Trà Xanh Giáo Hoa Không Người Có Thể Địch, Thẳng Đến Ta Trùng Sinh

Chương 68: Chỉ có thể dùng chiêu kia ~

**Chương 68: Chỉ có thể dùng chiêu kia ~**
Đỗ Quyên nghe hắn nói xong, cũng là lộ ra vẻ mặt hài lòng, "Tiểu Lưu, cậu là nghiên cứu sinh ở Ý Quốc Florence, những bức họa này đối với cậu chắc hẳn là thường xuyên được nhìn thấy, cậu hơi quá khiêm nhường rồi."
"Sở Ấu Vi, sau này con cũng nên thường xuyên giao lưu, học hỏi thêm với bạn."
Sở Ấu Vi làm bộ như không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiểu Lưu đắc ý từ kính chiếu hậu nhìn Lý Thu Thủy một chút, mặt lộ vẻ đắc ý.
Lý Thu Thủy hơi sững sờ, không ngờ rằng ở trong một cuộc đua nhỏ như vậy cũng có người cạnh tranh với mình, loại chuyện tốt này ngươi cũng tranh với ta sao.
Vậy thì hết cách rồi.
Ta chỉ có thể dùng chiêu kia.
Lý Thu Thủy vắt chéo chân, mỉm cười, "Đỗ phu nhân, tôi thấy trong buổi triển lãm tranh vừa rồi, có mấy bức tác phẩm của Velázquez, hẳn là đồ giả, bất quá nhìn màu vẽ và độ cũ của chúng, có lẽ là của họa sĩ ở thế kỷ 16, 17 phỏng chế theo. Mặc dù không tệ, nhưng kém xa so với nguyên tác của Velázquez về độ chân thực, nếu như có cơ hội đưa nguyên tác của ông ấy vào trong nước, tôi nghĩ sẽ tốt hơn."
Đỗ Quyên nghe vậy, lấy làm kinh ngạc, nàng biết Lý Thu Thủy nói không sai, thế nhưng mà đến độ mới cũ của màu vẽ cũng có thể nhìn ra thật giả, điều này thực sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng được. Theo nàng biết, chỉ có một số bậc thầy phục chế văn vật mới có thể làm được.
Nàng đương nhiên muốn đem nguyên tác của Velázquez vào trong nước, dù sao nếu như mình làm thành công, thì mình sẽ trở thành người đầu tiên thúc đẩy buổi triển lãm giao lưu văn hóa này.
Thế nhưng loại nghệ thuật gia cấp quốc bảo này, bút tích thực của ông, nếu muốn đưa vào trong nước, thì điều kiện là cực kỳ hà khắc. Theo nàng biết, ngoại trừ các bảo tàng nghệ thuật cấp quốc gia, thì điều kiện của các bảo tàng nghệ thuật tư nhân phù hợp cũng chỉ có Bảo tàng Nghệ thuật Peter Pan ở Hàng Thành.
Chỉ là bảo tàng nghệ thuật này căn bản không có khả năng mở cửa cho mình, quán chủ là một lão nhân tính tình cực kỳ cổ quái.
Chẳng lẽ Lý Thu Thủy quen biết?
Lý Thu Thủy nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Quyên, biết mình đoán đúng, kỳ thật ở chỗ của hắn có thể phân biệt được thật giả, chỉ là sau đó hắn đã từng thúc đẩy qua lần giao lưu nghệ thuật này. Chỉ là để tránh các tác phẩm nghệ thuật bị mất, thời điểm đó cùng vận chuyển đến còn có mấy bức tranh của họa sĩ ở thế kỷ 16, 17 phỏng chế theo. Lý Thu Thủy suy tư một chút, liền biết những bức tranh này hẳn là tranh giả được đưa kèm.
Về phần Bảo tàng Nghệ thuật Peter Pan kia, quán chủ đích thật là rất quái gở, nhưng ông ta lại có một tâm nguyện, muốn đem bảo tàng nghệ thuật mới mở ở gần tòa Thương Siêu tiêu chí tính trên đường Hán Giang, để càng nhiều người được chiêm ngưỡng nghệ thuật.
Chỉ là, thời điểm đó ông chủ bất động sản, hiển nhiên không có tầm nhìn xa này, cho rằng Thương Siêu kết hợp cùng bảo tàng nghệ thuật, là "râu ông nọ cắm cằm bà kia."
Mãi đến sau này, Lý Thu Thủy tự mình khai phá Thương Siêu, mặc dù không phải là địa điểm tiêu chí, nhưng cũng kết hợp với bảo tàng nghệ thuật, kết quả hiệu quả khá tốt, điều này cũng thúc đẩy buổi triển lãm lần này.
Nhưng lại rất trùng hợp, miếng đất trống của Thương Siêu kia, chính là mảnh nhà cũ mà trước kia mình bỏ ra 30 triệu để mua.
Lý Thu Thủy cảm thấy mình, hẳn là có thể cùng lão Peter này đàm phán một chút.
Lý Thu Thủy nghĩ tới đây, tiếp tục nói, "Đỗ phu nhân, trong nước mà nói, tôi cũng không quen biết nhiều bảo tàng nghệ thuật, nhưng có một nhà gọi là Bảo tàng Nghệ thuật Peter Pan, không biết có thể hay không thỏa mãn điều kiện triển lãm lần này?"
Đỗ Quyên nghe đến đó, con mắt sáng lên "Vậy thì tốt quá, dì vẫn luôn muốn hợp tác với bảo tàng nghệ thuật này, nếu như cậu có thể giúp đỡ, Tiểu Lý, dì thật sự rất cảm ơn cậu."
Nàng vô thức đã nói ra, nói xong bản thân cũng có chút sửng sốt, mình không phải nên chán ghét "tóc vàng" này sao?
Lý Thu Thủy nói, "Được, dì, mấy ngày nữa cháu sẽ trả lời chắc chắn cho dì."
Tiểu phú bà nghiêng tai nghe lén phía sau nói chuyện, giờ phút này nghe được ngay cả người mẹ khó tính của mình đều bị Lý Thu Thủy thu phục, nàng cảm thấy Lý Thu Thủy thật sự là siêu lợi hại nha.
Đôi chân nhỏ không ngừng vui vẻ đá về phía trước!
"Còn là nghiên cứu sinh của Học viện Mỹ thuật Florence, ngay cả tranh thật giả cũng nhìn không ra, Học viện Mỹ thuật Florence rốt cuộc có tốt như vậy không. Ai nha, như vậy mình đến trường cũng không yên tâm a~"
Tiểu phú bà đột nhiên thốt lên một câu.
Tiểu Lưu ở phía trước, mặt đã tái mét.
Hắn nào có không biết là giả, chỉ là hắn căn bản không có cách nào nói, lại nói cho dù biết là giả, hắn cũng căn bản không có thủ đoạn làm được việc đem bút tích thật tới giao lưu.
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có thể làm được, thật sự là nói hay hơn hát?
"Mụ mụ, con muốn ăn hamburger." Sở Ấu Vi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lúc này nhìn thấy tiệm KFC ven đường, hưng phấn hét lớn.
Đỗ Quyên nghe thấy con mình nói như vậy, vừa định phản bác, nhưng đột nhiên nghĩ đến nhiều năm như vậy mình cũng không có ở bên cạnh con gái, thế là liền đồng ý.
"Được, vừa vặn bận rộn đến trưa cũng đói bụng rồi."
"Lý Thu Thủy, cậu thấy thế nào?"
Đỗ Quyên trưng cầu ý kiến của Lý Thu Thủy.
Mặt Tiểu Lưu càng khó coi hơn, trước kia Đỗ tổng đều là trưng cầu ý kiến của ta.
Thế nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, mặc dù nhà hắn hiển hách, nhưng Đỗ Quyên được xem là một người tổ chức triển lãm nghệ thuật tương đối nổi tiếng trong và ngoài nước, hắn muốn tiến vào ngành nghề này, đi theo Đỗ Quyên là lựa chọn tốt nhất.
Thế là chỉ có thể bình tĩnh dừng xe, đúng lúc này, còn trông thấy Lý Thu Thủy thiếu đòn nhỏ giọng nói, "Sư phó, phiền anh khóa kỹ cửa xe, tôi vừa để quên điện thoại ở trong xe."
Sư phó?
Tiểu Lưu nghiến răng ken két, thật sự coi ta là tài xế sao.
Bất quá, giờ phút này hiển nhiên không có người quan tâm suy nghĩ của người tài xế này, Lý Thu Thủy mang theo nhạc mẫu cùng tiểu phú bà đi vào trong KFC.
Hôm nay ở KFC, khách vẫn rất đông, người đến người đi, ghép bàn đều đã kín chỗ.
Lý Thu Thủy tính toán, thậm chí không cần một năm, 1 triệu phí kinh doanh của mình liền có thể kiếm về.
Lúc này nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lý Thu Thủy tiến đến, vội vàng cầm một cái tạp dề tới, "Lý ca, anh về rồi, vừa vặn, mọi người đều đang rất bận, mau tới đây giúp đỡ một tay. Bận tối mặt tối mũi!"
Lý Thu Thủy mặc dù là ông chủ, nhưng bình thường lại hòa đồng với nhân viên, làm tất cả mọi việc, giờ phút này công việc bận rộn như vậy, Lý Thu Thủy lại đến đây, tự nhiên là nhanh chóng chào hỏi Lý Thu Thủy.
Lý Thu Thủy cũng không nói thêm gì, cầm tạp dề đeo lên, cười nói, "Dì, Ấu Vi, vậy hai người cứ tùy ý chọn món, cháu đi làm việc trước."
"Oa, Lý Thu Thủy đã bắt đầu làm thêm vào kỳ nghỉ hè, thật là chăm chỉ." Tiểu phú bà cao hứng khoe khoang với Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cũng công nhận gật gật đầu, cảm giác đứa bé này đích thật là khác với những học sinh bình thường, cuộc sống rất đa dạng phong phú. Nàng trước kia khi đi du học, cũng là vừa học vừa làm, nàng rất ủng hộ hành vi này.
Lúc này, Tiểu Lưu chậm một bước tiến vào, thấy cảnh này, rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết, lơ đãng nói, "Nói gì mà có thể liên hệ bảo tàng nghệ thuật, còn tưởng rằng lợi hại cỡ nào, hóa ra chỉ là một nhân viên làm công theo giờ ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận