Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu

Chương 60

Kỳ thực, trong vòng một hai năm gần đây, đại bộ phận tem phiếu đã không còn hiệu lực, gần như đã rời khỏi thị trường. Dù sao, trên thị trường có rất nhiều thứ không cần tem phiếu.
Nói đâu xa, người trong thành phố trước kia mua gạo, mua dầu, mua thịt đều cần tem phiếu, nhưng bây giờ lương thực giá cao không cần tem phiếu thì ở công ty lương thực thuộc công xã của đội ngư nghiệp Lưu Tú Hồng bọn họ cũng có bán, có điều đắt hơn mấy hào mà thôi, ai còn xoắn xuýt vấn đề tem phiếu lương thực nữa?
Còn có phiếu thịt, trong thành phố mỗi tháng chỉ cho mỗi người ba lạng thịt, đủ làm gì chứ? Đến chợ phiên nhỏ ở bến tàu đánh cá bên này, chỉ cần có tiền, gà vịt ngan ngỗng tùy tiện mua, trứng chim cũng có rất nhiều, còn có các loại tôm cá cua vừa mới đánh bắt lên.
Đáng tiếc, coi như những thứ này đều giải quyết, nhưng xe đạp, ti vi mà Hàn Viễn Dương tâm tâm niệm niệm vẫn là hàng hiếm, vừa cần tem phiếu tương ứng, lại cần tự chuẩn bị một chút công nghiệp khoán, nhưng có lúc dù những thứ này đều đầy đủ, không có đường dây thì vẫn không mua được.
Hàn Viễn Dương cũng không thèm muốn đồ ở bên này, Lưu Tú Hồng lại nhìn cái gì cũng muốn mua về nhà, nhất là ở làng chài nhỏ bên kia mua cái gì cũng không tiện, hai đứa nhỏ đang tuổi lớn, cần nhất là dinh dưỡng, đừng nói thịt, thường xuyên ngay cả trứng gà đều không đủ ăn.
Còn có dầu muối tương dấm, công xã bên kia chỉ có muối thô là không hạn chế số lượng mua, những thứ đó đều là ruộng muối bên kia sản xuất, hạt to tròn còn có tạp chất, cho vào miệng còn hơi ngai ngái, ưu điểm duy nhất chính là rẻ. Về phần dầu, phải sớm nghe ngóng tin tức, sớm đi xếp hàng mua, chậm một chút rất có thể không mua được. Ai bảo mấy thôn phụ cận bọn họ đều không thể trồng cây cải dầu, toàn bộ nhờ bên ngoài chọn mua.
Lưu Tú Hồng trong tay nắm năm đồng tiền, tính toán như hôm nay trời lạnh, coi như mua hơi nhiều, cũng không sợ hỏng mất. Nhất là cũng sắp đến Tết, vất vả một năm, nên mua đồ tốt hơn cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể.
Nhìn tới nhìn lui, nàng quyết định mua nhiều trứng gà một chút, lại mua hai miếng thịt, trong nhà chật hẹp không có cách nào nuôi gà, ngược lại là có thể mua một con gà sống về trữ đông, qua Tết lại ăn. Dầu cũng phải mua nhiều mấy cân về cất, kẹo mạch nha, hạt dưa các loại, cũng không thể bỏ qua.
Hàn Viễn Dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn Lưu Tú Hồng mua sắm thả cửa, mắt thấy nàng mua đồ quá nhiều sắp không cầm nổi, vội vàng bước lên phía trước chia sẻ bớt, lại không ngừng nhắc nhở: "Chị dâu à, chúng ta tiếp theo khẳng định còn phải qua đây, chị mua ít một chút, đợi một tuần trước Tết, lái buôn bên này sẽ còn càng nhiều, đến lúc đó còn có pháo, câu đối, chữ Phúc các loại nữa."
"Lần sau còn tới? Không phải nói trước Tết công xã nhiều hội họp sao?" Lưu Tú Hồng dừng tay, nàng vừa rồi còn do dự có nên mua một ít đường đỏ không, thứ này đắt, nhưng dinh dưỡng cũng tốt. Mấy năm trước, khi vật tư thiếu thốn, đi thăm bệnh hoặc là thăm hỏi sản phụ ở cữ, nếu có thể đưa mấy lạng đường đỏ, là chuyện cực kỳ thể diện.
Bên này còn không chỉ có đường đỏ, còn có đường mía, kẹo mạch nha vân vân. Đồ tốt nhiều lắm, Lưu Tú Hồng trong lúc nhất thời không biết nên mua loại nào.
Hàn Viễn Dương vội nói: "Bận rộn nữa cũng phải tới hai chuyến, trước Tết các loại đồ bán được đều rất tốt, người trong thành phố còn đặc biệt coi trọng, nói cái kia... Đúng, 'mỗi năm có thừa' (Niên niên hữu dư). Dù sao Tết là phải ăn cá, từng con từng con xách về nhà. Cùng một loại, giá cả trước Tết so với bình thường, mỗi cân có thể kiếm thêm mấy hào."
Đừng xem thường khoản chênh lệch giá này, giống như bọn họ hôm nay, hơn nửa ngày đã đánh bắt được khoảng một trăm năm mươi cân cá. Chủ yếu là cá nặng cân, đều là trọng lượng thực, bởi vậy dù là mỗi cân chỉ đắt hơn mấy hào, tính ra cũng là một con số không nhỏ.
Lưu Tú Hồng khẽ gật đầu: "Vậy ta hôm nay không mua gà sống, để lần sau mua. Đúng rồi, thịt gà các loại, trước Tết có đắt không?"
"Trước Tết thứ gì cũng sẽ hơi đắt một chút, bất quá thịt thì đỡ hơn, hai năm nay các nhà ở ngoại thành huyện đều thích nuôi chút gà vịt ngan ngỗng, nhà giàu nuôi heo cũng có không ít, đồng loạt xuất chuồng, giá thịt coi như có đắt cũng không đắt đến đâu."
"Ân, ta đã biết." Lưu Tú Hồng trong lòng lặng lẽ tính toán một hồi, quyết định hôm nay mua thêm một chút dầu tốt, không đợi lần sau nữa.
Kết quả, lúc mua dầu, nàng lại gặp khó khăn.
Trước kia, đi hợp tác xã cung tiêu mua dầu, đến lượt mình, còn dầu là tốt rồi, chỉ nhìn trọng lượng có đủ hay không, chứ cũng không hỏi gì khác. Nhưng bây giờ, Lưu Tú Hồng đi quầy hàng bán dầu kia, mới biết riêng dầu thực vật đã có rất nhiều loại, dầu cải, dầu đậu nành, dầu vừng, dầu lạc vân vân, thế mà có tới hơn mười loại.
Lưu Tú Hồng nhìn tới nhìn lui không quyết định được, cuối cùng vẫn học theo một khách hàng bên cạnh, mua ba cân dầu lạc đóng chai.
Cuối cùng chọn mua xong, Lưu Tú Hồng lại hỏi Hàn Viễn Dương muốn mua gì, người sau đã bắt đầu đau đầu: "Vốn là muốn xem có cái gì cần, hiện tại... Thôi, chúng ta vẫn là trở về thôi."
Hàn Viễn Dương thầm nghĩ, nữ nhân thật đáng sợ, chỉ một cái chợ phiên đều có thể dạo lâu như vậy.
Giờ khắc này, Hàn Viễn Dương mơ hồ có chút hiểu rõ vì sao trước kia trong đội đi biển, có mấy người sợ vợ mình. Nếu mua sắm đã đáng sợ như vậy, hắn ngày thường không ngừng lải nhải, có lẽ thật sự có một chút một điểm đáng ghét?
Chờ trở lại trên thuyền, hắn tranh thủ thời gian chạy vào khoang điều khiển, vừa vào liền khóc lóc kể lể với anh trai: "Chị dâu đáng sợ quá, chị ấy mua ba mươi quả trứng gà, mười lăm quả trứng vịt, còn có đường, dầu, thịt các loại, một đống lớn đồ. Đúng rồi, chị ấy ngay cả rau xanh cũng không buông tha, dọa em sợ muốn chết."
"Vậy cậu mua cái gì?"
"Em nhìn chị ấy mua nhiều đồ như vậy, liền cảm thấy giống như mình đã mua, lập tức liền ỉu xìu, không muốn mua." Hàn Viễn Dương yếu ớt thở dài một hơi, "Khó trách mẹ thích chị ấy, chị ấy quả thực giống như con ruột của mẹ."
Lời tác giả muốn nói:
Canh hai √ Chương 036 Hàn Viễn Chinh cũng không để ý đệ đệ vừa rồi chịu đả kích lớn thế nào, hắn chỉ "A" một tiếng, đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên: "Đã không mua gì, một đồng kia trả lại cho ta."
"Cái gì?" Hàn Viễn Dương ngây ngốc, vẻ mặt khó tin nhìn về phía anh trai, "Anh anh anh... Cho anh!"
Đáng ghét, đây còn là anh ruột của hắn sao? Bủn xỉn keo kiệt, đồ lột da!
"Cậu đang mắng ta trong lòng?" Hàn Viễn Chinh xem xét biểu tình kia của đệ đệ đần độn, liền trong nháy mắt đoán được bảy tám phần, dù là đệ đệ lập tức thề thốt phủ nhận cũng vô dụng, "Muốn mắng thì cứ mắng, nhưng mà lúc mắng thì suy nghĩ kỹ một chút, lúc cậu ăn cơm trưa, nói thèm thịt heo kho tàu chuyện kia kìa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận