Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!
Chương 71
Thẩm Yên Kiều: “......” Đời này nàng không còn muốn tranh giành vị trí Thế tử kia cho Cố Nam Chương nữa, chỉ mong sống An Sinh qua những ngày tháng này, đợi qua cơn sóng gió ban đầu của việc tứ hôn, liền kiếm cớ đến trang tử của mình tiêu dao tự tại.
Bởi vậy cho dù trong lòng chán ghét ánh mắt Thế tử này nhìn nàng, nhưng nghĩ đến năm năm sau, Thế tử bệnh phát, cộng thêm thân thể đã sớm suy kiệt, liền sẽ một mệnh ô hô, nên cũng tạm thời nhịn xuống, không thèm để ý.
Ai ngờ nàng còn chưa đi đâu, tên khốn Thế tử này liền nhòm ngó đến nàng.
“Đồ hỗn trướng!” Tiền Thị tức giận buột miệng mắng, “Quốc công phủ sao lại nuôi ra thứ như vậy!”
“Phu nhân mau cứu chủ nhân nhà ta ——” Từ Ma Ma kia lại vội vàng dập đầu.
Nàng nói còn chưa xong, liền nghe bọn nha đầu nhỏ chờ ngoài cửa sổ lên tiếng nói: “Tứ thiếu gia tới sao không vào nhà? Đã đứng đây đợi lâu rồi sao?” Tiếp theo chính là tiếng vén rèm.
Thẩm Yên Kiều hơi kinh ngạc nhìn lướt qua cửa ra vào: Cố Nam Chương cũng tới sao? Nghe ý của bọn nha đầu, hắn tới được một lúc rồi?
Không biết những lời nói ở đây có bị hắn nghe thấy không.
Cố Nam Chương lúc này cũng vào phòng, Từ Ma Ma đang quỳ trên mặt đất vội cúi thấp đầu, lau nước mắt, không dám nói tiếp nữa:
Trong phủ này từ trên xuống dưới, ít nhiều đều có chút kiêng kị vị Tứ thiếu gia này.
Cố Nam Chương tiến vào, ánh mắt lập tức rơi trên người Thẩm Yên Kiều, đáy mắt lộ ra một tia ôn hòa khó nhận thấy:
Vừa rồi, câu nói kia của nàng hắn đã nghe được: Phu quân của ta, ta tin được.
Câu nói này như một cục than bỏ vào đống tuyết, xèo xèo đốt cháy lớp băng tuyết che phủ đáy lòng hắn, để lộ ra một chút sinh cơ chưa từng có.
Vì chút sinh cơ này, hắn nguyện vì nàng kiên nhẫn thêm một chút, cẩn thận bảo vệ đóa hoa mới hé nụ tựa như độc dược này. Không để nàng bị người làm tổn thương, cũng để nàng đừng gây ra chuyện thương thiên hại lí như vậy nữa.
“Lại đây ngồi đi,” Tiền Thị thấy Cố Nam Chương, vội đổi sang tươi cười nói, “Ngươi lúc trước nói với ta vị cao tăng kia, quả thật lợi hại, Phật pháp người đó nói...... Ta nghe đều không hiểu, nhưng đã cảm thấy lợi hại.”
“Mẫu thân có chỗ lĩnh ngộ là tốt rồi,” Cố Nam Chương mỉm cười, “Nghĩ rằng mẫu thân thành tâm như vậy, Phật Tổ tất đều nhìn ở trong mắt, mẫu thân nếu có cầu nguyện, chắc hẳn cũng nhất định sẽ linh nghiệm.”
Lời này hiếm khi dễ nghe như vậy, Tiền Thị nghe mà cười không khép được miệng.
“Con tới thỉnh an mẫu thân,” Cố Nam Chương lại không có ý định ở lâu, chỉ lẳng lặng nói tiếp, “Ta về đây ——” Nói rồi nhìn về phía Thẩm Yên Kiều, “Ngươi cũng theo ta cùng về đi.”
Thẩm Yên Kiều mỉm cười, xoay chén trà trong tay, mí mắt cũng không nhấc lên: “Cố Lang đi trước một bước đi, ta và mẫu thân còn có chuyện muốn nói.”
Cố Nam Chương sắc mặt có chút lạnh lùng, vẫn đứng tại chỗ nhìn Thẩm Yên Kiều, kiên trì nói: “Cùng đi.”
Thẩm Yên Kiều bật cười, thả chén trà trong tay xuống, ngước mắt cười như không cười nói: “Không cần.”
“Vợ ngươi còn muốn nói chuyện với ta mà,” Tiền Thị cảm thấy giữa hai người hình như có chút không bình thường, vội cười nói, “Sao thế, mới vậy đã không xa nhau được một lát à?”
Cố Nam Chương dừng lại một chút, cũng không miễn cưỡng nữa, hướng Tiền Thị thi lễ rồi lui ra ngoài.
“Đến cũng vội, đi cũng vội,” Chờ hắn đi rồi, Tiền Thị không khỏi cảm khái nói, “Mỗi lần gặp ta, chẳng nói được mấy câu ——” Thật sự không bằng nàng dâu này.
Bên này Từ Ma Ma vẫn không dám mở miệng, Tiền Thị liền bảo nàng đứng lên, biết Thế tử phu nhân hiện giờ đang khổ sở, bà đưa mắt nhìn về phía Thẩm Yên Kiều như muốn trưng cầu ý kiến.
“Mẫu thân mới từ trong chùa trở về,” Thẩm Yên Kiều cười nói, “Nhất định là lĩnh hội được chỗ tinh diệu của Phật pháp, mẫu thân vốn luôn thương Cố đại tẩu và Ngọc Ca Nhi, chắc hẳn cũng nhất định đang vội muốn cùng đại tẩu là người hiểu thi thư như vậy để tìm tòi nghiên cứu ——”
“Khụ khụ, ta ——” Tiền Thị nhất thời không nghe ra, có chút lúng túng nói, “Ta cũng không hiểu mấy vị hòa thượng kia nói gì ——” Nàng nói chưa xong, ma ma sau lưng ghé vào tai bà giải thích vài câu, lúc này bà mới hiểu ý của Thẩm Yên Kiều.
“Ngươi nói đúng,” Tiền Thị lập tức nói, “Bảo người về nói với Thế An Uyển, để mang cả Ngọc Ca Nhi đến đây, nói trên người ta còn mang theo Phật khí đâu! Bảo Thế tử phu nhân và Ngọc Ca Nhi ở cạnh ta hai ngày, cũng nhiễm một chút phúc khí Phật Tổ ban cho.”
Hiện giờ thấy Thế tử đức hạnh như vậy, Thế tử phu nhân nếu về Thế An Uyển, chỉ sợ mấy ngày này đều không được yên ổn.
Không bằng giữ nàng lại ở tiểu Phật đường bên chính viện này, yên ổn dưỡng thương hai ba ngày, ít nhất cũng để vết bầm trên mặt tan đi chút, có thể dùng son phấn che lại rồi hẵng về.
Tiền Thị nói như vậy, Từ Ma Ma vội vàng dập đầu cảm ơn, lại lặng lẽ dập đầu thêm một cái về phía Thẩm Yên Kiều tỏ ý cảm tạ, lúc này mới thiên ân vạn tạ bảo người sang Thế An Uyển đưa Ngọc Ca Nhi đến chỗ phu nhân.
Thẩm Yên Kiều biết Tiền Thị hôm nay đi đường mệt nhọc cũng đã mệt mỏi, lại thêm chuyện của Thế tử phu nhân, nàng liền không ở lại lâu, bèn cáo từ ra về.
Mới qua hành lang chính viện, đang định hướng về Thần Thạch viện, lại không đề phòng khi rẽ qua một cửa nguyệt động, một bóng người bỗng nhiên vọt đến trước mặt nàng.
Thẩm Yên Kiều hơi giật mình, Thu Nguyệt đi theo cũng vô thức lùi lại hai bước.
Định thần lại thấy rõ người nọ, sắc mặt Thẩm Yên Kiều hơi tối sầm: Thế tử.
Chỉ thấy Thế tử hôm nay mặc một thân cẩm y, trên mặt thậm chí còn đánh một lớp phấn, che đi chút quầng thâm quanh mắt, trong tay còn cầm một cây quạt giấy viền vàng, cố gắng giả ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
“Ồ, thật là đúng lúc,” Mắt Thế tử nhìn Thẩm Yên Kiều chằm chằm, nói, “Đệ muội đây là mới từ chỗ mẫu thân tới sao?”
Thẩm Yên Kiều nghiêng người sang một bên nhường đường cho hắn, cũng không trực tiếp đáp lời, chỉ hơi thi lễ.
“Đệ muội sao lại xa cách như vậy,” Thế tử phe phẩy cây quạt cười nói, “Chúng ta không phải đều là người một nhà sao?”
Bởi vậy cho dù trong lòng chán ghét ánh mắt Thế tử này nhìn nàng, nhưng nghĩ đến năm năm sau, Thế tử bệnh phát, cộng thêm thân thể đã sớm suy kiệt, liền sẽ một mệnh ô hô, nên cũng tạm thời nhịn xuống, không thèm để ý.
Ai ngờ nàng còn chưa đi đâu, tên khốn Thế tử này liền nhòm ngó đến nàng.
“Đồ hỗn trướng!” Tiền Thị tức giận buột miệng mắng, “Quốc công phủ sao lại nuôi ra thứ như vậy!”
“Phu nhân mau cứu chủ nhân nhà ta ——” Từ Ma Ma kia lại vội vàng dập đầu.
Nàng nói còn chưa xong, liền nghe bọn nha đầu nhỏ chờ ngoài cửa sổ lên tiếng nói: “Tứ thiếu gia tới sao không vào nhà? Đã đứng đây đợi lâu rồi sao?” Tiếp theo chính là tiếng vén rèm.
Thẩm Yên Kiều hơi kinh ngạc nhìn lướt qua cửa ra vào: Cố Nam Chương cũng tới sao? Nghe ý của bọn nha đầu, hắn tới được một lúc rồi?
Không biết những lời nói ở đây có bị hắn nghe thấy không.
Cố Nam Chương lúc này cũng vào phòng, Từ Ma Ma đang quỳ trên mặt đất vội cúi thấp đầu, lau nước mắt, không dám nói tiếp nữa:
Trong phủ này từ trên xuống dưới, ít nhiều đều có chút kiêng kị vị Tứ thiếu gia này.
Cố Nam Chương tiến vào, ánh mắt lập tức rơi trên người Thẩm Yên Kiều, đáy mắt lộ ra một tia ôn hòa khó nhận thấy:
Vừa rồi, câu nói kia của nàng hắn đã nghe được: Phu quân của ta, ta tin được.
Câu nói này như một cục than bỏ vào đống tuyết, xèo xèo đốt cháy lớp băng tuyết che phủ đáy lòng hắn, để lộ ra một chút sinh cơ chưa từng có.
Vì chút sinh cơ này, hắn nguyện vì nàng kiên nhẫn thêm một chút, cẩn thận bảo vệ đóa hoa mới hé nụ tựa như độc dược này. Không để nàng bị người làm tổn thương, cũng để nàng đừng gây ra chuyện thương thiên hại lí như vậy nữa.
“Lại đây ngồi đi,” Tiền Thị thấy Cố Nam Chương, vội đổi sang tươi cười nói, “Ngươi lúc trước nói với ta vị cao tăng kia, quả thật lợi hại, Phật pháp người đó nói...... Ta nghe đều không hiểu, nhưng đã cảm thấy lợi hại.”
“Mẫu thân có chỗ lĩnh ngộ là tốt rồi,” Cố Nam Chương mỉm cười, “Nghĩ rằng mẫu thân thành tâm như vậy, Phật Tổ tất đều nhìn ở trong mắt, mẫu thân nếu có cầu nguyện, chắc hẳn cũng nhất định sẽ linh nghiệm.”
Lời này hiếm khi dễ nghe như vậy, Tiền Thị nghe mà cười không khép được miệng.
“Con tới thỉnh an mẫu thân,” Cố Nam Chương lại không có ý định ở lâu, chỉ lẳng lặng nói tiếp, “Ta về đây ——” Nói rồi nhìn về phía Thẩm Yên Kiều, “Ngươi cũng theo ta cùng về đi.”
Thẩm Yên Kiều mỉm cười, xoay chén trà trong tay, mí mắt cũng không nhấc lên: “Cố Lang đi trước một bước đi, ta và mẫu thân còn có chuyện muốn nói.”
Cố Nam Chương sắc mặt có chút lạnh lùng, vẫn đứng tại chỗ nhìn Thẩm Yên Kiều, kiên trì nói: “Cùng đi.”
Thẩm Yên Kiều bật cười, thả chén trà trong tay xuống, ngước mắt cười như không cười nói: “Không cần.”
“Vợ ngươi còn muốn nói chuyện với ta mà,” Tiền Thị cảm thấy giữa hai người hình như có chút không bình thường, vội cười nói, “Sao thế, mới vậy đã không xa nhau được một lát à?”
Cố Nam Chương dừng lại một chút, cũng không miễn cưỡng nữa, hướng Tiền Thị thi lễ rồi lui ra ngoài.
“Đến cũng vội, đi cũng vội,” Chờ hắn đi rồi, Tiền Thị không khỏi cảm khái nói, “Mỗi lần gặp ta, chẳng nói được mấy câu ——” Thật sự không bằng nàng dâu này.
Bên này Từ Ma Ma vẫn không dám mở miệng, Tiền Thị liền bảo nàng đứng lên, biết Thế tử phu nhân hiện giờ đang khổ sở, bà đưa mắt nhìn về phía Thẩm Yên Kiều như muốn trưng cầu ý kiến.
“Mẫu thân mới từ trong chùa trở về,” Thẩm Yên Kiều cười nói, “Nhất định là lĩnh hội được chỗ tinh diệu của Phật pháp, mẫu thân vốn luôn thương Cố đại tẩu và Ngọc Ca Nhi, chắc hẳn cũng nhất định đang vội muốn cùng đại tẩu là người hiểu thi thư như vậy để tìm tòi nghiên cứu ——”
“Khụ khụ, ta ——” Tiền Thị nhất thời không nghe ra, có chút lúng túng nói, “Ta cũng không hiểu mấy vị hòa thượng kia nói gì ——” Nàng nói chưa xong, ma ma sau lưng ghé vào tai bà giải thích vài câu, lúc này bà mới hiểu ý của Thẩm Yên Kiều.
“Ngươi nói đúng,” Tiền Thị lập tức nói, “Bảo người về nói với Thế An Uyển, để mang cả Ngọc Ca Nhi đến đây, nói trên người ta còn mang theo Phật khí đâu! Bảo Thế tử phu nhân và Ngọc Ca Nhi ở cạnh ta hai ngày, cũng nhiễm một chút phúc khí Phật Tổ ban cho.”
Hiện giờ thấy Thế tử đức hạnh như vậy, Thế tử phu nhân nếu về Thế An Uyển, chỉ sợ mấy ngày này đều không được yên ổn.
Không bằng giữ nàng lại ở tiểu Phật đường bên chính viện này, yên ổn dưỡng thương hai ba ngày, ít nhất cũng để vết bầm trên mặt tan đi chút, có thể dùng son phấn che lại rồi hẵng về.
Tiền Thị nói như vậy, Từ Ma Ma vội vàng dập đầu cảm ơn, lại lặng lẽ dập đầu thêm một cái về phía Thẩm Yên Kiều tỏ ý cảm tạ, lúc này mới thiên ân vạn tạ bảo người sang Thế An Uyển đưa Ngọc Ca Nhi đến chỗ phu nhân.
Thẩm Yên Kiều biết Tiền Thị hôm nay đi đường mệt nhọc cũng đã mệt mỏi, lại thêm chuyện của Thế tử phu nhân, nàng liền không ở lại lâu, bèn cáo từ ra về.
Mới qua hành lang chính viện, đang định hướng về Thần Thạch viện, lại không đề phòng khi rẽ qua một cửa nguyệt động, một bóng người bỗng nhiên vọt đến trước mặt nàng.
Thẩm Yên Kiều hơi giật mình, Thu Nguyệt đi theo cũng vô thức lùi lại hai bước.
Định thần lại thấy rõ người nọ, sắc mặt Thẩm Yên Kiều hơi tối sầm: Thế tử.
Chỉ thấy Thế tử hôm nay mặc một thân cẩm y, trên mặt thậm chí còn đánh một lớp phấn, che đi chút quầng thâm quanh mắt, trong tay còn cầm một cây quạt giấy viền vàng, cố gắng giả ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
“Ồ, thật là đúng lúc,” Mắt Thế tử nhìn Thẩm Yên Kiều chằm chằm, nói, “Đệ muội đây là mới từ chỗ mẫu thân tới sao?”
Thẩm Yên Kiều nghiêng người sang một bên nhường đường cho hắn, cũng không trực tiếp đáp lời, chỉ hơi thi lễ.
“Đệ muội sao lại xa cách như vậy,” Thế tử phe phẩy cây quạt cười nói, “Chúng ta không phải đều là người một nhà sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận