Thánh Tử Sáu Tuổi, Tay Trái Bình Sữa, Tay Phải Trấn Vạn Cổ
Chương 110: Không tính toán với ngươi, ngươi ngực to mà không có não mà
**Chương 110: Không so đo với ngươi, ngươi to ngực mà không có não**
"Tiểu tổ tông, lần này ra vẻ... chơi vui vẻ chứ?"
Bích Lạc Phong.
Trên cầu thang.
Chân chó nhỏ theo sát phía sau Quân Tiêu Dao, nhắm mắt đi theo.
Mở miệng nói với Quân Tiêu Dao.
"Trước khi nói chuyện."
"Động não chút đi."
"Ai ~"
"Được rồi, ngươi ngực bự, không có đầu óc."
Quân Tiêu Dao xoay người.
Nhìn chân chó nhỏ, đáng tiếc chân chó nhỏ lại cao hơn hắn, khi ngửa mặt lên nhìn, chỉ có thể thấy được bộ ngực căng phồng, chân chó con này thật muốn lão tử bế đây mà.
Xin nhờ, trước khi nói hãy lựa lời một chút.
Động não có được không.
Bất quá.
Nhìn đến bộ ngực to kia, thôi được, không so đo với ngươi, ngươi to ngực mà không có não nha.
Lại nói.
Ta đây là đang giả vờ sao?
Ta đây là vì buồn chán thôi được không.
Tu luyện, ta không cần tu luyện, chỉ cần điểm tích lũy để tăng cảnh giới là được.
Thế nhưng không tu luyện.
Một đứa bé nhỏ xíu như ta, lại có thể làm gì chứ?
Đành phải tìm chút chuyện để tiêu khiển nha.
Các ngươi.
Không hiểu được nỗi khổ của trẻ con a.
"Dạ, dạ."
"Tiểu tổ tông ngài dạy rất đúng."
Tâm Ngữ chân chó nhỏ vội vàng gật đầu nhận sai.
Trong lòng chấn động vô cùng.
Tiểu tổ tông này.
Thành Đại Đế!
Không khỏi quá mức khó tin đi, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tổ tông, hắn tại cuộc khảo hạch Thánh tử còn chưa tiếp xúc tu luyện, lần thứ hai nhìn thấy khi đó ở Thánh Vương Cổ Giới đã cứu nàng và sư tỷ.
Khi đó, tu vi của tiểu tổ tông mới chỉ là Linh Hải Cảnh.
Sau đó tiểu tổ tông quật khởi trên bảng tu luyện.
Chỉ là.
Điều khiến nàng không ngờ tới chính là, tiểu tổ tông rốt cuộc đã thành Đại Đế từ khi nào vậy?
Hình như hắn mới chỉ là Chí Tôn Cảnh thôi mà.
Hơn nữa còn là nhờ thu được khen thưởng 25 tiểu cảnh giới.
Quả nhiên.
Tiểu tổ tông thì vẫn là tiểu tổ tông.
Không thể so sánh với người thường.
"Ta hơi đói bụng."
"Còn có chút mệt nữa."
Quân Tiêu Dao dừng lại, không đi nữa.
Mở miệng.
Nhắc nhở chân chó con này.
"Vậy tiểu tổ tông."
"Ta làm đồ ăn cho ngài."
Tâm Ngữ chân chó nhỏ hiểu ý, vội vàng lên tiếng hỏi.
Thấy Quân Tiêu Dao gật đầu.
Chân chó nhỏ khom lưng.
Bế tiểu chân ngắn lên, đi về phía dưới Bích Lạc Phong, sau đó trở lại Phiếu Miểu Phong Thủy Vân Cư, Quân Tiêu Dao từ trong ngực Mộc Tâm Ngữ bước xuống, nằm ở trên võng, đôi chân ngắn đung đưa trong không trung.
Toàn thân vô cùng nhàn nhã.
Một canh giờ sau.
Quân Tiêu Dao ăn uống no nê.
Chuẩn bị rời khỏi Thủy Vân Cư.
"Đi thôi."
Quân Tiêu Dao vỗ vỗ bụng.
Đôi chân ngắn.
Dáng điệu bất cần đời, hướng ra ngoài Thủy Vân Cư mà đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, một tay phất lên, hai bình ngọc bay về phía chân chó nhỏ: "Tu vi của ngươi quá thấp, đừng làm ta mất mặt."
Trong bình ngọc này.
Là đan dược luyện chế lần trước.
Một bình lục phẩm Chí Tôn hoàn mỹ cấp.
Một bình thất phẩm Chí Tôn hoàn mỹ cấp.
Vừa vặn thích hợp với cảnh giới của nàng, dùng để tu luyện tăng cao tu vi.
"Cảm ơn tiểu tổ tông."
Tâm Ngữ chân chó nhỏ nhận lấy bình ngọc.
Vui vẻ nói lời cảm tạ.
Tiểu tổ tông ra tay, chắc chắn là Chí Tôn hoàn mỹ cấp rồi.
Nguyên nhân chủ yếu.
Là tiểu tổ tông không thể luyện chế ra đan dược phổ thông, đan dược hắn luyện chế chỉ có thể là Chí Tôn hoàn mỹ cấp, đây chính là Chí Tôn hoàn mỹ cấp nha, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn vô cùng, có lẽ, đây là đan dược Chí Tôn hoàn mỹ cấp duy nhất ở toàn bộ Thanh Châu thậm chí cả Cửu Châu đại thế giới.
Như vậy.
Ta chính là người đầu tiên sử dụng đan dược Chí Tôn hoàn mỹ cấp.
Cổ nhân quả thật không lừa ta: Tìm một chỗ dựa vững chắc quan trọng biết bao nhiêu.
...
Mới qua giữa trưa.
Quân Tiêu Dao nhàn nhã thảnh thơi trở lại Ngọc Uyển Cung.
Ngọc Uyển sư thúc đang tu luyện.
Hắn thì bắt đầu ngủ trưa.
Đúng vậy.
Ngủ trưa, cần phải bồi dưỡng thói quen tốt này.
Nghe nói trẻ con không ngủ trưa sẽ không cao lớn.
"Tiêu Dao."
"Hôm nay sao về sớm thế?"
Tu luyện xong.
Tần Ngọc Uyển đi đến trước giường.
Ngồi ở trên giường.
Nhìn tiểu nam hài đang nằm trên giường, mỉm cười hỏi.
Còn về việc nói là ra ngoài chơi bị bắt nạt.
Đó là chuyện không thể nào.
Đường đường là đệ nhất Thánh tử của Bích Lạc Thiên Tông, ai dám bắt nạt chứ?
Huống chi.
Đây là một vị Đại Đế mạnh mẽ đến mức không hợp lẽ thường.
"Chơi mệt rồi ạ."
"Có chút buồn ngủ."
Quân Tiêu Dao ngáp một cái nói.
"Vậy con ngủ đi."
"Ngày mai."
"Ta và Ngọc Điệp sư thúc của con, sẽ dẫn con đi biên cảnh."
Tần Ngọc Uyển nói.
Giúp Quân Tiêu Dao đắp chăn.
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.
Mùi thơm nhàn nhạt trên thân bay vào trong mũi Quân Tiêu Dao, mùi thơm này rất dễ chịu, nhìn tuyệt mỹ sư thúc, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, nhìn thấy Quân Tiêu Dao đã say giấc, nàng mới rời đi.
Sau đó đi chuẩn bị, bởi vì ngày mai sẽ phải lên đường tới biên cảnh.
Một mình cùng muội muội đi.
Thì nàng không cần chuẩn bị.
Có thể mang theo tiểu bất điểm, đương nhiên là không thể tùy tiện như vậy.
Kỳ thật.
Các nàng quá cưng chiều tiểu bất điểm, cho nên không để ý tiểu bất điểm là một vị Đại Đế kinh khủng.
...
"Làm sao có thể?"
"Không thể nào."
Thái Sơ Cung.
Thiếu nữ Thái Sơ Cẩn gương mặt thất hồn lạc phách, nàng cũng không biết mình đã trở về cung điện bằng cách nào.
Hôm nay.
Chịu đả kích quá lớn.
Đây đâu chỉ là đả kích chứ.
Hoàn toàn là đả kích chí mạng.
Vốn dĩ.
Là Thánh Nhân chuyển thế, có ký ức của kiếp trước, chuyển thế sau có thiên phú của kiếp trước, mà lại hiện tại thiên phú so với kiếp trước càng thêm nghịch thiên, cho nên việc tu luyện của nàng không tính là tu luyện, hoàn toàn là khôi phục tu vi.
Kết quả thì sao.
Tại thời điểm khảo hạch Thánh tử.
Bị một tiểu bất điểm áp chế, nàng rất khó chịu a.
Trong lòng vẫn luôn muốn vượt qua tiểu bất điểm.
Nhưng khi nàng nghe tin tiểu bất điểm vẫn lạc tại Thánh Vương Cổ Giới, cả người đều mờ mịt, giống như là đã mất đi mục tiêu.
Hiện tại.
Tiểu bất điểm kia lại xuất hiện.
Ban đầu vốn cho rằng mình sẽ tìm lại được thể diện.
Nhưng lý tưởng thì tươi đẹp.
Hiện thực lại rất tàn khốc.
Tiểu bất điểm kia lại là một tôn Đại Đế, năm tuổi đã là Đại Đế nha.
Hai tháng đã trở thành Đại Đế.
Sao có thể.
Điều đó không thể nào.
Còn có.
Hắn làm sao làm được như vậy?
Sưu ~
Lúc này, một đạo thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện tại Thái Sơ Cung, là một nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang, nhìn qua khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người nữ tử hoàn mỹ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Cho người ta một loại cảm giác nóng bỏng.
Thuộc về loại hình thê tử tuyệt mỹ.
Một đôi chân thon dài mượt mà, thẳng tắp trắng nõn, săn chắc óng ánh.
Cả người.
Mỗi cử chỉ đều mang theo muôn vàn phong tình.
"Thế nào?"
Cung trang nữ tử đi đến trước mặt Thái Sơ Cẩn.
Mở miệng.
Hỏi.
Thanh âm ngọt ngào mê người.
Trong khi nói chuyện.
Ngồi xuống ghế, một chân ngọc vắt lên, tư thế cực kỳ trêu chọc người khác.
"Sư tôn."
Thái Sơ Cẩn phản ứng lại.
Vội vàng chào hỏi.
Cũng chỉ do thất thần, bằng không sư tôn đến cung điện, nàng làm sao lại không biết.
Cung trang nữ tử này chính là sư tôn của nàng.
"Nói."
Cung trang nữ tử nghịch ngón tay ngọc của mình.
Ra hiệu Thái Sơ Cẩn trả lời.
"Sư tôn."
"Thánh tử Quân Tiêu Dao kia, có phải đã thành Đại Đế không?"
"Hắn không phải đã vẫn lạc tại Thánh Vương Cổ Giới sao?"
Thái Sơ Cẩn tò mò hỏi.
Nói thật.
Đến bây giờ vẫn không chịu tin tưởng Quân Tiêu Dao đã trở thành Đại Đế.
"Thì ra là tiểu gia hỏa kia nha."
"Đúng là đã thành Đại Đế."
"Ta cũng vừa mới biết được."
"Ai nói hắn đã vẫn lạc tại Thánh Vương Cổ Giới, Nam Cung Ngọc Dao chứng đạo thành Thánh, đánh bại phân thân của Minh Thiên La, hoàn hảo không chút tổn hại trở về, nói hắn vẫn lạc, chỉ là suy đoán thông thường mà thôi."
"Sao? Bị đả kích rồi?"
Cung trang nữ tử cười khẽ.
Mở miệng nói.
Quan sát kỹ đệ tử của mình.
Thái Sơ Cẩn.
Là đệ nhất Thánh nữ của Bích Lạc Thiên Tông, làm sư tôn của Thánh nữ, tự nhiên là cường đại nghịch thiên, xác thực, cung trang nữ tử này cũng không phải là người bình thường, mà chính là một nhân vật tuyệt thế đã thành Thánh trăm năm.
Cơ Thiên Vũ!
Quan trọng hơn, nàng là đệ nhất Thánh nữ đời trước.
Tính theo vai vế.
Quân Tiêu Dao phải gọi nàng là sư tỷ.
Thái Sơ Cẩn cũng vậy.
Có thể nàng lại trở thành sư tôn của Thái Sơ Cẩn.
"Tiểu tổ tông, lần này ra vẻ... chơi vui vẻ chứ?"
Bích Lạc Phong.
Trên cầu thang.
Chân chó nhỏ theo sát phía sau Quân Tiêu Dao, nhắm mắt đi theo.
Mở miệng nói với Quân Tiêu Dao.
"Trước khi nói chuyện."
"Động não chút đi."
"Ai ~"
"Được rồi, ngươi ngực bự, không có đầu óc."
Quân Tiêu Dao xoay người.
Nhìn chân chó nhỏ, đáng tiếc chân chó nhỏ lại cao hơn hắn, khi ngửa mặt lên nhìn, chỉ có thể thấy được bộ ngực căng phồng, chân chó con này thật muốn lão tử bế đây mà.
Xin nhờ, trước khi nói hãy lựa lời một chút.
Động não có được không.
Bất quá.
Nhìn đến bộ ngực to kia, thôi được, không so đo với ngươi, ngươi to ngực mà không có não nha.
Lại nói.
Ta đây là đang giả vờ sao?
Ta đây là vì buồn chán thôi được không.
Tu luyện, ta không cần tu luyện, chỉ cần điểm tích lũy để tăng cảnh giới là được.
Thế nhưng không tu luyện.
Một đứa bé nhỏ xíu như ta, lại có thể làm gì chứ?
Đành phải tìm chút chuyện để tiêu khiển nha.
Các ngươi.
Không hiểu được nỗi khổ của trẻ con a.
"Dạ, dạ."
"Tiểu tổ tông ngài dạy rất đúng."
Tâm Ngữ chân chó nhỏ vội vàng gật đầu nhận sai.
Trong lòng chấn động vô cùng.
Tiểu tổ tông này.
Thành Đại Đế!
Không khỏi quá mức khó tin đi, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tổ tông, hắn tại cuộc khảo hạch Thánh tử còn chưa tiếp xúc tu luyện, lần thứ hai nhìn thấy khi đó ở Thánh Vương Cổ Giới đã cứu nàng và sư tỷ.
Khi đó, tu vi của tiểu tổ tông mới chỉ là Linh Hải Cảnh.
Sau đó tiểu tổ tông quật khởi trên bảng tu luyện.
Chỉ là.
Điều khiến nàng không ngờ tới chính là, tiểu tổ tông rốt cuộc đã thành Đại Đế từ khi nào vậy?
Hình như hắn mới chỉ là Chí Tôn Cảnh thôi mà.
Hơn nữa còn là nhờ thu được khen thưởng 25 tiểu cảnh giới.
Quả nhiên.
Tiểu tổ tông thì vẫn là tiểu tổ tông.
Không thể so sánh với người thường.
"Ta hơi đói bụng."
"Còn có chút mệt nữa."
Quân Tiêu Dao dừng lại, không đi nữa.
Mở miệng.
Nhắc nhở chân chó con này.
"Vậy tiểu tổ tông."
"Ta làm đồ ăn cho ngài."
Tâm Ngữ chân chó nhỏ hiểu ý, vội vàng lên tiếng hỏi.
Thấy Quân Tiêu Dao gật đầu.
Chân chó nhỏ khom lưng.
Bế tiểu chân ngắn lên, đi về phía dưới Bích Lạc Phong, sau đó trở lại Phiếu Miểu Phong Thủy Vân Cư, Quân Tiêu Dao từ trong ngực Mộc Tâm Ngữ bước xuống, nằm ở trên võng, đôi chân ngắn đung đưa trong không trung.
Toàn thân vô cùng nhàn nhã.
Một canh giờ sau.
Quân Tiêu Dao ăn uống no nê.
Chuẩn bị rời khỏi Thủy Vân Cư.
"Đi thôi."
Quân Tiêu Dao vỗ vỗ bụng.
Đôi chân ngắn.
Dáng điệu bất cần đời, hướng ra ngoài Thủy Vân Cư mà đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, một tay phất lên, hai bình ngọc bay về phía chân chó nhỏ: "Tu vi của ngươi quá thấp, đừng làm ta mất mặt."
Trong bình ngọc này.
Là đan dược luyện chế lần trước.
Một bình lục phẩm Chí Tôn hoàn mỹ cấp.
Một bình thất phẩm Chí Tôn hoàn mỹ cấp.
Vừa vặn thích hợp với cảnh giới của nàng, dùng để tu luyện tăng cao tu vi.
"Cảm ơn tiểu tổ tông."
Tâm Ngữ chân chó nhỏ nhận lấy bình ngọc.
Vui vẻ nói lời cảm tạ.
Tiểu tổ tông ra tay, chắc chắn là Chí Tôn hoàn mỹ cấp rồi.
Nguyên nhân chủ yếu.
Là tiểu tổ tông không thể luyện chế ra đan dược phổ thông, đan dược hắn luyện chế chỉ có thể là Chí Tôn hoàn mỹ cấp, đây chính là Chí Tôn hoàn mỹ cấp nha, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn vô cùng, có lẽ, đây là đan dược Chí Tôn hoàn mỹ cấp duy nhất ở toàn bộ Thanh Châu thậm chí cả Cửu Châu đại thế giới.
Như vậy.
Ta chính là người đầu tiên sử dụng đan dược Chí Tôn hoàn mỹ cấp.
Cổ nhân quả thật không lừa ta: Tìm một chỗ dựa vững chắc quan trọng biết bao nhiêu.
...
Mới qua giữa trưa.
Quân Tiêu Dao nhàn nhã thảnh thơi trở lại Ngọc Uyển Cung.
Ngọc Uyển sư thúc đang tu luyện.
Hắn thì bắt đầu ngủ trưa.
Đúng vậy.
Ngủ trưa, cần phải bồi dưỡng thói quen tốt này.
Nghe nói trẻ con không ngủ trưa sẽ không cao lớn.
"Tiêu Dao."
"Hôm nay sao về sớm thế?"
Tu luyện xong.
Tần Ngọc Uyển đi đến trước giường.
Ngồi ở trên giường.
Nhìn tiểu nam hài đang nằm trên giường, mỉm cười hỏi.
Còn về việc nói là ra ngoài chơi bị bắt nạt.
Đó là chuyện không thể nào.
Đường đường là đệ nhất Thánh tử của Bích Lạc Thiên Tông, ai dám bắt nạt chứ?
Huống chi.
Đây là một vị Đại Đế mạnh mẽ đến mức không hợp lẽ thường.
"Chơi mệt rồi ạ."
"Có chút buồn ngủ."
Quân Tiêu Dao ngáp một cái nói.
"Vậy con ngủ đi."
"Ngày mai."
"Ta và Ngọc Điệp sư thúc của con, sẽ dẫn con đi biên cảnh."
Tần Ngọc Uyển nói.
Giúp Quân Tiêu Dao đắp chăn.
Nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn.
Mùi thơm nhàn nhạt trên thân bay vào trong mũi Quân Tiêu Dao, mùi thơm này rất dễ chịu, nhìn tuyệt mỹ sư thúc, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, nhìn thấy Quân Tiêu Dao đã say giấc, nàng mới rời đi.
Sau đó đi chuẩn bị, bởi vì ngày mai sẽ phải lên đường tới biên cảnh.
Một mình cùng muội muội đi.
Thì nàng không cần chuẩn bị.
Có thể mang theo tiểu bất điểm, đương nhiên là không thể tùy tiện như vậy.
Kỳ thật.
Các nàng quá cưng chiều tiểu bất điểm, cho nên không để ý tiểu bất điểm là một vị Đại Đế kinh khủng.
...
"Làm sao có thể?"
"Không thể nào."
Thái Sơ Cung.
Thiếu nữ Thái Sơ Cẩn gương mặt thất hồn lạc phách, nàng cũng không biết mình đã trở về cung điện bằng cách nào.
Hôm nay.
Chịu đả kích quá lớn.
Đây đâu chỉ là đả kích chứ.
Hoàn toàn là đả kích chí mạng.
Vốn dĩ.
Là Thánh Nhân chuyển thế, có ký ức của kiếp trước, chuyển thế sau có thiên phú của kiếp trước, mà lại hiện tại thiên phú so với kiếp trước càng thêm nghịch thiên, cho nên việc tu luyện của nàng không tính là tu luyện, hoàn toàn là khôi phục tu vi.
Kết quả thì sao.
Tại thời điểm khảo hạch Thánh tử.
Bị một tiểu bất điểm áp chế, nàng rất khó chịu a.
Trong lòng vẫn luôn muốn vượt qua tiểu bất điểm.
Nhưng khi nàng nghe tin tiểu bất điểm vẫn lạc tại Thánh Vương Cổ Giới, cả người đều mờ mịt, giống như là đã mất đi mục tiêu.
Hiện tại.
Tiểu bất điểm kia lại xuất hiện.
Ban đầu vốn cho rằng mình sẽ tìm lại được thể diện.
Nhưng lý tưởng thì tươi đẹp.
Hiện thực lại rất tàn khốc.
Tiểu bất điểm kia lại là một tôn Đại Đế, năm tuổi đã là Đại Đế nha.
Hai tháng đã trở thành Đại Đế.
Sao có thể.
Điều đó không thể nào.
Còn có.
Hắn làm sao làm được như vậy?
Sưu ~
Lúc này, một đạo thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện tại Thái Sơ Cung, là một nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang, nhìn qua khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người nữ tử hoàn mỹ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Cho người ta một loại cảm giác nóng bỏng.
Thuộc về loại hình thê tử tuyệt mỹ.
Một đôi chân thon dài mượt mà, thẳng tắp trắng nõn, săn chắc óng ánh.
Cả người.
Mỗi cử chỉ đều mang theo muôn vàn phong tình.
"Thế nào?"
Cung trang nữ tử đi đến trước mặt Thái Sơ Cẩn.
Mở miệng.
Hỏi.
Thanh âm ngọt ngào mê người.
Trong khi nói chuyện.
Ngồi xuống ghế, một chân ngọc vắt lên, tư thế cực kỳ trêu chọc người khác.
"Sư tôn."
Thái Sơ Cẩn phản ứng lại.
Vội vàng chào hỏi.
Cũng chỉ do thất thần, bằng không sư tôn đến cung điện, nàng làm sao lại không biết.
Cung trang nữ tử này chính là sư tôn của nàng.
"Nói."
Cung trang nữ tử nghịch ngón tay ngọc của mình.
Ra hiệu Thái Sơ Cẩn trả lời.
"Sư tôn."
"Thánh tử Quân Tiêu Dao kia, có phải đã thành Đại Đế không?"
"Hắn không phải đã vẫn lạc tại Thánh Vương Cổ Giới sao?"
Thái Sơ Cẩn tò mò hỏi.
Nói thật.
Đến bây giờ vẫn không chịu tin tưởng Quân Tiêu Dao đã trở thành Đại Đế.
"Thì ra là tiểu gia hỏa kia nha."
"Đúng là đã thành Đại Đế."
"Ta cũng vừa mới biết được."
"Ai nói hắn đã vẫn lạc tại Thánh Vương Cổ Giới, Nam Cung Ngọc Dao chứng đạo thành Thánh, đánh bại phân thân của Minh Thiên La, hoàn hảo không chút tổn hại trở về, nói hắn vẫn lạc, chỉ là suy đoán thông thường mà thôi."
"Sao? Bị đả kích rồi?"
Cung trang nữ tử cười khẽ.
Mở miệng nói.
Quan sát kỹ đệ tử của mình.
Thái Sơ Cẩn.
Là đệ nhất Thánh nữ của Bích Lạc Thiên Tông, làm sư tôn của Thánh nữ, tự nhiên là cường đại nghịch thiên, xác thực, cung trang nữ tử này cũng không phải là người bình thường, mà chính là một nhân vật tuyệt thế đã thành Thánh trăm năm.
Cơ Thiên Vũ!
Quan trọng hơn, nàng là đệ nhất Thánh nữ đời trước.
Tính theo vai vế.
Quân Tiêu Dao phải gọi nàng là sư tỷ.
Thái Sơ Cẩn cũng vậy.
Có thể nàng lại trở thành sư tôn của Thái Sơ Cẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận