Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu
Chương 120
Vừa nhắc đến chuyện này, Nhị tỷ liền một bụng tức, ngược lại không còn một tia tiếc nuối như trước kia: "Loại người này thật buồn nôn, cho dù ta không thể sinh con, chỉ bằng vào việc ta không thèm đếm xỉa, dốc hết mọi thứ vì hắn gom tiền chữa bệnh, hắn cũng phải cảm tạ ta chứ? Hắn cứ như vậy báo đáp ta? Đáng đời hắn không có con!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cuối đường có một người chạy tới, vung vẩy tay, hướng bọn họ hô hào: "Tú Hồng a, Tú Hồng, mẹ ngươi từ nhà mẹ đẻ tới, đang ở cổng nhà ngươi chờ đó!"
Cũng thật khéo, tất cả mọi chuyện đều dồn vào một chỗ, Lưu Tú Hồng cùng Nhị tỷ, ngoại trừ thời gian ra biển, cơ hồ đều không ra khỏi cửa, cũng chỉ bây giờ mới đi theo đại tỷ chạy một chuyến. Trùng hợp như vậy, Lưu mẫu lại lựa chọn hôm nay đến đây.
Vội vã chạy về nhà, Lưu mẫu quả nhiên đang chờ ở cửa, vừa thấy hai cô con gái chạy tới, lập tức không vui: "Cha ngươi nói bây giờ trên biển nổi gió lớn, nói hai ngươi khẳng định không thể ra biển, ta lúc này mới chạy tới, hai ngươi đã đi đâu?"
Hai chị em vừa dìu mẹ vào trong phòng, vừa giải thích nguyên do ra ngoài.
Nghe nói là con dâu của chị gái sinh em bé, Lưu mẫu cũng không nói gì nữa, thuận miệng hỏi sinh con trai hay con gái, biết được là con gái sau, nàng nhớ lại tính tình bà thông gia, chép miệng nói: "Lần này nhưng có tội mà chịu."
Logic của Lưu mẫu là, sinh con trai, con gái đều không hợp với mẹ chồng, lần này sinh con gái, chẳng phải bị dày vò đến hỏng? Lưu Tú Hồng ngược lại là có lòng giải thích tuần đại nương không khoa trương như vậy, bất quá nghe Nhị tỷ đã hỏi mẹ đến làm gì, nàng cũng không tiếp tục giải thích, dù sao chuyện này với Lưu mẫu cũng không có liên quan quá nhiều.
"Ta đến làm gì? Tới thăm ngươi thôi! Thế nào? Ngươi còn định cả đời ở nhà em gái ngươi? Thu dọn một chút rồi cùng ta về nhà. Nhị cữu mẹ ngươi a, giới thiệu cho ngươi người tốt." Lưu mẫu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lưu Tú Hồng, "Tú Hồng a!"
"Mẹ, ngài ngồi trước đi, Nhị tỷ, ngươi rót cho mẹ bát nước nóng đi, bình thủy đầy đó. Ta đi qua chỗ bà bà đón Kiệt Kiệt, mẹ chờ chút nha, ta lập tức quay lại, Kiệt Kiệt vừa rồi còn nói nó nhớ bà ngoại." Lưu Tú Hồng nói nhanh những lời này, quay người đi ra cửa, Nhị tỷ cũng được nhắc nhở, đi rót nước nóng.
Lưu mẫu chán nản: "Còn Kiệt Kiệt nhớ ta? Nó mới bao lớn! Nó biết cái đếch gì!"
Chương 068 "Lưu Tú Hồng! Ngươi quay lại đây cho lão nương!!"
Nghĩ kia Lưu mẫu, lúc còn trẻ cũng là nữ bá vương của đội sản xuất Hạp Khẩu, bà ấy ở nhà mẹ đẻ là trưởng tỷ, không phải kiểu trưởng nữ trên đầu có các ca ca như Lưu Mỹ Hồng nhà mình, mà là đại tỷ thực sự.
Ở nhà mẹ đẻ làm đại tỷ, đến nhà chồng rồi lại làm đại tẩu, thêm vào mấy năm trước mùa màng không tốt lắm, muốn nhà mình có cuộc sống tốt, không tính toán chi li là không có cách nào sống. Dần dà, Lưu mẫu cũng luyện thành một phen năng lực. Cũng chính là mấy năm nay, thái bình, con trai con gái lần lượt cưới vợ gả chồng, ngay cả đời cháu cũng có, bà ấy lúc này mới bắt đầu tu thân dưỡng tính, làm hiền lành lão thái thái.
Nhưng mắt thấy hai người con, một cái hai cái đều không coi mình ra gì, Lưu mẫu trực tiếp giận điên.
Lưu Tú Hồng đã chạy ra ngoài cửa, bất thình lình nghe được tiếng mẹ nàng phát hỏa, không khỏi giật mình, do dự một chút, vẫn là thành thành thật thật quay về.
Nàng lo lắng, cho dù thật sự đón Kiệt Kiệt về nhà, nên bị mắng vẫn không thể thiếu. Vậy liền tương đối lúng túng, nhất là bị mắng ngay trước mặt con trai......
"Thế nào? Hai ngươi vừa rồi không phải rất có bản lĩnh sao?"
Nhìn thấy hai cô con gái đứng xếp hàng trước mặt, Lưu mẫu vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được, giơ tay chỉ: "Các ngươi a! Thật sự cho rằng lớn rồi, lông cánh cứng cáp, liền có thể khiêu chiến lão nương?"
"Mẹ......"
"Ta liền nói thẳng, không sai, lần này tới chính là để các ngươi về nhà ra mắt. Các ngươi nói ta có dễ dàng không? Mấy năm trước liều mạng tích cóp tiền cho các ca ca của các ngươi, tích cóp tiền cưới vợ, cho các tỷ muội các ngươi, tích cóp tiền sính lễ. Thật vất vả nhìn các ngươi, từng người một đều kết hôn, đều sinh con, lúc đầu nghĩ rằng, cũng nên đến phiên ta hưởng chút phúc. Nhưng kết quả thì sao?"
Lưu Tú Hồng thận trọng ngẩng đầu nhìn mẹ, lại vừa vặn cùng với ánh mắt của mẹ, chạm vào nhau.
Lập tức, Lưu Tú Hồng bị dọa, vội vàng mở miệng: "Mẹ, con cũng không nghĩ......"
"Ta biết ngươi không nghĩ, nhưng ngươi cũng nên làm loạn đủ rồi chứ? Trước kia ta nghĩ, không nên nhắc lại chuyện thương tâm của ngươi khi vừa xảy ra chuyện, nhưng bây giờ đã bao lâu rồi? Ngươi cũng nên bước ra đi? Hiện tại là xã hội mới, không phải như trước kia, đền thờ trinh tiết gì đó, chính là tàn dư phong kiến, phải đánh bại!"
Nhìn thấy mẹ ruột tư thế dõng dạc, Lưu Tú Hồng cũng không nhịn được, trong lòng có chút thở dài.
Nàng cũng là người mẹ, sao có thể không hiểu loại tâm tình này? Cái này nếu là người khác nói với nàng chuyện này, nàng còn có thể đáp một câu, xen vào việc của người khác, nhưng người trước mắt này là mẹ ruột nàng a!
Chần chờ một chút, Lưu Tú Hồng vừa trong đầu tổ chức câu cú, vừa chậm rãi mở miệng: "Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng mẹ cũng phải nghĩ cho con. Mẹ cảm thấy con tuổi còn trẻ, không có đàn ông, một mình chịu khổ, mẹ đau lòng cho con gái này, đúng không? Nhưng con thì sao? Con dù sao cũng là người lớn, nếu mẹ cảm thấy con đang chịu khổ, con đi rồi, hai đứa con của con phải làm sao đây? Con đều không chịu được khổ, chúng nó có thể chịu được không?"
"Ai bảo chúng nó chịu khổ? Để bà bà của chúng nuôi đi! Qua mấy năm, chúng nó còn nhớ gì nữa đâu!" Lưu mẫu kỳ thật cũng bị những lời này của Lưu Tú Hồng, làm trong lòng chua xót không thôi, nhưng bà ấy có thể làm sao? Con gái ruột và cháu ngoại, bà ấy khẳng định là lựa chọn con gái ruột.
"Đúng vậy a, chờ thêm chút năm, chúng nó cái gì cũng không nhớ rõ. Vậy con thì sao? Con, một người phụ nữ đã kết hôn sinh con, lại còn là quả phụ, con có thể tìm được người tốt lành gì? Người nguyện ý cưới con, có thể tốt đến mức nào? Đến khi quay đầu, người ta đánh con, mắng con, giày vò con, con có thể làm gì? Chịu đựng mà thôi, nhẫn nhịn mà thôi, con ngay cả khóc to một tiếng với bên ngoài cũng cảm thấy mất mặt. Nếu là tương lai, con già không nơi nương tựa, còn có thể mặt dày quay về, tìm hai đứa con kia của con?"
Lưu mẫu giật mình.
Cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi sau, Lưu mẫu mới tức giận nói: "Ngươi nói đứa nhỏ này, sao không nghĩ tốt hơn một chút? Coi như về sau ngươi gả cho người đàn ông không bằng Quốc Cường, vậy ngươi không thể sinh con nữa? Quay đầu, để đứa con mà ngươi sinh sau này dưỡng lão, chẳng phải là được sao?"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cuối đường có một người chạy tới, vung vẩy tay, hướng bọn họ hô hào: "Tú Hồng a, Tú Hồng, mẹ ngươi từ nhà mẹ đẻ tới, đang ở cổng nhà ngươi chờ đó!"
Cũng thật khéo, tất cả mọi chuyện đều dồn vào một chỗ, Lưu Tú Hồng cùng Nhị tỷ, ngoại trừ thời gian ra biển, cơ hồ đều không ra khỏi cửa, cũng chỉ bây giờ mới đi theo đại tỷ chạy một chuyến. Trùng hợp như vậy, Lưu mẫu lại lựa chọn hôm nay đến đây.
Vội vã chạy về nhà, Lưu mẫu quả nhiên đang chờ ở cửa, vừa thấy hai cô con gái chạy tới, lập tức không vui: "Cha ngươi nói bây giờ trên biển nổi gió lớn, nói hai ngươi khẳng định không thể ra biển, ta lúc này mới chạy tới, hai ngươi đã đi đâu?"
Hai chị em vừa dìu mẹ vào trong phòng, vừa giải thích nguyên do ra ngoài.
Nghe nói là con dâu của chị gái sinh em bé, Lưu mẫu cũng không nói gì nữa, thuận miệng hỏi sinh con trai hay con gái, biết được là con gái sau, nàng nhớ lại tính tình bà thông gia, chép miệng nói: "Lần này nhưng có tội mà chịu."
Logic của Lưu mẫu là, sinh con trai, con gái đều không hợp với mẹ chồng, lần này sinh con gái, chẳng phải bị dày vò đến hỏng? Lưu Tú Hồng ngược lại là có lòng giải thích tuần đại nương không khoa trương như vậy, bất quá nghe Nhị tỷ đã hỏi mẹ đến làm gì, nàng cũng không tiếp tục giải thích, dù sao chuyện này với Lưu mẫu cũng không có liên quan quá nhiều.
"Ta đến làm gì? Tới thăm ngươi thôi! Thế nào? Ngươi còn định cả đời ở nhà em gái ngươi? Thu dọn một chút rồi cùng ta về nhà. Nhị cữu mẹ ngươi a, giới thiệu cho ngươi người tốt." Lưu mẫu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lưu Tú Hồng, "Tú Hồng a!"
"Mẹ, ngài ngồi trước đi, Nhị tỷ, ngươi rót cho mẹ bát nước nóng đi, bình thủy đầy đó. Ta đi qua chỗ bà bà đón Kiệt Kiệt, mẹ chờ chút nha, ta lập tức quay lại, Kiệt Kiệt vừa rồi còn nói nó nhớ bà ngoại." Lưu Tú Hồng nói nhanh những lời này, quay người đi ra cửa, Nhị tỷ cũng được nhắc nhở, đi rót nước nóng.
Lưu mẫu chán nản: "Còn Kiệt Kiệt nhớ ta? Nó mới bao lớn! Nó biết cái đếch gì!"
Chương 068 "Lưu Tú Hồng! Ngươi quay lại đây cho lão nương!!"
Nghĩ kia Lưu mẫu, lúc còn trẻ cũng là nữ bá vương của đội sản xuất Hạp Khẩu, bà ấy ở nhà mẹ đẻ là trưởng tỷ, không phải kiểu trưởng nữ trên đầu có các ca ca như Lưu Mỹ Hồng nhà mình, mà là đại tỷ thực sự.
Ở nhà mẹ đẻ làm đại tỷ, đến nhà chồng rồi lại làm đại tẩu, thêm vào mấy năm trước mùa màng không tốt lắm, muốn nhà mình có cuộc sống tốt, không tính toán chi li là không có cách nào sống. Dần dà, Lưu mẫu cũng luyện thành một phen năng lực. Cũng chính là mấy năm nay, thái bình, con trai con gái lần lượt cưới vợ gả chồng, ngay cả đời cháu cũng có, bà ấy lúc này mới bắt đầu tu thân dưỡng tính, làm hiền lành lão thái thái.
Nhưng mắt thấy hai người con, một cái hai cái đều không coi mình ra gì, Lưu mẫu trực tiếp giận điên.
Lưu Tú Hồng đã chạy ra ngoài cửa, bất thình lình nghe được tiếng mẹ nàng phát hỏa, không khỏi giật mình, do dự một chút, vẫn là thành thành thật thật quay về.
Nàng lo lắng, cho dù thật sự đón Kiệt Kiệt về nhà, nên bị mắng vẫn không thể thiếu. Vậy liền tương đối lúng túng, nhất là bị mắng ngay trước mặt con trai......
"Thế nào? Hai ngươi vừa rồi không phải rất có bản lĩnh sao?"
Nhìn thấy hai cô con gái đứng xếp hàng trước mặt, Lưu mẫu vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được, giơ tay chỉ: "Các ngươi a! Thật sự cho rằng lớn rồi, lông cánh cứng cáp, liền có thể khiêu chiến lão nương?"
"Mẹ......"
"Ta liền nói thẳng, không sai, lần này tới chính là để các ngươi về nhà ra mắt. Các ngươi nói ta có dễ dàng không? Mấy năm trước liều mạng tích cóp tiền cho các ca ca của các ngươi, tích cóp tiền cưới vợ, cho các tỷ muội các ngươi, tích cóp tiền sính lễ. Thật vất vả nhìn các ngươi, từng người một đều kết hôn, đều sinh con, lúc đầu nghĩ rằng, cũng nên đến phiên ta hưởng chút phúc. Nhưng kết quả thì sao?"
Lưu Tú Hồng thận trọng ngẩng đầu nhìn mẹ, lại vừa vặn cùng với ánh mắt của mẹ, chạm vào nhau.
Lập tức, Lưu Tú Hồng bị dọa, vội vàng mở miệng: "Mẹ, con cũng không nghĩ......"
"Ta biết ngươi không nghĩ, nhưng ngươi cũng nên làm loạn đủ rồi chứ? Trước kia ta nghĩ, không nên nhắc lại chuyện thương tâm của ngươi khi vừa xảy ra chuyện, nhưng bây giờ đã bao lâu rồi? Ngươi cũng nên bước ra đi? Hiện tại là xã hội mới, không phải như trước kia, đền thờ trinh tiết gì đó, chính là tàn dư phong kiến, phải đánh bại!"
Nhìn thấy mẹ ruột tư thế dõng dạc, Lưu Tú Hồng cũng không nhịn được, trong lòng có chút thở dài.
Nàng cũng là người mẹ, sao có thể không hiểu loại tâm tình này? Cái này nếu là người khác nói với nàng chuyện này, nàng còn có thể đáp một câu, xen vào việc của người khác, nhưng người trước mắt này là mẹ ruột nàng a!
Chần chờ một chút, Lưu Tú Hồng vừa trong đầu tổ chức câu cú, vừa chậm rãi mở miệng: "Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng mẹ cũng phải nghĩ cho con. Mẹ cảm thấy con tuổi còn trẻ, không có đàn ông, một mình chịu khổ, mẹ đau lòng cho con gái này, đúng không? Nhưng con thì sao? Con dù sao cũng là người lớn, nếu mẹ cảm thấy con đang chịu khổ, con đi rồi, hai đứa con của con phải làm sao đây? Con đều không chịu được khổ, chúng nó có thể chịu được không?"
"Ai bảo chúng nó chịu khổ? Để bà bà của chúng nuôi đi! Qua mấy năm, chúng nó còn nhớ gì nữa đâu!" Lưu mẫu kỳ thật cũng bị những lời này của Lưu Tú Hồng, làm trong lòng chua xót không thôi, nhưng bà ấy có thể làm sao? Con gái ruột và cháu ngoại, bà ấy khẳng định là lựa chọn con gái ruột.
"Đúng vậy a, chờ thêm chút năm, chúng nó cái gì cũng không nhớ rõ. Vậy con thì sao? Con, một người phụ nữ đã kết hôn sinh con, lại còn là quả phụ, con có thể tìm được người tốt lành gì? Người nguyện ý cưới con, có thể tốt đến mức nào? Đến khi quay đầu, người ta đánh con, mắng con, giày vò con, con có thể làm gì? Chịu đựng mà thôi, nhẫn nhịn mà thôi, con ngay cả khóc to một tiếng với bên ngoài cũng cảm thấy mất mặt. Nếu là tương lai, con già không nơi nương tựa, còn có thể mặt dày quay về, tìm hai đứa con kia của con?"
Lưu mẫu giật mình.
Cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi sau, Lưu mẫu mới tức giận nói: "Ngươi nói đứa nhỏ này, sao không nghĩ tốt hơn một chút? Coi như về sau ngươi gả cho người đàn ông không bằng Quốc Cường, vậy ngươi không thể sinh con nữa? Quay đầu, để đứa con mà ngươi sinh sau này dưỡng lão, chẳng phải là được sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận