Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!
Chương 161
Ở trang tử bên này, mấy ngày nay của Thẩm Yên Kiều trôi qua ngày càng phong phú. Bên tiệm thêu, tất cả dụng cụ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Trong các thôn xung quanh cũng có năm sáu nữ tử muốn đến học nghề thêu. Ban đầu người tuy ít, nhưng Thẩm Yên Kiều cũng không vội.
Chiều tối hôm nay, vì buổi chiều Thẩm Yên Kiều có đi lên sườn núi xem chỗ trồng thảo dược nên ra một thân mồ hôi, vừa về đến liền đi tắm rửa. Nàng xõa tóc để khô, dựa vào ghế trúc, nhẹ nhàng phe phẩy quạt nan hóng mát.
Nghe trong sương khói xa xa vọng lại tiếng sấm, nàng nghĩ trời sắp mưa nên bảo Thu Nguyệt xách lồng chim vào nhà.
Trong sân nhỏ, mấy chú chó con đang nô đùa.
Nói là chó con nhưng bây giờ chúng cũng đã lớn không ít. Mấy chú chó con rất quấn người, cũng biết trông nhà giữ cửa, Thẩm Yên Kiều rất hài lòng. Ổ của mấy con chó con này ban đầu được đặt ở tiểu viện bên kia, nhưng chúng nó đều thích chạy sang sân viện của nàng, nên nàng cũng làm cho chúng một cái ổ ở đây.
Thẩm Yên Kiều vừa mới bảo Thu Quả gọi mấy chú chó con sang tiểu viện bên kia cho ăn thì thấy một bóng người nhanh chân tiến vào sân viện của mình.
Khi thấy rõ người vừa đến, Thẩm Yên Kiều lập tức im lặng:
Cố Nam Chương? Hắn tại sao lại tới đây?
Lần trước đã cảnh cáo hắn, cứ tới một lần là sẽ bị đánh đuổi đi một lần.
Đây là xem lời nói của nàng như gió thoảng bên tai rồi sao?
Đồng thời nàng cũng ảo não vì trước đó đã không dặn dò người trong trang tử rằng nếu Cố Nam Chương lại đến thì không cần cho hắn vào.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giọng Thẩm Yên Kiều nhàn nhạt, “Có chuyện gì gấp sao?” Nàng nói rồi liếc nhìn sắc trời, đã hoàng hôn rồi, lúc này mà phi ngựa chạy về, cũng không biết có kịp vào thành trước khi cổng đóng không.
“Đến hỏi ý của ngươi một chút,” Cố Nam Chương lòng phát sốt ruột nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, “Ngươi còn có nghi hoặc gì không? Hoặc là cảm thấy ta có chỗ nào giải thích chưa rõ ràng, ngươi cũng có thể tiếp tục hỏi.”
Thẩm Yên Kiều nhíu mày.
Người này có ý gì?
Lần trước là nàng nói chưa đủ rõ ràng sao?
“Cố Nam Chương,” Thẩm Yên Kiều khẽ nói, “Ta nhớ ta đã nói rồi, ngươi tới một lần, ta liền đánh đuổi ngươi đi một lần —— giữa ngươi và ta, còn có gì để hỏi nữa? Ngươi làm quan trạng nguyên của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mỗi người tự lo liệu cho tốt, được không?”
Tai người này có phải bị điếc không vậy?
Cố Nam Chương: “......” Hắn vạn lần không ngờ rằng, mình đã hao hết tâm tư như vậy, thức mấy đêm liền để suy nghĩ tỉ mỉ và cẩn thận giải thích những điều đó......
Vậy mà vẫn chỉ đổi lấy sự vô tình vô nghĩa của nàng.
Ngọn lửa nhiệt huyết vừa nhen nhóm trong đáy lòng, trong phút chốc như bị dội một chậu nước đá.
“Ngươi mau đi đi,” Thẩm Yên Kiều thúc giục, “Các nha đầu, ma ma đang nhìn kia kìa, đừng để ta phải làm ngươi mất mặt ngay trước mặt người khác ——”
Chẳng phải sẽ khiến đôi bên đều khó xử hay sao?
Người này rốt cuộc đang dây dưa cái gì? Sao cứ phải níu kéo không dứt khoát như vậy chứ?
Cố Nam Chương lẳng lặng đứng đó, môi mỏng mím chặt, trong ánh mắt lộ ra một chút ngoan cường khó tả.
Thẩm Yên Kiều nhìn thấy ánh mắt này của hắn, trước tiên là kinh hãi, tiếp theo cũng nổi giận: Không đi đúng không?
Ở trên trang tử của nàng mà còn muốn làm càn sao?
Thật sự coi nàng dễ bắt nạt lắm sao?
“Ngươi không đi?” Thẩm Yên Kiều lạnh lùng hỏi lại một câu.
Thân hình Cố Nam Chương đứng thẳng tắp giữa ánh chiều tà mỏng manh, càng thêm phần thẳng thớm.
Thẩm Yên Kiều: “......” Người này thật sự là có chút vấn đề.
“Đây là ngươi tự tìm lấy,” Thẩm Yên Kiều gật đầu nói, “Đừng trách ta không nể mặt ngươi.”
Cố Nam Chương vẫn không nói một lời.
“Người đâu,” Thẩm Yên Kiều quay đầu dặn dò Thu Nguyệt và những người khác, “Đóng cổng lại.”
Thu Nguyệt và những người khác trước tiên là giật mình, tiếp theo không hiểu ra sao, vội vàng đi đóng cổng sân: Cô nương nhà các nàng là muốn giữ cô gia ở lại một đêm sao?
Hay là sợ cô gia chạy mất?
Cố Nam Chương cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Yên Kiều.
Sau khi thấy cổng đã đóng, Thẩm Yên Kiều liền nhìn về phía Thu Quả ở bên kia, nói: “Thả chó.”
“Vâng!” Thu Quả lớn tiếng đáp, đằng đằng chạy sang bên kia, rất nhanh sau đó, mấy con chó choai choai liền từ bên đó chạy ra.
Cố Nam Chương: “......”
Tống Ma Ma và Thu Nguyệt đám người: “......” Các nàng bất đắc dĩ nhìn về phía Thu Quả. Thu Quả này thật sự có chút đơn thuần, chỉ biết nghe lời Thẩm Yên Kiều, lại không hiểu chút nào về đối nhân xử thế.
Đây chính là cô gia mà.
Mấy con chó choai choai này kêu “gâu gâu”, xông thẳng về phía Cố Nam Chương, dù sao trong sân viện này, hiện giờ chỉ có hắn là người lạ.
“Thẩm Tam.” Cố Nam Chương khẽ quát.
Thẩm Yên Kiều thờ ơ nhìn hắn. Nàng đã sớm nói, không cho phép hắn lại đến điền trang của nàng, người này không nghe, đều là tự chuốc lấy.
Thấy mấy con chó đã lao đến, Cố Nam Chương cũng đành chịu thua, dù sao chúng cũng là súc sinh, không nghe lời hắn nói. Hắn đành phải ánh mắt sắc lại, nhìn trúng một gốc cây táo, rồi nhanh chóng phóng người bám vào một cành cây, lật người lên, sau đó mượn đà phóng tiếp lên một cành khác to hơn.
Mấy con chó choai choai sốt ruột kêu “ư ử”, “gâu gâu”, nhưng không trèo lên cây được, liền vây quanh dưới gốc cây sủa inh ỏi.
Thẩm Yên Kiều: “......” Động tác của người này vẫn rất nhanh nhẹn.
Gốc cây táo này, trước đây lúc sửa sang lại sân viện, Điền Ma Ma còn cố ý xin phép nàng, vì một khi sửa chữa mở rộng xong, gốc táo này sẽ nằm lọt vào trong sân, có muốn chặt đi hay không. Lúc đó nàng nghĩ cây táo vốn sinh trưởng chậm chạp, lớn thành cây đại thụ cũng không dễ dàng, một gốc cây táo tốt như vậy, nghe nói hàng năm đều ra quả vừa ngọt vừa giòn......
Tội gì phải chặt đi chứ? Nên đã giữ lại.
Ai ngờ hôm nay nó lại thành nơi tị nạn của Cố Nam Chương.
Tống Ma Ma và Thu Nguyệt đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn quan trạng nguyên cô gia của các nàng leo lên cây, nhất thời đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
“Cô nương,” Tống Ma Ma lúc này mới hoàn hồn, vội kêu lên, “Không được đâu cô nương......”
“Thẩm Tam,”
Chiều tối hôm nay, vì buổi chiều Thẩm Yên Kiều có đi lên sườn núi xem chỗ trồng thảo dược nên ra một thân mồ hôi, vừa về đến liền đi tắm rửa. Nàng xõa tóc để khô, dựa vào ghế trúc, nhẹ nhàng phe phẩy quạt nan hóng mát.
Nghe trong sương khói xa xa vọng lại tiếng sấm, nàng nghĩ trời sắp mưa nên bảo Thu Nguyệt xách lồng chim vào nhà.
Trong sân nhỏ, mấy chú chó con đang nô đùa.
Nói là chó con nhưng bây giờ chúng cũng đã lớn không ít. Mấy chú chó con rất quấn người, cũng biết trông nhà giữ cửa, Thẩm Yên Kiều rất hài lòng. Ổ của mấy con chó con này ban đầu được đặt ở tiểu viện bên kia, nhưng chúng nó đều thích chạy sang sân viện của nàng, nên nàng cũng làm cho chúng một cái ổ ở đây.
Thẩm Yên Kiều vừa mới bảo Thu Quả gọi mấy chú chó con sang tiểu viện bên kia cho ăn thì thấy một bóng người nhanh chân tiến vào sân viện của mình.
Khi thấy rõ người vừa đến, Thẩm Yên Kiều lập tức im lặng:
Cố Nam Chương? Hắn tại sao lại tới đây?
Lần trước đã cảnh cáo hắn, cứ tới một lần là sẽ bị đánh đuổi đi một lần.
Đây là xem lời nói của nàng như gió thoảng bên tai rồi sao?
Đồng thời nàng cũng ảo não vì trước đó đã không dặn dò người trong trang tử rằng nếu Cố Nam Chương lại đến thì không cần cho hắn vào.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giọng Thẩm Yên Kiều nhàn nhạt, “Có chuyện gì gấp sao?” Nàng nói rồi liếc nhìn sắc trời, đã hoàng hôn rồi, lúc này mà phi ngựa chạy về, cũng không biết có kịp vào thành trước khi cổng đóng không.
“Đến hỏi ý của ngươi một chút,” Cố Nam Chương lòng phát sốt ruột nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, “Ngươi còn có nghi hoặc gì không? Hoặc là cảm thấy ta có chỗ nào giải thích chưa rõ ràng, ngươi cũng có thể tiếp tục hỏi.”
Thẩm Yên Kiều nhíu mày.
Người này có ý gì?
Lần trước là nàng nói chưa đủ rõ ràng sao?
“Cố Nam Chương,” Thẩm Yên Kiều khẽ nói, “Ta nhớ ta đã nói rồi, ngươi tới một lần, ta liền đánh đuổi ngươi đi một lần —— giữa ngươi và ta, còn có gì để hỏi nữa? Ngươi làm quan trạng nguyên của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mỗi người tự lo liệu cho tốt, được không?”
Tai người này có phải bị điếc không vậy?
Cố Nam Chương: “......” Hắn vạn lần không ngờ rằng, mình đã hao hết tâm tư như vậy, thức mấy đêm liền để suy nghĩ tỉ mỉ và cẩn thận giải thích những điều đó......
Vậy mà vẫn chỉ đổi lấy sự vô tình vô nghĩa của nàng.
Ngọn lửa nhiệt huyết vừa nhen nhóm trong đáy lòng, trong phút chốc như bị dội một chậu nước đá.
“Ngươi mau đi đi,” Thẩm Yên Kiều thúc giục, “Các nha đầu, ma ma đang nhìn kia kìa, đừng để ta phải làm ngươi mất mặt ngay trước mặt người khác ——”
Chẳng phải sẽ khiến đôi bên đều khó xử hay sao?
Người này rốt cuộc đang dây dưa cái gì? Sao cứ phải níu kéo không dứt khoát như vậy chứ?
Cố Nam Chương lẳng lặng đứng đó, môi mỏng mím chặt, trong ánh mắt lộ ra một chút ngoan cường khó tả.
Thẩm Yên Kiều nhìn thấy ánh mắt này của hắn, trước tiên là kinh hãi, tiếp theo cũng nổi giận: Không đi đúng không?
Ở trên trang tử của nàng mà còn muốn làm càn sao?
Thật sự coi nàng dễ bắt nạt lắm sao?
“Ngươi không đi?” Thẩm Yên Kiều lạnh lùng hỏi lại một câu.
Thân hình Cố Nam Chương đứng thẳng tắp giữa ánh chiều tà mỏng manh, càng thêm phần thẳng thớm.
Thẩm Yên Kiều: “......” Người này thật sự là có chút vấn đề.
“Đây là ngươi tự tìm lấy,” Thẩm Yên Kiều gật đầu nói, “Đừng trách ta không nể mặt ngươi.”
Cố Nam Chương vẫn không nói một lời.
“Người đâu,” Thẩm Yên Kiều quay đầu dặn dò Thu Nguyệt và những người khác, “Đóng cổng lại.”
Thu Nguyệt và những người khác trước tiên là giật mình, tiếp theo không hiểu ra sao, vội vàng đi đóng cổng sân: Cô nương nhà các nàng là muốn giữ cô gia ở lại một đêm sao?
Hay là sợ cô gia chạy mất?
Cố Nam Chương cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Yên Kiều.
Sau khi thấy cổng đã đóng, Thẩm Yên Kiều liền nhìn về phía Thu Quả ở bên kia, nói: “Thả chó.”
“Vâng!” Thu Quả lớn tiếng đáp, đằng đằng chạy sang bên kia, rất nhanh sau đó, mấy con chó choai choai liền từ bên đó chạy ra.
Cố Nam Chương: “......”
Tống Ma Ma và Thu Nguyệt đám người: “......” Các nàng bất đắc dĩ nhìn về phía Thu Quả. Thu Quả này thật sự có chút đơn thuần, chỉ biết nghe lời Thẩm Yên Kiều, lại không hiểu chút nào về đối nhân xử thế.
Đây chính là cô gia mà.
Mấy con chó choai choai này kêu “gâu gâu”, xông thẳng về phía Cố Nam Chương, dù sao trong sân viện này, hiện giờ chỉ có hắn là người lạ.
“Thẩm Tam.” Cố Nam Chương khẽ quát.
Thẩm Yên Kiều thờ ơ nhìn hắn. Nàng đã sớm nói, không cho phép hắn lại đến điền trang của nàng, người này không nghe, đều là tự chuốc lấy.
Thấy mấy con chó đã lao đến, Cố Nam Chương cũng đành chịu thua, dù sao chúng cũng là súc sinh, không nghe lời hắn nói. Hắn đành phải ánh mắt sắc lại, nhìn trúng một gốc cây táo, rồi nhanh chóng phóng người bám vào một cành cây, lật người lên, sau đó mượn đà phóng tiếp lên một cành khác to hơn.
Mấy con chó choai choai sốt ruột kêu “ư ử”, “gâu gâu”, nhưng không trèo lên cây được, liền vây quanh dưới gốc cây sủa inh ỏi.
Thẩm Yên Kiều: “......” Động tác của người này vẫn rất nhanh nhẹn.
Gốc cây táo này, trước đây lúc sửa sang lại sân viện, Điền Ma Ma còn cố ý xin phép nàng, vì một khi sửa chữa mở rộng xong, gốc táo này sẽ nằm lọt vào trong sân, có muốn chặt đi hay không. Lúc đó nàng nghĩ cây táo vốn sinh trưởng chậm chạp, lớn thành cây đại thụ cũng không dễ dàng, một gốc cây táo tốt như vậy, nghe nói hàng năm đều ra quả vừa ngọt vừa giòn......
Tội gì phải chặt đi chứ? Nên đã giữ lại.
Ai ngờ hôm nay nó lại thành nơi tị nạn của Cố Nam Chương.
Tống Ma Ma và Thu Nguyệt đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn quan trạng nguyên cô gia của các nàng leo lên cây, nhất thời đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
“Cô nương,” Tống Ma Ma lúc này mới hoàn hồn, vội kêu lên, “Không được đâu cô nương......”
“Thẩm Tam,”
Bạn cần đăng nhập để bình luận