trẻ mồ côi.
Đến trại trẻ mồ côi làm sao thoải mái bằng ở nhà. Ở đó, một viện trưởng phải chăm sóc mười mấy, hai mươi đứa trẻ, làm sao có thể hòa thuận như ở trong nhà.
Dù cho Hạnh Phương các nàng đã nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng những đứa trẻ bị bắt bán từ nhỏ kia cũng không hề cho rằng ba mẹ chúng là kẻ buôn người. Chúng p·h·át ra từ nội tâm, coi cha mẹ nuôi như người thân, hy vọng cả gia đình có thể vui vẻ sống bên nhau mãi mãi.
Những đứa trẻ này lớn nhất mười bốn tuổi, nhỏ nhất ba tuổi. Đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành. Suy nghĩ đến tâm tình của bọn nhỏ, Hoắc Bưu cuối cùng không cưỡng ép tất cả mọi người đến trại trẻ mồ côi.
Phía tòa án cũng tương tự như vậy. Suy nghĩ đến yếu tố bọn nhỏ, cuối cùng những người mua đám trẻ kia không bị p·h·án nặng bằng những kẻ buôn người bán trẻ. Căn cứ vào mức độ thông cảm của đám trẻ đối với bên mua, những người mua trẻ này chỉ bị phạt từ một đến ba năm.
Hình phạt nặng nhất, tuyệt đối không nương tay là dành cho những kẻ buôn người bán trẻ. Kết cục của bọn chúng cơ bản đều là "ăn đậu phộng mễ". Chỉ có một số ít, bởi vì có biểu hiện lập c·ô·ng lớn, ví dụ như tố giác, được kêu án tù chung thân, thành c·ô·ng giữ được mạng.
Bất quá, buôn người là loại người không được t·h·í·c·h nhất trong tù. Hạnh Phương tin tưởng những kẻ buôn người kia một khi vào ngục giam, khẳng định sẽ s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t, cuộc đời sẽ vô cùng thê t·h·ả·m.
Sau khi p·h·án quyết được đưa ra, bọn nhỏ có thể lựa chọn th·e·o cha mẹ nuôi về nhà, hoặc lựa chọn giải trừ quan hệ nh·ậ·n nuôi, rồi đến trại trẻ mồ côi th·e·o sự sắp xếp của đồn cảnh s·á·t.
Hạnh Phương các nàng không can thiệp được việc p·h·án quyết, liền phụ trách chăm sóc hai đứa trẻ sẽ đến trại trẻ mồ côi.
Hai đứa trẻ kia, một đứa sáu tuổi, một đứa tám tuổi. Sau khi gia đình cha mẹ nuôi mua chúng về, lại sinh con ruột, thế là hai đứa trẻ mà bọn họ bỏ ra một khoản tiền lớn để mua về liền trở thành những người bị gia đình gh·é·t bỏ.
Ở nhà cha mẹ nuôi, chúng phải chịu rất nhiều uất ức, trải qua nhiều đau khổ, đến nỗi tính cách của chúng trở nên d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g, quái gở. Đến trại trẻ mồ côi, bởi vì tính cách không tốt, chúng lại càng trở nên khó hòa nhập.
Chúng tựa như dù cố gắng thế nào, cũng không thể hòa nhập với những đứa trẻ bình thường khác. Tr·ê·n người chúng tỏa ra một cỗ cảm giác cô đ·ộ·c rất mạnh. Rõ ràng là chúng đang đứng trong đám người cầu. Nhưng ánh mắt của mọi người chính là không dừng lại tr·ê·n người chúng.
Chúng tựa như những chú c·ẩ·u đi lạc, lầm đường lạc lối, đáng thương, dựa vào h·u·n·g· ·á·c và quật cường ngụy trang, để che giấu sự k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g bên trong nội tâm.
Hạnh Phương gần đây chăm sóc chị em Diệp gia, biết tình trạng của chúng không bình thường, đó là vấn đề về tâm lý. Nếu không kịp thời khai thông, chúng có thể sẽ giống như chị em Diệp gia, bị hiện thực đẩy vào ngõ cụt. Bởi vậy, Hạnh Phương sắp xếp cho chúng vào trường mẫu giáo của cặp song sinh, để chúng cùng các bạn đồng trang lứa đến trường, cảm nhận sự hăng hái, mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn ở lứa tuổi của chúng, thuận t·i·ệ·n dặn dò cặp song sinh mang th·e·o chúng cùng chơi.
Việc này cặp song sinh rất quen thuộc.
Gần đây cặp song sinh làm "Đại tỷ đại" rất nhiệt tình, đừng nhìn chúng tuổi còn nhỏ, nhưng đã ra dáng phong phạm, có thể làm người đáng tin cậy như mặt trời nhỏ cho người khác.
Chúng thành thục nhận nhiệm vụ, hoàn thành vượt cả mong đợi của Hạnh Phương. Chính là kết giao bạn bè, giúp đỡ bạn bè hòa nhập để cùng nhau vui chơi nha. Việc này, cặp song sinh rất rành.
Vụ án buôn người đã được giải quyết, thông báo tìm người tr·ê·n báo chí cũng bắt đầu p·h·át huy tác dụng. Bởi vì thông tin liên lạc còn bất tiện, thêm vào đó, việc truyền bá thông tin cần thời gian, nên đã bị chậm trễ không ít.
Sau một tháng đăng báo, mới bắt đầu có những gia đình m·ấ·t con tìm đến. Trước đây, Hạnh Phương các nàng còn nh·ậ·n được không ít điện thoại báo án và thư từ. Nói rằng con của họ bị m·ấ·t, nhờ Hạnh Phương các nàng giúp đỡ tìm kiếm.
Sau khi trấn an những bậc cha mẹ có cảm xúc k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g kia, các bậc cha mẹ thật sự cuối cùng cũng phong trần mệt mỏi mà tới. Các nàng rất nôn nóng muốn gặp con, nhưng hiện tại có những đứa trẻ lại thân t·h·iết với cha mẹ nuôi hơn. Hạnh Phương liền cần phải sớm cho những bậc cha mẹ đẻ này chuẩn bị tâm lý, đ·á·n·h trước "phòng ngừa".
Sau khi những gia đình bị m·ấ·t con chuẩn bị tâm lý xong, Hạnh Phương các nàng mới dẫn những người này đi tìm con để nh·ậ·n lại người thân.
Quá trình nh·ậ·n thân không hề tốt đẹp như vậy. Nhiều năm cốt n·h·ụ·c chia lìa. Những gia đình bị m·ấ·t con, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy con trai bảo bối của mình không để ý đến mình, lại liên tiếp gọi kẻ buôn người là mẹ, họ vẫn biết tức giận, biết không thể chịu n·ổi.
Trong lúc đó, đôi khi cha mẹ thật và giả còn đ·á·n·h nhau túi bụi. Hạnh Phương các nàng ra sức k·é·o còn k·é·o không ra. Còn có cha mẹ giả mang th·e·o con t·r·ố·n đi, cự tuyệt gặp mặt. Vì tìm lại được con, Hạnh Phương các nàng tốn không ít công sức.
Quá trình nh·ậ·n thân gian nan, trắc trở, lại tràn đầy xót xa.
Cuối cùng, chỉ có ba cặp nh·ậ·n thân thành c·ô·ng, ba đứa trẻ kia lựa chọn th·e·o cha mẹ đẻ về nhà. Còn lại, hoặc là nh·ậ·n sai, đứa trẻ không phải là con của gia đình kia. Hoặc chính là đứa trẻ lựa chọn cha mẹ nuôi, không nguyện ý cùng cha mẹ đẻ về nhà.
Hạnh Phương th·e·o những người kia chạy một vòng, chứng kiến những câu chuyện yêu h·ậ·n tình t·h·ù của họ, lòng cũng th·e·o họ mà buồn bã.
Bọn buôn người thật sự là những kẻ s·á·t t·h·i·ê·n đ·a·o. Gia đình hạnh phúc, cuộc đời tốt đẹp của những đứa trẻ, bởi vì chúng mà bị phá nát. Dù cho cuối cùng có thể gặp lại, có thể cùng cha mẹ đẻ về nhà, Hạnh Phương nhìn xem cũng cảm thấy t·h·iếu đi chút viên mãn.
Có những tiếc nuối, một khi đã gây ra liền không thể vãn hồi. Thời gian trôi qua không thể quay trở lại, cuộc đời bị đ·á·n·h cắp của những đứa trẻ lại không có cơ hội làm lại từ đầu. Nhìn những người này, Hạnh Phương cảm khái ngàn vạn, thổn thức không thôi.
Bất quá, hai đứa trẻ lựa chọn đến trại trẻ mồ côi đã thuận lợi tìm được cha mẹ đẻ, cùng họ về nhà. Cuối cùng cũng mang lại cho Hạnh Phương một chút niềm vui.
Thế giới này không hoàn toàn tốt đẹp, nhưng cũng không hoàn toàn x·ấ·u xa. Biết rõ điều mình muốn, nỗ lực vì nó, vẫn có thể đạt được hạnh phúc.
Trước khi hai đứa nhỏ rời khỏi Thư Thành, cha mẹ chúng đã dẫn chúng đến cục cảnh s·á·t, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Hạnh Phương các nàng.
Hai đôi cha mẹ của hai đứa trẻ kia thật sự rất cảm kích, vô cùng cảm kích. Có thể tính tình bướng bỉnh là trời sinh. Con của họ quật cường, họ cũng quật cường.
Hai đôi cha mẹ này, trong số những gia đình tìm lại được con, là hai gia đình duy nhất không sinh thêm con. Họ vẫn luôn tìm kiếm con của mình. Có được cha mẹ vô tư như vậy, hai đứa trẻ có tính tình bướng bỉnh kia thật may mắn.
Hạnh Phương và những người khác trong cục cảnh s·á·t đều rất khâm phục họ. Lúc họ đến chào tạm biệt, Hạnh Phương còn đặc biệt lấy máy ảnh ra chụp cho mọi người một tấm ảnh lớn để làm kỷ niệm.
Các nàng trao đổi địa chỉ, hẹn ước sau này sẽ viết thư cho nhau. Bởi vì cặp song sinh và hai đứa trẻ này chơi rất thân với nhau, Hạnh Phương và hai gia đình này càng trở nên thân t·h·í·c·h như người một nhà.
Bởi vì biết Hạnh Phúc ở ngay phía trước, cho nên lần ly biệt này không hề buồn bã. Mọi người vui vẻ chia tay, sau đó, cục cảnh s·á·t lại có thêm một lá cờ khen thưởng thật lớn.
Tiễn những gia đình tìm được con đi, vụ án bán con của vợ chồng Hạ Tiểu Mỹ cũng chính thức đi đến hồi kết.
Sau khi vợ chồng Hạ Tiểu Mỹ bị xử lý, "tứ đại kh·á·c·h quen" từng gây rối cho cục cảnh s·á·t, tất cả đều bị thu thập đến mức dễ bảo.
Sau khi những "Ngọa Long", "Sồ Phượng" này ngã xuống, đồn c·ô·ng an Xuân Liễu lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Bỗng nhiên nhàn rỗi, Hạnh Phương các nàng không có việc gì làm, ngược lại còn có chút không t·h·í·c·h ứng. Đặc biệt là Hoắc Bưu, nàng trước kia làm hình cảnh, ngày nào cũng bận đến mức chân đ·á·n·h cả vào ót.
Cuộc sống nhàn hạ như vậy khiến đội trưởng Hoắc cả người khó chịu.
Đội trưởng Hoắc đã khôi phục tinh thần, không muốn lãng phí thời gian, liền nghĩ cách để mọi người có việc mà làm.
Bên ngoài an ổn, không có việc gì để làm, Hoắc Bưu liền tìm việc ở bên trong. "Hoắc gia quyền" luyện không sợ bị t·h·iệt, không sợ bị lừa. Học được một môn võ t·h·u·ậ·t, về sau làm nhiệm vụ, lực lượng đều dồi dào hơn người khác. Bởi vậy, đội trưởng Hoắc nhàn rỗi đến "mọc râu", liền biến thân thành tổng giáo đầu, bắt đầu tích cực thúc giục mọi người luyện quyền.
Hai ngày đầu, mọi người nghĩ sắp được Hoắc Bưu trực tiếp chỉ đạo, vẫn là rất vui vẻ. Hoắc Bưu đứng đắn, là thần tượng của không ít người, có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng, ai mà không cao hứng?
Khâu Tuyết các nàng hưng phấn chờ đợi.
Là người từng t·r·ải, Hoắc Cao Phi biết rõ Hoắc Bưu là người như thế nào, nàng đồng tình nhìn nụ cười ngây ngô của mọi người. Không hề tiết lộ một câu.
Cứ chờ xem, những ngày vui vẻ không còn nhiều. Tranh thủ lúc còn sức lực, cứ cười nhiều một chút cũng tốt.
Quả nhiên, đến ngày thứ hai, khi mọi người thấy phương án huấn luyện của Hoắc Bưu, lập tức tất cả đều trợn tròn mắt. Đối với Hoắc Bưu mà nói, chính là luyện không c·h·ế·t thì phải luyện đến c·h·ế·t mới thôi. Bị nàng trực tiếp chỉ đạo, kết cục chính là hết lần này đến lần khác bị nàng đ·á·n·h ngã. Cùng với đó là sự răn dạy, thúc giục không hề nương tay của nàng. Tiến bộ thì đúng là có tiến bộ. Nhưng khó chịu thì cũng thật sự là khó chịu.
Cái cảm giác bị luyện đến s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t kia, thật sự là chua xót tột cùng.
Mấy người bên đội hình sự, mộ danh đến "học lỏm", đều hối h·ậ·n không kịp, đừng nói đến những người thuộc phái nữ như Hạnh Phương và Khâu Tuyết. Các nàng thật sự, chỉ mới luyện một giờ, đã mồ hôi nhễ nhại, gần như không thể kiên trì n·ổi.
Hạnh Phương có kinh nghiệm tập võ cùng Lương Khiết thì còn đỡ. Khâu Tuyết thật sự là lần đầu tiên luyện võ, vô cùng không chịu n·ổi.
Trong lòng Khâu Tuyết không ngừng kêu khổ, không biết nên làm thế nào bây giờ?
Mọi người đều đang luyện tập, bảo Khâu Tuyết đứng ra làm "đào binh", nàng thật sự không làm được. Nhưng tiếp tục luyện, nàng thật sự không thể kiên trì n·ổi. Khâu Tuyết "đ·â·m lao phải th·e·o lao", vô cùng khó xử.
Cuối cùng, Khâu Tuyết nhờ có thai mà tránh được một kiếp. Đứa bé này đến thật đúng lúc, Khâu Tuyết vui mừng xoay vòng vòng trong phòng.
Khâu Tuyết kết hôn với Tiểu Lưu vào kỳ nghỉ hè.
Hai người cùng nhau làm việc, vốn dĩ đã có chút ý tứ với nhau. Ban đầu, chút hảo cảm này còn chưa đến mức "không thể sống thiếu nhau", nên bọn họ không nói rõ ràng.
Lúc đó, mẹ của Khâu Tuyết muốn Khâu Tuyết tìm một người làm lãnh đạo, hoặc là con trai của lãnh đạo lớn để gả, có chút không vừa mắt Tiểu Lưu. Tiểu Lưu và Khâu Tuyết đều biết thái độ của mẹ Khâu. Hai người vẫn ở trạng thái "trên tình bạn, dưới tình yêu", một mối quan hệ mập mờ.
Lúc đó, hai người bọn họ vì t·h·í·c·h nhau, phân cao thấp, chờ đối phương mở lời trước, không t·h·iếu những lần làm khổ Hạnh Phương các nàng.
Tính tình của những cặp đôi trong giai đoạn mập mờ đều "sáng nắng chiều mưa". Hai người họ như đôi "oan gia vui vẻ", lúc nào cũng có thể cãi nhau một trận. Hạnh Phương các nàng vừa xem kịch hay, vừa thường xuyên bị liên lụy, bị bắt tham dự vào, trở thành những "bóng đèn 250W".
Nghĩ lại những ngày tháng đó, Hạnh Phương đều cảm thấy "chua xót". Mãi cho đến khi vụ án g·i·ế·t một đ·a·o nổ ra, tình cảm của hai người này mới nghênh đón bước ngoặt.
Vụ án g·i·ế·t một đ·a·o b·ạ·o· ·l·ự·c gia đình kh·i·ế·p sợ toàn quốc. Sau khi một kẻ biến thái như vậy xuất hiện, tất cả những cô gái đến tuổi kết hôn đều cẩn trọng xem xét lại vị hôn phu hoặc bạn trai của mình.
Gia đình Khâu Tuyết cũng không ngoại lệ. Sau đó, anh trai của Khâu Tuyết liền p·h·át hiện gia đình đối tượng xem mắt của Khâu Tuyết có truyền th·ố·n·g b·ạ·o· ·l·ự·c gia đình! Người đàn ông kia tuy rằng chưa từng đ·á·n·h phụ nữ, nhưng cha hắn, ông nội hắn đều từng đ·á·n·h mẹ hắn, bà nội hắn.
Gia phong như vậy, người nhà Khâu gia làm sao còn dám tiếp xúc. Mẹ của Khâu Tuyết vì chuyện này mà nghĩ đến đã sợ, hoàn toàn từ bỏ ý định gả con gái vào gia đình quyền thế.
Cành cao không phải dễ trèo. Vạn nhất gặp phải một kẻ "miệng nam mô, bụng một bồ dao găm", thì thật sự hối h·ậ·n cũng không kịp. Vẫn là nên tìm hiểu kỹ càng. Mẹ của Khâu Tuyết ủng hộ Khâu Tuyết tự do yêu đương.
Khâu Tuyết được tự do, cuối cùng cũng lấy hết can đảm tỏ tình với Tiểu Lưu. Tiểu Lưu sau khi t·r·ải qua một lần suýt chút nữa phải nhìn người trong lòng đi lấy chồng, cũng không dám chần chừ nữa. Lập tức theo đuổi "thê".
Hai người vốn có tình cảm với nhau, chỉ là trước kia tuổi trẻ nóng tính, không biết trân trọng. Hiện tại đã từng "m·ấ·t" đi một lần, họ đã hiểu được vì yêu mà nhún nhường, không còn nghĩ đến việc hơn thua với đối phương. Các nàng cứ thế song hướng lao tới, yêu đương ngọt ngào.
Hôn lễ của các nàng không tổ chức rình rang. Bởi vì đều là dân cảnh, các nàng mặc cảnh phục, đeo hoa hồng lớn, tổ chức một buổi hôn lễ rất náo nhiệt, ấm áp tại nhà ăn của đồn cảnh s·á·t.
Hạnh Phương các nàng đều tham gia. Ngày đó, cặp song sinh và bé Đông Chí cũng đến cục cảnh s·á·t chia kẹo cưới.
Chuyện vui này cũng mới diễn ra gần đây, cho nên mọi người không ngờ rằng, hai người kia lại nhanh như vậy. Mới kết hôn chưa được mấy tháng, Khâu Tuyết đã mang thai.
Quá cừ!
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Mọi người cười "mờ ám", giơ ngón tay cái với Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu cười ngây ngô như kẻ ngốc, nói năng cũng không rõ ràng. Hắn lúc thì nói "cùng vui", lúc lại nói "đã nhường".
Nghe mà Khâu Tuyết chỉ muốn che mặt.
Quá m·ấ·t mặt. Khâu Tuyết không chịu n·ổi, đ·á·n·h Tiểu Lưu mấy cái. Tiểu Lưu lúc này đang vui mừng, căn bản không biết đau.
Mãi cho đến khi đôi vợ chồng son tan làm về nhà, Hạnh Phương các nàng mới xem xong "chuyện vui".
Khâu Tuyết có thai, đương nhiên không thể tiếp tục luyện quyền. Những người cùng luyện quyền, chỉ còn lại Hạnh Phương và Hoắc Cao Phi.
Hoắc Cao Phi càng luyện càng hăng hái, Hạnh Phương bị nàng k·é·o th·e·o, dần dần cũng có chút nhiệt tình. Cục cảnh s·á·t ở đây mỗi ngày thao luyện khí thế ngất trời, dân cảnh ai nấy đều trở nên ngày càng giỏi võ. Trị an ở khu vực Xuân Liễu lại càng p·h·át triển tốt lên.
Những kẻ trộm cắp vặt, c·ô·n đồ, biết rõ khu vực Xuân Liễu toàn là những kẻ khó chơi, nếu không phải bất đắc dĩ, không ai dám đến khu vực này gây chuyện. Thỉnh thoảng có một hai kẻ không biết điều, hoặc là những kẻ "đầu xanh" không biết trời cao đất dày, hoặc là những kẻ tự xưng là "quá giang long", tài cao gan lớn.
Tuy nhiên, có Hoắc Bưu trấn giữ nơi đây. Bất luận là rồng hay là sâu, đến Xuân Liễu đều phải thành thật. Kẻ nào dám không tin, kết cục cuối cùng khẳng định đều là vào cục cảnh s·á·t.
* Thời gian thấm thoắt, đảo mắt đã đến tháng mười. Quốc khánh đang đến gần, thời khắc cả nước cùng chúc mừng sắp đến, Hoắc Bưu cuối cùng cũng đại p·h·át thiện tâm, cho Hạnh Phương các nàng nghỉ một ngày, không thao luyện các nàng nữa.
Trong dịp Quốc khánh, c·ô·ng nhân và những người lao động được nghỉ. Đoàn văn c·ô·ng, rạp chiếu phim, quán trà, trung tâm thương mại,...lại nghênh đón thời kỳ cao điểm của dòng người, trở nên bận rộn hơn bình thường.
Đơn vị của Hạnh Phương các nàng năm nay có biểu hiện d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g xuất sắc, cấp tr·ê·n để khen ngợi các nàng, đã cử đoàn văn c·ô·ng đến thăm hỏi và biểu diễn tại đội cảnh s·á·t.
Tháng mười, tiết trời cuối thu mát mẻ, để có thể cho càng nhiều người xem biểu diễn, Cục trưởng Tổng cục cảnh s·á·t quyết định chọn địa điểm biểu diễn tại sân vận động của trường cảnh s·á·t.
Sân vận động kia có thể chứa được hai vạn người. Ngoài những người làm trong ngành cảnh s·á·t như hình cảnh, dân cảnh, và học sinh của trường cảnh s·á·t, người nhà của họ cũng hoàn toàn có thể vào sân xem chương trình biểu diễn bằng vé.
Việc làm này hoàn toàn là để cảnh sát và nhân dân cùng chung vui ngày lễ. Tin tức vừa đưa ra, đội cảnh s·á·t Thư Thành liền sôi trào.
Lúc này, các hoạt động giải trí tương đối t·h·iếu thốn. Thật vất vả mới có đoàn văn c·ô·ng đến biểu diễn, số người muốn xem tự nhiên tăng lên rất nhiều. Người đông vé ít, vé vào cửa dành cho người thân của các thành viên trong đơn vị Hạnh Phương các nàng lập tức trở thành "hàng hot".
Nửa năm nay, Hạnh Phương có biểu hiện xuất sắc, hơn nữa Hoắc Bưu không có bạn bè, người thân ở gần, đã tặng phần vé của nàng ấy cho Hạnh Phương. Số vé trong tay Hạnh Phương, liền đứng đắn không ít.
Ngoài số vé dành cho người nhà, và tặng cho bạn bè tốt trong khu tập thể, Hạnh Phương còn dư năm tấm vé chưa đưa.
Nghĩ đã lâu không gặp Miêu Chi Muội, Hạnh Phương liền đến b·ệ·n·h viện tìm nàng, hỏi nàng có muốn đến xem biểu diễn hay không.
b·ệ·n·h viện cũng được nghỉ vào dịp Quốc khánh. Có chương trình biểu diễn để xem, Miêu Chi Muội đương nhiên vui vẻ đồng ý.
"Hắc hắc, thật sự rất cám ơn cậu Tiểu Phương. Cậu không biết, gần một tháng nay tớ mệt muốn c·h·ế·t. Khoảng thời gian trước, mỏ than đá ở thôn An Mục, Sơn Thành bị sụp đổ, thương vong đặc biệt t·h·ả·m trọng. Bên đó y tá không đủ, liền điều tạm một đội từ b·ệ·n·h viện của chúng tớ sang. Tớ hôm qua mới từ Sơn Thành trở về, thật sự là mệt c·h·ế·t tớ rồi."
Nói rồi, Miêu Chi Muội chỉ vào đôi mắt của mình, để Hạnh Phương nhìn quầng thâm mắt trũng sâu của nàng."Cậu xem, quầng mắt của tớ lại thâm như gấu trúc rồi. Ai, một tháng nay bận rộn, tớ không có một ngày nào được ngủ đủ giấc."
Miêu Chi Muội tự nh·ậ·n mình không phải là người được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ. Nhưng lần này, nàng vẫn bị mệt đến mức tinh thần hoảng hốt. Nàng tựa vào người Hạnh Phương, không x·ư·ơ·n·g cốt, oán trách với Hạnh Phương: "Tớ mệt đến ngây người. Hôm qua, khi ngồi xe lửa trở về, tớ dựa vào vai của bác sĩ Đường ngủ t·h·iếp đi. Ngủ một giấc thật ngon, nước miếng chảy ra, làm ướt hết cả áo của người ta."
Nhắc đến chuyện m·ấ·t mặt này, Miêu Chi Muội chỉ muốn che mặt.
"Ha ha ~~" Hạnh Phương bị lời nói của Miêu Chi Muội chọc cười.
Nghĩ một chút về tình huống xấu hổ kia, Hạnh Phương đã bắt đầu thay Miêu Chi Muội lúng túng.
"Cậu không phải nói bác sĩ Đường có b·ệ·n·h t·h·í·c·h sạch sẽ nha? Với bộ dạng ngủ của cậu, hắn lại nhịn được? Ha ha ~" Hạnh Phương "bát quái" hỏi.
"Có thể là xem như đã từng cùng nhau đi c·ô·ng tác, nể mặt tình hữu nghị "cách m·ạ·n·g" đi. Lúc ở Sơn Thành, hai bọn tớ còn cùng đến xưởng than đá, mỗi ngày chạy tới chạy lui trong bụi than, chắc là hắn đã quen rồi a..." Miêu Chi Muội yếu ớt, không x·á·c định t·r·ả lời.
Chuyện ở Sơn Thành, Hạnh Phương cũng đã đọc được tr·ê·n báo. Đó là một tai nạn ngoài ý muốn lớn, gây chấn động toàn quốc. Miêu Chi Muội đi cứu người, tự nhiên là anh hùng đáng được ca ngợi.
Cho nên, Hạnh Phương giơ ngón tay cái lên với Miêu Chi Muội, khen ngợi nàng: "Vất vả rồi Cành Cành. Cành Cành của chúng ta chính là y tá giỏi nhất. Vừa lúc được nghỉ, cậu đến nhà tớ ở vài ngày đi, tớ mời cậu xem biểu diễn, ăn tiệc lớn. Cho cậu bồi bổ thật tốt."
"Được, ha ha, cám ơn Tiểu Phương, có cậu thật tốt." Miêu Chi Muội mềm mại dựa vào người Hạnh Phương, nũng nịu "gọi món" với Hạnh Phương: "Hắc hắc, Tiểu Phương, tớ muốn ăn t·h·ị·t kho tàu, cá sốt chua ngọt, còn có bánh sủi cảo nhân toàn t·h·ị·t nữa."
Trước đó, vật tư ở Sơn Thành đều ưu tiên cho người b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g ăn, Miêu Chi Muội ăn chay cả tháng, thật sự thèm đến chảy nước miếng.
"Được, cậu muốn ăn cái gì, tớ đều làm cho cậu." Hạnh Phương cưng chiều cười t·r·ả lời.
Trong nhà Hạnh Phương có đồ dùng rửa mặt và quần áo thay giặt riêng của Miêu Chi Muội, hai người hẹn nhau xong, Hạnh Phương chờ Miêu Chi Muội thu dọn văn phòng, liền cùng nàng về nhà.
Văn phòng của Miêu Chi Muội ở tầng hai, khi Hạnh Phương các nàng đi xuống đại sảnh ở tầng một, Hạnh Phương vừa lúc nhìn thấy bác sĩ Đường trong văn phòng ở tầng một, cũng đang chuẩn bị tan làm về nhà.
"Bác sĩ Đường, chào anh." Hạnh Phương cười, lễ phép chào hỏi Đường Bân.
"Ân, chào các cô." Bác sĩ Đường dừng một lát, ngữ điệu bình thường t·r·ả lời.
Miêu Chi Muội bây giờ vừa nhìn thấy Đường Bân, liền có thể nghĩ đến việc mình đã ngủ "nghiêng ngả", chảy nước miếng, còn có bộ dạng lôi thôi, lếch thếch tr·ê·n vai người ta. Cho nên khi Đường Bân nói chuyện, nhìn về phía nàng, mặt nàng liền đỏ bừng lên.
"Chào... chào thầy Đường." Miêu Chi Muội kiên trì, chột dạ, hụt hơi chào hỏi Đường Bân. Chào hỏi xong, Miêu Chi Muội liền lén véo vào eo sau của Hạnh Phương, ý bảo nàng mau đi.
A a a...
Khoảnh khắc "xã hội c·h·ế·t" này, Miêu Chi Muội không chịu n·ổi.
Hạnh Phương cố nén cảm giác ngứa ở chỗ bị véo, nhìn ánh mắt Đường Bân dừng lại tr·ê·n người Miêu Chi Muội, thản nhiên đáp lại nàng, nhưng lại không tự chủ được mà thả chậm bước chân, chỉ cảm thấy nàng dường như p·h·át hiện ra một bí m·ậ·t lớn!
Hắc hắc, hai người này không phải là đang "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" đó chứ.
Hạnh Phương nén cười, không nhìn sự thúc giục của Miêu Chi Muội, tự nhiên nói với bác sĩ Đường: "Bác sĩ Đường, chuyện của Diệp Xuân lần trước, thật sự đã làm phiền anh. Đơn vị chúng tôi có đoàn văn c·ô·ng đến biểu diễn vào dịp Quốc khánh, tôi còn dư bốn tấm vé, anh có muốn lấy không?"
Lời này của Hạnh Phương vừa nói ra, Đường Bân còn chưa kịp t·r·ả lời, Miêu Chi Muội đã vội vàng dùng sức véo Hạnh Phương một cái.
Không được mà! !
Miêu Chi Muội bây giờ gặp Đường Bân liền x·ấ·u hổ. Sao nàng có thể cùng hắn xem biểu diễn chứ! ? Miêu Chi Muội sốt ruột đến mức mặt càng đỏ hơn.
May mà Hạnh Phương đã bị Hoắc Bưu thao luyện một tháng, "hạ bàn" rất vững, nếu không, với lực véo bất ngờ của Miêu Chi Muội vừa rồi, có thể sẽ khiến cả Hạnh Phương và Miêu Chi Muội ngã vào n·g·ự·c Đường Bân.
Đường Bân nhìn thấu sự thẹn thùng của Miêu Chi Muội, nhưng không hề từ chối ý tốt của Hạnh Phương.
"Cám ơn đồng chí Hạnh Phương, bốn tấm vé này tôi đều muốn." Đường Bân nho nhã lễ độ, t·r·ả lời không nhanh không chậm. Lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào Miêu Chi Muội. Khi Hạnh Phương đưa tay ra, hắn cũng đưa tay về phía Miêu Chi Muội.
Hạnh Phương thấy vậy. Cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đường Bân bị Hạnh Phương cười đến mức đỏ bừng cả tai, nhưng vẫn đứng thẳng người, không thu tay lại.
Hạnh Phương đưa số vé còn dư của mình cho Đường Bân, sau đó mang th·e·o nụ cười "bà mối", k·é·o Miêu Chi Muội đang khẩn trương rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận