Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Chứng Kiến Tin Tức Ẩn Giấu

Chương 361 - Hóa Thạch Quy xuất thế, chấn động thế giới

Oành! Oành!
Hóa Thạch Quy chậm rãi di động ở trên đại địa, mỗi một bước đều lưu lại một cái hố to.
Trên mặt đất, trong khe nứt phụ cận, rất nhiều hung thú bị kinh động.
Bọn nó đều cho rằng, lại phát sinh rung chuyển.
Nhưng sau đó, bọn nó thấy một hung thú to lớn, vác một cổ bảo đi về phía trước!
Tất cả hung thú mắt thấy một màn này, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Hung thú thật khổng lồ, lực lượng thật lớn, đây rốt cuộc là nhân vật khủng bố cỡ nào.
Một màn này, quả thực là quá chấn động!
Trên vùng đất xa xa
Có năm con hung thú kết bạn mà đi, chính là năm con sủng vật trước đó không lâu được Lâm Phong phóng sinh.
Vốn bọn nó còn cảm thấy may mắn, Lâm Phong quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, hoàn thành nhiệm vụ, liền thả bọn nó tự do.
Sau khi thu được tự do, tâm tình của bọn nó sung sướng, kết bạn rời đi.
Đúng lúc này, bọn nó nghe được động tĩnh khổng lồ, dồn dập quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy, bọn nó đều sợ ngốc tại chỗ, con ngươi mở to, há miệng, mắt lộ vẻ kinh hãi!
Trời ạ!
Đó là cái gì?
Một con hung thú thật lớn!
Hung thú thật có thể lớn đến như vậy sao?
Năm con hung thú kia đều bị Hóa Thạch Quy dọa sợ, sinh ra hoài nghi sâu đậm với bản thân.
Đồng dạng là hung thú, vì sao người khác có thể vĩ đại như vậy, ở trước mặt con hung thú kia, bọn nó giống như hòn đá nhỏ.
Mà ngay sau đó, bọn nó chứng kiến, trên lưng cự thú có một cổ bảo hoa lệ khổng lồ!
Đó không phải gia viên của người mới phóng sinh bọn nó sao? Tại sao lại ở trên lưng cự thú kia!
Hơn nữa bọn nó có thể nhìn ra, con hung thú kia không phải phá hư cổ bảo trên lưng, mà là bảo vệ thật tốt, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Ngao!
Một con hung thú khiếp sợ kêu to, nói:
- Chẳng lẽ hung thú khổng lồ kia, cũng là sủng vật của chủ nhân trước?
Lời này vừa nói ra, bốn con hung thú khác đều chấn động mạnh mẽ, não hải nhấc lên sóng lớn!
Bọn nó ngây ngốc đứng hồi lâu, thẳng đến cự thú và cổ bảo kia đi xa, từng con mới tỉnh hồn lại.
Trên mặt của bọn nó, không hẹn mà cùng toát ra thần sắc hối hận.
Không sai, bọn nó đều hối hận.
Theo chủ nhân cường đại như vậy có cái gì không tốt, chủ nhân ngay cả cự thú kinh khủng như vậy cũng có thể thu phục. Theo Lâm Phong, về sau ai dám khi dễ bọn nó?
...
- Hóa Thạch Quy, đi chậm một chút, ổn định.
Lâm Phong nhảy đến trên đầu Hóa Thạch Quy.
Nếu như trên đại địa bằng phẳng, Hóa Thạch Quy bò như thế nào cũng không đáng kể, mấu chốt là bây giờ đại địa tràn ngập vết rách.
Hóa Thạch Quy hành tẩu không ổn định.
Gặp phải vết nứt tương đối lớn, còn phải lượn qua một vòng tròn khá xa.
- Ô!
Hóa Thạch Quy lên tiếng, đồng thời biểu thị bụng mình có chút đói
- Tất cả đi xuống, chúng ta đi săn bắn cho Đại Ô Quy ăn, để nó có sức làm việc.
Lâm Phong nói với các sủng vật.
Đại Ô Quy dừng lại, Lâm Phong và các sủng vật nhảy xuống đất.
Hóa Thạch Quy bởi vì hình thể khổng lồ, hành động rất tiêu hao thể lực, nên trong cuộc sống, tuyệt đại đa số thời gian Hóa Thạch Quy đều ngủ say.
Thời điểm nó ngủ, sẽ triệt để không còn động tĩnh, theo thời gian trôi qua, sẽ có một ít hung thú tới gần, đồng thời không phát hiện Hóa Thạch Quy là hung thú.
Sau đó Hóa Thạch Quy đột nhiên thức tỉnh, là có thể nhanh chóng ăn hung thú bên người, sau đó tiếp tục ngủ.
Từ sau khi theo Lâm Phong, Hóa Thạch Quy cảm thấy trong mấy ngày ngắn ngủi, mình vận động còn hơn mấy năm qua vận động.
Hơn nữa sau khi đi mấy ngàn mét, Hóa Thạch Quy cảm giác mệt chết đi được, đói bụng, muốn ăn, muốn ngủ.
Cũng may Lâm Phong và các sủng vật, thường cách một đoạn thời gian, đều sẽ cho nó rất nhiều thức ăn.
Cùng lúc đó.
Một nữ Ngự Thú Sư, mang theo bốn con sủng vật, ở trong khe đất thăm dò giết địch.
Sau khi mệt mỏi, nàng mang theo các sủng vật đi tới mặt đất nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn uống.
Oành! Oành! Oành!
Đột nhiên, nàng cảm giác mặt đất chấn động, xa xa còn truyền đến tiếng nổ ầm ầm.
Nữ Ngự Thú Sư nhất thời cảnh giác đảo qua bốn phía, không có phát hiện bất cứ địch nhân nào, như vậy chấn động và tiếng vang là chuyện gì xảy ra?
Nữ Ngự Thú Sư khẽ ngẩng đầu, sau đó sắc mặt triệt để đọng lại, cả người giống như một tượng đá đứng thẳng bất động tại chỗ, trợn to con ngươi giật mình nhìn xa xa.
- Mẹ ơi! Đó là cái gì?
Thanh âm của Nữ Ngự Thú Sư run rẩy.
Đối với hình ảnh mình thấy, nàng khiếp sợ sợ hãi, khó mà tin được!
Thế giới này, lại có quái vật khổng lồ đáng sợ như vậy, quả thực tựa như một ngọn núi nhỏ!
Nếu mình gặp phải quái vật khổng lồ kia, chỉ sợ một chút khả năng chạy trốn cũng không có, tất cả sủng vật cũng sẽ bị ăn tươi, hơn nữa phỏng chừng không đủ đối phương nhét kẽ răng.
Cũng may, hung thú khổng lồ kia cũng không có chú ý tới mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận