Thánh Tử Sáu Tuổi, Tay Trái Bình Sữa, Tay Phải Trấn Vạn Cổ

Chương 25: Sư thúc, Linh thú đâu?

**Chương 25: Sư thúc, Linh thú đâu?**
"Cũng không phải ta chủ động."
"Là nó muốn nhận ta làm chủ."
Quân Tiêu Dao bĩu môi.
Trong mắt Lạc Ngọc Hành, hành động này có chút ngạo kiều.
Bất quá.
Hắn nói không sai, hắn chỉ là gõ Thiên Chung, ai biết Thiên Chung sẽ vang lên chín tiếng, sau cùng Thiên Chung trực tiếp nhận chủ.
"Như vậy..."
"Nói ít thôi."
"Sẽ bị đánh đó."
Lạc Ngọc Hành liếc nhìn tiểu nam hài trong lòng một cái.
Không thèm để ý nói.
Đánh hắn?
Ai dám?
Kẻ nào dám đánh hắn, bản đế không diệt mười tám đời nhà hắn mới là lạ.
"Sư thúc."
"Tối nay phải ngủ sớm một chút, tránh cho ban ngày ta ngủ gà ngủ gật."
"Thói quen này, thật không tốt."
Quân Tiêu Dao nghĩ đến một chuyện.
Mỗi ngày cứ đến giữa trưa.
Hắn lại buồn ngủ không chịu được.
"Ngươi cũng biết thói quen này không tốt?"
"Ha ha ~ "
Lạc Ngọc Hành nghe Quân Tiêu Dao nói.
Không khỏi trợn trắng mắt.
Lời này vốn là nàng muốn nói với hắn, lại bị hắn nói ngược lại, nghe ý tứ trong lời nói này, chẳng lẽ là trách nàng rồi.
"Đúng rồi sư thúc."
"Thánh tử khảo hạch hạng thứ hai, cần phải chú ý những gì?"
"Ta phải chú ý một chút."
"Bằng không mất mặt thì làm sao bây giờ?"
"Chúng ta cũng không thể lại mất mặt nữa."
Quân Tiêu Dao nghĩ đến cảnh tượng trên đỉnh Thiên Thê vòi người khác chùy.
Hiện tại nhớ lại đều thấy xấu hổ.
Bất quá.
Trẻ con không xấu hổ.
Không có việc gì.
Chờ một lát ta sẽ quên, người khác cũng sẽ quên thôi.
"Mất mặt?"
"Ngươi cũng cảm thấy mất mặt à, đúng, là ngươi mất mặt, không phải sư thúc ta, đừng kéo ta vào cùng."
Lạc Ngọc Hành nhìn tiểu nam hài trong lòng.
Miệng lưỡi sao lại dẻo thế không biết.
Giờ thì biết mất mặt rồi?
Bất quá.
Mất mặt cũng là ngươi mất mặt, đừng lôi ta vào.
"Sư thúc."
"Chúng ta không phải cùng một hội sao?"
Quân Tiêu Dao hỏi.
Mất mặt.
Chắc chắn là chúng ta cùng nhau mất mặt rồi.
"Đúng vậy a."
Lạc Ngọc Hành giật mình.
Một hội?
Chúng ta là một hội sao?
Ta đường đường là Đại Đế.
Là sư thúc của ngươi.
Sao từ trong miệng ngươi nói ra, luôn có loại cảm giác chúng ta là đồng phạm vậy.
Nhưng ngẫm lại.
Chúng ta đúng là cùng một chỗ.
Tiểu gia hỏa này chỉ là dùng sai từ mà thôi.
"Vậy không phải sao."
"Chúng ta là cùng một hội, Tiêu Dao mất mặt, sư thúc có thể trốn được sao, tất cả mọi người đều thấy chúng ta ở cùng một chỗ mà."
Quân Tiêu Dao nói.
Nói đến mức rõ ràng mạch lạc.
Nghe xong, Lạc Ngọc Hành cũng không biết phản bác thế nào.
Trong lúc nhất thời cảm thấy mình thật im lặng.
Rất nhanh.
Lạc Ngọc Hành liền dẫn Quân Tiêu Dao, đi vào Linh Thú Các ở Phiếu Miểu Phong.
Nơi này.
Nghe nói có một con Linh thú cấp Thiên.
Cũng là trấn sơn chi thú của Phiếu Miểu Phong.
Sữa mà Quân Tiêu Dao uống.
Đều đến từ Linh thú này.
"Ngọc Hành cô nương."
Vừa bước vào Linh Thú Các.
Quân Tiêu Dao gặp được một nữ tử xinh đẹp, nữ tử nhìn qua khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, vóc người lại càng hoàn mỹ, đặc biệt là ngọn núi cao vút, hùng vĩ, càng hấp dẫn ánh mắt của Quân Tiêu Dao.
Nữ tử lên tiếng chào hỏi Lạc Ngọc Hành.
"Thiên Linh."
"Ta đến lấy một ít sữa."
Lạc Ngọc Hành mỉm cười.
Trong lời nói rất khách khí.
Lúc nói chuyện.
Liền tháo bình sữa bên hông Quân Tiêu Dao xuống, đưa cho cô gái xinh đẹp kia.
"Ừm."
Nữ tử gật đầu.
Nhận lấy bình sữa, nhìn Quân Tiêu Dao trong lòng Lạc Ngọc Hành.
Lập tức.
Liền cầm bình sữa đi vào trong các.
Một lát sau.
Nữ tử đi ra, đưa bình sữa cho Lạc Ngọc Hành.
"Vậy chúng ta đi."
Lạc Ngọc Hành phất phất tay.
Ôm Quân Tiêu Dao rời khỏi Linh Thú Các.
"Sư thúc."
"Linh thú đâu?"
"Ta tại sao không thấy Linh thú?"
Rời khỏi Linh Thú Các.
Quân Tiêu Dao vẻ mặt khó hiểu cùng hiếu kỳ, thực sự nhịn không được, liền mở miệng hỏi sư thúc của mình.
"Khanh khách ~ "
"Về sau ngươi sẽ biết."
"Uống sữa của ngươi đi."
Lạc Ngọc Hành nhìn dáng vẻ của Quân Tiêu Dao.
Nhịn không được bật cười.
"Lại úp úp mở mở rồi."
Quân Tiêu Dao bĩu môi.
Nhận lấy bình sữa.
"Ừng ực ừng ực" uống.
Sau khi ở cùng sư thúc.
Hắn dần dần trở nên tùy ý, bởi vì hắn biết tính cách sư thúc, không phải loại người nghiêm khắc, đương nhiên, đây cũng là ảo giác sư thúc tạo cho hắn, bởi vì sư thúc trong mắt những người khác.
Đây chính là thần nữ thanh lãnh, cao ngạo, Đại Đế cao cao tại thượng.
Nói không nghiêm khắc.
Vậy cũng là đối với hắn mà thôi.
...
Bích Lạc Thiên Chung.
Tọa lạc tại bên trong Bích Lạc sơn mạch, sơn mạch trải dài 90 triệu dặm.
Đại bản doanh.
Tổng cộng có chín tòa chủ phong, lần lượt là: Bích Lạc Phong, Thiên Vũ Phong, Băng Linh Phong, Liệt Diễm Phong, Phiếu Miểu Phong, Long Ngâm Phong, Thiên Hoàng Phong, Ngạo Kiếm Phong và U Minh Phong, chín ngọn núi đều cao 3333 trượng.
Lấy Bích Lạc Phong làm trung tâm.
Ngoài chín ngọn chủ phong.
Còn có vô số phó phong.
Giờ phút này.
Dưới chân núi Long Ngâm Phong, trên quảng trường cực lớn, tụ tập vô số đệ tử mới nhập môn và đệ tử cũ, còn có vô số cường giả.
Bởi vì thánh tử khảo hạch hạng thứ hai.
Sẽ cử hành ở nơi này.
Trung tâm quảng trường.
Trống rỗng xuất hiện một tòa bảo tháp to lớn.
Bảo tháp đường kính ước chừng 10 trượng.
Cao đến 100 trượng.
Bất quá.
Toàn thân bảo tháp đen nhánh, tản ra khí tức thần bí.
"Oa, đây chính là Hỗn Độn Trấn Thiên Tháp sao?"
"Nghe nói Trấn Thiên Tháp này khảo hạch còn khó hơn Thiên Chung, không biết có phải hay không."
"Hỗn Độn Trấn Thiên Tháp, tổng cộng chín tầng, thành tích cao nhất trong lịch sử là bảy tầng."
"Nói như vậy, còn khó hơn so với Thiên Chung."
"Trấn Thiên Tháp, cũng là bảo vật sao?"
"Hỗn Độn Trấn Thiên Tháp, là một trong bảy đại chí bảo của Bích Lạc Thiên Tông."
"Bích Lạc Thiên Tông, cứ 50 năm lại tuyển nhận đệ tử một lần, bốn lần gần nhất, chính là 200 năm gần đây, vẫn chưa có ai đạt tới tầng sáu, thành tích tốt nhất là năm tầng."
"Chỉ cần đạt tới tầng ba, coi như thông qua thánh tử khảo hạch."
...
Sau khi Hỗn Độn Trấn Thiên Tháp xuất hiện, nhất thời khiến vô số người sôi trào.
Khiến quảng trường vốn đã náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt.
Thậm chí.
Người ở nơi này, so với lúc trước ở quảng trường kia còn nhiều hơn.
Đại bản doanh Bích Lạc Thiên Tông.
Có vô số quảng trường.
Chủ quảng trường có chín cái, chân mỗi ngọn núi đều có một cái quảng trường.
Chỉ chốc lát sau.
Trên đài cao.
Cao tầng của Thiên Tông ngồi xuống chờ đợi thánh tử khảo hạch hạng thứ hai bắt đầu.
Bất quá.
Thời gian trôi qua, khảo hạch hạng thứ hai vẫn không bắt đầu.
Mọi người đều biết.
Còn có một tiểu tổ tông còn đang bú sữa mẹ.
Phải đợi hắn đến.
Mặc dù mọi người đều chờ đợi, nhưng không ai oán giận.
Nguyên nhân chủ yếu là vị tiểu tổ tông kia thật đáng yêu.
Tiểu tổ tông đáng yêu lại nghịch thiên như thế.
Chờ một chút thì có c·hết được không.
Sưu ~
Sưu ~
Lúc này, trên bầu trời một thân ảnh xuất hiện.
Thân ảnh hạ xuống trên đài cao.
Là Lạc Ngọc Hành.
Trong lòng nàng còn ôm tiểu tổ tông khả ái kia.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Lạc Ngọc Hành đến.
Gật đầu ra hiệu.
Tiếp đó, liền bắt đầu tuyên bố quy tắc.
"Thánh tử khảo hạch, hạng thứ nhất Bích Lạc Thiên Thê, tổng cộng có 39 người thông qua khảo hạch."
"Hiện tại sẽ tiến hành khảo hạch hạng thứ hai."
"Hạng thứ hai này: Hỗn Độn Trấn Thiên Tháp."
"Đạt tới tầng ba, liền coi như thông qua khảo hạch."
"Hỗn Độn Trấn Thiên Tháp khảo hạch, sẽ tiến hành độc lập, dựa theo trình tự thiên phú cao thấp tiến hành khảo hạch."
Âm thanh của Tần Vấn Thiên vang dội.
Tại thời khắc này vang lên.
Truyền khắp toàn bộ quảng trường.
Rất nhanh.
Hắn liền đem toàn bộ quy tắc khảo hạch hạng thứ hai nói xong.
Giống như hạng trước.
Thiên Chung vang ba tiếng là thông qua.
Trấn Thiên Tháp đạt tới tầng ba cũng coi như thông qua.
Rất hiển nhiên.
Độ khó của Trấn Thiên Tháp càng lớn, hạng này không biết sẽ có bao nhiêu thiên kiêu bị loại bỏ đây.
Tiếp đó.
Liền bắt đầu sắp xếp dựa theo thiên phú cao thấp.
Khiến vô số người cảm thấy chấn kinh là.
Vậy mà thiên phú của Quân Tiêu Dao lại thấp nhất.
Trong lúc nhất thời.
Khiến vô số người sôi trào, trên mặt mỗi người đều là vẻ khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận