Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu
Chương 110
Lại có một lần, Lưu Tú Hồng cả quá trình không hề lên tiếng, cũng may có Hàn Viễn Chinh, người lão luyện trong nghề này ở đó, nên không lo không bắt được cá, đơn giản chỉ là tốn thêm chút ít thời gian mà thôi.
Rốt cuộc, sau hai lần ra khơi, ngày mười tám tháng Giêng cũng đã đến.
Lưu Tú Hồng dậy sớm rửa mặt, không để ý đến hai đứa trẻ, dù sao có Nhị tỷ của nàng ở đó. Nàng chỉ vội vàng chạy tới nhà cũ Hứa gia, cùng bà bà, em chồng cùng nhau bận rộn.
Hứa gia có không ít t·h·â·n t·h·í·c·h, Hứa bà t·ử đã sớm dặn dò mọi người, không sai biệt lắm ngay khi Lưu Tú Hồng vừa đến không lâu, những đại tẩu, đại nương khác cũng lần lượt kéo tới. Bọn họ dự định bày mười bàn, sân nhà Hứa gia khẳng định bày không hết, cũng may Hứa gia ở gần bãi phơi cá, liền dứt khoát bố trí ở đó. Về phần bàn ghế, nồi bát, chậu bồn, những vật dụng này Hứa bà t·ử đều đã sớm mượn người ta xong xuôi.
Về cơ bản, việc Lưu Tú Hồng phải làm chính là lo liệu chuyện bếp núc, tài nấu ăn của nàng coi như không tệ, dù sao từ khi đến Hứa gia, trong nhà không cần lo chuyện cơm nước, chính nàng cũng thong thả, có nhiều thời gian suy nghĩ chuyện ăn uống. Bởi vậy, Hứa bà t·ử sắp xếp nàng cùng hai đại tẩu khác, cùng nhau nấu cơm ở trong bếp Hứa gia. Đương nhiên, chỉ ba người các nàng khẳng định không kịp, còn có người quen biết sẵn sàng cho mượn bếp, đồng thời có người đang giúp đỡ lo liệu.
Trong thôn có việc vui đều làm như vậy, không ai nói gì cả. Huống hồ đến lúc đó, nếu có đồ ăn thừa, cũng sẽ chia cho những người đến giúp đỡ, mọi người tất nhiên vui vẻ giúp đỡ.
Về phần những chuyện như đón cô dâu, vậy thì càng không liên quan gì đến Lưu Tú Hồng.
Nói thẳng ra, làng chài nhỏ bên này vẫn còn mê tín dị đoan, bằng không lúc trước Tuần Tiểu Quân kết hôn, Lưu Tú Hồng cũng sẽ không cố ý tránh đi. Giống như bây giờ Hứa Quốc Khánh kết hôn, nàng làm con dâu Hứa gia tuy đến giúp đỡ, nhưng cũng chú ý không dính dáng đến những việc trên bàn tiệc, tránh sau này mang tiếng.
May mắn, Hứa bà t·ử vẫn rất có năng lực, giải quyết việc vui thỏa đáng, từ đầu đến cuối không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Đợi làm xong không ít việc, Lưu Tú Hồng cũng không ra ngoài ăn, nàng biết Nhị tỷ khẳng định cùng Đại tỷ, mang theo mấy đứa nhỏ ngồi ở bên ngoài, cho nên rất yên tâm lấy chút đồ ăn, ở lại trong bếp ăn. Vừa vặn, tranh thủ ăn xong nhanh chóng để thu dọn xong, nàng còn về nhà chăm sóc bọn trẻ.
Mãi đến trưa, Lưu Tú Hồng mới mang theo đồ ăn Hứa bà t·ử đặc biệt chuẩn bị cho nàng, trở về nhà. Lúc đó, Nhị tỷ tự nhiên đã sớm về, nàng là khách, không có chạy tới giúp đỡ, hơn nữa Kiệt Kiệt còn quá nhỏ, nàng cũng không yên tâm để Đại tỷ sơ ý kia trông nom.
Nhìn thấy em gái trở về, Nhị tỷ vội vàng đón lấy đồ trong tay nàng, rót nước cho nàng: "Uống ngụm nước nghỉ ngơi một chút đi, nhìn muội mệt lả rồi kìa." Thấy muội t·ử nhận lấy, mới nói tiếp, "Hào Hào cùng Hàng Hàng ra ngoài chơi rồi, Kiệt Kiệt ban nãy quấy đủ rồi, giờ đang buồn ngủ, ta ôm vào phòng ngủ rồi, chúng ta đêm nay sợ là phải thức rồi."
Trẻ con ban ngày mà buồn ngủ nhiều, ban đêm chắc chắn sẽ không ngủ được. Nhưng hắn đã buồn ngủ như vậy, không thể không cho hắn ngủ, cho nên cũng đành người lớn vất vả một chút.
Lưu Tú Hồng ngồi xuống, nhấp ngụm nước, lúc này mới hỏi Nhị tỷ: "Chuyện vui hôm nay làm thế nào rồi? Ta không đến bãi phơi cá, Nhị tỷ kể cho ta nghe với."
"Biết muội bận mà." Nhị tỷ cũng đi theo ngồi xuống, vừa nghĩ vừa nói, "Chắc là tạm ổn."
"Sao lại nói vậy?"
"Cứ xem bàn tiệc mà nói, bà bà của muội coi như dốc hết vốn liếng, không nói mọi thứ đều tốt, ít nhất mỗi bàn đều có năm món mặn, đồ nguội cũng rất được. Có điều, lúc sau rước dâu về, muội không thấy đó thôi, ta cảm thấy, cô nương kia là người khó sống chung." Nhị tỷ vừa hồi tưởng vừa cẩn thận lựa lời, "Bà bà muội cho nhà gái bao nhiêu sính lễ vậy? Nàng ta nhìn không giống hài lòng, hơn nữa của hồi môn gần như không có."
"Hai mươi đồng tiền sính lễ." Lưu Tú Hồng bỏ qua tiền bồi thường không nhắc đến, dù sao chuyện đó đã qua lâu rồi, giờ nhắc lại cũng không có ý nghĩa.
"Vậy cũng không ít, lúc trước muội chỉ có mười đồng thôi nhỉ? Mẹ may cho muội bộ quần áo mới, lại đóng cho muội hai cái rương gỗ lớn, tiền còn lại đều bảo muội mang theo." Nhị tỷ lắc đầu, "Ta nhìn tân nương t·ử kia, ngoài bộ y phục trên người là mới tinh, lại có thêm của hồi môn là một đôi lọ tráng men, ngoài ra chẳng có gì cả."
Cái lọ tráng men này, nếu là vào những năm 60-70, tuyệt đối là có tiền cũng khó mua được hàng tốt.
Thế nhưng, bây giờ đã là giữa những năm tám mươi. Theo cải cách mở cửa, những món đồ dùng hằng ngày vốn cần phiếu tem thậm chí phải xếp hàng thâu đêm mới có thể mua được, giờ đây chỉ cần bỏ chút tiền là có thể mua được. Đương nhiên, những thứ như xe đạp, radio mà Hàn Viễn Dương hằng mong ước, chắc chắn vẫn là khó mua. Nhưng lọ tráng men, ở bên cạnh chợ phiên trên bến thuyền có bán, tùy vào kích thước hay hoa văn khác nhau, giá bán cũng khác, nhưng nói chung là không đắt.
Lưu Tú Hồng không rõ nội tình, bởi vậy chỉ nói: "Có thể người ta cũng mang tiền đến đấy chứ? Tốt thôi, cuộc sống ở đâu cũng cần tiền, trong túi có tiền thì cũng có tự tin."
Đúng vậy.
Nhị tỷ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng không nghĩ thêm về chuyện của hồi môn của người ta, ngược lại nói về cảm giác tân nương t·ử đem đến cho nàng: "Ta thấy Hứa Quốc Khánh không xứng với người ta, hai người đó đứng một chỗ, liền cảm thấy Hứa Quốc Khánh co đầu rụt cổ, còn không bằng tân nương t·ử người ta hào sảng."
"Nhị tỷ, tỷ vừa nói người ta khó sống chung, giờ lại khen người ta hào sảng."
"Người nhìn có vẻ thoải mái, dù bây giờ là lúc nàng ta kết hôn, ta thấy nàng ta cũng không hề sợ sệt. Nhưng con người này, luôn cảm thấy có chút khôn khéo quá mức, ta thấy bà bà của muội lần này tính sai rồi, cưới nhầm nàng dâu."
Lưu Tú Hồng nhớ tới Hứa bà t·ử không chỉ một lần hối hận trước mặt mình vì đã đồng ý mối hôn sự này, nhất là đối phương nhiều lần thay đổi ý định, vừa muốn thêm tiền lại muốn mua đồ, thật sự cho rằng Nhị tỷ của nàng rất biết nhìn người. Nhưng những chuyện này, không tiện để nàng nói ra, bởi vậy nàng chỉ cười nói: "Hợp thì ở chung, không hợp thì ít gặp mặt. Dù sao ta đã ra ở riêng, không có việc gì cũng không lui tới đó. Chờ Hào Hào lớn thêm chút nữa, ta cho nó đi học. Kiệt Kiệt, nếu không được thì ta dẫn hắn lên thuyền."
Nhắc đến con, Nhị tỷ chợt nhớ tới một chuyện: "Muội không nói thì ta cũng quên mất. Đại tỷ nói với ta, Hàng Hàng năm nay tháng chín muốn đi học, còn nói con trai của cậu ba, năm nay cũng đi cùng. Chị ấy nhờ ta hỏi muội, có muốn cho Hào Hào đi cùng không, tuy nói tuổi nhỏ một chút, nhưng có bạn có bè, sẽ không bị người ta bắt nạt."
Rốt cuộc, sau hai lần ra khơi, ngày mười tám tháng Giêng cũng đã đến.
Lưu Tú Hồng dậy sớm rửa mặt, không để ý đến hai đứa trẻ, dù sao có Nhị tỷ của nàng ở đó. Nàng chỉ vội vàng chạy tới nhà cũ Hứa gia, cùng bà bà, em chồng cùng nhau bận rộn.
Hứa gia có không ít t·h·â·n t·h·í·c·h, Hứa bà t·ử đã sớm dặn dò mọi người, không sai biệt lắm ngay khi Lưu Tú Hồng vừa đến không lâu, những đại tẩu, đại nương khác cũng lần lượt kéo tới. Bọn họ dự định bày mười bàn, sân nhà Hứa gia khẳng định bày không hết, cũng may Hứa gia ở gần bãi phơi cá, liền dứt khoát bố trí ở đó. Về phần bàn ghế, nồi bát, chậu bồn, những vật dụng này Hứa bà t·ử đều đã sớm mượn người ta xong xuôi.
Về cơ bản, việc Lưu Tú Hồng phải làm chính là lo liệu chuyện bếp núc, tài nấu ăn của nàng coi như không tệ, dù sao từ khi đến Hứa gia, trong nhà không cần lo chuyện cơm nước, chính nàng cũng thong thả, có nhiều thời gian suy nghĩ chuyện ăn uống. Bởi vậy, Hứa bà t·ử sắp xếp nàng cùng hai đại tẩu khác, cùng nhau nấu cơm ở trong bếp Hứa gia. Đương nhiên, chỉ ba người các nàng khẳng định không kịp, còn có người quen biết sẵn sàng cho mượn bếp, đồng thời có người đang giúp đỡ lo liệu.
Trong thôn có việc vui đều làm như vậy, không ai nói gì cả. Huống hồ đến lúc đó, nếu có đồ ăn thừa, cũng sẽ chia cho những người đến giúp đỡ, mọi người tất nhiên vui vẻ giúp đỡ.
Về phần những chuyện như đón cô dâu, vậy thì càng không liên quan gì đến Lưu Tú Hồng.
Nói thẳng ra, làng chài nhỏ bên này vẫn còn mê tín dị đoan, bằng không lúc trước Tuần Tiểu Quân kết hôn, Lưu Tú Hồng cũng sẽ không cố ý tránh đi. Giống như bây giờ Hứa Quốc Khánh kết hôn, nàng làm con dâu Hứa gia tuy đến giúp đỡ, nhưng cũng chú ý không dính dáng đến những việc trên bàn tiệc, tránh sau này mang tiếng.
May mắn, Hứa bà t·ử vẫn rất có năng lực, giải quyết việc vui thỏa đáng, từ đầu đến cuối không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Đợi làm xong không ít việc, Lưu Tú Hồng cũng không ra ngoài ăn, nàng biết Nhị tỷ khẳng định cùng Đại tỷ, mang theo mấy đứa nhỏ ngồi ở bên ngoài, cho nên rất yên tâm lấy chút đồ ăn, ở lại trong bếp ăn. Vừa vặn, tranh thủ ăn xong nhanh chóng để thu dọn xong, nàng còn về nhà chăm sóc bọn trẻ.
Mãi đến trưa, Lưu Tú Hồng mới mang theo đồ ăn Hứa bà t·ử đặc biệt chuẩn bị cho nàng, trở về nhà. Lúc đó, Nhị tỷ tự nhiên đã sớm về, nàng là khách, không có chạy tới giúp đỡ, hơn nữa Kiệt Kiệt còn quá nhỏ, nàng cũng không yên tâm để Đại tỷ sơ ý kia trông nom.
Nhìn thấy em gái trở về, Nhị tỷ vội vàng đón lấy đồ trong tay nàng, rót nước cho nàng: "Uống ngụm nước nghỉ ngơi một chút đi, nhìn muội mệt lả rồi kìa." Thấy muội t·ử nhận lấy, mới nói tiếp, "Hào Hào cùng Hàng Hàng ra ngoài chơi rồi, Kiệt Kiệt ban nãy quấy đủ rồi, giờ đang buồn ngủ, ta ôm vào phòng ngủ rồi, chúng ta đêm nay sợ là phải thức rồi."
Trẻ con ban ngày mà buồn ngủ nhiều, ban đêm chắc chắn sẽ không ngủ được. Nhưng hắn đã buồn ngủ như vậy, không thể không cho hắn ngủ, cho nên cũng đành người lớn vất vả một chút.
Lưu Tú Hồng ngồi xuống, nhấp ngụm nước, lúc này mới hỏi Nhị tỷ: "Chuyện vui hôm nay làm thế nào rồi? Ta không đến bãi phơi cá, Nhị tỷ kể cho ta nghe với."
"Biết muội bận mà." Nhị tỷ cũng đi theo ngồi xuống, vừa nghĩ vừa nói, "Chắc là tạm ổn."
"Sao lại nói vậy?"
"Cứ xem bàn tiệc mà nói, bà bà của muội coi như dốc hết vốn liếng, không nói mọi thứ đều tốt, ít nhất mỗi bàn đều có năm món mặn, đồ nguội cũng rất được. Có điều, lúc sau rước dâu về, muội không thấy đó thôi, ta cảm thấy, cô nương kia là người khó sống chung." Nhị tỷ vừa hồi tưởng vừa cẩn thận lựa lời, "Bà bà muội cho nhà gái bao nhiêu sính lễ vậy? Nàng ta nhìn không giống hài lòng, hơn nữa của hồi môn gần như không có."
"Hai mươi đồng tiền sính lễ." Lưu Tú Hồng bỏ qua tiền bồi thường không nhắc đến, dù sao chuyện đó đã qua lâu rồi, giờ nhắc lại cũng không có ý nghĩa.
"Vậy cũng không ít, lúc trước muội chỉ có mười đồng thôi nhỉ? Mẹ may cho muội bộ quần áo mới, lại đóng cho muội hai cái rương gỗ lớn, tiền còn lại đều bảo muội mang theo." Nhị tỷ lắc đầu, "Ta nhìn tân nương t·ử kia, ngoài bộ y phục trên người là mới tinh, lại có thêm của hồi môn là một đôi lọ tráng men, ngoài ra chẳng có gì cả."
Cái lọ tráng men này, nếu là vào những năm 60-70, tuyệt đối là có tiền cũng khó mua được hàng tốt.
Thế nhưng, bây giờ đã là giữa những năm tám mươi. Theo cải cách mở cửa, những món đồ dùng hằng ngày vốn cần phiếu tem thậm chí phải xếp hàng thâu đêm mới có thể mua được, giờ đây chỉ cần bỏ chút tiền là có thể mua được. Đương nhiên, những thứ như xe đạp, radio mà Hàn Viễn Dương hằng mong ước, chắc chắn vẫn là khó mua. Nhưng lọ tráng men, ở bên cạnh chợ phiên trên bến thuyền có bán, tùy vào kích thước hay hoa văn khác nhau, giá bán cũng khác, nhưng nói chung là không đắt.
Lưu Tú Hồng không rõ nội tình, bởi vậy chỉ nói: "Có thể người ta cũng mang tiền đến đấy chứ? Tốt thôi, cuộc sống ở đâu cũng cần tiền, trong túi có tiền thì cũng có tự tin."
Đúng vậy.
Nhị tỷ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng không nghĩ thêm về chuyện của hồi môn của người ta, ngược lại nói về cảm giác tân nương t·ử đem đến cho nàng: "Ta thấy Hứa Quốc Khánh không xứng với người ta, hai người đó đứng một chỗ, liền cảm thấy Hứa Quốc Khánh co đầu rụt cổ, còn không bằng tân nương t·ử người ta hào sảng."
"Nhị tỷ, tỷ vừa nói người ta khó sống chung, giờ lại khen người ta hào sảng."
"Người nhìn có vẻ thoải mái, dù bây giờ là lúc nàng ta kết hôn, ta thấy nàng ta cũng không hề sợ sệt. Nhưng con người này, luôn cảm thấy có chút khôn khéo quá mức, ta thấy bà bà của muội lần này tính sai rồi, cưới nhầm nàng dâu."
Lưu Tú Hồng nhớ tới Hứa bà t·ử không chỉ một lần hối hận trước mặt mình vì đã đồng ý mối hôn sự này, nhất là đối phương nhiều lần thay đổi ý định, vừa muốn thêm tiền lại muốn mua đồ, thật sự cho rằng Nhị tỷ của nàng rất biết nhìn người. Nhưng những chuyện này, không tiện để nàng nói ra, bởi vậy nàng chỉ cười nói: "Hợp thì ở chung, không hợp thì ít gặp mặt. Dù sao ta đã ra ở riêng, không có việc gì cũng không lui tới đó. Chờ Hào Hào lớn thêm chút nữa, ta cho nó đi học. Kiệt Kiệt, nếu không được thì ta dẫn hắn lên thuyền."
Nhắc đến con, Nhị tỷ chợt nhớ tới một chuyện: "Muội không nói thì ta cũng quên mất. Đại tỷ nói với ta, Hàng Hàng năm nay tháng chín muốn đi học, còn nói con trai của cậu ba, năm nay cũng đi cùng. Chị ấy nhờ ta hỏi muội, có muốn cho Hào Hào đi cùng không, tuy nói tuổi nhỏ một chút, nhưng có bạn có bè, sẽ không bị người ta bắt nạt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận