Thứ Nữ Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời, Phu Quân Đừng Bám Theo Ta Nữa!
Chương 249
Lúc hỏi ra câu này, tim trong lòng Thẩm Yên Kiều lại đập thình thịch không kiểm soát được, nhảy loạn cả lên: Nếu như Cố Nam Chương thật sự nói chính là nàng......
Vậy có nghĩa là, ngay từ trước khi kết hôn, Cố Nam Chương đã từng thầm thích nàng trong lòng rồi sao?
Thẩm Yên Kiều chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một cô bé mới nếm thử vị mật ngọt, trong nháy mắt dường như bị hương vị ngọt ngào tươi đẹp nhất trên đời này làm cho cả người choáng váng ngã ngửa.
Cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lại sợ mình nghe lầm lời Cố Nam Chương nói, vì vậy lòng căng như dây đàn, chăm chú nhìn hắn.
Cố Nam Chương hiển nhiên có chút bất mãn với việc nàng ngắt lời, hôn lên vành tai nàng nói: “Lúc ngươi tặng cho ta, bên ngoài phật tự, cạnh rừng đào ——”
Chỉ nói một nửa này, nụ hôn của hắn liền thuận theo vành tai nàng đi xuống.
Nhưng lúc này Thẩm Yên Kiều đã sớm không còn để tâm, lòng nàng theo câu nói kia của hắn, thoáng chốc bay đến bên rừng đào kia......
Ký ức quá xa xưa, khi đó nàng quả thực còn nhỏ, nhưng cũng thật sự có thể nhớ rõ chuyện này.
Có lẽ đó là lần đầu tiên nàng trên đời này nhìn thấy có người bị khi dễ đến thảm như vậy...... Một đứa trẻ lớn người đầy máu me nơi miệng mũi......
Cũng có lẽ là do hôm đó rừng đào nở rộ quá rực rỡ, càng làm nổi bật sự thảm thương của người kia, vì vậy liền khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng.
Chỉ nhớ rõ sự kiện kia, sớm đã quên mất dung mạo người bị khi dễ đó, càng không biết hắn là ai.
Nguyên lai là hắn.
Nguyên lai hôm đó hắn còn cầm cái hầu bao của mình?
Nguyên lai hắn vẫn luôn giữ nó.
Không đúng......
Thẩm Yên Kiều đang lúc vui vẻ ngọt ngào, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, cứng rắn giữ chặt đầu Cố Nam Chương nói: “Khoan khoan khoan khoan...... Vì sao cái hầu bao kia lại trở thành bộ dạng như vậy? Ngươi đã đốt nó? Ngươi vì sao lại đốt nó?”
Cố Nam Chương: “......”
Lại một lần nữa bị cắt ngang lúc thân mật, lại một lần nữa hỏi hắn những lời khiến lòng rung động...... Thêm mấy lần như vậy nữa, hắn sợ là thật sự muốn ngồi vững cái danh bất lực kia.
“Ngươi muốn gả cho Phó Vân Sơn một lần,” Cố Nam Chương chỉ muốn cho qua chuyện này, hơi nghiến răng nói bên tai nàng, “Ngươi lại muốn gả cho Nhiếp Kiêu thêm một lần —— nếu ngươi còn muốn gả cho người khác nữa, cái hầu bao này sớm đã mất rồi.”
Thẩm Yên Kiều: “......”
Cảm giác ngọt ngào kia lại quay trở về.
Kiếp trước, nguyên lai nàng đã từng được người thật lòng thật dạ yêu thích qua.
“Ngươi...... yêu thích...... Vì sao không nói sớm?” Thẩm Yên Kiều nhẹ nhàng nói, “Kiếp trước...... Ngươi cảm thấy ta...... không phải là đứa trẻ lương thiện lúc trước nữa phải không?”
Nói rồi dừng lại một chút, né tránh một nụ hôn khác của Cố Nam Chương, “Nếu ta vẫn giữ tính tình giống như kiếp trước sau này thì sao...... Ngươi sẽ thế nào?”
“Không biết,” Cố Nam Chương ngừng một lát rồi nhẹ nhàng nói, “Nhưng tuyệt đối không buông tay.”
Còn có một số lời, hắn không thể nói ra. Những lời kia quá hung tàn, quá ích kỷ...... Hắn liền đem những lời kia đè nén xuống đáy lòng, chết cũng sẽ không nói cho nàng nghe.
Thẩm Yên Kiều cũng không hỏi nhiều.
“Còn ngươi,” Cố Nam Chương bỗng nhiên hỏi một tiếng, “Có từng yêu thích ta không? Thứ tình cảm yêu thích không liên quan đến quyền thế, địa vị và thân thế ấy.”
Thẩm Yên Kiều cười nói: “Cố Trạng nguyên cũng có lúc nghi ngờ thế này ư? Liên quan đến tài mạo thì có tính không? Gương mặt này của ngươi cũng đã đáng giá ngàn vàng rồi, ai có thể không yêu chứ?”
Cố Nam Chương hừ lạnh một tiếng: “Nói thật đi. Kiếp trước ngươi cũng chưa từng yêu thích ta phải không?”
Chỉ là tính toán thân thế của hắn, tính toán vinh hoa phú quý sau lưng hắn.
“Ngươi người này,” Thẩm Yên Kiều suy nghĩ một lát, rồi chân thành nói, “Quá mức thanh lãnh tự trọng —— ngay cả lúc ban đầu, trên người ngươi cũng không thấy được sự thẳng thắn tùy ý.”
Người này quá lạnh lùng, tâm tư quá sâu, giống như một mặt biển băng, không nhìn thấy một tia gợn sóng.
“Ngươi ưa thích sự tùy ý?” Ánh mắt Cố Nam Chương sâu lại.
“Là tính tình thật ấy mà,” Thẩm Yên Kiều không để ý ánh mắt của hắn, vẫn đang suy nghĩ cách đáp lại, “Chỉ cảm thấy sống lại một đời, chỉ cầu có thể thẳng thắn chung sống, đừng giả tạo che đậy ——”
Nếu chỉ là vì làm vợ chồng mà làm vợ chồng...... Vậy sống lại một đời này còn có gì thú vị đâu?
Chỉ mong giữa vợ chồng có thể đối đãi thẳng thắn với nhau.
“Muốn biết tính tình thật của ta à?” Cố Nam Chương khẽ nói bên tai nàng.
Thẩm Yên Kiều không nhìn thấy ánh mắt của hắn, tưởng hắn vẫn đang cùng mình thảo luận đạo vợ chồng chung sống, liền cười nói: “Tất nhiên rồi...... Muốn thế nào thì cứ thế ấy, đừng khách khí, đừng xa cách, đừng —— Ngô......”
Lời còn chưa nói xong, những lời nàng chưa kịp nói hết đã bị môi lưỡi Cố Nam Chương nghiền nát trong cổ họng.
Cố Nam Chương không cho nàng cơ hội nói thêm lời nào nữa.
Hắn vô cùng quen thuộc với thân thể nàng, chỉ trong thoáng chốc đã nắm giữ hết thảy những gì hắn muốn khống chế.
“Ngươi muốn tính tình thật......” Cố Nam Chương cúi người xuống, “Vậy ngươi hãy xem thử tính tình thật của ta đây.”
Thẩm Yên Kiều khẽ rên một tiếng, liền lại bị hắn chặn lại, không bao lâu sau, âm thanh liền tắt lịm. Trong lòng cuối cùng cũng hiểu rõ, tính tình thật mà hắn nói là chỉ chuyện gì.
Thẩm Yên Kiều trong lòng vạn phần hối hận đã nói ra điều này.
Càng không ngờ tới, chuyện mà kiếp trước nàng cảm thấy “vô cùng đơn giản”, lại có thể bị bày ra nhiều trò như vậy......
Nàng thực sự giống như một tượng đất, bị nhào nặn thành đủ loại hình dáng điên cuồng trong tay Cố Nam Chương.
Sớm đã mất đi khái niệm ngày đêm, lại càng không biết bây giờ là lúc nào.
Những năm tháng dài đằng đẵng đã qua, phảng phất bị nén lại trong chớp mắt này thành một cành hoa nến, ánh nến vừa được thắp lên lập tức xua tan đi bụi trần nơi đáy lòng.
Vô số cành khô tiếc nuối của ngày đông, vào thời khắc này giống như được thỏa sức bung ra ngàn vạn mầm non.
Tựa như được tái sinh.
Thẩm Yên Kiều mệt mỏi thiếp đi, trong giấc mơ vô số mảnh vỡ ký ức quá khứ, giống như tập tranh mới ra ở thư quán A Liễu, từng trang một nhanh chóng lướt qua trước mắt nàng.
“Mẹ...... Mẫu thân ——” Hình ảnh nhũ mẫu ôm đứa bé chợt lóe lên, nàng lại dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở của đứa bé kia......
Kiếp trước nàng bận rộn đấu đá, đến nỗi đối với con của mình cũng chưa từng dành cho mấy phần thật lòng.
Vậy có nghĩa là, ngay từ trước khi kết hôn, Cố Nam Chương đã từng thầm thích nàng trong lòng rồi sao?
Thẩm Yên Kiều chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một cô bé mới nếm thử vị mật ngọt, trong nháy mắt dường như bị hương vị ngọt ngào tươi đẹp nhất trên đời này làm cho cả người choáng váng ngã ngửa.
Cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lại sợ mình nghe lầm lời Cố Nam Chương nói, vì vậy lòng căng như dây đàn, chăm chú nhìn hắn.
Cố Nam Chương hiển nhiên có chút bất mãn với việc nàng ngắt lời, hôn lên vành tai nàng nói: “Lúc ngươi tặng cho ta, bên ngoài phật tự, cạnh rừng đào ——”
Chỉ nói một nửa này, nụ hôn của hắn liền thuận theo vành tai nàng đi xuống.
Nhưng lúc này Thẩm Yên Kiều đã sớm không còn để tâm, lòng nàng theo câu nói kia của hắn, thoáng chốc bay đến bên rừng đào kia......
Ký ức quá xa xưa, khi đó nàng quả thực còn nhỏ, nhưng cũng thật sự có thể nhớ rõ chuyện này.
Có lẽ đó là lần đầu tiên nàng trên đời này nhìn thấy có người bị khi dễ đến thảm như vậy...... Một đứa trẻ lớn người đầy máu me nơi miệng mũi......
Cũng có lẽ là do hôm đó rừng đào nở rộ quá rực rỡ, càng làm nổi bật sự thảm thương của người kia, vì vậy liền khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng.
Chỉ nhớ rõ sự kiện kia, sớm đã quên mất dung mạo người bị khi dễ đó, càng không biết hắn là ai.
Nguyên lai là hắn.
Nguyên lai hôm đó hắn còn cầm cái hầu bao của mình?
Nguyên lai hắn vẫn luôn giữ nó.
Không đúng......
Thẩm Yên Kiều đang lúc vui vẻ ngọt ngào, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, cứng rắn giữ chặt đầu Cố Nam Chương nói: “Khoan khoan khoan khoan...... Vì sao cái hầu bao kia lại trở thành bộ dạng như vậy? Ngươi đã đốt nó? Ngươi vì sao lại đốt nó?”
Cố Nam Chương: “......”
Lại một lần nữa bị cắt ngang lúc thân mật, lại một lần nữa hỏi hắn những lời khiến lòng rung động...... Thêm mấy lần như vậy nữa, hắn sợ là thật sự muốn ngồi vững cái danh bất lực kia.
“Ngươi muốn gả cho Phó Vân Sơn một lần,” Cố Nam Chương chỉ muốn cho qua chuyện này, hơi nghiến răng nói bên tai nàng, “Ngươi lại muốn gả cho Nhiếp Kiêu thêm một lần —— nếu ngươi còn muốn gả cho người khác nữa, cái hầu bao này sớm đã mất rồi.”
Thẩm Yên Kiều: “......”
Cảm giác ngọt ngào kia lại quay trở về.
Kiếp trước, nguyên lai nàng đã từng được người thật lòng thật dạ yêu thích qua.
“Ngươi...... yêu thích...... Vì sao không nói sớm?” Thẩm Yên Kiều nhẹ nhàng nói, “Kiếp trước...... Ngươi cảm thấy ta...... không phải là đứa trẻ lương thiện lúc trước nữa phải không?”
Nói rồi dừng lại một chút, né tránh một nụ hôn khác của Cố Nam Chương, “Nếu ta vẫn giữ tính tình giống như kiếp trước sau này thì sao...... Ngươi sẽ thế nào?”
“Không biết,” Cố Nam Chương ngừng một lát rồi nhẹ nhàng nói, “Nhưng tuyệt đối không buông tay.”
Còn có một số lời, hắn không thể nói ra. Những lời kia quá hung tàn, quá ích kỷ...... Hắn liền đem những lời kia đè nén xuống đáy lòng, chết cũng sẽ không nói cho nàng nghe.
Thẩm Yên Kiều cũng không hỏi nhiều.
“Còn ngươi,” Cố Nam Chương bỗng nhiên hỏi một tiếng, “Có từng yêu thích ta không? Thứ tình cảm yêu thích không liên quan đến quyền thế, địa vị và thân thế ấy.”
Thẩm Yên Kiều cười nói: “Cố Trạng nguyên cũng có lúc nghi ngờ thế này ư? Liên quan đến tài mạo thì có tính không? Gương mặt này của ngươi cũng đã đáng giá ngàn vàng rồi, ai có thể không yêu chứ?”
Cố Nam Chương hừ lạnh một tiếng: “Nói thật đi. Kiếp trước ngươi cũng chưa từng yêu thích ta phải không?”
Chỉ là tính toán thân thế của hắn, tính toán vinh hoa phú quý sau lưng hắn.
“Ngươi người này,” Thẩm Yên Kiều suy nghĩ một lát, rồi chân thành nói, “Quá mức thanh lãnh tự trọng —— ngay cả lúc ban đầu, trên người ngươi cũng không thấy được sự thẳng thắn tùy ý.”
Người này quá lạnh lùng, tâm tư quá sâu, giống như một mặt biển băng, không nhìn thấy một tia gợn sóng.
“Ngươi ưa thích sự tùy ý?” Ánh mắt Cố Nam Chương sâu lại.
“Là tính tình thật ấy mà,” Thẩm Yên Kiều không để ý ánh mắt của hắn, vẫn đang suy nghĩ cách đáp lại, “Chỉ cảm thấy sống lại một đời, chỉ cầu có thể thẳng thắn chung sống, đừng giả tạo che đậy ——”
Nếu chỉ là vì làm vợ chồng mà làm vợ chồng...... Vậy sống lại một đời này còn có gì thú vị đâu?
Chỉ mong giữa vợ chồng có thể đối đãi thẳng thắn với nhau.
“Muốn biết tính tình thật của ta à?” Cố Nam Chương khẽ nói bên tai nàng.
Thẩm Yên Kiều không nhìn thấy ánh mắt của hắn, tưởng hắn vẫn đang cùng mình thảo luận đạo vợ chồng chung sống, liền cười nói: “Tất nhiên rồi...... Muốn thế nào thì cứ thế ấy, đừng khách khí, đừng xa cách, đừng —— Ngô......”
Lời còn chưa nói xong, những lời nàng chưa kịp nói hết đã bị môi lưỡi Cố Nam Chương nghiền nát trong cổ họng.
Cố Nam Chương không cho nàng cơ hội nói thêm lời nào nữa.
Hắn vô cùng quen thuộc với thân thể nàng, chỉ trong thoáng chốc đã nắm giữ hết thảy những gì hắn muốn khống chế.
“Ngươi muốn tính tình thật......” Cố Nam Chương cúi người xuống, “Vậy ngươi hãy xem thử tính tình thật của ta đây.”
Thẩm Yên Kiều khẽ rên một tiếng, liền lại bị hắn chặn lại, không bao lâu sau, âm thanh liền tắt lịm. Trong lòng cuối cùng cũng hiểu rõ, tính tình thật mà hắn nói là chỉ chuyện gì.
Thẩm Yên Kiều trong lòng vạn phần hối hận đã nói ra điều này.
Càng không ngờ tới, chuyện mà kiếp trước nàng cảm thấy “vô cùng đơn giản”, lại có thể bị bày ra nhiều trò như vậy......
Nàng thực sự giống như một tượng đất, bị nhào nặn thành đủ loại hình dáng điên cuồng trong tay Cố Nam Chương.
Sớm đã mất đi khái niệm ngày đêm, lại càng không biết bây giờ là lúc nào.
Những năm tháng dài đằng đẵng đã qua, phảng phất bị nén lại trong chớp mắt này thành một cành hoa nến, ánh nến vừa được thắp lên lập tức xua tan đi bụi trần nơi đáy lòng.
Vô số cành khô tiếc nuối của ngày đông, vào thời khắc này giống như được thỏa sức bung ra ngàn vạn mầm non.
Tựa như được tái sinh.
Thẩm Yên Kiều mệt mỏi thiếp đi, trong giấc mơ vô số mảnh vỡ ký ức quá khứ, giống như tập tranh mới ra ở thư quán A Liễu, từng trang một nhanh chóng lướt qua trước mắt nàng.
“Mẹ...... Mẫu thân ——” Hình ảnh nhũ mẫu ôm đứa bé chợt lóe lên, nàng lại dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở của đứa bé kia......
Kiếp trước nàng bận rộn đấu đá, đến nỗi đối với con của mình cũng chưa từng dành cho mấy phần thật lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận