Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!
Chương 141
Thần sắc Thẩm Yên Kiều vẫn luôn rất bình tĩnh, Tống Ma Ma và các ma ma khác cũng nhanh chóng vội vàng lại đây, quản sự Điền Ma Ma của điền trang thì lại cảm khái một phen.
Ai ngờ không đợi nàng cảm khái xong, Phu nhân Anh quốc công phủ, mẹ chồng của cô nương chủ nhà bọn họ, lại sai người đưa tới hai xe đồ vật.
Điền Ma Ma: “......” Cô nương chủ nhà của các nàng, là đến trang tử chuyên để thu lễ vật sao?
Từng đợt từng đợt, như nước chảy.
Việc này khiến những người ít trải sự như các nàng ở trong điền trang đều sắp kinh hãi đến không ngậm được miệng.
“Tứ thiếu phu nhân không biết,” Lưu Ma Ma, người thay Tiền Thị mang đồ lại đây, lúc gần đi nhỏ giọng nói với Thẩm Yên Kiều, “Dạo này trong phủ càng ngày càng không yên ổn...... Ngụy Phu nhân kia lại bắt đầu làm yêu rồi.”
Lưu Ma Ma nói rồi nhìn về phía Thẩm Yên Kiều, đáy mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, “Phu nhân hôm nay trước khi gọi lão nô đến còn nói, nếu thiếu phu nhân không đến trang tử, mà vẫn còn ở bên cạnh người thì tốt biết bao.”
Nàng nói là lời thật lòng, phu nhân nhà nàng quả thật lại bị Ngụy Phu nhân làm cho tức giận.
Vốn dĩ Thẩm Yên Kiều ở trong phủ còn có thể giúp đỡ Tiền Thị một hai phần, nhưng Thẩm Yên Kiều vừa mới rời đi thế này, Phu nhân các nàng thật sự bị Ngụy Phu nhân kia làm cho đau đầu vô cùng.
“Mẫu thân là chủ mẫu của cả phủ,” Thẩm Yên Kiều vội cười nói, “Tính tình Ngụy Phu nhân tuy có chút quái dị, nhưng nàng ở trong phủ cũng không phải là đại chủ...... Mẫu thân lo lắng điều gì chứ?”
Lưu Ma Ma vẻ mặt đau khổ, cảm thấy nhất thời cũng không thể nói hết được, đành thở dài một tiếng.
Hôm nay lúc nàng đến, nghe nói bên phía Ngụy Phu nhân, Ngụy Vũ Đồng – người đang làm thiếp cho Lục Vương Gia – đã tới, còn mang theo một nữ tử eo thon dáng chuẩn đầy mê hoặc đến, không biết đang mưu tính chuyện gì.
Nhưng tin tức còn chưa chắc chắn, nàng cũng không dám nói lung tung trước mặt Thẩm Yên Kiều.
“Thiếu phu nhân ở lại nơi này tạ lễ thần linh,” Lúc ra đến cửa, Lưu Ma Ma lại nhỏ giọng dặn dò thêm vài câu, “Cũng đừng quá lơ là —— trên đời này ruồi nhặng rất nhiều, phàm là ngửi thấy chút mùi tanh là nhất định sẽ buồn nôn mà sà vào cũng nhiều vô kể.”
Bây giờ Cố Nam Chương chính là hội nguyên, chờ qua thi điện, bất kể là trạng nguyên, bảng nhãn hay thám hoa... thì cũng đều là bánh trái thơm ngon mà ngay cả hoàng thất cũng thèm nhỏ dãi.
Tứ thiếu phu nhân ngày thường đối với phu nhân nhà nàng vô cùng hiếu thuận, nàng nhất định phải nhắc nhở thiếu phu nhân một câu.
Thẩm Yên Kiều cười một tiếng đều đáp ứng.......
Lưu Ma Ma trở lại Anh quốc công phủ, đến trước mặt Tiền Thị phục mệnh, rồi thuật lại y nguyên những lời đã nói với Thẩm Yên Kiều cho Tiền Thị nghe.
Trên khóe miệng Tiền Thị nổi một vết lở miệng, đang uống trà thuốc hạ hỏa.
“Cái Thẩm thị này,” Tiền Thị nghe mà nhức đầu nói, “Nhìn thì lanh lợi nhưng thỉnh thoảng lại giả ngốc.”
Nàng đã gửi đi rất nhiều đồ vật, dù thế nào đi nữa Thẩm thị ở trên trang tử cũng sẽ không phải chịu khổ, nhưng nữ nhân này, chẳng phải cũng chỉ vì ân sủng của phu quân sao?
Đi lâu làm lỡ mất ân sủng mới là đại sự.
“Bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Lưu Ma Ma cẩn thận chỉ về hướng đông khóa viện, nói: “Ngụy Vũ Đồng kia, rốt cuộc là đến để làm gì?”
“Chồn chúc Tết gà, không có hảo tâm gì đâu,” Tiền Thị nói, “Chỉ là nàng ta bây giờ là ái thiếp của Lục Vương Gia, thật sự muốn giở trò, nhất thời cũng không có cách nào trị nàng ta được.”
Đây mới là chỗ khiến nàng nhức đầu, chỉ hy vọng Ngụy Vũ Đồng kia cứ quấn lấy bên Ngụy Phu nhân, đừng nhúng tay vào chuyện của Anh quốc công phủ nhà nàng là tốt rồi.
Tiếng nói của Tiền Thị vừa dứt, liền nghe tiểu nha đầu vào bẩm báo, nói là Ngụy Phu nhân dẫn theo Ngụy Vũ Đồng và một vị cô nương cùng tới gặp phu nhân.
Tiền Thị: “......” Nàng và đám người Lưu Ma Ma nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ phiền chán và bất đắc dĩ.
“Mời vào đi,” Tiền Thị nuốt ực một ngụm trà thuốc lớn, mất kiên nhẫn phân phó nói, “Chuẩn bị trà.”
Rất nhanh, Ngụy Phu nhân vênh mặt lên, dẫn theo Ngụy Vũ Đồng người đầy châu ngọc cùng một cô nương tiến vào chính phòng của Tiền Thị.
“Đại tỷ ngồi đi,” Tiền Thị đứng dậy đón khách, nói: “Ngụy cô nương cũng mời ngồi —— vị này là...”
Ngụy Phu nhân đặt mông ngồi xuống ghế xong, nhìn Tiền Thị cười nói: “Ngươi xem thử xem, cô nương mà Vũ Đồng mang tới này, so với nàng dâu nhà ngươi thì thế nào?”
Tiền Thị nhíu mày.
Lời này hỏi ra quá thất lễ, một cô nương lai lịch không rõ ràng, vậy mà lại có thể đem ra so sánh với Tứ thiếu phu nhân của Anh quốc công phủ các nàng? Mà còn là chính thê của tân khoa hội nguyên.
Ngụy Phu nhân này, thật đúng là có lúc hồ đồ cực độ.
Chẳng qua là nể mặt ái thiếp của Lục Vương Gia, Tiền Thị cũng không tiện trở mặt, chỉ có thể nén giận.
Tuy nói nén giận, Tiền Thị vẫn đưa mắt nhìn lên người cô nương kia.
Quả nhiên giống như lời người hầu lén báo lúc trước, dung mạo cô nương này vô cùng xinh đẹp, hiếm có là thân hình lại càng đầy đặn, so với Thẩm thị có phần đơn bạc, trông quả là càng hợp khẩu vị nam nhân hơn.
Tiền Thị trong lòng thầm cảm thấy có chút không ổn.
“Thế nào?” Ngụy Phu nhân đắc ý nói, “Đây chính là do Vũ Đồng đặc biệt chọn lựa đấy, cô nương này tên Lan Bảo, ngươi nhìn xem dáng vẻ này, thân hình này —— đặt vào trong viện của Tứ lang, cũng không làm mất mặt hội nguyên đại lão gia đâu nhỉ?”
Nghe bà ta nói như vậy, Ngụy Vũ Đồng kia ở một bên mỉm cười, nhưng đáy mắt lại lộ ra một tia tính toán.
Nàng ta hiện đang được sủng ái bên cạnh Lục Vương Gia.
Với tâm cơ thủ đoạn cùng dung mạo của nàng ta, chỉ cần có thể tiếp cận nam nhân, chỉ cần nam nhân kia hơi háo nữ sắc một chút... Nàng ta tự tin không có chuyện gì là không giải quyết xong.
Mới chỉ vài tháng, ân sủng nàng ta nhận được từ Lục Vương Gia đã vượt qua rất nhiều thị thiếp bên cạnh người.
Thể diện có, phú quý cũng có...... Thật sự là hô phong hoán vũ.
Ngay cả quản gia trong vương phủ của Lục Vương Gia, ở trước mặt nàng ta còn chẳng phải cúi đầu khom lưng sao, nàng ta nói một, cũng không dám nói hai.
Càng là đi lên từ nghèo hèn, nàng ta càng muốn sau khi đổi đời phải cho người ta thấy... lũ ngu xuẩn có mắt không biết kim khảm ngọc lúc trước, những kẻ khi xưa không coi nàng ta ra gì.
Ai ngờ không đợi nàng cảm khái xong, Phu nhân Anh quốc công phủ, mẹ chồng của cô nương chủ nhà bọn họ, lại sai người đưa tới hai xe đồ vật.
Điền Ma Ma: “......” Cô nương chủ nhà của các nàng, là đến trang tử chuyên để thu lễ vật sao?
Từng đợt từng đợt, như nước chảy.
Việc này khiến những người ít trải sự như các nàng ở trong điền trang đều sắp kinh hãi đến không ngậm được miệng.
“Tứ thiếu phu nhân không biết,” Lưu Ma Ma, người thay Tiền Thị mang đồ lại đây, lúc gần đi nhỏ giọng nói với Thẩm Yên Kiều, “Dạo này trong phủ càng ngày càng không yên ổn...... Ngụy Phu nhân kia lại bắt đầu làm yêu rồi.”
Lưu Ma Ma nói rồi nhìn về phía Thẩm Yên Kiều, đáy mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, “Phu nhân hôm nay trước khi gọi lão nô đến còn nói, nếu thiếu phu nhân không đến trang tử, mà vẫn còn ở bên cạnh người thì tốt biết bao.”
Nàng nói là lời thật lòng, phu nhân nhà nàng quả thật lại bị Ngụy Phu nhân làm cho tức giận.
Vốn dĩ Thẩm Yên Kiều ở trong phủ còn có thể giúp đỡ Tiền Thị một hai phần, nhưng Thẩm Yên Kiều vừa mới rời đi thế này, Phu nhân các nàng thật sự bị Ngụy Phu nhân kia làm cho đau đầu vô cùng.
“Mẫu thân là chủ mẫu của cả phủ,” Thẩm Yên Kiều vội cười nói, “Tính tình Ngụy Phu nhân tuy có chút quái dị, nhưng nàng ở trong phủ cũng không phải là đại chủ...... Mẫu thân lo lắng điều gì chứ?”
Lưu Ma Ma vẻ mặt đau khổ, cảm thấy nhất thời cũng không thể nói hết được, đành thở dài một tiếng.
Hôm nay lúc nàng đến, nghe nói bên phía Ngụy Phu nhân, Ngụy Vũ Đồng – người đang làm thiếp cho Lục Vương Gia – đã tới, còn mang theo một nữ tử eo thon dáng chuẩn đầy mê hoặc đến, không biết đang mưu tính chuyện gì.
Nhưng tin tức còn chưa chắc chắn, nàng cũng không dám nói lung tung trước mặt Thẩm Yên Kiều.
“Thiếu phu nhân ở lại nơi này tạ lễ thần linh,” Lúc ra đến cửa, Lưu Ma Ma lại nhỏ giọng dặn dò thêm vài câu, “Cũng đừng quá lơ là —— trên đời này ruồi nhặng rất nhiều, phàm là ngửi thấy chút mùi tanh là nhất định sẽ buồn nôn mà sà vào cũng nhiều vô kể.”
Bây giờ Cố Nam Chương chính là hội nguyên, chờ qua thi điện, bất kể là trạng nguyên, bảng nhãn hay thám hoa... thì cũng đều là bánh trái thơm ngon mà ngay cả hoàng thất cũng thèm nhỏ dãi.
Tứ thiếu phu nhân ngày thường đối với phu nhân nhà nàng vô cùng hiếu thuận, nàng nhất định phải nhắc nhở thiếu phu nhân một câu.
Thẩm Yên Kiều cười một tiếng đều đáp ứng.......
Lưu Ma Ma trở lại Anh quốc công phủ, đến trước mặt Tiền Thị phục mệnh, rồi thuật lại y nguyên những lời đã nói với Thẩm Yên Kiều cho Tiền Thị nghe.
Trên khóe miệng Tiền Thị nổi một vết lở miệng, đang uống trà thuốc hạ hỏa.
“Cái Thẩm thị này,” Tiền Thị nghe mà nhức đầu nói, “Nhìn thì lanh lợi nhưng thỉnh thoảng lại giả ngốc.”
Nàng đã gửi đi rất nhiều đồ vật, dù thế nào đi nữa Thẩm thị ở trên trang tử cũng sẽ không phải chịu khổ, nhưng nữ nhân này, chẳng phải cũng chỉ vì ân sủng của phu quân sao?
Đi lâu làm lỡ mất ân sủng mới là đại sự.
“Bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Lưu Ma Ma cẩn thận chỉ về hướng đông khóa viện, nói: “Ngụy Vũ Đồng kia, rốt cuộc là đến để làm gì?”
“Chồn chúc Tết gà, không có hảo tâm gì đâu,” Tiền Thị nói, “Chỉ là nàng ta bây giờ là ái thiếp của Lục Vương Gia, thật sự muốn giở trò, nhất thời cũng không có cách nào trị nàng ta được.”
Đây mới là chỗ khiến nàng nhức đầu, chỉ hy vọng Ngụy Vũ Đồng kia cứ quấn lấy bên Ngụy Phu nhân, đừng nhúng tay vào chuyện của Anh quốc công phủ nhà nàng là tốt rồi.
Tiếng nói của Tiền Thị vừa dứt, liền nghe tiểu nha đầu vào bẩm báo, nói là Ngụy Phu nhân dẫn theo Ngụy Vũ Đồng và một vị cô nương cùng tới gặp phu nhân.
Tiền Thị: “......” Nàng và đám người Lưu Ma Ma nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ phiền chán và bất đắc dĩ.
“Mời vào đi,” Tiền Thị nuốt ực một ngụm trà thuốc lớn, mất kiên nhẫn phân phó nói, “Chuẩn bị trà.”
Rất nhanh, Ngụy Phu nhân vênh mặt lên, dẫn theo Ngụy Vũ Đồng người đầy châu ngọc cùng một cô nương tiến vào chính phòng của Tiền Thị.
“Đại tỷ ngồi đi,” Tiền Thị đứng dậy đón khách, nói: “Ngụy cô nương cũng mời ngồi —— vị này là...”
Ngụy Phu nhân đặt mông ngồi xuống ghế xong, nhìn Tiền Thị cười nói: “Ngươi xem thử xem, cô nương mà Vũ Đồng mang tới này, so với nàng dâu nhà ngươi thì thế nào?”
Tiền Thị nhíu mày.
Lời này hỏi ra quá thất lễ, một cô nương lai lịch không rõ ràng, vậy mà lại có thể đem ra so sánh với Tứ thiếu phu nhân của Anh quốc công phủ các nàng? Mà còn là chính thê của tân khoa hội nguyên.
Ngụy Phu nhân này, thật đúng là có lúc hồ đồ cực độ.
Chẳng qua là nể mặt ái thiếp của Lục Vương Gia, Tiền Thị cũng không tiện trở mặt, chỉ có thể nén giận.
Tuy nói nén giận, Tiền Thị vẫn đưa mắt nhìn lên người cô nương kia.
Quả nhiên giống như lời người hầu lén báo lúc trước, dung mạo cô nương này vô cùng xinh đẹp, hiếm có là thân hình lại càng đầy đặn, so với Thẩm thị có phần đơn bạc, trông quả là càng hợp khẩu vị nam nhân hơn.
Tiền Thị trong lòng thầm cảm thấy có chút không ổn.
“Thế nào?” Ngụy Phu nhân đắc ý nói, “Đây chính là do Vũ Đồng đặc biệt chọn lựa đấy, cô nương này tên Lan Bảo, ngươi nhìn xem dáng vẻ này, thân hình này —— đặt vào trong viện của Tứ lang, cũng không làm mất mặt hội nguyên đại lão gia đâu nhỉ?”
Nghe bà ta nói như vậy, Ngụy Vũ Đồng kia ở một bên mỉm cười, nhưng đáy mắt lại lộ ra một tia tính toán.
Nàng ta hiện đang được sủng ái bên cạnh Lục Vương Gia.
Với tâm cơ thủ đoạn cùng dung mạo của nàng ta, chỉ cần có thể tiếp cận nam nhân, chỉ cần nam nhân kia hơi háo nữ sắc một chút... Nàng ta tự tin không có chuyện gì là không giải quyết xong.
Mới chỉ vài tháng, ân sủng nàng ta nhận được từ Lục Vương Gia đã vượt qua rất nhiều thị thiếp bên cạnh người.
Thể diện có, phú quý cũng có...... Thật sự là hô phong hoán vũ.
Ngay cả quản gia trong vương phủ của Lục Vương Gia, ở trước mặt nàng ta còn chẳng phải cúi đầu khom lưng sao, nàng ta nói một, cũng không dám nói hai.
Càng là đi lên từ nghèo hèn, nàng ta càng muốn sau khi đổi đời phải cho người ta thấy... lũ ngu xuẩn có mắt không biết kim khảm ngọc lúc trước, những kẻ khi xưa không coi nàng ta ra gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận