Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu
Chương 58
"Được rồi, được rồi." Hàn Viễn Dương khoát tay, ý bảo người kia mau chóng rời đi, rồi tiếp tục lẩm bẩm, "Ta vẫn là học xong cấp ba rồi mới theo thuyền ra khơi. Nếu sớm biết đồ ăn trên thuyền ngon như vậy, ta còn học hành làm gì nữa? Trực tiếp học hết tiểu học liền lên thuyền ăn trực thôi!"
Lưu Tú Hồng im lặng nhìn trời, bầu trời trên mặt biển cho người ta cảm giác đặc biệt xanh, xanh thẳm lại tinh khiết, mà nước biển càng đi sâu càng trong vắt. Trước kia nàng chưa từng biết cảnh biển trời một màu lại đẹp đến vậy.
Hàn Viễn Dương mới không quan tâm Lưu Tú Hồng đang suy nghĩ gì, hắn cứ nói liên miên không dứt. Nói xong chuyện cơm nước thảm không nỡ nhìn ở nhà mình, hắn lại nói tới chuyện hôm nay trời còn rất sớm, nếu có thể thả lưới bắt thêm cá, liền có thể sớm đến bến tàu đánh cá tìm lão già buôn cá kia, không chừng còn tranh thủ được thời gian rảnh quay về huyện thành dạo chơi.
"Chỗ bán cá ở gần huyện thành lắm à?" Lưu Tú Hồng chợt xen vào hỏi.
"Ngay tại ngoại ô huyện thành a, lão già buôn cá kia là chủ vựa cá lớn nhất trong huyện, dưới tay hắn có đến mấy chục người. Ngoại trừ mấy đơn vị cơ quan, nhà ăn quốc doanh của xí nghiệp không mua cá của hắn, còn những gia đình khác trong huyện phàm là muốn ăn cá, đều phải tìm hắn. Hắn mua cá của chúng ta theo từng thuyền một, quay đầu liền chuyển tay tăng giá cho mấy chủ vựa cá dưới tay, để bọn họ đẩy xe đến chợ bán thức ăn, khu dân cư bán cá. Chỉ cần đảo tay một cái là kiếm được bộn tiền."
Lưu Tú Hồng coi như chưa từng đến huyện thành, cũng từng nghe người ta nhắc qua.
Trước kia, ở huyện thành muốn ăn gì, mua gì đều cần tem phiếu, nào là phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu đường, phiếu bánh kẹo... Nay muốn mua cá, đương nhiên cũng cần phiếu, mấu chốt là có nhiều thứ cho dù có phiếu, cũng chưa chắc mua được, phải xem ngày hôm đó cung ứng cái gì. Dù thật sự có cung ứng, còn phải xếp hàng từ nửa đêm, không thì cũng chẳng có mà ăn.
Từ mấy năm trước cải cách mở cửa, tem phiếu tuy chưa lập tức biến mất, nhưng lại có một số mặt hàng giá cao không cần phiếu. Nói là giá cao, kỳ thật cũng không cao đến mức nào, giống như hợp tác xã cung tiêu ở công xã bọn họ, liền có bán lương thực giá cao không cần phiếu gạo, cũng đều là gạo mới, tùy theo cấp bậc khác nhau, mỗi cân đắt hơn chừng ba, năm xu.
Cũng từ đó, các quán ăn nhỏ lẻ mọc lên ngày càng nhiều, đến cả làng chài nhỏ cũng có người mở thuyền hàng tư nhân đến buôn bán đồ dùng hàng ngày, việc ở huyện thành có thêm mấy tiểu thương quả thực quá bình thường.
Tuy Hàn Viễn Dương theo thuyền lớn từ lâu, nhưng từng qua lại huyện thành nhiều lần, không nói là quen thuộc mọi ngóc ngách, nhưng ít nhất hiểu biết hơn Lưu Tú Hồng rất nhiều. Thấy Lưu Tú Hồng hỏi chuyện huyện thành, hắn liền thuận thế nói ra, từ bến tàu nói đến những người làm công việc bốc vác trên bến, lại đến những gánh hàng rong ven đường, còn có những cửa hàng nhỏ hai bên đường phố huyện thành, cùng những tay buôn lậu mà hắn từng quen biết. Còn đánh cược rằng, Lưu Tú Hồng muốn thứ gì, hắn đều có thể tìm cách giúp nàng có được.
Hàn Viễn Chinh từ cửa sổ khoang điều khiển thò đầu ra: "Ngươi giỏi như vậy, sao không giúp ta kiếm cái TV đi!"
"Radio có muốn không?" Hàn Viễn Dương tức giận bật cười, "Ta nói ngươi có còn là anh ruột của ta không, sao cứ thích dội nước lạnh ta thế? Thôi được, không phải là TV sao? Chờ ngày ngươi cưới vợ, ta nhất định lo liệu cho ngươi!"
Lưu Tú Hồng ngạc nhiên nhìn sang: "Vậy chẳng phải không còn nhiều thời gian sao? Chủ nhiệm đại nương không phải nói, hỉ sự tổ chức vào năm ngoái sao?"
"Cái gì?" Hàn Viễn Dương sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, "Năm ngoái không tổ chức được, đối tượng của hắn về không được, nói là phải sang đầu năm sau mới về."
Cho nên lại phải dời lại một năm?
Lần này không đợi Lưu Tú Hồng đặt câu hỏi, Hàn Viễn Dương đã nhanh nhảu giải thích: "Chị dâu, ta nói chị nghe, anh ta số đặc biệt đen, lần nào tìm người yêu cũng đều xảy ra chuyện. Chị cho rằng cô thanh niên trí thức kia là lần đầu à? Nói ra thì nực cười, lúc anh ta còn nhỏ, chắc là khoảng trên cấp hai, cha mẹ ta đã mai mối cho hắn một đám, kết quả vừa nói xong chuyện cưới xin chưa được hai năm, cô nương kia nửa đêm bị tiêu chảy cấp, đến lúc đưa đến bệnh viện thì không cứu được. Đó mới là người thứ nhất, còn cô thanh niên trí thức về thành rồi mất tin tức kia là người thứ hai."
Lưu Tú Hồng: ...
Bởi vì vị trí chỗ ngồi, Lưu Tú Hồng có thể nhìn thấy tình hình trong khoang điều khiển, nhưng Hàn Viễn Dương lại phải nghiêng đầu sang chỗ khác mới có thể nhìn thấy, cho nên hắn không hề hay biết anh trai hắn đã "múa may quay cuồng" chuẩn bị ra tay với hắn.
Cũng bởi vì không biết, cho nên hắn hoàn toàn không để ý đến ám hiệu nháy mắt của Lưu Tú Hồng, tiếp tục liến thoắng: "Sau khi cô thanh niên trí thức mất tin tức chừng ba năm, mẹ ta lại mai mối cho hắn một đám nữa, lần nào gặp mặt cũng đều hỏng bét, không phải người ta chê hắn, thì là hắn không ưng người ta. Tình huống như vậy lặp đi lặp lại chừng ba, bốn lần, bản thân hắn cũng thấy chán nản, không chịu đi xem mắt nữa."
"Lại sau đó, mẹ ta im hơi lặng tiếng được chừng một năm, thực sự là ngồi không yên, g·i·ế·t gà cắt tiết ép hắn đi xem mắt. A đúng, chính là đối tượng hiện tại của anh ta."
Lưu Tú Hồng nhìn Hàn Viễn Chinh đã đến gần, khóe miệng hơi run rẩy, chợt hạ quyết tâm, nhanh chóng thu dọn bát đũa trên bàn: "Hai người cứ nói chuyện, ta đi rửa bát."
"Cái gì... Anh!!"
Màn huynh đệ "tương tàn", Lưu Tú Hồng không muốn xem một chút nào. Bất quá, chờ hai người kia yên tĩnh trở lại, lại thả thêm mấy mẻ lưới, tuy không thu hoạch được nhiều như ban đầu, nhưng nói chung, ít nhiều vẫn bắt được chút cá.
Theo lệ thường ném những con cá còn sống trở lại biển, hai người thu dọn số cá còn lại, đổi hướng thuyền đi về phía bến tàu ở ngoại ô huyện thành.
Kỳ thực thời gian còn rất sớm, Hàn Viễn Chinh lại là khách quen ở đây, nhất là hai tháng trước Tết Trung thu, hắn còn đến đây bán mấy thuyền cá, quen đường tìm được người, bán hết veo số cá đầy khoang.
Hàn Viễn Chinh ở đầu kia trông cân nhận tiền, Hàn Viễn Dương vẫn không quên an ủi Lưu Tú Hồng: "Chị dâu đừng lo, chờ lúc về, chúng ta lại thả một mẻ lưới nữa, ít nhiều gì cũng vớt được một chút, đến lúc đó mang hết về cho chị, cho hai đứa nhỏ thêm món."
"Bán được tiền là tốt nhất, ăn ít đi mấy miếng cũng không sao." Lưu Tú Hồng vội vàng từ chối, "Huống hồ một ngày này ta cũng chẳng giúp được gì, cũng không dám nhận."
"Sao lại không giúp được gì chứ? Chị may mắn như vậy mà."
Trong lòng Lưu Tú Hồng chợt run lên, nhưng rất nhanh nàng liền trấn tĩnh lại, lịch ngày hay la bàn cũng được, đều là những thứ người ngoài không nhìn thấy, không sờ được, điểm này nàng đã sớm thử nghiệm từ khi mới có được bảo bối này. Ban đầu là thử với Kiệt Kiệt, sau đó lại cho Hào Hào nhìn, cuối cùng nàng còn từng ở chỗ đông người lấy ra, nhưng chưa từng gây ra sự chú ý của ai.
Lưu Tú Hồng im lặng nhìn trời, bầu trời trên mặt biển cho người ta cảm giác đặc biệt xanh, xanh thẳm lại tinh khiết, mà nước biển càng đi sâu càng trong vắt. Trước kia nàng chưa từng biết cảnh biển trời một màu lại đẹp đến vậy.
Hàn Viễn Dương mới không quan tâm Lưu Tú Hồng đang suy nghĩ gì, hắn cứ nói liên miên không dứt. Nói xong chuyện cơm nước thảm không nỡ nhìn ở nhà mình, hắn lại nói tới chuyện hôm nay trời còn rất sớm, nếu có thể thả lưới bắt thêm cá, liền có thể sớm đến bến tàu đánh cá tìm lão già buôn cá kia, không chừng còn tranh thủ được thời gian rảnh quay về huyện thành dạo chơi.
"Chỗ bán cá ở gần huyện thành lắm à?" Lưu Tú Hồng chợt xen vào hỏi.
"Ngay tại ngoại ô huyện thành a, lão già buôn cá kia là chủ vựa cá lớn nhất trong huyện, dưới tay hắn có đến mấy chục người. Ngoại trừ mấy đơn vị cơ quan, nhà ăn quốc doanh của xí nghiệp không mua cá của hắn, còn những gia đình khác trong huyện phàm là muốn ăn cá, đều phải tìm hắn. Hắn mua cá của chúng ta theo từng thuyền một, quay đầu liền chuyển tay tăng giá cho mấy chủ vựa cá dưới tay, để bọn họ đẩy xe đến chợ bán thức ăn, khu dân cư bán cá. Chỉ cần đảo tay một cái là kiếm được bộn tiền."
Lưu Tú Hồng coi như chưa từng đến huyện thành, cũng từng nghe người ta nhắc qua.
Trước kia, ở huyện thành muốn ăn gì, mua gì đều cần tem phiếu, nào là phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu đường, phiếu bánh kẹo... Nay muốn mua cá, đương nhiên cũng cần phiếu, mấu chốt là có nhiều thứ cho dù có phiếu, cũng chưa chắc mua được, phải xem ngày hôm đó cung ứng cái gì. Dù thật sự có cung ứng, còn phải xếp hàng từ nửa đêm, không thì cũng chẳng có mà ăn.
Từ mấy năm trước cải cách mở cửa, tem phiếu tuy chưa lập tức biến mất, nhưng lại có một số mặt hàng giá cao không cần phiếu. Nói là giá cao, kỳ thật cũng không cao đến mức nào, giống như hợp tác xã cung tiêu ở công xã bọn họ, liền có bán lương thực giá cao không cần phiếu gạo, cũng đều là gạo mới, tùy theo cấp bậc khác nhau, mỗi cân đắt hơn chừng ba, năm xu.
Cũng từ đó, các quán ăn nhỏ lẻ mọc lên ngày càng nhiều, đến cả làng chài nhỏ cũng có người mở thuyền hàng tư nhân đến buôn bán đồ dùng hàng ngày, việc ở huyện thành có thêm mấy tiểu thương quả thực quá bình thường.
Tuy Hàn Viễn Dương theo thuyền lớn từ lâu, nhưng từng qua lại huyện thành nhiều lần, không nói là quen thuộc mọi ngóc ngách, nhưng ít nhất hiểu biết hơn Lưu Tú Hồng rất nhiều. Thấy Lưu Tú Hồng hỏi chuyện huyện thành, hắn liền thuận thế nói ra, từ bến tàu nói đến những người làm công việc bốc vác trên bến, lại đến những gánh hàng rong ven đường, còn có những cửa hàng nhỏ hai bên đường phố huyện thành, cùng những tay buôn lậu mà hắn từng quen biết. Còn đánh cược rằng, Lưu Tú Hồng muốn thứ gì, hắn đều có thể tìm cách giúp nàng có được.
Hàn Viễn Chinh từ cửa sổ khoang điều khiển thò đầu ra: "Ngươi giỏi như vậy, sao không giúp ta kiếm cái TV đi!"
"Radio có muốn không?" Hàn Viễn Dương tức giận bật cười, "Ta nói ngươi có còn là anh ruột của ta không, sao cứ thích dội nước lạnh ta thế? Thôi được, không phải là TV sao? Chờ ngày ngươi cưới vợ, ta nhất định lo liệu cho ngươi!"
Lưu Tú Hồng ngạc nhiên nhìn sang: "Vậy chẳng phải không còn nhiều thời gian sao? Chủ nhiệm đại nương không phải nói, hỉ sự tổ chức vào năm ngoái sao?"
"Cái gì?" Hàn Viễn Dương sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, "Năm ngoái không tổ chức được, đối tượng của hắn về không được, nói là phải sang đầu năm sau mới về."
Cho nên lại phải dời lại một năm?
Lần này không đợi Lưu Tú Hồng đặt câu hỏi, Hàn Viễn Dương đã nhanh nhảu giải thích: "Chị dâu, ta nói chị nghe, anh ta số đặc biệt đen, lần nào tìm người yêu cũng đều xảy ra chuyện. Chị cho rằng cô thanh niên trí thức kia là lần đầu à? Nói ra thì nực cười, lúc anh ta còn nhỏ, chắc là khoảng trên cấp hai, cha mẹ ta đã mai mối cho hắn một đám, kết quả vừa nói xong chuyện cưới xin chưa được hai năm, cô nương kia nửa đêm bị tiêu chảy cấp, đến lúc đưa đến bệnh viện thì không cứu được. Đó mới là người thứ nhất, còn cô thanh niên trí thức về thành rồi mất tin tức kia là người thứ hai."
Lưu Tú Hồng: ...
Bởi vì vị trí chỗ ngồi, Lưu Tú Hồng có thể nhìn thấy tình hình trong khoang điều khiển, nhưng Hàn Viễn Dương lại phải nghiêng đầu sang chỗ khác mới có thể nhìn thấy, cho nên hắn không hề hay biết anh trai hắn đã "múa may quay cuồng" chuẩn bị ra tay với hắn.
Cũng bởi vì không biết, cho nên hắn hoàn toàn không để ý đến ám hiệu nháy mắt của Lưu Tú Hồng, tiếp tục liến thoắng: "Sau khi cô thanh niên trí thức mất tin tức chừng ba năm, mẹ ta lại mai mối cho hắn một đám nữa, lần nào gặp mặt cũng đều hỏng bét, không phải người ta chê hắn, thì là hắn không ưng người ta. Tình huống như vậy lặp đi lặp lại chừng ba, bốn lần, bản thân hắn cũng thấy chán nản, không chịu đi xem mắt nữa."
"Lại sau đó, mẹ ta im hơi lặng tiếng được chừng một năm, thực sự là ngồi không yên, g·i·ế·t gà cắt tiết ép hắn đi xem mắt. A đúng, chính là đối tượng hiện tại của anh ta."
Lưu Tú Hồng nhìn Hàn Viễn Chinh đã đến gần, khóe miệng hơi run rẩy, chợt hạ quyết tâm, nhanh chóng thu dọn bát đũa trên bàn: "Hai người cứ nói chuyện, ta đi rửa bát."
"Cái gì... Anh!!"
Màn huynh đệ "tương tàn", Lưu Tú Hồng không muốn xem một chút nào. Bất quá, chờ hai người kia yên tĩnh trở lại, lại thả thêm mấy mẻ lưới, tuy không thu hoạch được nhiều như ban đầu, nhưng nói chung, ít nhiều vẫn bắt được chút cá.
Theo lệ thường ném những con cá còn sống trở lại biển, hai người thu dọn số cá còn lại, đổi hướng thuyền đi về phía bến tàu ở ngoại ô huyện thành.
Kỳ thực thời gian còn rất sớm, Hàn Viễn Chinh lại là khách quen ở đây, nhất là hai tháng trước Tết Trung thu, hắn còn đến đây bán mấy thuyền cá, quen đường tìm được người, bán hết veo số cá đầy khoang.
Hàn Viễn Chinh ở đầu kia trông cân nhận tiền, Hàn Viễn Dương vẫn không quên an ủi Lưu Tú Hồng: "Chị dâu đừng lo, chờ lúc về, chúng ta lại thả một mẻ lưới nữa, ít nhiều gì cũng vớt được một chút, đến lúc đó mang hết về cho chị, cho hai đứa nhỏ thêm món."
"Bán được tiền là tốt nhất, ăn ít đi mấy miếng cũng không sao." Lưu Tú Hồng vội vàng từ chối, "Huống hồ một ngày này ta cũng chẳng giúp được gì, cũng không dám nhận."
"Sao lại không giúp được gì chứ? Chị may mắn như vậy mà."
Trong lòng Lưu Tú Hồng chợt run lên, nhưng rất nhanh nàng liền trấn tĩnh lại, lịch ngày hay la bàn cũng được, đều là những thứ người ngoài không nhìn thấy, không sờ được, điểm này nàng đã sớm thử nghiệm từ khi mới có được bảo bối này. Ban đầu là thử với Kiệt Kiệt, sau đó lại cho Hào Hào nhìn, cuối cùng nàng còn từng ở chỗ đông người lấy ra, nhưng chưa từng gây ra sự chú ý của ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận