Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!
Chương 306
Cố Nam Chương chưa từng nói với nàng về chuyện ở Diên Huyện, nàng cũng không biết, hóa ra bên đó lại có mối nguy hiểm như vậy. Thẩm Yên Kiều không tưởng tượng được, lúc này Cố Nam Chương ở bên Diên Huyện, trong lòng hẳn là khó xử đến mức nào.
Hắn nhất định là muốn thủ đê.
Chỉ là bách tính nơi đó đối với quan gia không có quá nhiều tín nhiệm, muốn dân tâm nhất trí cùng nhau thủ đê, sợ là không có đủ sức thuyết phục.
Thẩm Yên Kiều cắn môi, trong lòng đã quyết định.
Không còn hứng thú đi dạo phiên chợ, nàng vội vàng trở về quan trạch.
“Phu nhân, không được đâu ạ.” Nghe Thẩm Yên Kiều nói ra dự tính của mình, Tống Ma Ma sợ đến mặt mũi trắng bệch, “Việc này tuyệt đối không được —— đó là chuyện của các nam nhân, phu nhân sao có thể nhúng tay vào? Hơn nữa người còn đang mang thai.”
“Ta muốn đi,” Thẩm Yên Kiều quả quyết nói, “Ma ma, ta đi, gia quyến của các đại nhân khác có khả năng cũng sẽ đi theo —— tin này truyền ra, bách tính trong lòng cũng sẽ yên tâm hơn, không chừng có thể giúp một tay.”
Nàng dự định đi đến đê.
Cũng không phải muốn đến đê làm việc...... Chỉ chút sức lực này của nàng, thì làm được việc gì cơ chứ?
Nàng đi, chỉ là muốn dùng bản thân để cho bách tính nơi đó một liều thuốc an thần:
Phu nhân tri phủ cũng đích thân tới đại đê, có thể thấy được quyết tâm thủ đê của tri phủ. Huống chi chuyện nàng mang thai, chỉ sợ sớm đã vì lời đồn kia mà truyền đi khắp nơi rồi.
“Không được,” Diệp Khôn nghe vậy cũng giật mình, “Nếu Cố Lão Đệ biết ngươi muốn đi, đến lúc đó sẽ lột da ta sống mất.”
Hắn chính là người được Cố Nam Chương dặn dò mấy lần trước khi đi, bảo hắn trông nom Thẩm Yên Kiều cho tốt...... Nếu hắn lại để người được trông nom chạy lên đê, Cố Nam Chương không lóc xương lóc thịt hắn mới lạ.
Không phải là sợ Cố Nam Chương nổi giận, sống chung lâu như vậy, hắn đối với đôi tiểu phu phụ Cố Nam Chương và Thẩm Yên Kiều đã có tình cảm như người thân......
Không thể nhìn Thẩm Yên Kiều mang thai mà đi mạo hiểm.
“Hắn đang ở nơi đó,” Thẩm Yên Kiều nói, “Nếu có nguy hiểm, chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Lúc này đã không chỉ là tâm tư muốn giúp Cố Nam Chương nữa, biết trên con đê sông kia có thể có nguy hiểm, nàng làm sao còn có thể ngồi yên trong nhà được?
Nàng đi cũng không gây thêm phiền phức cho hắn, chỉ ở một bên chờ đợi chẳng lẽ không được sao?
Ngay lúc này, một tia chớp lóe lên, trong tầng mây lại truyền đến vài tiếng sấm rền.
“Đi,” Thẩm Yên Kiều lập tức ra lệnh, “Không cho ta đi, ta đập đầu vào tường cho xem ——”
Tống Ma Ma lo lắng không còn cách nào khác.
Lúc này, Địch Sách nghe được tin tức cũng chậm rãi đi vào sân nhỏ.
“Phu nhân không được,” Địch Sách cũng một mặt lo lắng, “Tuyệt đối không được.” Nghe tin này thật sự dọa chết hắn.
“Cái gì mà không được,” Thẩm Yên Kiều lập tức bắt đầu phân công, “Ta vừa đi, ngươi lập tức tìm người ở Cự Châu Thành và bên Diên Huyện ra sức tuyên truyền đi —— nhanh lên, mưa sắp đến nữa rồi.”
Địch Sách sốt ruột giậm chân.
“Đại nhân nếu có trách tội, có ta thay ngươi gánh,” Thẩm Yên Kiều nói dứt khoát, “Nam tử hán đại trượng phu, ngươi không hiểu nặng nhẹ sao? Mau đi, nhanh lên ——”
Địch Sách cắn răng đáp ứng, đáy mắt lộ rõ vẻ khâm phục: phu nhân là phận nữ nhi, không ngờ lại kiên quyết đến như vậy.
Thẩm Yên Kiều đã quyết định chủ ý này, trong quan phủ thật sự không ai có thể ngăn cản.
Nàng nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc đơn giản, còn bảo Diệp Khôn mang đến một ít dược liệu trừ hàn, đến lúc đó dân công làm việc trong mưa lớn như vậy, nhất định phải bổ sung chút canh nóng nước nóng —— Nếu được uống chút canh nóng này, chỉ sợ mới có tinh thần mà thêm chút sức lực.
Nàng bảo Tống Ma Ma ở lại quan trạch, nhưng Tống Ma Ma sống chết không chịu, cuối cùng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Yên Kiều, Thẩm Yên Kiều bất đắc dĩ, đành phải mang theo cùng đi.
Khi một đoàn người chạy tới Diên Huyện, các quan viên bên này nghe tin đều giật nảy cả mình: dù sao chuyện Thẩm Yên Kiều đang mang thai, bọn họ đều biết cả.
Lúc này mưa đã lại rơi xuống.
“Thẩm Tam!” Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Yên Kiều, Cố Nam Chương suýt nữa cho là mình mệt đến hoa mắt, sau khi kịp phản ứng liền vừa tức vừa gấp quát to một tiếng.
“Đừng gọi nữa,” Thẩm Yên Kiều lặng lẽ nói, “Chúng ta đã đến rồi, ngươi có hét rách cổ họng thì ta cũng không về đâu.”
Cố Nam Chương: “......” Hắn nhất thời không nói nên lời, tức đến đau cả tim.
“Ngươi chạy tới đây làm gì!” Khó khăn lắm mới nén được cơn tức này, Cố Nam Chương khó nhọc nói, “Nơi này có chuyện gì của ngươi?”
“Đừng nói nhảm nữa,” Thẩm Yên Kiều nói, “Ta đến để cùng ngươi thủ đê.”
Cố Nam Chương tức giận đến hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Thẩm Yên Kiều vừa đến, ánh mắt của đám quan chức trên đê lập tức cũng khác đi.
“Gọi phu nhân của ta cũng tới,” Võ Đồng Tri bỗng nhiên giậm chân nói, “Liều mạng thôi, ta cũng không tin, lần nào trị thủy cũng thua —— người đâu, người đâu ——”
Các quan viên khác nhìn nhau, cũng đều cắn răng.
Bất kể trong lòng có tình nguyện hay không, nhưng cũng nhìn ra được quyết tâm của tri phủ mới.
Lần này, xem ra là khác với trước đây.
Lúc này tin tức cũng đã sớm lan truyền ra ngoài.
Ban đầu những dân chúng còn nghi ngờ khi nghe tin này, đều có chút khó tin.
Nhưng có người đã tận mắt nhìn thấy vị phu nhân này trên đê, dù sao xinh đẹp như vậy, người khác muốn giả mạo cũng không giả mạo được.
Lúc này một truyền mười, mười truyền trăm, lại thêm người nhà của các quan viên khác cũng lần lượt tham gia, nhất thời lòng người bắt đầu ổn định:
Lúc này, bách tính đến góp sức trên đê, mắt thấy càng lúc càng nhiều.
Thẩm Yên Kiều cũng chỉ huy Địch Sách và những người khác, dựng một cái lều tránh mưa đơn giản ở bên cạnh đê.
Dưới lều tránh mưa dựng bếp lò đơn giản, bắc một cái nồi lớn, nấu canh nóng.
Lửa không tắt, canh không cạn. Luôn luôn có, lúc nào cũng có.
Ai khát mệt, thì tới uống canh xong lại tiếp tục làm việc.
Dần dần, phu nhân của các quan viên khác cũng làm theo, cũng dựng lều tránh mưa, gọi hạ nhân bắt đầu chuẩn bị chút nước nóng cho mọi người.
Hắn nhất định là muốn thủ đê.
Chỉ là bách tính nơi đó đối với quan gia không có quá nhiều tín nhiệm, muốn dân tâm nhất trí cùng nhau thủ đê, sợ là không có đủ sức thuyết phục.
Thẩm Yên Kiều cắn môi, trong lòng đã quyết định.
Không còn hứng thú đi dạo phiên chợ, nàng vội vàng trở về quan trạch.
“Phu nhân, không được đâu ạ.” Nghe Thẩm Yên Kiều nói ra dự tính của mình, Tống Ma Ma sợ đến mặt mũi trắng bệch, “Việc này tuyệt đối không được —— đó là chuyện của các nam nhân, phu nhân sao có thể nhúng tay vào? Hơn nữa người còn đang mang thai.”
“Ta muốn đi,” Thẩm Yên Kiều quả quyết nói, “Ma ma, ta đi, gia quyến của các đại nhân khác có khả năng cũng sẽ đi theo —— tin này truyền ra, bách tính trong lòng cũng sẽ yên tâm hơn, không chừng có thể giúp một tay.”
Nàng dự định đi đến đê.
Cũng không phải muốn đến đê làm việc...... Chỉ chút sức lực này của nàng, thì làm được việc gì cơ chứ?
Nàng đi, chỉ là muốn dùng bản thân để cho bách tính nơi đó một liều thuốc an thần:
Phu nhân tri phủ cũng đích thân tới đại đê, có thể thấy được quyết tâm thủ đê của tri phủ. Huống chi chuyện nàng mang thai, chỉ sợ sớm đã vì lời đồn kia mà truyền đi khắp nơi rồi.
“Không được,” Diệp Khôn nghe vậy cũng giật mình, “Nếu Cố Lão Đệ biết ngươi muốn đi, đến lúc đó sẽ lột da ta sống mất.”
Hắn chính là người được Cố Nam Chương dặn dò mấy lần trước khi đi, bảo hắn trông nom Thẩm Yên Kiều cho tốt...... Nếu hắn lại để người được trông nom chạy lên đê, Cố Nam Chương không lóc xương lóc thịt hắn mới lạ.
Không phải là sợ Cố Nam Chương nổi giận, sống chung lâu như vậy, hắn đối với đôi tiểu phu phụ Cố Nam Chương và Thẩm Yên Kiều đã có tình cảm như người thân......
Không thể nhìn Thẩm Yên Kiều mang thai mà đi mạo hiểm.
“Hắn đang ở nơi đó,” Thẩm Yên Kiều nói, “Nếu có nguy hiểm, chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Lúc này đã không chỉ là tâm tư muốn giúp Cố Nam Chương nữa, biết trên con đê sông kia có thể có nguy hiểm, nàng làm sao còn có thể ngồi yên trong nhà được?
Nàng đi cũng không gây thêm phiền phức cho hắn, chỉ ở một bên chờ đợi chẳng lẽ không được sao?
Ngay lúc này, một tia chớp lóe lên, trong tầng mây lại truyền đến vài tiếng sấm rền.
“Đi,” Thẩm Yên Kiều lập tức ra lệnh, “Không cho ta đi, ta đập đầu vào tường cho xem ——”
Tống Ma Ma lo lắng không còn cách nào khác.
Lúc này, Địch Sách nghe được tin tức cũng chậm rãi đi vào sân nhỏ.
“Phu nhân không được,” Địch Sách cũng một mặt lo lắng, “Tuyệt đối không được.” Nghe tin này thật sự dọa chết hắn.
“Cái gì mà không được,” Thẩm Yên Kiều lập tức bắt đầu phân công, “Ta vừa đi, ngươi lập tức tìm người ở Cự Châu Thành và bên Diên Huyện ra sức tuyên truyền đi —— nhanh lên, mưa sắp đến nữa rồi.”
Địch Sách sốt ruột giậm chân.
“Đại nhân nếu có trách tội, có ta thay ngươi gánh,” Thẩm Yên Kiều nói dứt khoát, “Nam tử hán đại trượng phu, ngươi không hiểu nặng nhẹ sao? Mau đi, nhanh lên ——”
Địch Sách cắn răng đáp ứng, đáy mắt lộ rõ vẻ khâm phục: phu nhân là phận nữ nhi, không ngờ lại kiên quyết đến như vậy.
Thẩm Yên Kiều đã quyết định chủ ý này, trong quan phủ thật sự không ai có thể ngăn cản.
Nàng nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc đơn giản, còn bảo Diệp Khôn mang đến một ít dược liệu trừ hàn, đến lúc đó dân công làm việc trong mưa lớn như vậy, nhất định phải bổ sung chút canh nóng nước nóng —— Nếu được uống chút canh nóng này, chỉ sợ mới có tinh thần mà thêm chút sức lực.
Nàng bảo Tống Ma Ma ở lại quan trạch, nhưng Tống Ma Ma sống chết không chịu, cuối cùng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Yên Kiều, Thẩm Yên Kiều bất đắc dĩ, đành phải mang theo cùng đi.
Khi một đoàn người chạy tới Diên Huyện, các quan viên bên này nghe tin đều giật nảy cả mình: dù sao chuyện Thẩm Yên Kiều đang mang thai, bọn họ đều biết cả.
Lúc này mưa đã lại rơi xuống.
“Thẩm Tam!” Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Yên Kiều, Cố Nam Chương suýt nữa cho là mình mệt đến hoa mắt, sau khi kịp phản ứng liền vừa tức vừa gấp quát to một tiếng.
“Đừng gọi nữa,” Thẩm Yên Kiều lặng lẽ nói, “Chúng ta đã đến rồi, ngươi có hét rách cổ họng thì ta cũng không về đâu.”
Cố Nam Chương: “......” Hắn nhất thời không nói nên lời, tức đến đau cả tim.
“Ngươi chạy tới đây làm gì!” Khó khăn lắm mới nén được cơn tức này, Cố Nam Chương khó nhọc nói, “Nơi này có chuyện gì của ngươi?”
“Đừng nói nhảm nữa,” Thẩm Yên Kiều nói, “Ta đến để cùng ngươi thủ đê.”
Cố Nam Chương tức giận đến hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Thẩm Yên Kiều vừa đến, ánh mắt của đám quan chức trên đê lập tức cũng khác đi.
“Gọi phu nhân của ta cũng tới,” Võ Đồng Tri bỗng nhiên giậm chân nói, “Liều mạng thôi, ta cũng không tin, lần nào trị thủy cũng thua —— người đâu, người đâu ——”
Các quan viên khác nhìn nhau, cũng đều cắn răng.
Bất kể trong lòng có tình nguyện hay không, nhưng cũng nhìn ra được quyết tâm của tri phủ mới.
Lần này, xem ra là khác với trước đây.
Lúc này tin tức cũng đã sớm lan truyền ra ngoài.
Ban đầu những dân chúng còn nghi ngờ khi nghe tin này, đều có chút khó tin.
Nhưng có người đã tận mắt nhìn thấy vị phu nhân này trên đê, dù sao xinh đẹp như vậy, người khác muốn giả mạo cũng không giả mạo được.
Lúc này một truyền mười, mười truyền trăm, lại thêm người nhà của các quan viên khác cũng lần lượt tham gia, nhất thời lòng người bắt đầu ổn định:
Lúc này, bách tính đến góp sức trên đê, mắt thấy càng lúc càng nhiều.
Thẩm Yên Kiều cũng chỉ huy Địch Sách và những người khác, dựng một cái lều tránh mưa đơn giản ở bên cạnh đê.
Dưới lều tránh mưa dựng bếp lò đơn giản, bắc một cái nồi lớn, nấu canh nóng.
Lửa không tắt, canh không cạn. Luôn luôn có, lúc nào cũng có.
Ai khát mệt, thì tới uống canh xong lại tiếp tục làm việc.
Dần dần, phu nhân của các quan viên khác cũng làm theo, cũng dựng lều tránh mưa, gọi hạ nhân bắt đầu chuẩn bị chút nước nóng cho mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận