Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!
Chương 148
Nàng sống lại một đời, thay đổi triệt để, ăn năn lỗi xưa. Nghĩ đến những vết nhơ bẩn thỉu cùng bao nỗi ủy khuất không cam lòng ở kiếp trước, tất cả đều được chôn sâu, không nhắc lại một phân một hào. Ai ngờ, ai ngờ, hắn lại trùng sinh. Người của kiếp trước kia, không ngờ lại xuất hiện trước mắt chính mình. Thật sự là......
Thẩm Yên Kiều bỗng nhiên cảm thấy cả đáy lòng lẫn đáy mắt đều dâng lên một luồng khí nóng chua xót buồn bực không nói nên lời, trong đầu cũng bỗng nhiên loạn thành một mớ. Nỗi ủy khuất tưởng đã được chôn cất lại lần nữa dậy sóng, suýt nữa nhấn chìm lý trí của nàng.
Thẩm Yên Kiều trố mắt nhìn, rồi rũ mi mắt xuống.
“Ngươi ——” Cố Nam Chương vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, chờ đợi phản ứng của nàng.
Đúng lúc này, Thẩm Yên Kiều khẽ vươn tay nắm chặt cây mặt trượng thật dài trên thớt, không chút do dự cầm lên, vung thẳng về phía Cố Nam Chương.
Cố Nam Chương: “......” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến Thẩm Yên Kiều trực tiếp động thủ, trong lúc hắn trố mắt, cây mặt trượng kia đã quật trúng đùi của hắn.
“Thẩm Tam.” Cố Nam Chương đau đớn, khẽ quát một tiếng.
Thẩm Yên Kiều lại hoàn toàn không để ý tới hắn, vung mặt trượng nhắm hắn mà đánh tới tấp.
Cố Nam Chương ngạc nhiên nhìn vẻ nổi nóng trong mắt Thẩm Yên Kiều, không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng lùi ra khỏi phòng bếp nhỏ này, để tránh cây mặt trượng đang vung loạn xạ kia.
“Ai là Dã Hồ Thiền,” Thẩm Yên Kiều vừa đuổi đánh vừa bực bội nói, “Ai là Dã Hồ Thiền, ngươi mới là lão hồ ly —— lão hồ ly...... Lão hồ ly đáng chết ——”
Cố Nam Chương: “......”
“Thẩm Tam,” Cố Nam Chương vừa tránh né vừa quát khẽ, “Dừng tay.”
“Đáng chết,” Thẩm Yên Kiều đánh liên tiếp mấy lần đều hụt, càng thêm nổi nóng, “Ngươi đứng lại đó cho ta...... Dừng lại! Đừng động ——”
Ở chính viện đằng xa, đám nha đầu ma ma đang làm công việc trong tay mình: “......”
Thu Nguyệt và những người khác liền nhìn cô nương nhà mình, người xưa nay vốn thanh nhã ung dung, bây giờ lại cầm một cây mặt trượng đang đánh phu quân nhà mình.
Mà vị hội nguyên đại lão gia, cô gia kia, đang bị mặt trượng đánh cho phải chạy tới chạy lui trốn tránh.
Cái này, cái này, cái này nói ra có người tin không? Rõ ràng là người sắp làm quan Trạng Nguyên, hôm nay lại ở đây thành Trượng Nguyên Lang trước.
Thu Nguyệt và những người khác có chút tâm thần bất định nhìn về phía Tống Ma Ma, thật sự không biết là cô nương nhà mình thật sự giận cô gia, hay là hai vợ chồng đang ngọt ngào trêu đùa...... Rốt cuộc có nên đi qua khuyên nhủ cô nương nhà mình không?
“Cô nương chưa lên tiếng,” Tống Ma Ma cũng không vội, “Xem ra cô nương cũng không chịu thiệt, hơn nữa bên kia là cô gia, chúng ta cứ xem trước đã rồi nói.”
Dù sao người bị đánh cũng không phải cô nương nhà bọn họ.
“Thẩm Tam.” Cố Nam Chương lần này không tránh nữa, khẽ vươn tay giữ lấy cây mặt trượng, nhìn Thẩm Yên Kiều nói, “Có thể ngồi xuống nói chuyện một lát không?”
Thẩm Yên Kiều giật cây mặt trượng một cái, không giật được. Biết rằng một khi Cố Nam Chương đã bắt được, với sức lực của hắn thì chính mình cũng không rút về nổi, nàng dứt khoát buông cây mặt trượng ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cũng may sau khi náo loạn một lúc như vậy, chút uất khí khiến đầu óc mê man lúc trước đã tiêu tan đi không ít, cả người nàng cũng coi như bình tĩnh lại. Chỉ là bình tĩnh thì bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối chưa thể gỡ được, Thẩm Yên Kiều cắn môi nhìn chằm chằm Cố Nam Chương.
Cố Nam Chương lẳng lặng nhìn nàng.
“Ngươi đi đi,” Giọng Thẩm Yên Kiều hơi run rẩy, “Ta lúc này...... không muốn nói chuyện với ngươi.”
Ánh mắt Cố Nam Chương lướt qua hai lọn tóc buông lơi của nàng, nhìn những cảm xúc phức tạp trong mắt nàng, suy nghĩ một chút, hắn khẽ gật đầu. Hắn biết trong khoảng thời gian ngắn này, lòng Thẩm Yên Kiều nhất định vẫn còn rối bời.
“Thẩm Tam,” Cố Nam Chương thấp giọng nói, “Vậy ngày khác ta lại đến thăm ngươi.”
Thẩm Yên Kiều không để ý đến hắn, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ.
Cố Nam Chương cầm cây mặt trượng kia cũng đi theo vào, sau khi đặt cây mặt trượng lại chỗ cũ, hắn nhìn thật sâu Thẩm Yên Kiều đang quay lưng về phía mình, hơi dừng lại, rồi xoay người đi ra ngoài.
Chờ Cố Nam Chương vừa rời đi, thân hình đang gồng cứng của Thẩm Yên Kiều cuối cùng có chút không trụ nổi nữa. Nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp nhỏ.
“Cô nương?” Thu Nguyệt và những người khác vội vàng đón lấy, “Cô nương ổn cả chứ? Vừa rồi người là đùa giỡn với cô gia phải không?”
Bọn họ thấy Cố Nam Chương vẻ mặt bình tĩnh rời đi, không nhìn ra cảm xúc rõ ràng nào, điều này khiến trong lòng bọn họ có chút lo lắng.
“Hắn nói giỡn lung tung một chút thôi,” Thẩm Yên Kiều cười cười nói, “Các ngươi không cần lo lắng.” Vừa nói vừa bảo, “Lúc nãy ta đùa giỡn với hắn, không cẩn thận bị trẹo eo, muốn về phòng nghỉ ngơi —— các ngươi gọi người làm xong điểm tâm đi.”
“Có muốn mời lang trung không ạ?” Tống Ma Ma vội hỏi.
“Không cần,” Thẩm Yên Kiều cười nói, “Nghỉ một chút là khỏe thôi, các ngươi đừng qua đây làm phiền ta.”
Thu Nguyệt và những người khác vội vàng vâng dạ.
Chỉ là Thẩm Yên Kiều cũng không thể yên tĩnh mà sắp xếp lại tâm tư cho tốt, vừa mới về phòng không bao lâu, Lưu Ma Ma bên cạnh Tiền Thị của Anh Quốc Công phủ lại tới. Lần này đến, không mang theo quá nhiều đồ vật, chỉ nói phu nhân muốn nhắn mấy lời cho thiếu phu nhân.
Nghe nói Thẩm Yên Kiều bị trẹo eo, Lưu Ma Ma vội vàng hỏi thăm.
“Ta không sao,” Thẩm Yên Kiều che giấu tâm trạng bất ổn lúc trước, gắng gượng tinh thần cười nói, “Chỉ là trẹo một cái thôi, lúc này đã đỡ nhiều rồi, dựa nghỉ một lát nữa là ta dậy được —— ma ma nói phu nhân có lời muốn nhắn cho ta, không biết là có chuyện gì?”
Lưu Ma Ma lập tức cười cười, đưa mắt ra hiệu với Thẩm Yên Kiều.
Thẩm Yên Kiều hiểu ý, bảo Thu Vũ vừa mới bưng trà tới trong phòng lui ra ngoài trước.
“Chuyện gì vậy,” Thẩm Yên Kiều nói, “Trong phòng này không có người khác, ma ma cứ nói thẳng đi.”
“Chuyện lớn.” Lưu Ma Ma nhỏ giọng nói, “Đại tẩu của ngươi, có phải là có quan hệ khăn tay chi giao với đại cô nương của phủ Hàn Thượng thư không?”
Thẩm Yên Kiều sững người.
Nói thực lòng, ở kiếp trước, sau khi nàng tính kế đích tỷ gả vào Anh Quốc Công phủ, nàng gần như đã tuyệt giao với người nhà họ Thẩm, đại ca thành thân nàng cũng không có mặt......
Thẩm Yên Kiều bỗng nhiên cảm thấy cả đáy lòng lẫn đáy mắt đều dâng lên một luồng khí nóng chua xót buồn bực không nói nên lời, trong đầu cũng bỗng nhiên loạn thành một mớ. Nỗi ủy khuất tưởng đã được chôn cất lại lần nữa dậy sóng, suýt nữa nhấn chìm lý trí của nàng.
Thẩm Yên Kiều trố mắt nhìn, rồi rũ mi mắt xuống.
“Ngươi ——” Cố Nam Chương vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, chờ đợi phản ứng của nàng.
Đúng lúc này, Thẩm Yên Kiều khẽ vươn tay nắm chặt cây mặt trượng thật dài trên thớt, không chút do dự cầm lên, vung thẳng về phía Cố Nam Chương.
Cố Nam Chương: “......” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến Thẩm Yên Kiều trực tiếp động thủ, trong lúc hắn trố mắt, cây mặt trượng kia đã quật trúng đùi của hắn.
“Thẩm Tam.” Cố Nam Chương đau đớn, khẽ quát một tiếng.
Thẩm Yên Kiều lại hoàn toàn không để ý tới hắn, vung mặt trượng nhắm hắn mà đánh tới tấp.
Cố Nam Chương ngạc nhiên nhìn vẻ nổi nóng trong mắt Thẩm Yên Kiều, không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng lùi ra khỏi phòng bếp nhỏ này, để tránh cây mặt trượng đang vung loạn xạ kia.
“Ai là Dã Hồ Thiền,” Thẩm Yên Kiều vừa đuổi đánh vừa bực bội nói, “Ai là Dã Hồ Thiền, ngươi mới là lão hồ ly —— lão hồ ly...... Lão hồ ly đáng chết ——”
Cố Nam Chương: “......”
“Thẩm Tam,” Cố Nam Chương vừa tránh né vừa quát khẽ, “Dừng tay.”
“Đáng chết,” Thẩm Yên Kiều đánh liên tiếp mấy lần đều hụt, càng thêm nổi nóng, “Ngươi đứng lại đó cho ta...... Dừng lại! Đừng động ——”
Ở chính viện đằng xa, đám nha đầu ma ma đang làm công việc trong tay mình: “......”
Thu Nguyệt và những người khác liền nhìn cô nương nhà mình, người xưa nay vốn thanh nhã ung dung, bây giờ lại cầm một cây mặt trượng đang đánh phu quân nhà mình.
Mà vị hội nguyên đại lão gia, cô gia kia, đang bị mặt trượng đánh cho phải chạy tới chạy lui trốn tránh.
Cái này, cái này, cái này nói ra có người tin không? Rõ ràng là người sắp làm quan Trạng Nguyên, hôm nay lại ở đây thành Trượng Nguyên Lang trước.
Thu Nguyệt và những người khác có chút tâm thần bất định nhìn về phía Tống Ma Ma, thật sự không biết là cô nương nhà mình thật sự giận cô gia, hay là hai vợ chồng đang ngọt ngào trêu đùa...... Rốt cuộc có nên đi qua khuyên nhủ cô nương nhà mình không?
“Cô nương chưa lên tiếng,” Tống Ma Ma cũng không vội, “Xem ra cô nương cũng không chịu thiệt, hơn nữa bên kia là cô gia, chúng ta cứ xem trước đã rồi nói.”
Dù sao người bị đánh cũng không phải cô nương nhà bọn họ.
“Thẩm Tam.” Cố Nam Chương lần này không tránh nữa, khẽ vươn tay giữ lấy cây mặt trượng, nhìn Thẩm Yên Kiều nói, “Có thể ngồi xuống nói chuyện một lát không?”
Thẩm Yên Kiều giật cây mặt trượng một cái, không giật được. Biết rằng một khi Cố Nam Chương đã bắt được, với sức lực của hắn thì chính mình cũng không rút về nổi, nàng dứt khoát buông cây mặt trượng ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cũng may sau khi náo loạn một lúc như vậy, chút uất khí khiến đầu óc mê man lúc trước đã tiêu tan đi không ít, cả người nàng cũng coi như bình tĩnh lại. Chỉ là bình tĩnh thì bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối chưa thể gỡ được, Thẩm Yên Kiều cắn môi nhìn chằm chằm Cố Nam Chương.
Cố Nam Chương lẳng lặng nhìn nàng.
“Ngươi đi đi,” Giọng Thẩm Yên Kiều hơi run rẩy, “Ta lúc này...... không muốn nói chuyện với ngươi.”
Ánh mắt Cố Nam Chương lướt qua hai lọn tóc buông lơi của nàng, nhìn những cảm xúc phức tạp trong mắt nàng, suy nghĩ một chút, hắn khẽ gật đầu. Hắn biết trong khoảng thời gian ngắn này, lòng Thẩm Yên Kiều nhất định vẫn còn rối bời.
“Thẩm Tam,” Cố Nam Chương thấp giọng nói, “Vậy ngày khác ta lại đến thăm ngươi.”
Thẩm Yên Kiều không để ý đến hắn, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ.
Cố Nam Chương cầm cây mặt trượng kia cũng đi theo vào, sau khi đặt cây mặt trượng lại chỗ cũ, hắn nhìn thật sâu Thẩm Yên Kiều đang quay lưng về phía mình, hơi dừng lại, rồi xoay người đi ra ngoài.
Chờ Cố Nam Chương vừa rời đi, thân hình đang gồng cứng của Thẩm Yên Kiều cuối cùng có chút không trụ nổi nữa. Nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp nhỏ.
“Cô nương?” Thu Nguyệt và những người khác vội vàng đón lấy, “Cô nương ổn cả chứ? Vừa rồi người là đùa giỡn với cô gia phải không?”
Bọn họ thấy Cố Nam Chương vẻ mặt bình tĩnh rời đi, không nhìn ra cảm xúc rõ ràng nào, điều này khiến trong lòng bọn họ có chút lo lắng.
“Hắn nói giỡn lung tung một chút thôi,” Thẩm Yên Kiều cười cười nói, “Các ngươi không cần lo lắng.” Vừa nói vừa bảo, “Lúc nãy ta đùa giỡn với hắn, không cẩn thận bị trẹo eo, muốn về phòng nghỉ ngơi —— các ngươi gọi người làm xong điểm tâm đi.”
“Có muốn mời lang trung không ạ?” Tống Ma Ma vội hỏi.
“Không cần,” Thẩm Yên Kiều cười nói, “Nghỉ một chút là khỏe thôi, các ngươi đừng qua đây làm phiền ta.”
Thu Nguyệt và những người khác vội vàng vâng dạ.
Chỉ là Thẩm Yên Kiều cũng không thể yên tĩnh mà sắp xếp lại tâm tư cho tốt, vừa mới về phòng không bao lâu, Lưu Ma Ma bên cạnh Tiền Thị của Anh Quốc Công phủ lại tới. Lần này đến, không mang theo quá nhiều đồ vật, chỉ nói phu nhân muốn nhắn mấy lời cho thiếu phu nhân.
Nghe nói Thẩm Yên Kiều bị trẹo eo, Lưu Ma Ma vội vàng hỏi thăm.
“Ta không sao,” Thẩm Yên Kiều che giấu tâm trạng bất ổn lúc trước, gắng gượng tinh thần cười nói, “Chỉ là trẹo một cái thôi, lúc này đã đỡ nhiều rồi, dựa nghỉ một lát nữa là ta dậy được —— ma ma nói phu nhân có lời muốn nhắn cho ta, không biết là có chuyện gì?”
Lưu Ma Ma lập tức cười cười, đưa mắt ra hiệu với Thẩm Yên Kiều.
Thẩm Yên Kiều hiểu ý, bảo Thu Vũ vừa mới bưng trà tới trong phòng lui ra ngoài trước.
“Chuyện gì vậy,” Thẩm Yên Kiều nói, “Trong phòng này không có người khác, ma ma cứ nói thẳng đi.”
“Chuyện lớn.” Lưu Ma Ma nhỏ giọng nói, “Đại tẩu của ngươi, có phải là có quan hệ khăn tay chi giao với đại cô nương của phủ Hàn Thượng thư không?”
Thẩm Yên Kiều sững người.
Nói thực lòng, ở kiếp trước, sau khi nàng tính kế đích tỷ gả vào Anh Quốc Công phủ, nàng gần như đã tuyệt giao với người nhà họ Thẩm, đại ca thành thân nàng cũng không có mặt......
Bạn cần đăng nhập để bình luận