Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu

Chương 9

Tác giả có lời muốn nói: Trứng tròn vui vẻ ~~.
Chương 006:
Học được kỹ thuật mới, tốc độ dệt lưới của Lưu Tú Hồng quả thực nhanh hơn không ít. Mới đầu, kỳ thật còn có chút cứng nhắc, nhưng theo nàng vùi đầu khổ luyện, không có mấy ngày liền đạt đến trình độ thuần thục, mỗi ngày kiếm được công điểm so với trước kia nhiều hơn một phần ba.
Lưu Tú Hồng cảm thấy, mình học được rồi, khó đảm bảo không có người khác đến thỉnh giáo, bởi vậy cũng sớm hỏi qua chị dâu của đại tỷ nhà chồng mình.
Chị dâu của đại tỷ nhà chồng nàng họ Chu, người nhà họ Chu miệng lưỡi cũng đơn giản, cả Đại Chu Đại Quân, lão nhị Tuần Tiểu Quân. Kỳ thật, trên hai huynh đệ còn có một người chị, nhưng đã gả đi từ mười năm trước, nghe nói gả rất xa, bình thường không hay qua lại.
So với Lưu Tú Hồng, em dâu nàng dáng dấp hoàn toàn chính xác có chút bình thường. Nói "phổ thông" đã là khen ngợi, bất quá người này đúng là có tính tình tốt. Nghe nói sau này sẽ có người đến thỉnh giáo, nàng trực tiếp biểu thị hoàn toàn không ngại người khác học được. Còn dặn dò, phương pháp này nhanh thì có nhanh, nhưng nhất định phải hết sức chăm chú dệt lưới, làm lâu không những lưng eo đau, mà mắt cũng rất khó chịu.
Mọi thứ đều có lợi có hại, đạo lý này Lưu Tú Hồng vẫn hiểu.
"Ta cũng là không còn cách nào khác, khổ chút mệt chút không có gì, chỉ cần đừng để ta cùng bọn nhỏ tách ra là được." Lưu Tú Hồng lúc nói chuyện, còn phải phân tâm đi nhìn con trai nhỏ bên cạnh, may mà Kiệt Kiệt đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, không ồn ào không náo, một mình cũng có thể chơi rất tốt.
Tuy nói là tân nương tử, bất quá Tuần Tiểu Quân nàng dâu quả thật là hợp ý bà bà, quả nhiên là người tay chân chịu khó. Sáng sớm ngày tân hôn liền dạy Lưu Tú Hồng kỹ thuật dệt lưới mới, buổi chiều đã cùng nàng đến bãi phơi cá. Về sau, liền đúng giờ đến bãi phơi cá báo danh, hoặc là dệt lưới, hoặc là giúp đỡ ướp cá phơi cá, không ngừng tay.
Cùng nhau làm ở bãi phơi cá mấy ngày, những người khác không ai sinh ra nửa chút hứng thú với kỹ thuật mới của các nàng, ngược lại hiếu kì tràn đầy với tân nương tử nhà họ Chu, đều nói Tuần đại nương cuối cùng cũng làm chủ một lần, cưới được một nàng dâu vừa ý vào cửa.
Nói thật, Lưu Tú Hồng nghe ít nhiều có chút xấu hổ.
Đại tỷ nhà mẹ đẻ của mình là người như thế nào, nàng đương nhiên là hiểu rõ.
Kỳ thật, không thể nói người không tốt, chỉ là theo cách nhìn của người thế hệ trước, đại tỷ nàng xác thực không phải người giỏi việc quán xuyến gia đình. Giống như nấu cơm, giặt giũ, quét dọn, trông con nít... loại việc này, đại tỷ nàng đều làm được. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức làm được mà thôi, mà lại mỗi lần cảm thấy làm không sai biệt lắm, liền bỏ đó không làm nữa.
Theo lời Lưu Tú Hồng, việc trong nhà có loại nào mà nàng không làm? Làm xong, còn không cho phép nàng nghỉ một lát cùng người khác trò chuyện? Không lẽ phải giống như "lão Hoàng Ngưu", quanh năm suốt tháng còng lưng làm công?
Vậy mà Tuần đại nương lại cảm thấy đứa con dâu cả này không có việc, mỗi ngày nhàn rỗi. Nói trong phòng ngươi việc đã làm xong, không thể thuận đường đem phòng của người khác cũng chỉnh lý một lần? Đem quần áo của hai vợ chồng các ngươi giặt xong, không thể đem của bà bà cùng tiểu thúc tử cũng giặt luôn?
Lưu Tú Hồng vừa gả tới, quả nhiên là không ít lần nghe đại tỷ phàn nàn, phàn nàn đến cuối cùng, mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn nhau chán ghét. Tuần đại nương dứt khoát đuổi con trai cả cùng con dâu ra ngoài, tự mình trông coi tiểu nhi tử, nói như vậy ít nhất mắt không thấy, tâm không phiền.
Đại khái cũng là lúc Lưu Tú Hồng sinh hạ đại nhi tử Hào Hào, nhà họ Chu phân gia, đại tỷ nàng còn cảm thấy rất tốt, hai vợ chồng mang đứa nhỏ sống qua ngày không mệt, không có bà bà kè kè bên cạnh nhắc nhở, thời gian trôi qua thoải mái không kể xiết.
Lại nhìn con dâu út nhà họ Chu, bất quá mới mấy ngày công phu, tất cả mọi người đã nhìn ra, đây thật là một người vô cùng chịu khó, theo lời của các cụ, chính là trong mắt có thể làm việc. Nhóm tiểu bối có chút khó chịu, còn người thế hệ trước rất là ghen tị Tuần đại nương, khen bà có mắt nhìn, chọn được người tài giỏi, về sau chỉ chờ hưởng phúc.
Cũng có người không quá đồng ý.
"Tú Hồng, ngươi biết Tuần Tiểu Quân kia nàng dâu là người ở đâu không? Lớn ở đội ngư nghiệp! Chỗ kia, nghèo đến đinh đương, nàng còn là con cả trong nhà, dưới đáy còn bảy, tám đệ đệ muội muội. Coi như hiện tại không theo lễ nghi xưa, nghe nói Tuần đại nương vẫn là đưa không ít thứ qua đó, mới tính là nói thành chuyện hôn sự."
"Tuần đại nương bất công như vậy, đại tỷ ngươi liền không có ý kiến gì sao? Nàng có hay không cùng ngươi nhắc tới? Chị em dâu, làm bà bà thế nào có thể không "đồng nhất chén nước giữ thăng bằng"?"
Lưu Tú Hồng vội vàng cúi đầu làm việc, ngẫu nhiên mới "ân" một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe. Người cùng nàng đáp lời chê nàng không thú vị, lại nghĩ tới tình huống nhà nàng, nói thêm hai câu sau, cũng liền rời đi.
Đợi người rời đi, nàng mới khẽ thở một hơi.
Chuyện ganh đua so sánh, từ nhỏ nàng đã trải qua nhiều, tỷ muội so với nhau, còn muốn so với các huynh đệ, thành gia rồi thì so trượng phu so hài tử, cùng chị em dâu nhà chồng còn phải tranh cao thấp......
Nhưng tính tình của nàng, đặc biệt không kiên nhẫn với loại chuyện này, luôn luôn có thể tránh liền tránh, lúc này mới vào đầu năm, sau khi tiểu thúc tử nói xong chuyện đối tượng, không nói hai lời cùng trượng phu dọn ra khỏi nhà chồng.
Tuần đại nương để đại nhi tử hai vợ chồng dọn ra ngoài, ít nhất còn giúp đỡ dựng phòng, sắm sửa đồ đạc, lương thực cùng tiền đều là cho đủ, lại thêm lúc ấy Hàng Hàng cũng đã ba tuổi, bởi vậy Lưu Tú Hồng không có phí cái gì sức lực liền thu xếp ổn thỏa.
Ngược lại nhà họ Hứa bên này, đầu năm đầu xuân vừa cho tiểu thúc tử Hứa Quốc Khánh nói xong chuyện đối tượng, đối phương không muốn cùng chị em dâu ở cùng một chỗ, lại nói phòng cũ bên kia gian phòng cũng thực sự không đủ dùng. Hứa Quốc Cường làm huynh trưởng, ngược lại không có so đo cùng đệ đệ, rất nhanh liền cùng đội sản xuất thương lượng, giá thấp mua hai gian phòng ở lâu năm không sửa sang, tự mình lo vật liệu, tìm mấy người anh em trên đội ngư nghiệp hỗ trợ sửa lại, vừa đặt mua một ít đồ dùng trong nhà, phí đi một chút tâm lực cuối cùng thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Chuyện này cũng chưa tính là xong, mỗi tháng phát lương còn phải trích ra ba đồng tiền đưa cho lão nương, về địa điểm xuất phát lúc nào cũng biếu phòng cũ chút tôm cá.
Lúc ấy kỳ thật thời gian cũng rất khổ, đại nhi tử thì không cần phải quá quan tâm, nhưng tiểu nhi tử mới sinh được mấy tháng, là lúc cần có người ở bên, trong nhà ngoài nhà càng là có một đống việc vặt chờ nàng đi làm......
Nhưng bất luận thế nào, lúc ấy người một nhà luôn luôn cùng nhau.
Đang tính toán, chủ nhiệm đại nương đi tới vỗ vỗ bờ vai của nàng, hạ giọng nói: "Mai là đội chúng ta phát tiền lương, tối nay ngươi chờ một chút rồi đi, ta sớm đem lương phiếu cùng tiền tháng sau cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận