Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu

Chương 4

Nhưng chỉ có lương phiếu thì có tác dụng gì chứ, không có tiền thì mua lương thực thế nào đây? Lại nói, trong đội chỉ có phụ cấp cho trẻ con, cũng không có phụ cấp cho tiểu quả phụ.
......
Một ngày này, lại là ngày thuyền bè ra khơi trở về.
Từng chiếc thuyền đánh cá tấp nập và ngay ngắn dừng sát ở bến tàu giản dị, các đội viên cao hứng bừng bừng gọi những đứa trẻ nhà mình đến đón, ai ai trên tay cũng đều mang theo cái sọt, tính toán đêm nay lại có thể được bữa ăn ngon.
Thuyền đánh cá liên tiếp cập bờ, các đội viên lần lượt từng người lên bãi bùn, gọi bọn trẻ rồi về nhà.
Ngư nghiệp đội gom hơn phân nửa số cá sẽ được chuyển thẳng đến kho lạnh quốc gia bằng thuyền và thanh toán theo quý. Nhưng cũng có những hải sản kho lạnh không thu mua, thì sẽ kéo tới sân phơi cá phơi khô rồi theo công điểm mà phát cho các hộ gia đình, bất quá chỉ cần là đội viên lên thuyền, mỗi lần nhiều hay ít gì cũng đều được chia một chút, xem như là phúc lợi cho bọn họ.
Cũng bởi vậy, mỗi lần thuyền đánh cá trở về, làng chài nhỏ đều tổ chức liên hoan náo nhiệt, dù không phải là người của đội ngư nghiệp, cũng sẽ cầm phần trăm đất trồng trọt của nhà mình đi đổi một chút hải sản để đổi vị.
Cảnh tượng này, cơ hồ cứ mười ngày nửa tháng lại diễn ra một lần, đối với làng chài nhỏ mà nói, đây là cảnh tượng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Đại đội trưởng đội ngư nghiệp Hàn Viễn Chinh cùng đội viên nói tạm biệt, xách giỏ trúc lên rồi hướng về phía nhà mình mà đi. Kết quả đi chưa được bao xa, liền dừng bước chân.
Bên cạnh bãi bùn, có một đứa trẻ đứng trên một tảng đá lớn, đệm chân lên hướng về phía biển nhìn ra xa, trên mặt tràn đầy lo lắng, miệng không kìm được mà kêu lên: "Cha ta đâu? Sao vẫn chưa về? Không về nữa, bà lại sắp tới nhà mắng mẹ."
Tác giả có lời muốn nói:
Càng √ Chương 003 Giọng nói của Hào Hào tuy không lớn, nhưng lại vừa lúc được gió đưa đến tai Hàn Viễn Chinh.
Nếu là một tháng trước, hắn thật sự không nhất định nhận ra đứa nhỏ này, làng chài nhỏ này của bọn hắn nói lớn không lớn, nhưng cũng có đến mấy trăm người. Lao động khỏe mạnh hắn chắc chắn quen mặt, nhưng đám trẻ con, đứa nào mà chẳng giống nhau, nhất là đám nhóc trai, tất cả đều cạo đầu húi cua, mặc quần cộc, toàn thân trên dưới đều phơi nắng đen nhánh.
Nhưng trước mắt đứa nhỏ này, Hàn Viễn Chinh vẫn còn nhận ra, dù sao hơn nửa tháng trước hắn vừa mới tham gia tang lễ của cha ruột người ta.
"Về nhà đi, giờ này không có thuyền tới đâu."
Hào Hào ngẩng đầu nhìn về phía đại nhân đi tới trước mặt, Hàn Viễn Chinh có thể không nhận ra hơn phân nửa số trẻ con trong thôn, nhưng bọn nhỏ thì tất cả đều nhận ra đại đội trưởng đội ngư nghiệp. Thấy là đại đội trưởng nói chuyện với mình, Hào Hào thật sự rất cao hứng, vội vàng hỏi: "Vậy khi nào mới có ạ? Đội chúng ta còn mấy chiếc thuyền chưa có về mà?"
"Năm chiếc, lúc nào về thì ta cũng không nói chính xác được."
Trên thực tế, trừ phi là gặp bão, tất cả thuyền đánh cá mới thống nhất cập bờ. Ngày thường, cho dù là cùng một thời gian ra khơi, thì cũng không nhất định cùng lúc trở về.
Nghe hắn nói vậy, trên mặt Hào Hào hơi có chút thất vọng, bất quá nghe được Hàn Viễn Chinh lại lần nữa thúc giục hắn về nhà, vẫn là thành thành thật thật nghe lời mà đi.
Hào Hào khó nén được thất vọng trở về nhà, Lưu Tú Hồng cũng đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, thấy hắn giờ này mà về, có hơi ngạc nhiên: "Giờ này ngược lại ngoan, khỏi để ta phải đi ra bãi bùn tìm ngươi. Ngươi xem đệ đệ ngươi kìa, mẹ làm canh cho các ngươi ăn đây."
"Mẹ, cha rốt cuộc khi nào mới có thể trở về? Con đã rất lâu, rất lâu không gặp cha." Hào Hào ngồi xuống bên cạnh đệ đệ, ghét bỏ mà nhìn đệ đệ nước miếng chảy ròng ròng, "Ngươi có nhớ cha không? Có muốn gặp cha không?"
Tay nhóm lửa của Lưu Tú Hồng run lên, nhưng rất nhanh nàng liền làm như không có việc gì, lưu loát làm việc, miệng qua loa nói: "Nhanh thôi, cũng nhanh thôi."
Một bên khác, Hàn Viễn Chinh mang theo giỏ trúc trở về nhà.
Thời gian này, từng nhà tất cả đều bận rộn nấu cơm, nhà họ Hàn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Hàn lão thái là chủ nhiệm hội phụ nữ trên đội, bà có hai đứa con trai, đứa nào đứa nấy đều tiền đồ hiếu thuận, chỉ một điểm không tốt, đến tuổi trưởng thành rồi cũng không chịu kết hôn.
Tiểu nhi tử tạm thời không nói tới, đằng trước có ca ca hắn che chắn, có cả tá lý do để từ chối. Đại nhi tử lại đúng là số nhọ, trước kia có quen một cô gái thanh niên trí thức, đã đến mức nói chuyện cưới xin, ai biết hai năm trước đột nhiên có thể hồi thành, ban đầu Hàn lão thái cũng không vui lòng, nhưng không chịu nổi đại nhi tử bị thuyết phục, giúp nàng ta lấy được chỉ tiêu về thành.
Sau đó, liền không có sau đó.
Nghĩ đến đây, lão thái thái lại tức anh ách. Bà ở trên đội, người người đều phải gọi bà một tiếng chủ nhiệm đại nương, vừa ghen tị nhà bà ngày tháng tốt lành, càng ghen tị bà có hai đứa con trai tốt. Nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, bà nằm mộng cũng mơ thấy cưới được cho nhi tử một cô con dâu tốt, để nàng ta tranh thủ thời gian sinh cho bà một đứa cháu trai bụ bẫm.
"Mẹ, mẹ có thù với cái nồi sắt nhà mình à?" Hàn Viễn Chinh đi đến cửa lò sưởi nhà mình, tùy tiện liếc mắt nhìn, liền thấy lão thái thái nhà hắn mặt mũi tràn đầy sát khí quơ cái nồi, một bộ dáng muốn đâm thủng nồi sắt, nhìn thật là đáng sợ.
"Ngậm miệng lại! Giờ mau đi tắm rửa, lát nữa chỉnh tề bản thân, ta dẫn ngươi đi đội ngư nghiệp Hạp Khẩu."
"Không phải... Mẹ, mẹ lại muốn làm cái gì vậy?"
Chủ nhiệm đại nương không muốn để ý tới đứa con trai ngốc, tự mình dọn ra hai món ăn, rất nhanh liền bưng lên bàn ăn cơm: "Bảo ngươi làm gì thì làm nấy, nói nhảm nhiều như vậy. Đúng rồi, có chuyện ta muốn cẩn thận nói với ngươi."
"Nếu là xem mắt thì không cần bàn nữa, còn nếu là chuyện trên đội thì mẹ tự quyết định là được rồi."
Nếu không phải tiếc lương thực, chủ nhiệm đại nương thật sự muốn úp bát nước lớn lên đầu con trai. Nhịn lại nhịn, bà vẫn là quyết định nói chính sự trước, dăm ba câu nói rõ chuyện của Lưu Tú Hồng, lại nói: "......Hứa gia tiểu tử ngược lại tìm được một cô con dâu tốt, đều như vậy rồi, còn không chịu về nhà mẹ đẻ tái giá. Ta nghĩ, chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, trước kia lúc □□, trên đội cũng không có ai c·h·ế·t đói, không thể nói bây giờ cải cách mở cửa, lại bức người ta vào chỗ c·h·ế·t."
"Hứa Quốc Cường..." Hàn Viễn Chinh nhớ tới đứa con trai lớn nhà họ Hứa vừa rồi đụng phải ở trên bãi bùn, tay gắp đồ ăn hơi dừng lại một chút.
"Cha ngươi cũng là trên thuyền xảy ra chuyện, may mắn lúc ấy ngươi đã mười lăm tuổi, nếu không thì thời gian này thật không biết sống làm sao. Ngươi nói xem, chúng ta có thể hay không sửa đổi một chút quy củ? Giúp đỡ người ta một chút, Tú Hồng kia cũng chịu khó lanh lợi, ta nhìn thấy rồi, dệt lưới đại khái có thể kiếm được tám công điểm, phỏng chừng có thể tự mình kiếm ra khẩu phần lương thực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận