Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh

Trong Văn Niên Đại Xinh Đẹp Nữ Chủ Thức Tỉnh - Chương 13: (3) (length: 9096)

◎ Ai sợ ai chứ! ◎ Hạnh Phương đã sớm biết Tần Tiểu Lệ - một đóa bạch liên hoa tâm cơ thâm trầm, không dễ đối phó. Muốn "vắt cổ chày ra nước" như Tần Tiểu Lệ phải xuất huyết nhiều, chỉ dựa vào lời nói hươu vượn thì không thể được.
Nhưng Tần Tiểu Lệ khó đối phó, Hạnh Phương cũng không phải loại người ăn chay. Nàng dám hù dọa Hạnh Phương, Hạnh Phương liền dám uy h·i·ế·p ngược lại.
"Tìm cái gì bảo vệ khoa chứ, nếu muốn đi, chúng ta trực tiếp đến ủy ban. Chủ tịch đã nói, yêu đương mà không lấy mục đích kết hôn đều là hành vi lưu manh. Con trai của ngươi lừa gạt ta, cùng ta ở chung đối tượng, nhưng lại không muốn kết hôn, chính là đối với ta giở trò lưu manh. Để tránh cho càng nhiều cô nương tốt giống như ta bị hắn lừa gạt, ta cần phải dũng cảm đứng ra tố cáo hắn! Để tổ chức nghiêm trị tội hắn."
Lời nói của Hạnh Phương làm sắc mặt Tần Tiểu Lệ đại biến. Đáy mắt nàng thoáng chốc xẹt qua một tia tàn độc, hận không thể đem Hạnh Phương ra t·h·i·ê·n đ·a·o vạn quả.
Ủy ban là nơi nào? Đó là nơi người tốt có thể đến sao? Bao nhiêu người tài ba đi vào mà không thể trở ra? Hạnh Phương lại lòng dạ ác độc, muốn đưa Kim Hạo đến ủy ban, nàng ta điên rồi sao? Tần Tiểu Lệ nghiêm trọng hoài nghi Hạnh Phương đây là vì yêu sinh hận, muốn hủy hoại Kim Hạo!
Kim Hạo là bảo bối của Tần Tiểu Lệ, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Siết chặt cây chổi, Tần Tiểu Lệ đầy mặt lạnh lùng, dáng vẻ như là muốn liều mạng cùng Hạnh Phương.
Hạnh Phương lại làm như không phát hiện ra sự biến hóa của Tần Tiểu Lệ, không hề để Tần Tiểu Lệ vào trong lòng. Quay đầu, Hạnh Phương chậm rãi nói với Quý lão đầu: "Quý đồng chí, nói đến chúng ta cũng rất hợp ý nhau. Ta lần này vào thành, có được như ngày hôm nay là nhờ ngươi. Không có ngươi, ta đã bị mẹ con Kim Hạo b·ắ·t· ·n·ạ·t đến c·h·ế·t. Chúng ta đều là người thành thật, lại đều bị mẹ con Kim gia lừa gạt. Quý đồng chí, ngươi có muốn cùng ta đến ủy ban không?"
"Vấn đề của Tần đồng chí so với Kim Hạo nghiêm trọng hơn nhiều, ta mới bị Kim Hạo lừa ba ngày đã khó chịu như vậy. Ngươi bị Tần đồng chí lừa hơn hai mươi năm năm, khẳng định càng không chịu nổi đúng không? Quý đồng chí, có khó khăn thì tìm tổ chức. Ngươi yên tâm, tổ chức sẽ thay ngươi lấy lại công bằng."
Lời nói của Hạnh Phương lại làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Hạnh Phương này rốt cuộc là con cọp cái từ đâu xuất hiện!? Nàng ta cũng quá đáng sợ? Hôn sự không thành mà thôi, có cần ầm ĩ đến ủy ban không?
Ủy ban là nơi xét nhà, bình thường các nàng tránh còn không kịp, Hạnh Phương lại muốn chủ động đi? Nàng ta điên rồi sao?!
Những người vốn cảm thấy Hạnh Phương không hiểu lễ nghĩa, nhìn Hạnh Phương không vừa mắt, nhịn không được mở miệng giúp Tần Tiểu Lệ giáo huấn Hạnh Phương.
"Tiểu cô nương, ngươi cũng nên biết điều một chút. Ngươi cùng Kim Hạo chính là tự do yêu đương, có cần làm ầm ĩ đến ủy ban không?"
"Đúng vậy, hôn sự của con cái, từ xưa tuân thủ chính là 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy', ngươi và Kim Hạo có việc, nghiêm túc mà nói chính là tự định chung thân, Tần đại muội tử không đồng ý, có gì không đúng?"
"Đúng a, ngươi là một tiểu cô nương, chúng ta biết ngươi không dễ dàng, đều không so đo với ngươi. Nhưng ngươi được lý không tha người, không có lý mà còn quậy ba phần là không đúng. Chính ngươi ầm ĩ còn chưa đủ, ngươi lại còn giật dây Lão Quý lão đầu làm ầm ĩ? Người ta hơn hai mươi năm tình cảm, là ngươi có thể phá hư sao?"
"Đúng vậy, ngươi cũng quá không biết xấu hổ, xen vào chuyện của người khác."
Hạnh Phương làm việc quá lỗ mãng, vừa nhìn chính là tuổi còn nhỏ, không biết nặng nhẹ. Người xem náo nhiệt cảm thấy nàng không hiểu chuyện, liền ỷ lớn hiếp nhỏ, nhao nhao lên tiếng giáo dục Hạnh Phương.
Các nàng nói gì cũng có, tư tưởng chính là khuyên Hạnh Phương nên bình tĩnh một chút, đừng có quá hùng hổ dọa người. Nàng là một đại cô nương một mình chạy đến nhà người đàn ông xa lạ để đàm hôn luận gả, cũng đã đủ kỳ quái. Nàng cùng Tần Tiểu Lệ kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn ai.
Người Hoa điển hình là 'đánh đòn' mỗi bên 50 cái, ai cũng có lỗi. Hạnh Phương trông có vẻ càng thêm 'cả vú lấp miệng em', hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ, không tôn trọng người già, liền trở thành đối tượng công kích chủ yếu.
Hạnh Phương bị các nàng thuyết giáo cũng không tức giận. Mặc kệ những người này là thật lòng hay giả ý, các nàng nói các nàng làm vậy là vì muốn tốt cho Hạnh Phương, Hạnh Phương liền giữ thái độ tốt mặc cho các nàng nói. Chờ các nàng nói đến mệt mỏi, bày ra dáng vẻ trưởng bối, đã nghiền, Hạnh Phương mới tươi cười mở miệng.
"Đại gia đại nương, ta đây là vì dân trừ hại, là việc chính nghĩa, vì sao phải xấu hổ? Nói đến, các ngươi đều nên học tập ta, không thể dễ dàng bỏ qua cho mẹ con Kim gia."
Thấy đại gia lại bắt đầu nhíu mày, muốn nói đạo lý lớn, Hạnh Phương không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng tung chiêu lớn.
"Các vị, theo ta được biết, cha Kim Hạo hai mươi năm trước đã qua đời. Tần đồng chí sau khi cha Kim Hạo c·h·ế·t, một ngày công cũng không làm. Nàng một mình nuôi lớn ba đứa con, có thể nói là rất không dễ dàng."
"Ngươi nói những điều này để làm gì?"
"Biết Tần đại muội tử không dễ dàng, ngươi liền đừng làm loạn nữa. Nàng đã đủ khó khăn, ngươi b·ắ·t· ·n·ạ·t nàng có ý nghĩa gì?"
Hạnh Phương nói là chuyện mọi người đều biết, có người không quen nhìn nàng làm ra vẻ bí ẩn, liền tức giận mở miệng quát lớn Hạnh Phương, cắt ngang lời nói của Hạnh Phương.
Hạnh Phương vẫn giữ thái độ tốt, mỉm cười với người trừng nàng, sau đó chỉ vào mặt Tần Tiểu Lệ nói: "Vậy các ngươi hãy nhìn xem mặt nàng. Nói một câu không quá cung kính, ta thấy Tần đồng chí so với các nữ đồng chí ở đây đều trẻ trung xinh đẹp hơn."
"Theo lý mà nói, những tháng ngày của nàng hẳn là rất khổ sở. Người sống sung sướng như thế nào, ta tin tưởng các vị ở đây chắc chắn đều thấy qua. Người có dung mạo trời sinh xinh đẹp, cũng không chịu nổi sự vất vả cùng năm tháng tàn phá. Nhưng các ngươi xem Tần đồng chí, nàng ta giống như là đã từng chịu khổ sao? Nàng ta đã hơn năm mươi tuổi, trên mặt một nếp nhăn đều không có. Các ngươi lại nhìn tay nàng, so với tay của ta còn mềm còn đẹp hơn."
Hạnh Phương nói, giơ cao tay mình. Để cho mọi người nhìn kỹ. Bàn tay Hạnh Phương vừa nhìn chính là một đôi tay của người hay làm việc. Một chút không giống như khuôn mặt của nàng xinh đẹp như thế. Lòng bàn tay nàng toàn là vết chai, ngón tay cùng mu bàn tay còn có không ít vết sẹo nhỏ. Nhìn đôi bàn tay chi chít vết thương như vậy, mọi người liền biết, Hạnh Phương khẳng định đã chịu nhiều khổ, là một cô nương tốt cần cù, tháo vát.
Ngược lại với bàn tay Hạnh Phương, bàn tay Tần Tiểu Lệ đặc biệt trắng nõn, tinh tế tỉ mỉ. Rõ ràng nàng so với Hạnh Phương lớn hơn ba mươi tuổi, nhưng chỉ nhìn vào đôi tay, thật không thể nói Hạnh Phương trẻ hơn Tần Tiểu Lệ.
Lại cúi đầu xem bản thân. Tay của các nàng còn không bằng Hạnh Phương... Mọi người kinh ngạc ồ lên.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao tay Tần quả phụ được bảo dưỡng tốt như vậy?!" Tiền Tiểu Yến không nhịn được hét lên chói tai.
Trước kia nàng không cố ý xem tay Tần Tiểu Lệ, cũng không biết Tần Tiểu Lệ lại có một đôi tay đẹp mắt như vậy. Này... Này, quả thực là nực cười!
Tiền Tiểu Yến vừa tức giận vừa ghen tị. Những người phụ nữ khác ở đây cũng cảm thấy không khá hơn Tiền Tiểu Yến. Mọi người đều là người dân đang vật lộn trên lằn ranh ấm no, vì sao Tần quả phụ trông có vẻ tốt hơn các nàng nhiều như vậy? Rõ ràng các nàng hạnh phúc hơn Tần quả phụ.
"Đúng a, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Một người phụ nữ không làm việc, nàng ta dựa vào cái gì mà được bảo dưỡng tốt như vậy? Chỉ dựa vào Quý đồng chí sao? Không thể nào? Tiền lương của người gác cửa đủ tiêu xài sao?" Hạnh Phương lạnh lùng mở miệng.
"Không đủ!" Tiền Tiểu Yến kích động đáp lại.
"Chồng chúng ta một tháng tiền lương là 25 đồng, Quý lão đầu lại 'thiếu tâm nhãn', hắn ta cũng phải chừa chút tiền tự mình tiêu xài. Theo ta được biết, mỗi tháng hắn ta ít nhất có thể ăn thịt hai lần. Hắn còn thích uống rượu, uống say còn có thể đi tìm Phạm Đại Bưu chơi chút tiền lẻ. Cho nên, hắn một tháng ít nhất phải để dành mười đồng tự mình tiêu xài. 25 đồng tiền lương, trừ đi chi tiêu của Quý lão đầu, Tần quả phụ một tháng nhiều nhất được mười lăm đồng. Nhưng ta nghĩ Quý lão đầu hẳn là không ngốc như vậy, hắn một tháng cho Tần quả phụ năm đồng đã là nhiều lắm rồi?"
Nói, Tiền Tiểu Yến không xác định nhìn về phía Quý lão đầu. Cũng không biết chừng, lấy trình độ si mê của Quý lão đầu đối với Tần Tiểu Lệ, hắn thật là có khả năng đem tiền lương một tháng của hắn cho hết Tần Tiểu Lệ...
Tiền Tiểu Yến nhất thời nghẹn lời, càng thêm tức giận.
Quý lão đầu bị Tiền Tiểu Yến đánh giá đặc biệt không được tự nhiên. Vốn dĩ hắn không cảm thấy việc hắn đem tiền cho Tần Tiểu Lệ tiêu xài là không đúng. Nhưng bị Tiền Tiểu Yến tính toán như vậy, lại vừa nhìn, Quý lão đầu trong nháy mắt có ảo giác bản thân làm người 'vung tiền như rác', là một tên ngốc.
Cảm giác này thật không tốt. Nhớ lại đủ loại chuyện đã qua, nghĩ đến việc hắn vì Tần Tiểu Lệ mà vay mượn những khoản nợ. Trong lòng Quý lão đầu như có một ngọn lửa đang cháy. Đốt cháy ngũ tạng lục phủ của hắn đau nhức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận