Thánh Tử Sáu Tuổi, Tay Trái Bình Sữa, Tay Phải Trấn Vạn Cổ

Chương 13: Lạc Ngọc Hành: Ta vừa mới đánh hắn

**Chương 13: Lạc Ngọc Hành: Ta vừa mới đ·á·n·h hắn**
"Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai!"
"Quả nhiên."
"Về sau không nên chạy loạn, Phiếu Miểu phong bên ngoài rất nguy hiểm, hôm nay ngươi gặp phải đều là nhất giai Yêu thú, nếu như gặp phải nhị giai, gặp phải tam giai thì làm sao bây giờ? Đi, đi với ta gặp các sư bá."
Lạc Ngọc Hành nghe được Quân Tiêu D·a·o nói rõ ràng.
Nàng cũng nghe rõ.
Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai.
Nàng rất kh·iếp sợ, chấn kinh tột độ.
Hôm qua lần đầu tu luyện, đạt tới hậu t·h·i·ê·n bát giai.
Hôm nay a.
Đi ra ngoài một ngày, trở về thì đạt tới Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai!
Nói ra ai mà tin được chứ.
Cho dù là những kỳ tài Thánh thể, muốn đạt tới Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai, cũng phải mất mấy tháng thậm chí một năm rưỡi.
Còn ngươi đây.
Hai ngày chưa đến đã lên Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai.
Sau khi hết khiếp sợ.
Nàng vẫn tự mình kiểm tra một hồi, quả nhiên là ngũ giai.
Sự kiện này.
Nàng phải nói cho các sư tỷ, còn có chuyện Quân Tiêu D·a·o đi ra ngoài.
Để cho các nàng quyết định.
"Ừm."
Quân Tiêu D·a·o còn có thể nói cái gì.
Cũng không thể phản kháng a.
Cũng không phản kháng được.
Cũng không có cơ hội phản kháng.
Bởi vì.
Hắn đã bị Lạc Ngọc Hành ôm vào trong n·g·ự·c, hướng về đỉnh Phiếu Miểu phong bay đi.
Vù vù ~
Vù vù ~
Cảm thụ được sự mềm mại và ấm áp nơi sư thúc, trước n·g·ự·c.
Thoải mái dễ chịu vô cùng.
Chưa p·h·át giác ra thì đã th·i·ếp đi.
"Cái này ~ "
Cảm nh·ậ·n được bộ n·g·ự·c bị ủi.
Lạc Ngọc Hành cúi đầu xem xét.
p·h·át hiện tiểu nam hài này đã ngủ, mà trên gương mặt phấn điêu ngọc trác còn có nước mắt, bộ dáng này khiến người ta nhìn đến đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này.
Trong lòng vô cùng hối h·ậ·n, ta sao có thể đ·á·n·h hắn chứ.
Không khỏi.
Ôm tiểu nam hài trong n·g·ự·c càng c·h·ặ·t hơn.
"Sư tỷ."
"Ngươi sao thế?"
Trong lúc vô tình.
Lạc Ngọc Hành đã đi tới đỉnh Phiếu Miểu phong, cả người nhìn tiểu nam hài trong n·g·ự·c, có chút thất thần.
Lúc này.
Vừa lúc bị sư muội Ngọc D·a·o nhìn thấy.
Ngọc D·a·o nhìn thấy bộ dáng của sư tỷ, kinh ngạc vô cùng.
Sư tỷ đây là thế nào?
Nhìn thấy nàng ôm Quân Tiêu D·a·o trong n·g·ự·c, nhất thời cảm thấy không ổn.
Chẳng lẽ!
Chẳng lẽ Tiêu D·a·o hắn. . .
Bằng không sư tỷ sao lại thất thần.
Trong lúc nhất thời.
Ngọc D·a·o tranh thủ thời gian đi tới trước mặt Lạc Ngọc Hành, duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn tinh tế, đặt lên mũi Quân Tiêu D·a·o thăm dò.
"Làm gì?"
Lạc Ngọc Hành bị Ngọc D·a·o làm bừng tỉnh.
Vừa mới nàng thất thần.
Kịp phản ứng sau khi nhìn thấy động tác của Ngọc D·a·o, không khỏi hỏi.
Mà lại.
Bộ dạng sư muội này, có chút cổ quái a.
Chẳng lẽ nghi ngờ Tiêu D·a·o hắn. . .
"Không, không, không có."
"Sư tỷ."
"Ngươi vừa mới không quan tâm, lại nhìn thấy. . . ta còn tưởng là Tiêu D·a·o hắn."
Ngọc D·a·o lúng túng không thôi.
Cười cười nói.
Lập tức.
Lộ ra vẻ khó hiểu và hiếu kỳ, sư tỷ vừa mới làm sao vậy?
"Ngươi nha ngươi."
Lạc Ngọc Hành nghe xong.
Quả là thế.
Không khỏi cảm thấy không còn gì để nói, tiểu sư muội này của mình, thật giống như tiểu nữ hài, thậm chí có lúc còn nhỏ hơn cả tiểu nữ hài, nhìn tướng mạo chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đúng là một tiểu la lỵ.
Lông trắng tơ trắng tiểu la lỵ.
Nhưng thật ra lại là một nửa bước Đại Đế cường đại.
"Sư tỷ."
"Ngươi vừa mới thế nào?"
Ngọc D·a·o hỏi.
"Ta vừa mới đ·á·n·h hắn."
Lạc Ngọc Hành nói.
Lúc nói chuyện.
Hướng về phòng nghị sự đi đến.
"A ~ "
"Ngươi đ·á·n·h Tiêu D·a·o, vì cái gì?"
"Ngươi nhìn xem."
"Hắn khẳng định k·h·ó·c rất thương tâm."
Ngọc D·a·o nghe xong.
Chạy lên trước nhìn tiểu nam hài trong n·g·ự·c sư tỷ, tiểu nam hài kia vẫn đang ngủ, chỉ bất quá trên gương mặt non nớt còn có nước mắt, khiến người khác nhìn mà vô cùng đau lòng.
Ngươi sao lại đ·á·n·h hắn a.
Đáng yêu như thế.
Ngươi nỡ lòng nào xuống tay.
Lúc nói chuyện, muốn đoạt lấy Quân Tiêu D·a·o từ trong n·g·ự·c sư tỷ, để tiểu sư thúc hảo hảo đau lòng một phen.
"Đi vào rồi nói."
Lạc Ngọc Hành nói.
Đã đi vào phòng nghị sự, trong phòng nghị sự.
Tuyền Cơ và Tuyền Nguyệt.
Còn có Ngọc Uyển và Ngọc Điệp đều có mặt.
Nhìn thấy Lạc Ngọc Hành ôm Quân Tiêu D·a·o tới, đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Thế nào?"
Tần Ngọc Uyển hỏi.
Đứng dậy.
Đi tới trước mặt Lạc Ngọc Hành, nhìn Quân Tiêu D·a·o đang ngủ.
Nàng so với Ngọc D·a·o trầm ổn hơn.
Đương nhiên sẽ không suy nghĩ lung tung.
"Lúc trước ta đ·á·n·h hắn."
Lạc Ngọc Hành nhẹ giọng nói.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tuyền Cơ hỏi.
Đồng thời.
Đi tới, Tuyền Nguyệt và Ngọc Điệp, cũng vây quanh, đều nhìn Quân Tiêu D·a·o trong n·g·ự·c Lạc Ngọc Hành, đây là hạt giống của Phiếu Miểu phong, đương nhiên, Phiếu Miểu phong còn có rất nhiều đệ t·ử.
Nhưng cũng không phải là đệ t·ử quan môn của các nàng, chỉ là ngoại môn đệ t·ử và nội môn đệ t·ử bình thường.
Căn bản là không thể so sánh được với Quân Tiêu D·a·o.
"Trời sắp tối mà vẫn chưa về."
"Ta tìm rất lâu."
"Dưới chân núi gặp được hắn, hắn vậy mà chạy ra khỏi Phiếu Miểu phong, đi g·iết Yêu thú."
"Cho nên, đ·á·n·h hắn hai bàn tay vào mông."
Lạc Ngọc Hành mở miệng nói.
Nghĩ tới đây.
Còn rất sợ hãi.
Nhưng cũng có chút hối h·ậ·n, hối h·ậ·n vì không nên đ·á·n·h hắn, đương nhiên, nàng biết mình nếu như quay lại lúc trước, vẫn sẽ đ·á·n·h.
"Cái gì?"
"Hắn, đi ra ngoài g·iết Yêu thú?"
"Tiểu tử này, g·iết Yêu thú!"
"Nên đ·á·n·h, phải giáo dục."
"Vô p·h·áp vô t·h·i·ê·n."
"Lớn bằng bàn tay, mà đi săn g·iết Yêu thú, ai cho hắn lá gan."
". . ."
Hai vị sư bá cùng ba vị sư thúc.
Nghe được lời Lạc Ngọc Hành.
Đều khẽ giật mình.
Thật không thể tin nhìn tiểu nam hài đang ngủ say kia.
Thậm chí.
Ngọc D·a·o suýt chút nữa bật cười.
Lớn cỡ bàn tay.
Còn không bằng móng vuốt Yêu thú, còn muốn đi g·iết Yêu thú, lá gan thật lớn a.
Tuyền Cơ và Tuyền Nguyệt.
Cho rằng đ·á·n·h rất hay, nhất định phải giáo dục.
Kỳ thật.
Cũng là vì tốt cho Quân Tiêu D·a·o.
Hiện tại các nàng cũng cảm thấy sợ hãi, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Dù sao.
Tiểu tử này còn quá nhỏ a.
Còn đang b·ú sữa mẹ đây.
"Hắn còn nói: Ta là nam nhân, nam nhân chính là phải chiến đấu, nam nhân chí ở bốn phương."
Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói.
"Khanh khách ~ "
"Hì hì, cười c·hết ta rồi."
"Chỉ thế này, mà còn nam nhân, má ơi, sao hắn không lên trời luôn đi."
Ngọc D·a·o ngơ ngác một chút.
Cười khanh khách.
Thật.
Nhịn không được, thật sự là nhịn không được a.
Lớn cỡ bàn tay.
Tiểu nam hài còn đang ngủ trong n·g·ự·c sư tỷ, vậy mà nói mình là nam nhân, còn muốn chiến đấu, còn chí ở bốn phương, ngươi dứt khoát lên t·h·i·ê·n luôn được rồi.
Không chỉ có nàng.
Ngay cả Ngọc Uyển trầm ổn, còn có Tuyền Cơ, Tuyền Nguyệt, đều suýt chút nữa bật cười.
"Mấu chốt là."
"Phía sau hắn nói một câu: Tiêu D·a·o p·h·át hiện, thời điểm chiến đấu tăng lên càng nhanh, không phải sao, ta đã Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai."
Lạc Ngọc Hành nói.
Đem nguyên văn câu nói của Quân Tiêu D·a·o thuật lại.
Nàng.
Chính là cố ý.
Không thể để một mình ta chấn kinh được.
Đã chấn kinh, vậy thì mọi người cùng nhau chịu thôi.
Dù sao.
Đây không phải nhi tử của riêng ta.
Có tin vui.
Nhất định phải chia sẻ nha.
" ? ?"
"Cái gì?"
"Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai?"
"Hắn, Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai, có thật không?"
"Sợ b·ị đ·á·n·h nên mới nói dối sao?"
Đều ngẩn người.
Không tin, cho rằng Quân Tiêu D·a·o sợ b·ị đ·á·n·h nên mới nói dối.
Dù sao.
Nào ai tin hắn đạt Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai.
l·ừ·a gạt ai chứ.
Thậm chí.
Tuyền Nguyệt cau mày, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan, phải được giáo dục thật tốt, nếu không, giữ lại cung điện của ta, để ta dạy bảo hắn phẩm cách và hành động, bằng không sẽ p·h·ế mất.
"Không, hắn thật sự Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai."
Lạc Ngọc Hành lắc đầu.
Tiểu gia hỏa này.
Không có nói dối.
Là thật đã đạt tới Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai.
"Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai, thật!"
"Nhanh như vậy!"
"Hôm qua mới tiếp xúc tu luyện, hôm nay đã lên Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai, yêu nghiệt gì vậy."
"Sư tỷ, ngươi tu luyện nhanh nhất, cũng phải sáu tháng mới lên Tiên t·h·i·ê·n a."
"Ngày đầu Hậu t·h·i·ê·n bát giai, ngày thứ hai Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai!"
Lần này.
Đều sững sờ.
Bởi vì đều biết Lạc Ngọc Hành sẽ không đùa giỡn loại chuyện này.
Bằng không.
Cũng sẽ không đ·á·n·h tiểu gia hỏa.
Như vậy.
Tiểu gia hỏa này rốt cuộc là quái vật gì a.
Tiếp xúc tu luyện hai ngày đã đạt tới Tiên t·h·i·ê·n ngũ giai.
Các nàng thật sự là chưa từng nghe qua nha.
Trong lúc nhất thời.
Nhìn về phía tiểu nam hài trong n·g·ự·c Lạc Ngọc Hành, trong con ngươi đều là dị sắc liên tục.
"Sư, sư thúc."
Lúc này.
Trong n·g·ự·c truyền đến tiếng tiểu nam hài gọi nũng nịu.
Nghe thanh âm vừa mới tỉnh.
Còn có chút mơ hồ.
Thanh âm này, hấp dẫn Tuyền Cơ, Tuyền Nguyệt và Ngọc Điệp, ánh mắt đều nhìn về phía tiểu nam hài trong n·g·ự·c Lạc Ngọc Hành.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận