Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!

Chương 256

Cố Nam Chương nghi hoặc vừa quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử đang quỳ gối ở góc đường bên này, khóc lóc ai oán, bên cạnh đặt một tấm gỗ, trên đó viết “Bán mình chôn cha”.
“Chuyện trong sách vở, hôm nay lại được thấy tận mắt,” Nhiếp Kiêu nghi ngờ nói, “Chỉ là bên này lại không phải nơi họp chợ, sao lại bày ra ở đây ——”
Thẩm Yến Tùng nhỏ giọng nói: “Phường nhỏ bên này người ra vào đều là tử đệ nhà giàu có, dù sao cũng nhiều người giàu có hơn so với ngoài chợ bên kia một chút.”
Lúc này, bên người nữ tử kia đã có vài người vây quanh, đều hiếu kỳ hỏi han, trong đó không thiếu tử đệ nhà giàu ăn mặc bóng bẩy.
Nữ tử kia càng khóc lợi hại hơn, nói ruộng đồng trong nhà nàng bị kẻ vô lại chiếm đoạt, cha mang theo nàng chỉ có thể lên kinh thành muốn tìm việc tạm bợ kiếm sống, ai ngờ vừa tới Kinh Thành liền sinh bệnh qua đời.
Nàng kể lể như vậy, liền có người thổn thức.
“Ngươi bán bao nhiêu tiền, ta mua,” Một nam tử trung niên mặc cẩm bào trong đám người cười hắc hắc nói, “Gia thấy ngươi cũng ưa nhìn đấy, Hương Ngọc Lâu của ta đang cần đầu bài, ngươi đến đó là vừa vặn ——” Nói rồi, hắn ném xuống một thỏi bạc, nắm lấy nữ tử kia định kéo đi.
Nữ tử kia lập tức vừa khóc vừa cự tuyệt, nam tử trung niên kia lại dường như muốn cưỡng ép mang nàng đi.
Lúc này, nữ tử kia bỗng nhiên giằng thoát khỏi tay nam tử kia, loạng choạng chạy tới trước mặt nhóm người Cố Nam Chương.
“Gia,” Nữ tử kia phụp một tiếng quỳ xuống, túm lấy góc áo Cố Nam Chương vừa khóc vừa cầu xin, “Van cầu vị gia này phát thiện tâm, mau cứu tiểu nữ tử đi —— người kia muốn bức lương làm kỹ nữ, muốn mua tiểu nữ tử vào thanh lâu —— gia, gia cứu mạng a ——”
Cố Nam Chương đầu tiên là khẽ giật mình, cúi đầu liếc nhìn bàn tay nữ tử kia đang níu lấy góc áo hắn, đáy mắt bình tĩnh không nhìn ra tâm tình gì.
“Gia, mau cứu ta, mau cứu ta ——” Nữ tử kia lúc này càng thêm vội vàng, ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Cố Nam Chương, “Gia cứu nô một mạng này, nô, nô...... Nô làm gì cũng được, nô hầu hạ tắm rửa, làm gì cũng được ——”
Nàng khóc lóc như lê hoa đái vũ, vốn đã xinh đẹp rạng ngời, bộ dạng này rất khiến người ta động lòng thương yêu.
“Nếu làm gì cũng được,” Cố Nam Chương mỉm cười, “Vậy tại sao không vào thanh lâu?”
Nữ tử này thoáng sững người.
“Ngươi sao lại không có chút lòng thương hại nào?” Nhiếp Kiêu bên cạnh hiển nhiên vô cùng bất mãn với sự bạc bẽo của Cố Nam Chương, lấy ngân phiếu từ trong người ra, đưa cho nữ tử này rồi nói, “Cầm lấy đi.”
Nữ tử kia hơi giật mình, dường như rất không cam tâm mà lại nhìn về phía Cố Nam Chương.
Ánh mắt Cố Nam Chương dường như chứa ý cười, nhưng lại ẩn chứa hàn ý sâu sắc bên trong.
Nữ tử kia kinh hãi đến toàn thân run lên, sau đó nhìn về phía Nhiếp Kiêu.
“Gia, vị gia này,” Lúc này nữ tử kia lại không nhận ngay ngân phiếu Nhiếp Kiêu đưa, ngược lại quỳ lết mấy bước, lại túm lấy góc áo Nhiếp Kiêu, vừa khóc vừa cầu xin, “Cầu ngươi dẫn ta đi đi —— ta một thân một mình lẻ loi hiu quạnh, không thể sống nổi trên đời này nữa...... Van cầu gia, ta làm gì cũng được, vẩy nước quét nhà, tắm rửa hầu hạ, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho gia ——”
Cố Nam Chương nhìn Nhiếp Kiêu.
Nhiếp Kiêu nhíu mày.
Cố Nam Chương khẽ 'xì' một tiếng với hắn, rồi quay người bỏ đi.
Nhiếp Kiêu lúc này cũng bừng tỉnh, một tay giật ngân phiếu của mình nhét lại vào người, hừ lạnh một tiếng rồi giật góc áo của mình ra, nhanh chân đi theo Cố Nam Chương.
Nữ nhân kia có hơi sững sờ, đang định chuyển hướng sang Thẩm Yến Tùng và An Quận Vương Thế tử bên kia thì gã sai vặt của hai người đã sớm bước tới ngăn lại.
“Nhiếp huynh quanh năm ở bên ngoài,” Sau khi rời khỏi chỗ đó, Thẩm Yến Tùng cười nói, “Có lẽ không biết những mánh khoé phổ biến này trong kinh thành.”
Nhiếp Kiêu sa sầm mặt không nói gì, ban đầu hắn quả thật có chút ý muốn hành hiệp cứu giúp, nhưng nhìn ánh mắt của Cố Nam Chương, liền biết chuyện này chắc chắn có điều kỳ quặc.
“Ngươi làm sao biết là giả?” Nhiếp Kiêu sa sầm mặt hỏi Cố Nam Chương.
Cố Nam Chương còn chẳng buồn giải thích, thúc ngựa đi ở phía trước.
“Ngươi nhìn tay nàng xem, có phải là bàn tay đã từng làm việc nhà nông không?” Thẩm Yến Tùng cười nói, “Lại còn bán mình chôn cha mà vẫn không quên kẻ Nga Mi nhàn nhạt, thật đúng là hiếu tâm đáng khen thay —— coi người dò xét đều là kẻ ngốc cả.”
Nói một thôi một hồi, hắn vội vàng nhìn về phía Nhiếp Kiêu, “Ta không phải nói ngươi đâu nha, Nhiếp huynh.”
Nhiếp Kiêu: “......”
“Nhưng mà chuyện này quả thực cũng nhắc nhở ta một điều,” Nhiếp Kiêu cười lạnh nói, “Mấy ngày trước lão phu nhân nhà chúng ta đi phật tự, lúc về liền cứu một nha đầu, nói là đáng thương nên giữ lại trong phủ.”
“Mấy ngày nay chỉ cần hắn ở nhà, là y như rằng sẽ “trùng hợp gặp gỡ” nha đầu kia...... Chuyện này hắn về phải tra xét một chút.”
“Đều là chút thủ đoạn cả thôi,” An Quận Vương Thế tử cười nói, “Đều nhắm vào con em nhà giàu mà đến —— thường thường diễn kịch đều làm trọn bộ, không thể không phòng.”
“Những người lai lịch không rõ ràng này, thường thường đều là tai hoạ ngầm cho hậu trạch.”
“Ngươi ở kinh thành thời gian ngắn,” Thẩm Yến Tùng cười nói, “Lại là người luyện võ, nhiều phần hiệp nghĩa, khó tránh khỏi nhìn lầm ——”
Nhiếp Kiêu bèn ôm quyền.
Cả bốn người đều cười một tiếng, chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn không đáng kể, nhưng ngược lại trong khoảnh khắc đó, bốn người đã lâu không tụ tập cùng nhau lại vô hình tăng thêm mấy phần ăn ý và thân quen.
Đợi Nhiếp Kiêu và An Quận Vương Thế tử lần lượt rời đi, Thẩm Yến Tùng gọi Cố Nam Chương lại.
“Cố huynh,” Thẩm Yến Tùng thúc ngựa đến gần Cố Nam Chương, nhỏ giọng nói, “Ngươi thấy Nhiếp huynh có giống như biết tung tích Nhị đệ của ta không?”
“Không biết,” Cố Nam Chương cầm roi ngựa gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình, cười nói, “Ngươi hỏi điều này, sao không nghĩ lại xem, vì sao lúc Thẩm Yến Chương rời đi, thà cầu xin người khác giúp đỡ, lại không tìm đến ngươi.”
Nói xong, hắn lại cười nói, “Phu nhân nhà ta ở nhà e là đang sốt ruột chờ, cáo từ.”
“Cái này ——” Thẩm Yến Tùng đầu tiên là sững người, chờ đến khi hắn hoàn hồn, bóng dáng Cố Nam Chương đã không còn thấy đâu.
Hắn nhíu mày, nghĩ đến lời này của Cố Nam Chương, cũng có chút nghi hoặc:
Đúng vậy a, Thẩm Yến Chương vì sao không đến tìm hắn giúp đỡ nhỉ? Hắn là đại ca mà.
Hắn lại tỉ mỉ nghĩ lại, nếu như Thẩm Yến Chương tìm đến hắn thì sao nhỉ?
Hắn chắc chắn sẽ không thể để Thẩm Yến Chương bỏ trốn một cách lỗ mãng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận