Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu
Chương 14
Hứa bà tử: ......!!!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Hứa bà tử như một cơn gió xông ra khỏi cửa sân. Trước sau cũng chỉ mất có hai ba giây, bà ta đã xông tới ven đường, không nói hai lời, trực tiếp giơ tay lên, dùng chiếc quạt hương bồ tát một cái vào mặt con gái ruột Hứa Thu Yến.
Nhanh, hung ác, chuẩn xác.
Hứa Thu Yến căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đánh tới từ phía má phải của mình, ngay sau đó cả người nàng bị hất tung lên, ngã nhào xuống đất.
Cái tát này, làm cho mấy hộ gia đình ở gần đó cũng đều lần lượt đi ra ngoài xem tình hình, dù sao tiếng mắng chửi của Hứa Thu Yến vừa rồi đã the thé lại rõ ràng, phối hợp với ý tứ trong lời nói của nàng, có thể dễ dàng tưởng tượng ra được một màn kịch.
Kết quả, chờ người ta bưng đồ ăn ra khỏi cửa, lại vừa vặn chứng kiến cảnh tượng thiết huyết này, tâm lý hơi yếu một chút, một cái không vững, bát trong tay liền "ầm" một tiếng rơi xuống.
Không đợi kẻ xui xẻo kia đau lòng cho cái bát của mình, Hứa bà tử liền lên giọng mắng chửi.
Nói thế nào nhỉ? Hứa bà tử vừa mới mở miệng, lúc này liền dùng sự thật biểu lộ Hứa Thu Yến đúng là do nàng ta sinh ra, đồng thời cũng dùng thực lực chứng minh mẹ ngươi vẫn là mẹ ngươi.
"Hứa Thu Yến, cái đồ cẩu vật vô lương tâm!"
"Ngươi nói ai chết? Ngươi mới chết a!"
"Kia là ca của ngươi, từ nhỏ cực kỳ thương ngươi, là thân đại ca của ngươi a!"
"Ta đánh chết ngươi, đồ chó hoang, đồ bạch nhãn lang!!"
Mắng còn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ Hứa bà tử mỗi một tiếng mắng đều phối hợp với hành động tương ứng, thật sự là tát liên tiếp, chỗ nào đau thì tát chỗ đó, dùng bao nhiêu lực liền dùng bấy nhiêu lực.
Mấy cái tát xuống, Thu Yến à, không sai biệt lắm đã thành một con heo mẹ mùa đông, còn là loại sắp ra ràng.
"Mẹ, mẹ! Mẹ..." Hứa Thu Yến bị những cái tát tới tấp này đánh cho không có chút sức chống đỡ nào, đừng nói phản kháng, ngay cả tránh cũng không tránh được, ngoại trừ khóc hô "mẹ" ra, thậm chí một câu xin tha cũng không nói được đầy đủ.
Quần chúng vây xem đã sợ đến ngây người, đều là bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời cũng bởi vì kịch bản phát triển quá nhanh, dưới sự kinh hãi tột độ nên không một ai đi lên khuyên can.
"Ngươi đừng gọi ta là mẹ! Học được bản lĩnh rồi à? Ngươi giỏi như thế, còn gọi ta là mẹ làm gì? Ngươi đi gọi người khác là mẹ đi, ta không có loại khuê nữ như ngươi! Cút! Ngươi cút cho ta, cút càng xa càng tốt, lão Hứa gia ta không có loại tai họa như ngươi!!"
"Không phải... Mẹ, mẹ!"
"Ca của ngươi tốt biết bao nhiêu, vừa nhẫn nại vừa hiếu thuận, đối với ngươi, một đứa muội tử sớm muộn gì cũng phải gả đi, còn móc tim móc phổi. Nhưng ngươi đối với hắn thế nào? Lương tâm của ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao? Đúng là ứng với câu cách ngôn kia, người tốt sống không lâu, tai họa để lại ngàn năm... Hứa Thu Yến! Ngươi nói xem, tại sao người chết không phải là ngươi?"
"Mẹ!!"
Không riêng gì Hứa Thu Yến khóc đến nghẹn ngào, Hứa bà tử vừa mắng vừa đánh, cũng không nhịn được nước mắt giàn giụa.
Đại nhi tử của bà ta a!
Đứa con trai hiếu thuận, tài giỏi của bà ta a!
Trụ cột của lão Hứa gia a!
Toàn bộ đội sản xuất trên dưới đều biết Hứa bà tử bà ta là người có lòng dạ thiên vị, nhưng vấn đề là, người mà bà ta bất công nhất lại chính là đại nhi tử Hứa Quốc Cường. Đừng thấy Hứa Quốc Cường nhỏ hơn đội trưởng Hàn Viễn Chinh hai tuổi, nhưng trên thực tế Hứa bà tử lại lớn hơn mẹ của Hàn Viễn Chinh, người đương chức phụ nữ chủ nhiệm, trọn vẹn mười tuổi.
Người ta gọi phụ nữ chủ nhiệm là đại nương, còn gọi bà ta là Hứa bà tử, ở đây không chỉ là vấn đề tôn trọng hay không, thật sự là bà ta tuổi tác đã lớn.
Hứa bà tử tuổi cao, nhưng kỳ thật bà ta lấy chồng không muộn, mười lăm tuổi liền gả cho Hứa lão đầu, thai đầu sinh được một đứa khuê nữ, không thể nuôi sống được không nói, thai thứ hai là khi bà ta ba mươi tuổi mới sinh ra, đó chính là đại nhi tử Hứa Quốc Cường.
Đây đâu phải là đại nhi tử a, đây chính là mệnh căn của bà ta, chỗ dựa vào nửa đời sau của bà ta!
Trên thực tế, Hứa Quốc Cường cũng hoàn toàn không hề phụ sự mong đợi của Hứa bà tử, có bản lĩnh, có thể chịu khổ không nói, mấu chốt là hắn cực kì hiếu thuận. Hắn không riêng gì hiếu thuận cha mẹ, đối với đệ đệ muội muội cũng làm tròn trách nhiệm của một người huynh trưởng, rất là quan tâm, bảo vệ.
Bao gồm cả công việc của đệ đệ hắn là Hứa Quốc Khánh, cũng là do hắn nhờ người sắp xếp ổn thỏa. Muội muội hắn là Hứa Thu Yến vốn dĩ học xong tiểu học liền nên ở nhà làm việc, cũng là hắn dốc sức chủ trương có thể học liền tiếp tục học. Không phải, với tính tình keo kiệt của Hứa bà tử, mới không nỡ đem tiền lãng phí vào những chuyện như vậy.
Cũng chính bởi vì Hứa Quốc Cường từ nhỏ đã lo nghĩ mọi việc cho người trong nhà, chờ hắn cưới vợ sinh con sau, Hứa bà tử phát hiện hắn đối với con dâu quá tốt, lúc này mới không nhịn được gây sự.
Hứa bà tử cho rằng mình không sai, hiếu thuận cha mẹ là điều đương nhiên, bảo vệ đệ muội cũng không sao, yêu thương con ruột càng không có vấn đề gì. Nhất là Hào Hào còn là cháu trai lớn của lão Hứa gia, có đau lòng nhiều một chút cũng là điều đương nhiên. Nhưng yêu thương con dâu làm gì? Lão Hứa gia cưới con dâu về, không phải chính là để nó sinh con, làm việc nhà, kiếm công điểm hay sao?
Yêu thương cái rắm!!
Nói đến phận làm dâu cũng thật khó, nếu gả cho trượng phu mà nhà chồng không được sủng ái, thì chắc chắn sẽ bị lạnh nhạt, bị ức hiếp. Ngược lại, nếu gả cho người con trai được nhà chồng yêu thương nhất, thì bà mẹ chồng cũng sẽ không buông tha, luôn cảm thấy là ngươi cướp đi đứa con trai hiếu thuận của bà ta.
Đó là đứa con trai mà bà ta vất vả nuôi lớn, dựa vào cái gì để cho ngươi, một kẻ ngoài, ngồi hưởng lợi chứ?
Trước kia, khi Hứa Quốc Cường chưa xảy ra chuyện, có hắn ở giữa điều hòa, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu mặc dù vẫn luôn không tốt, nhưng cũng chưa từng kích thích mâu thuẫn. Thậm chí vì để tránh mâu thuẫn gay gắt thêm, hắn còn chủ động dời khỏi nhà cũ, cố gắng hết sức để hai người giảm bớt cơ hội ở chung.
Hắn nghĩ, không phải ngày nào cũng chạm mặt nhau thì không thể cãi nhau được chứ?
Nhưng ai có thể ngờ tới, trong một lần ra biển, hắn lại không thể bình an trở về như mọi lần.
......
Hứa bà tử vừa mắng vừa đánh, vẫn là một cụ bà ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở bà ta: "Mẹ Quốc Cường, ngươi mau đến xem cháu trai lớn của nhà ngươi, đứa nhỏ này hình như bị kinh sợ, ngươi có muốn tìm người gọi hồn cho nó không? Nhìn nó sợ hãi phát khiếp rồi kìa."
Nghe xong việc liên quan đến cháu trai lớn, Hứa bà tử lúc này liền bỏ lại đứa con gái ruột đã bị đánh thành đầu heo, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hào Hào: "Cháu trai lớn, cháu trai bảo bối của bà, lại đây, nhìn bà nào."
Ở làng chài ven biển này, nếu gặp phải trẻ nhỏ đêm ngủ bị giật mình, ác mộng, người lớn đều sẽ gọi hồn cho đứa trẻ. Mà nếu gọi không được, liền sẽ giống như lời cụ bà kia đề nghị, gọi hồn cho đứa trẻ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Hứa bà tử như một cơn gió xông ra khỏi cửa sân. Trước sau cũng chỉ mất có hai ba giây, bà ta đã xông tới ven đường, không nói hai lời, trực tiếp giơ tay lên, dùng chiếc quạt hương bồ tát một cái vào mặt con gái ruột Hứa Thu Yến.
Nhanh, hung ác, chuẩn xác.
Hứa Thu Yến căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đánh tới từ phía má phải của mình, ngay sau đó cả người nàng bị hất tung lên, ngã nhào xuống đất.
Cái tát này, làm cho mấy hộ gia đình ở gần đó cũng đều lần lượt đi ra ngoài xem tình hình, dù sao tiếng mắng chửi của Hứa Thu Yến vừa rồi đã the thé lại rõ ràng, phối hợp với ý tứ trong lời nói của nàng, có thể dễ dàng tưởng tượng ra được một màn kịch.
Kết quả, chờ người ta bưng đồ ăn ra khỏi cửa, lại vừa vặn chứng kiến cảnh tượng thiết huyết này, tâm lý hơi yếu một chút, một cái không vững, bát trong tay liền "ầm" một tiếng rơi xuống.
Không đợi kẻ xui xẻo kia đau lòng cho cái bát của mình, Hứa bà tử liền lên giọng mắng chửi.
Nói thế nào nhỉ? Hứa bà tử vừa mới mở miệng, lúc này liền dùng sự thật biểu lộ Hứa Thu Yến đúng là do nàng ta sinh ra, đồng thời cũng dùng thực lực chứng minh mẹ ngươi vẫn là mẹ ngươi.
"Hứa Thu Yến, cái đồ cẩu vật vô lương tâm!"
"Ngươi nói ai chết? Ngươi mới chết a!"
"Kia là ca của ngươi, từ nhỏ cực kỳ thương ngươi, là thân đại ca của ngươi a!"
"Ta đánh chết ngươi, đồ chó hoang, đồ bạch nhãn lang!!"
Mắng còn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ Hứa bà tử mỗi một tiếng mắng đều phối hợp với hành động tương ứng, thật sự là tát liên tiếp, chỗ nào đau thì tát chỗ đó, dùng bao nhiêu lực liền dùng bấy nhiêu lực.
Mấy cái tát xuống, Thu Yến à, không sai biệt lắm đã thành một con heo mẹ mùa đông, còn là loại sắp ra ràng.
"Mẹ, mẹ! Mẹ..." Hứa Thu Yến bị những cái tát tới tấp này đánh cho không có chút sức chống đỡ nào, đừng nói phản kháng, ngay cả tránh cũng không tránh được, ngoại trừ khóc hô "mẹ" ra, thậm chí một câu xin tha cũng không nói được đầy đủ.
Quần chúng vây xem đã sợ đến ngây người, đều là bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời cũng bởi vì kịch bản phát triển quá nhanh, dưới sự kinh hãi tột độ nên không một ai đi lên khuyên can.
"Ngươi đừng gọi ta là mẹ! Học được bản lĩnh rồi à? Ngươi giỏi như thế, còn gọi ta là mẹ làm gì? Ngươi đi gọi người khác là mẹ đi, ta không có loại khuê nữ như ngươi! Cút! Ngươi cút cho ta, cút càng xa càng tốt, lão Hứa gia ta không có loại tai họa như ngươi!!"
"Không phải... Mẹ, mẹ!"
"Ca của ngươi tốt biết bao nhiêu, vừa nhẫn nại vừa hiếu thuận, đối với ngươi, một đứa muội tử sớm muộn gì cũng phải gả đi, còn móc tim móc phổi. Nhưng ngươi đối với hắn thế nào? Lương tâm của ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao? Đúng là ứng với câu cách ngôn kia, người tốt sống không lâu, tai họa để lại ngàn năm... Hứa Thu Yến! Ngươi nói xem, tại sao người chết không phải là ngươi?"
"Mẹ!!"
Không riêng gì Hứa Thu Yến khóc đến nghẹn ngào, Hứa bà tử vừa mắng vừa đánh, cũng không nhịn được nước mắt giàn giụa.
Đại nhi tử của bà ta a!
Đứa con trai hiếu thuận, tài giỏi của bà ta a!
Trụ cột của lão Hứa gia a!
Toàn bộ đội sản xuất trên dưới đều biết Hứa bà tử bà ta là người có lòng dạ thiên vị, nhưng vấn đề là, người mà bà ta bất công nhất lại chính là đại nhi tử Hứa Quốc Cường. Đừng thấy Hứa Quốc Cường nhỏ hơn đội trưởng Hàn Viễn Chinh hai tuổi, nhưng trên thực tế Hứa bà tử lại lớn hơn mẹ của Hàn Viễn Chinh, người đương chức phụ nữ chủ nhiệm, trọn vẹn mười tuổi.
Người ta gọi phụ nữ chủ nhiệm là đại nương, còn gọi bà ta là Hứa bà tử, ở đây không chỉ là vấn đề tôn trọng hay không, thật sự là bà ta tuổi tác đã lớn.
Hứa bà tử tuổi cao, nhưng kỳ thật bà ta lấy chồng không muộn, mười lăm tuổi liền gả cho Hứa lão đầu, thai đầu sinh được một đứa khuê nữ, không thể nuôi sống được không nói, thai thứ hai là khi bà ta ba mươi tuổi mới sinh ra, đó chính là đại nhi tử Hứa Quốc Cường.
Đây đâu phải là đại nhi tử a, đây chính là mệnh căn của bà ta, chỗ dựa vào nửa đời sau của bà ta!
Trên thực tế, Hứa Quốc Cường cũng hoàn toàn không hề phụ sự mong đợi của Hứa bà tử, có bản lĩnh, có thể chịu khổ không nói, mấu chốt là hắn cực kì hiếu thuận. Hắn không riêng gì hiếu thuận cha mẹ, đối với đệ đệ muội muội cũng làm tròn trách nhiệm của một người huynh trưởng, rất là quan tâm, bảo vệ.
Bao gồm cả công việc của đệ đệ hắn là Hứa Quốc Khánh, cũng là do hắn nhờ người sắp xếp ổn thỏa. Muội muội hắn là Hứa Thu Yến vốn dĩ học xong tiểu học liền nên ở nhà làm việc, cũng là hắn dốc sức chủ trương có thể học liền tiếp tục học. Không phải, với tính tình keo kiệt của Hứa bà tử, mới không nỡ đem tiền lãng phí vào những chuyện như vậy.
Cũng chính bởi vì Hứa Quốc Cường từ nhỏ đã lo nghĩ mọi việc cho người trong nhà, chờ hắn cưới vợ sinh con sau, Hứa bà tử phát hiện hắn đối với con dâu quá tốt, lúc này mới không nhịn được gây sự.
Hứa bà tử cho rằng mình không sai, hiếu thuận cha mẹ là điều đương nhiên, bảo vệ đệ muội cũng không sao, yêu thương con ruột càng không có vấn đề gì. Nhất là Hào Hào còn là cháu trai lớn của lão Hứa gia, có đau lòng nhiều một chút cũng là điều đương nhiên. Nhưng yêu thương con dâu làm gì? Lão Hứa gia cưới con dâu về, không phải chính là để nó sinh con, làm việc nhà, kiếm công điểm hay sao?
Yêu thương cái rắm!!
Nói đến phận làm dâu cũng thật khó, nếu gả cho trượng phu mà nhà chồng không được sủng ái, thì chắc chắn sẽ bị lạnh nhạt, bị ức hiếp. Ngược lại, nếu gả cho người con trai được nhà chồng yêu thương nhất, thì bà mẹ chồng cũng sẽ không buông tha, luôn cảm thấy là ngươi cướp đi đứa con trai hiếu thuận của bà ta.
Đó là đứa con trai mà bà ta vất vả nuôi lớn, dựa vào cái gì để cho ngươi, một kẻ ngoài, ngồi hưởng lợi chứ?
Trước kia, khi Hứa Quốc Cường chưa xảy ra chuyện, có hắn ở giữa điều hòa, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu mặc dù vẫn luôn không tốt, nhưng cũng chưa từng kích thích mâu thuẫn. Thậm chí vì để tránh mâu thuẫn gay gắt thêm, hắn còn chủ động dời khỏi nhà cũ, cố gắng hết sức để hai người giảm bớt cơ hội ở chung.
Hắn nghĩ, không phải ngày nào cũng chạm mặt nhau thì không thể cãi nhau được chứ?
Nhưng ai có thể ngờ tới, trong một lần ra biển, hắn lại không thể bình an trở về như mọi lần.
......
Hứa bà tử vừa mắng vừa đánh, vẫn là một cụ bà ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở bà ta: "Mẹ Quốc Cường, ngươi mau đến xem cháu trai lớn của nhà ngươi, đứa nhỏ này hình như bị kinh sợ, ngươi có muốn tìm người gọi hồn cho nó không? Nhìn nó sợ hãi phát khiếp rồi kìa."
Nghe xong việc liên quan đến cháu trai lớn, Hứa bà tử lúc này liền bỏ lại đứa con gái ruột đã bị đánh thành đầu heo, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hào Hào: "Cháu trai lớn, cháu trai bảo bối của bà, lại đây, nhìn bà nào."
Ở làng chài ven biển này, nếu gặp phải trẻ nhỏ đêm ngủ bị giật mình, ác mộng, người lớn đều sẽ gọi hồn cho đứa trẻ. Mà nếu gọi không được, liền sẽ giống như lời cụ bà kia đề nghị, gọi hồn cho đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận