Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!

Chương 77

Một là đến thưởng ngoạn cảnh đẹp trên hồ, hai là nàng cũng có thể cùng A Liễu nói chuyện thật tốt.
“A Tả?” A Liễu đến còn sớm hơn nàng, lúc nhìn thấy Thẩm Yên Kiều, A Liễu vui vẻ kéo cái chân tàn tật chạy tới.
“Chậm một chút,” Thẩm Yên Kiều giữ chặt hắn, cười cùng nhau tiến vào phòng riêng, sau khi gọi người mang trà và điểm tâm lên trước, lúc này mới quan sát tỉ mỉ A Liễu một chút rồi nói, “Cao lên một chút rồi.”
Lạc Thanh Thạch từ sau tấm bình phong trong phòng riêng này đến hành lễ với nàng, sau đó liền lui xuống trước.
“A Tả ở trong phủ kia, là ăn không hợp khẩu vị sao?” Thẩm Yến Liễu quan sát tỉ mỉ Thẩm Yên Kiều một lúc rồi nghi hoặc hỏi, “Sao trông tỷ lại gầy đi một chút thế?” Khí sắc của tỷ tỷ hắn nhìn qua ngược lại rất tốt, chỉ là không biết sao hắn vẫn cảm thấy tỷ ấy gầy đi một chút.
“Đúng vậy nha,” Thẩm Yên Kiều sợ hắn nghi ngờ điều gì khác, cười nói, “Cũng không phải là không ngon, chỉ là ta vừa mới đến, nói cho cùng vẫn là không quen lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Trong phủ có một món canh măng chua da gà làm rất ngon, mấy ngày nay ta ăn nhiều, e là sẽ nhanh chóng béo lên thôi.”
“Béo một chút thì tốt, A Tả gầy quá,” Thẩm Yến Liễu vội nói, “Ta còn tưởng rằng ngươi ở bên kia chịu ủy khuất gì đâu.”
Nói xong, lại nhìn thẳng vào mắt Thẩm Yên Kiều hỏi, “Tỷ phu đối với ngươi rất tốt chứ?”
Ánh mắt Thẩm Yên Kiều vội vàng lóe lên, vô thức tránh đi ánh mắt nhìn thẳng của hắn, cười nói: “Vừa mới thành thân, ngươi nói xem sao? Hắn là...... cực kỳ ôn hòa.”
Thẩm Yến Liễu híp mắt lại, cười cười, nhưng không hỏi tiếp nữa, chỉ thấp giọng nói: “Ta chỉ mong mau chóng lớn lên.”
“Tất nhiên sẽ lớn lên,” Thẩm Yên Kiều nghe hắn nói thấy rất buồn cười, đưa tay chỉ nhẹ vào trán hắn nói, “Chẳng lẽ lại cứ mãi là một tiểu oa nhi? Qua vài năm nữa ngươi sẽ giống như người lớn —— đợi đến khi ngươi lấy vợ sinh con, lúc đó ngươi muốn quay về thời thơ ấu cũng không thể nữa, bây giờ là thời gian tuổi nhỏ tốt đẹp, phải biết trân quý một chút đi.”
Thẩm Yến Liễu che giấu ý cười: “A Tả, ta cũng không muốn thành thân.”
“Trẻ con nói bậy,” Thẩm Yên Kiều cười nói, “Phụ mẫu chi mệnh, lời mai mối, nào có phần cho ngươi làm chủ?”
Thẩm gia nhà nàng cũng không phải gia đình bình thường, quy củ cũng nhiều lắm, gia tộc lại lớn, đừng nói là không cưới vợ, ngay cả đại bá của nàng chỉ sinh được Nhị tỷ Thẩm Yên Uyển một người con gái mà còn không chịu nạp thiếp......
Trong gia tộc liền có chút dị nghị, đến mức Thẩm phủ bên này, vốn nên là chi của đại bá đứng ra quán xuyến gia đình, bây giờ lại rơi xuống trên người phụ thân nàng là Thẩm Khác.
Thậm chí các sự vụ trong gia tộc, rất nhiều đều không mời đại bá nàng tham dự, trong lúc vô hình thực ra đã bài xích đại bá nàng sang một bên.
Cũng may phụ thân nàng và đại bá bọn họ thủ túc tình thâm, trong gia tộc lúc này mới đối với đại bá nàng cũng có một chút tôn trọng.
A Liễu thân là tử đệ Thẩm gia, hôn nhân đại sự tự do trưởng bối sắp đặt, tuy nói cũng sẽ đề cập trước với hắn, nếu không thành thì đổi người...... Nhưng hôn sự thì luôn luôn vẫn phải thành.
“Đến lúc đó xem sao,” Thẩm Yến Liễu nhẹ nhàng cười một tiếng, “Người sống một thế, cỏ sống một xuân, chỉ là chuyện trong chớp mắt, nếu không thể có được cái tự tại thoải mái, thì quản nó quy củ gì hay không quy củ đâu.”
Thẩm Yên Kiều: “......”
Vị đệ đệ này của nàng, luôn luôn có điểm gì đó khác biệt với người khác.
Nghĩ đến đệ đệ trước khi mình có thể lo lắng cho hắn, đã phải giãy dụa trong tình người ấm lạnh, trong bóng tối của nhân tính lâu như vậy...... Cũng không trách được đứa nhỏ này lại khác biệt với người khác.
Thẩm Yên Kiều càng phát ra đau lòng.
“A Liễu nói đúng,” Thẩm Yên Kiều nhẹ nhàng sờ sờ má Thẩm Yến Liễu, cười nói, “Vô luận ngươi muốn làm cái gì, A Tả đều sẽ giúp ngươi.”
“A Liễu cũng vậy,” Thẩm Yến Liễu đáy mắt lóe lên ánh sáng, “A Tả, ngày sau ngươi vô luận muốn làm cái gì, A Liễu đều sẽ giúp ngươi.”
Thẩm Yên Kiều bật cười, khẽ ừ một tiếng.
Hai tỷ đệ nói chút chuyện tâm tình, Thẩm Yên Kiều trong lòng cao hứng, sai người chuẩn bị vài món ăn Thẩm Yến Liễu thích, hai người ngồi trong phòng riêng, qua khung cửa sổ hoa nhìn ra mặt hồ bên ngoài, trong nhất thời có được giây phút tiêu dao hiếm có.
“A Tả, ta và Thanh Thạch lại thương nghị một phen,” Lúc này Thẩm Yến Liễu mới nói đến chuyện kinh doanh đang trù bị, “Đã sửa lại chủ ý lúc trước, không chuẩn bị mở loại hình hiệu cầm đồ nữa, mà dự định trù bị một cái thư quán.”
“Vì sao?” Thẩm Yên Kiều cau mày nói, “Mở hiệu cầm đồ không tốt sao?” Ở kiếp trước, Lạc Thanh Thạch giúp đỡ chủ nhà đi đầu làm chính là kinh doanh hiệu cầm đồ, làm cái này nàng còn yên tâm hơn.
“Thanh Thạch nói,” Thẩm Yến Liễu giải thích, “Ý của hắn là, ta là tử đệ Thẩm gia, cũng không phải xuất thân thương nhân, lại còn nhỏ tuổi, nếu làm loại hình hiệu cầm đồ này, thứ nhất là để người trong Thẩm phủ biết được sẽ nói không quá thỏa đáng, thứ hai, ta mặc dù không đi con đường hoạn lộ, cũng phải trước tiên tạo dựng được thanh danh quân tử lịch sự tao nhã ở trong Kinh thành.”
Nói rồi híp mắt cười một tiếng, càng phát ra giống một con tiểu hồ ly.
Thanh danh giống như một cái túi da, có cái túi da tốt này rồi, ai lại biết được bên dưới lớp mặt nạ cất giấu là người hay là quỷ đâu? Những năm tháng kia hắn giãy dụa trong vũng bùn, người trong tộc bắt nạt hắn, cười nhạo hắn, trong lòng hắn sớm đã không còn bộ dáng quân tử.
Nhưng vì A Tả, hắn nhất định phải khoác lên cho mình một tầng túi da danh tiếng có thể chịu được sự săm soi của người đời. Hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại không hề ngốc.
“Đây là chủ ý của chính ngươi thôi?” Thẩm Yên Kiều trừng mắt nhìn hắn, “Lạc Thanh Thạch làm sao lại nghĩ đến những điều này?”
“Chúng ta cùng nhau thương nghị,” Thẩm Yến Liễu không thừa nhận cũng không phủ nhận, vẫn như cũ cười nói, “A Tả, ngươi cũng sẽ tán thành, phải không?”
Thẩm Yên Kiều kỳ thực vẫn còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt Thẩm Yến Liễu, cuối cùng vẫn cười một tiếng rồi gật đầu.
“Hôm nay gặp A Tả, vừa vặn còn có một chuyện muốn thương nghị cùng A Tả,” Thẩm Yến Liễu nói rồi tiến đến trước mặt Thẩm Yên Kiều, hai tay làm động tác như đang hư hư bưng lấy thứ gì đó, đưa ra trước mặt Thẩm Yên Kiều, “A Tả...... Ngươi cho ta ăn miếng trái cây này đi.”
Thẩm Yên Kiều lúc này đang ăn một viên mứt hoa quả, nàng buồn cười nói: “Trong đĩa không phải là có sao? Vì sao lại muốn cái trong tay ta?”
“Chính là muốn của A Tả.” Thẩm Yến Liễu thích nhất là đòi đồ ăn từ trong tay nàng, từ nhỏ đã như thế này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận