Trà Xanh Giáo Hoa Không Người Có Thể Địch, Thẳng Đến Ta Trùng Sinh

Chương 120: Thêm cái qq

Chương 120: Thêm cái QQ
Trần Thu Nam ngồi xuống, lơ đãng vuốt tóc, để lộ vành tai nhỏ nhắn, xinh xắn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Thuỷ Thuỷ. Cổ nàng trắng nõn, dưới ánh đèn mờ ảo, cả người như phát sáng. Lý Thuỷ Thuỷ nhìn người trước mắt, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười khó nhận ra.
"Đúng rồi, gần đây ở trường học ngươi có khỏe không?" Trần Thu Nam thấy Lý Thuỷ Thuỷ không nói gì, chỉ cười ngây ngô, có chút mất hứng hỏi.
Trước kia Lý Thuỷ Thuỷ không phải như vậy, mỗi khi mình thể hiện ưu điểm, hắn đều sẽ chủ động tới hỏi han ân cần.
Bất quá, dù sao, hiện tại Lý Thuỷ Thuỷ đã khác xưa, nàng mặc dù không quá nguyện ý, nhưng vẫn chủ động bắt chuyện.
Lý Thuỷ Thuỷ lẳng lặng ngẩn người, không trả lời, trong ánh mắt lộ ra một loại lạnh lùng cùng xa cách khó tả. Qua hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Rất tốt."
Thanh âm lạnh nhạt mà bình tĩnh, phảng phất như thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Trần Thu Nam cảm thấy có chút lúng túng, nàng vốn cho rằng Lý Thuỷ Thuỷ sẽ nhiệt tình đáp lại, nhưng hiện tại xem ra lại không phải như thế.
Nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi phán đoán của bản thân, chẳng lẽ nàng đoán sai thái độ của Lý Thuỷ Thuỷ?
"Cho ngươi một chuỗi này." Trần Thu Nam cười đưa cho Lý Thuỷ Thuỷ một chuỗi đồ nướng.
Lý Thuỷ Thuỷ nhìn xiên nướng trong tay, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp. Hắn không thích loại vị này, nhưng lại lựa chọn nhận lấy.
Có lẽ đây là bởi vì hắn đã trưởng thành, không còn như đứa trẻ bướng bỉnh, mà là học được tha thứ và lý giải. Đối mặt với nhiều người như vậy, hắn không cần thiết phải làm Trần Thu Nam mất mặt, chuyện trước kia đều đã qua.
Bất quá, đối với sự nhiệt tình của Trần Thu Nam, hắn không đáp lại quá nhiều, chỉ đơn giản ứng phó.
Trần Thu Nam tựa hồ nhận ra sự lạnh nhạt của Lý Thuỷ Thuỷ, nàng cố gắng tìm kiếm chủ đề, hy vọng có thể phá vỡ cục diện bế tắc.
Nàng cười nói: "Thật hâm mộ ngươi có thể thi đỗ đại học Đông Hoa, sau này có cơ hội, ta có thể đến tìm ngươi nghe giảng bài."
Lý Thuỷ Thuỷ hơi nhíu mày, hắn không thích nàng đến, chẳng lẽ Trần Thu Nam không nhận ra sao?
Hắn nhàn nhạt đáp lại: "Vẫn là từ bỏ đi."
Hắn không muốn cho Trần Thu Nam bất kỳ huyễn tưởng hay chờ mong nào, cũng không muốn mang đến cho mình phiền toái không cần thiết.
Mặc dù bọn hắn không hoàn toàn cắt đứt quan hệ, nhưng Lý Thuỷ Thuỷ cũng không muốn đầu tư thêm thời gian và tinh lực vào mối quan hệ này.
Sắc mặt Trần Thu Nam trở nên có chút khó coi, nàng không ngờ Lý Thuỷ Thuỷ lại trực tiếp cự tuyệt nàng như vậy.
Trước mặt nhiều người xa lạ như vậy, nàng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, đồng thời ý thức được Lý Thuỷ Thuỷ không còn là người luôn chiều theo ý nàng như trước kia.
Sau này nếu cùng Lý Thuỷ Thuỷ ở cùng một chỗ, bạn cùng phòng của Lý Thuỷ Thuỷ sẽ thấy nàng thế nào?
Những người khác cũng chú ý tới thái độ lạnh nhạt của Lý Thuỷ Thuỷ, bọn hắn nhao nhao quăng tới ánh mắt nghi hoặc, nghĩ thầm người này thật là nữ thần mà Lý Thuỷ Thuỷ theo đuổi suốt ba năm trung học sao?
Vì sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Đinh Hữu Tài nhìn Lý Thuỷ Thuỷ, trong lòng suy nghĩ: Sao cảm giác không giống Lý Thuỷ Thuỷ đang theo đuổi nữ sinh này, ngược lại có phần giống nữ sinh này theo đuổi hắn. Nhưng mà...
Kim Đằng Phi lại chắc chắn trong lòng, hắn nắm chặt tay, hắn biết, Lý Thuỷ Thuỷ sở dĩ có thể như vậy, hoàn toàn là bởi vì nàng gặp nữ thần mà mình âu yếm. Bởi vì quá mức thích, nên mới cố tình tỏ ra lạnh nhạt.
Loại cảm giác này, hắn thật sự rất hiểu.
Có lẽ trước mặt người khác, hắn có thể ba hoa chích chòe, nhưng một khi gặp người mình thích, suy nghĩ của hắn liền không theo kịp.
Kim Đằng Phi là một người thầm mến Mộ Dung Uyển nhiều năm, hắn tràn đầy cảm xúc.
"Tới chơi đi! Sau này ngươi đến trường học của chúng ta, tùy tiện tìm một chỗ là có thể chơi. Nếu như Lý Thuỷ Thuỷ không dẫn ngươi đi chơi, có thể trực tiếp tìm ta. Bọn họ cũng đều biết ta là đại thiếu gia nổi tiếng, khu vực Yến Kinh này ta rất quen, có cơ hội cùng đi ăn thịt vịt nướng."
Kim Đằng Phi vừa cười vừa nói, ý đồ làm bầu không khí nhẹ nhõm một chút.
Trần Thu Nam ngọt ngào cười: "Tốt quá, đến Yến Kinh về sau ta còn chưa có dịp nào đi dạo, vậy nếu như sau này có cơ hội, chúng ta cùng đi dạo một vòng."
"Tốt." Nghe Trần Thu Nam chủ động như vậy, Kim Đằng Phi cũng nở nụ cười, hắn thậm chí đột nhiên cảm thấy Trần Thu Nam rất giống nữ thần Mộ Dung Uyển của mình. Mặc dù không nói rõ là giống ở điểm nào, nhưng luôn cảm thấy rất giống.
Bất quá, điều khác biệt duy nhất là, Mộ Dung Uyển sẽ không chủ động với mình như vậy.
Bây giờ thấy Trần Thu Nam chủ động, hắn vội vàng cầm điện thoại di động nói: "Cho ta xin số QQ của ngươi đi."
Sau đó còn nhìn Lý Thuỷ Thuỷ một cách bông đùa, nói: "Lão Lục, ngươi sẽ không để tâm chứ?"
Lý Thuỷ Thuỷ cũng cười nói: "Đương nhiên sẽ không để ý." Hắn thật sự sẽ không để ý, chỉ cần Kim Đằng Phi sau này có khóc thì đừng tìm đến hắn là được.
Thủ đoạn của Trần Thu Nam hắn rất rõ, năm đó khi mới quen Trần Thu Nam, nàng cũng rất nhiệt tình, tỏ vẻ rất sùng bái mình. Thế nhưng, một khi mình thật sự say mê, vậy thì sẽ có kết cục không tốt.
Chẳng qua, nếu Kim Đằng Phi có thể bị Trần Thu Nam đùa bỡn, vậy sau này trong ký túc xá, số lượng người gây rắc rối có lẽ sẽ ít đi nhiều. Bất quá, nghĩ lại, Kim Đằng Phi từng nói qua đã có 6 bạn gái, hẳn là sẽ không dễ dàng bị Trần Thu Nam đùa bỡn.
Nghĩ như vậy, hai người đúng là kỳ phùng địch thủ.
"Kim đại thiếu, không phải hôm nay ngươi tỏ tình với nữ thần của ngươi sao, thế nào rồi?"
"Không phải vì chuyện này chúng ta mới ra ngoài uống rượu sao." Hàn Lập không biết xuất phát từ mục đích gì, đột nhiên nói một câu. Có lẽ là không muốn Kim Đằng Phi phá hỏng quan hệ của Lý Thuỷ Thuỷ và Trần Thu Nam.
Dù sao hắn thấy, Kim Đằng Phi làm vậy có chút không đúng.
Kim Đằng Phi lập tức tỏ vẻ không thèm để ý: "Kia là cái gì, Thu Nam ngươi đừng nghe Lão Nhị nói bậy, không phải nữ thần gì, chính là bạn học trung học của ta, coi như là thanh mai trúc mã. Hôm nay ta nói chuyện phiếm với nàng."
"Xong, đã thêm, ta sau này mỗi ngày sẽ nhắn tin chúc ngươi buổi sáng tốt lành, ngủ ngon." Kim Đằng Phi cầm di động, nói với Trần Thu Nam.
"A, là như thế này a, Kim đại thiếu là một nhân tài, người Yến Kinh các ngươi đều rất hào phóng." Trần Thu Nam cười nói.
"Ha ha." Kim Đằng Phi nói xong, sau đó lại lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, Thuỷ Thuỷ, hôm nay ngươi cùng Ma Vương cùng nhau chạy bộ trên bãi tập đúng không?"
Trần Thu Nam cùng Kim Đằng Phi hai người chuyện trò vui vẻ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía Lý Thuỷ Thuỷ, nhưng Lý Thuỷ Thuỷ lại tỏ ra rất bình tĩnh. Lý Thuỷ Thuỷ trong lòng cười lạnh, hắn sớm đã nhìn ra ý đồ của Kim Đằng Phi.
Hắn bất quá chỉ muốn khoe khoang quan hệ và địa vị của mình trước mặt Trần Thu Nam, để thu hút sự chú ý của nàng.
Kim Đằng Phi là người rất thú vị, nếu nói hắn là tay chơi tình trường, phương thức theo đuổi nữ sinh của hắn chỉ là chúc buổi sáng tốt lành, ngủ ngon, ngay cả bữa sáng cũng không bỏ được, nhưng nếu nói hắn là người mới trong chuyện yêu đương, thì hắn lại nói đã từng có sáu bạn gái.
"Kim đại thiếu, ngươi và thanh mai trúc mã của ngươi phát triển đến đâu rồi?" Lý Thuỷ Thuỷ bỗng nhiên xen vào hỏi, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận