Thánh Tử Sáu Tuổi, Tay Trái Bình Sữa, Tay Phải Trấn Vạn Cổ

Chương 111: Thái Sơ Cẩn: Cái này Hỗn Độn thần huyết thật là thơm a

**Chương 111: Thái Sơ Cẩn: Hỗn Độn thần huyết này thơm thật**
"Hóa ra hắn thật sự là Đại Đế."
"Haizz."
Thái Sơ Cẩn thở dài một tiếng.
Đã được sư tôn xác nhận, nàng còn có thể nói gì nữa đây.
Chỉ là...
Nàng rất muốn biết tiểu bất điểm kia làm cách nào trở thành Đại Đế, là nhân vật như thế nào, mà có thể khiến cho một tiểu bất điểm vừa mới tiếp xúc tu luyện, trong hai tháng trở thành Đại Đế.
Nếu như có chuyện tốt như vậy, cho ta tham gia cùng có được không?
"Cẩn nhi."
"Đừng giận dỗi với hắn, đó là một loại yêu nghiệt khác thường."
"Không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn nhận."
"Ngay trước đó không lâu, Tuyền Cơ ở Phiếu Miểu phong lấy ra không ít thần huyết cùng Hỗn Độn thần huyết, không cần đoán, là tiểu gia hỏa kia lấy được ở Thánh Vương Cổ giới, con nên học tập nàng."
"Dù sao, hắn là sư huynh của con, biết không?"
"Đúng rồi, ta đã tranh thủ cho con một giọt Hỗn Độn thần huyết."
Cơ Thiê Vũ đứng dậy.
Đưa tay.
Xoa đầu Thái Sơ Cẩn an ủi.
"Ký sinh du hà sinh lượng" (Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng).
Đệ tử của mình yêu nghiệt vô song, vậy mà gặp phải một kẻ dị loại.
Đúng vậy.
Tiểu gia hỏa kia cũng là một kẻ dị loại.
Không thể so sánh với những kẻ dị loại như vậy.
Huống chi...
Tiểu bất điểm kia phẩm hạnh quá tốt, vì đại nghĩa, hắn không màng an nguy bản thân đi ngăn chặn phân thân của Minh Thiên La, giúp mấy trăm vạn thiên kiêu cùng cường giả trốn thoát, phải biết hắn mới năm tuổi.
Vì sự phát triển của Thiên Tông, đem vô số thần huyết cùng Hỗn Độn thần huyết lấy ra.
Nói đến phần sau.
Trong tay Cơ Thiê Vũ xuất hiện một bình ngọc.
Đem bình ngọc đưa tới trước mặt Thái Sơ Cẩn.
Vì đệ tử.
Nàng đã tranh thủ một giọt Hỗn Độn thần huyết.
"Sư tôn."
Nghe lời sư tôn.
Thái Sơ Cẩn trong lòng rất khổ sở.
Nhìn thấy bình ngọc trước mắt, Thái Sơ Cẩn khóe miệng giật giật, trong lòng rất bài xích, lẽ nào mình cần Hỗn Độn thần huyết của hắn sao?
Mình là cái gì chứ?
Thế nhưng...
Đây là do sư tôn vì nàng mà tranh thủ.
Trong lúc nhất thời, nội tâm vô cùng rối bời.
"Nghe lời."
Cơ Thiê Vũ mở miệng.
Ngữ khí kiên quyết.
Tiểu nữ hài còn bướng bỉnh cái gì chứ.
Chờ trưởng thành.
Gả cho hắn chẳng phải sẽ giải quyết được mọi chuyện sao, giữa vợ chồng, "đầu giường đ·á·n·h nhau cuối giường hòa".
"Vâng."
Thái Sơ Cẩn vươn tay nhỏ.
Nhận lấy bình ngọc.
Cảm giác cầm bình ngọc thật nóng tay.
"Ta đi đây."
"Nếu gặp phải vấn đề về tu luyện, bất cứ lúc nào cũng có thể đến hỏi ta."
Cơ Thiê Vũ thấy đệ tử nhận lấy bình ngọc.
Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Như vậy mới đúng chứ.
Trẻ con non nớt, so đo cái gì.
Không có chuyện gì mà một lần gả đi không giải quyết được.
Nói xong.
Thân ảnh biến mất tại chỗ.
Tựa như chưa từng xuất hiện.
Haizz ~
Thái Sơ Cẩn nhìn bình ngọc.
Rất muốn ném bình ngọc đi, nhưng nghĩ đến sư tôn, nàng chỉ có thể chấp nhận, sau khi thấy sư tôn rời đi, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Ngồi xếp bằng.
Bình tâm tĩnh khí.
Mất trọn một canh giờ mới bình tĩnh lại.
"Hừ ~ "
"Không dùng thì phí."
Thái Sơ Cẩn lấy bình ngọc ra.
Sau đó đổ Hỗn Độn thần huyết ra, nhất thời, Hỗn Độn thần huyết bộc phát ra thần lực kinh khủng, thần lực này trực tiếp áp nàng nằm rạp trên mặt đất, sự quật cường khiến nàng khó khăn ngồi thẳng dậy.
Sau đó bắt đầu luyện hóa giọt thần huyết này.
Dần dần.
Sắc mặt Thái Sơ Cẩn bình tĩnh trở lại, cả người tiến vào trạng thái vong ngã.
Thời gian.
Chầm chậm trôi qua.
Không biết qua bao lâu.
Hỗn Độn thần huyết đã luyện hóa xong, vốn nàng đang là đỉnh phong Thánh Thể, bây giờ trực tiếp tấn thăng thành Bán Thần thể, nếu có thêm một giọt Hỗn Độn thần huyết nữa thì có thể trở thành Thần Thể.
Đáng tiếc không có Hỗn Độn thần huyết.
Điều này khiến nàng cảm thấy tiếc nuối.
Trong lòng.
Vậy mà dâng lên ý nghĩ muốn tiếp tục, rất muốn có thêm một giọt Hỗn Độn thần huyết nữa.
Ngoại trừ thiên phú và thể chất thăng hoa.
Cảnh giới của nàng.
Vậy mà nhờ luyện hóa Hỗn Độn thần huyết cũng được đột phá tăng lên.
Vốn là Thiên Cương cảnh cửu giai.
Hiện tại.
Trực tiếp đạt đến Âm Dương cảnh ngũ trọng thiên.
"Hỗn Độn thần huyết."
"Quả thực nghịch thiên."
Thái Sơ Cẩn mở ra đôi mắt long lanh rung động lòng người.
Khẽ nói.
Hỗn Độn thần huyết này thơm thật.
Cảm giác.
Mình cũng không hận hắn như vậy, dù sao đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, đứa trẻ thì có thể có ý đồ xấu gì đâu, chẳng qua là tâm tư đơn thuần mà thôi, được rồi, tỷ tỷ ta rộng lượng một chút, không so đo với ngươi.
Nhưng mà ngươi tuyệt đối đừng có mơ tưởng tỷ tỷ ta.
Nếu không ngươi sẽ biết tay.
Không hiểu.
Thái Sơ Cẩn tự an ủi mình, dần dần, nàng cảm thấy tâm cảnh của mình thăng hoa.
...
Oanh ~
Oanh ~
Oanh ~
Ngọc Uyển cung.
Quân Tiêu Dao bị từng đợt sấm sét đánh thức.
Xuống giường.
Mơ mơ màng màng đi ra tẩm cung.
Tay nhỏ dụi mắt.
Miệng nhỏ chu ra.
Người nào lại không có một chút khó chịu khi rời giường chứ, huống chi hắn là bị đánh thức, sau khi ra khỏi tẩm cung, phát hiện Ngọc Uyển sư thúc không có tu luyện, mà đang cùng Ngọc Điệp sư thúc trò chuyện.
"Tiêu Dao, tỉnh rồi sao?"
Tần Ngọc Uyển cười cười.
Kéo Quân Tiêu Dao vào lòng.
Thuận thế ôm hắn ngồi trên chân ngọc của mình.
"Sư thúc."
"Ta còn tưởng trời sắp mưa."
"Bị đánh thức."
Quân Tiêu Dao bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn và không vui.
Ban đầu.
Tưởng rằng sét đánh trời mưa.
Sau khi ra ngoài.
Mới phát hiện đây không phải sấm sét, mà là thiên kiếp.
Đúng vậy.
Là thiên kiếp.
Có người đang chứng đạo, dẫn tới thiên kiếp.
"Ha ha."
"Hóa ra Tiêu Dao nhà ta là bị đánh thức."
"Tối ngủ bù là được."
Tần Ngọc Uyển nói.
Nàng biết rõ.
Là có người nhận được thần huyết của tiểu nam hài, dẫn tới thiên kiếp đang chứng đạo, tất cả những điều này đều là công lao của tiểu nam hài, có thể nói, Bích Lạc Thiên Tông tương lai trở nên mạnh hơn, công lao của tiểu nam hài chiếm phần rất lớn.
"Sư thúc."
"Đã xác định ngày mai đi biên cảnh chưa?"
"Đúng rồi."
"Có chiến giáp thích hợp với ta không?"
Quân Tiêu Dao hỏi Ngọc Uyển sư thúc.
Đi biên cảnh thăm sư nương.
Sư nương là nữ đế.
Thân chinh thiên hạ.
Mình làm sư chất của sư nương, nhất định phải giúp đỡ sư nương, ai dám khi dễ sư nương của Quân Tiêu Dao ta, không muốn sống nữa sao?
Đã đi biên cảnh.
Nhất định là phải mặc chiến giáp.
Như vậy.
Ta nhỏ như vậy, có chiến giáp nhỏ không?
"Chiến giáp?"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Tác chiến?"
Mộ Dung Ngọc Điệp nghe Quân Tiêu Dao nói, không nhịn được cười.
Đi biên cảnh cũng là tác chiến sao?
Hơn nữa.
Ngươi nhỏ như vậy, mặc chiến giáp gì chứ.
Phải biết.
Ngươi chính là đường đường Đại Đế, cho dù là chiến đấu cũng không cần mặc chiến giáp.
Chiến giáp là binh lính bình thường mặc.
Chủ yếu là để tăng thêm phòng ngự cho mình.
"Sư nương thân chinh thiên hạ."
"Ta nhất định phải giúp nàng."
Quân Tiêu Dao bộ dáng lẽ thẳng khí hùng.
"Ngươi là Đại Đế."
"Nhớ kỹ."
"Ngươi là Đại Đế, đệ nhất thánh tử Bích Lạc Thiên Tông."
Tần Ngọc Uyển mở miệng.
Nhắc nhở tiểu nam hài.
Đại Đế.
Đại Đế.
Nhớ kỹ ngươi là Đại Đế, đừng luôn coi mình là một đứa trẻ, mặc dù bây giờ ngươi đúng là một đứa trẻ, nhưng tu vi và thực lực của ngươi là Đại Đế.
"Sư thúc."
"Ta biết."
Quân Tiêu Dao gật đầu.
...
Thái Huyền quan.
Hành cung.
Nữ đế Thượng Quan Cẩn Huyên ngồi trên đế vị, đang xem tấu chương, cùng một số chuyện của quân đoàn biên cảnh.
"Báo."
Lúc này.
Một âm thanh vang lên bên ngoài hành cung.
"Vào đi."
Nữ đế không ngẩng đầu.
Tiếp tục xem tấu chương.
Rất nhanh.
Một thân vệ đi vào, thân vệ quỳ xuống.
"Bẩm nữ đế."
"Có tin tức mới liên quan đến Nam Cung Ngọc Dao và Quân Tiêu Dao."
Thân vệ khom người nói.
Nói xong.
Chờ nữ đế phân phó, xem nữ đế có muốn nghe tiếp không.
"Nói."
Giờ khắc này.
Nữ đế ngẩng đầu, ném tấu chương trong tay sang một bên, bởi vì trong mắt nàng, không có gì quan trọng hơn tin tức liên quan đến Nam Cung Ngọc Dao và Quân Tiêu Dao, thậm chí, cho dù thiên hạ này có mất đi.
Nàng hiện tại cũng không cần thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận